Editor: chenqiucao
Thời gian giống như nước chảy, trong lúc vô tình lướt qua giữa các ngón tay, chờ đến khi hồi hồn, trong tay chỉ còn lại sự lạnh lẽo, nhưng không để lại dấu vết nào khác.
Trường học hiện tại của Tần Mặc mặc dù danh tiếng không bằng Roland, nhưng cũng nơi con cháu gia đình giàu có tụ tập, chẳng qua là Roland là dựa vào tỉ lệ lên lớp đẻ thu hút học sinh, mà trường này chỉ cần có tiền là có thể vào, nổi tiếng là trường học của con nhà giàu.
Mà mà một trong những điểm làm cho trường học này nổi tiếng nhất, chính là trong đó không thiếu học sinh có bối cảnh đặc biệt, ví dụ như. . . . . .
"Học sinh mới phải đóng phí bảo vệ, có hiểu quy củ hay không a!"
Ngày thứ nhất nhập học, Tần Mặc đã đụng phải tngười tự xưng là muốn thu phí bảo vệ, nhìn cách ăn mặc của đối phương như một nữ lưu manh, cô nhíu mày, chậm rãi đứng dậy, trong tròng mắt lạnh lùng là nói không nên lời .
"Nếu như cô có bản lãnh!"
Đối phương dường như không ngờ cô sẽ phản kháng, lại nhìn Tần Mặc dáng vẻ gầy yếu, cậy vào mình nhiều người, lá gan tự nhiên cũng lớn lên. [Bà Xã Trẻ Xã Hội Đen-edit by chenqiucao Diễn Đàn Lê Quý Đôn]
Cô gái thủ lĩnh kia khinh miệt nhìn Tần Mặc, ánh mắt ghen tỵ dừng lại trên mặt mỹ lệ của Tần Mặc, làn da đó nõn nà, da trắng nõn như tuyết, thân hình lung linh hấp dẫn. Cô vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn tất cả ánh mắt của nam sinh trong lớp.
Hơn nữa trên người cô phát ra hơi lạnh, xen lẫn với tu dưỡng tốt đẹp, tạo thành phong cách vốn có của danh môn khuê tú, trong lạnh nhạt mang theo lạnh lùng kiêu ngạo, dường như ai cũng không lọt nổi vào mắt xanh của cô.
"Cô cho rằng tôi không dám động tới cô! Đừng tưởng rằng mình có phần mấy phần sắc đẹp thì ngon, nếu như cô không muốn gương mặt xinh đẹp của mình, tôi rất vui lòng giúp cô phá hủy nó!"
Cô ta nói xong liền vươn tay ra, bấm về phía gương mặt của Tần Mặc, tròng mắt Tần Mặc lạnh lẽo, tay còn chưa hoạt động, một cánh tay có lực khác cản lại tay của nữ sinh kia.
Khớp xương của đôi tay kia lộ rõ, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh thể hiện sự cường tráng của chủ nhân, vẻ mặt của nữ sinh kia hơi thay đổi, thể hiện ra sự đau đớn.
"Cô dám đụng đến cô ấy!"
Nam sinh không chút thương tiếc ai hất tay của nữ sinh ra, cô ta lảo đảo một bước, chỗ cổ tay bị nắm xuất hiện một vòng đỏ ửng.
"Anh. . . . . . Hai người chờ đó cho tôi!"
Nhìn thấy một vài người khác dùng ánh mắt xem kịch vui nhìn về phía bên này, mặt nữ sinh lập tức đỏ lên, mang theo mấy nữ sinh phía sau rời khỏi phòng học.
Tần Mặc hơi kinh ngạc nhìn về phía người kia, "Làm sao cậu biết. . . . . ."
"Cậu có thể tới, thì tôi không thể tới a!"
Vẫn là bộ dạng không ai bì nổi kia, khóe miệng cười không khép nổi, căn bản là không đem sự uy hiếp của nữ sinh kia để vào trong mắt, có thể thấy được cậu ta có bao nhiêu phách lối.
"Dù sao ở nơi đó mình cũng không học được, ở đâu cũng giống nhau, huống chi, chỉ cần tôi không gây họa, anh mình cũng thuận theo mình."
Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt rạng rỡ như ánh mặt trời của thiếu niên, giống như trước đây lần đầu tiên hai người gặp mặt, nam sinh phách lối bá đạo, khoe khoang cá tính chói mắt như ánh mặt trời.
"Vậy Sở Linh Tầm đâu? Cậu ấy sẽ không đi theo cậu đến đây chứ?"
Tần Mặc nhìn sau lưng cậu ta, nhưng không thấy người như hình với bóng đi cùng cậu, Bùi Thiểu Y gãi gãi đầu, "Nhà họ đặt kỳ vọng cao vào cậu ấy, hơn nữa hai nhà chúng tôi lập trường cũng không giống nhau, cuối cùng có một ngày vẫn phải đối địch." [Truyện được đăng chính thức tại DĐLQĐ]
Khi cậu nói những lời này, Tần Mặc cảm thấy, thiếu niên trước mắt hình như trong nháy mắt trưởng thành không ít, bề ngoài vẫn cái vẻ ngây ngô đó, một thiếu niên tùy tùy tiện tiện, nhưng trong lòng cậu, lại trưởng thành không ít.
Ở khoảng thời gian đó, Bùi Thiểu Y đã xảy ra chuyện gì sao? Ngày trước, cậu ấy sẽ không quan tâm những thứ này, chỉ để ý đến bản thân mình thôi, cũng giống tình bạn giữa cậu và Sở Linh Tầm. Khi đó, giữa bọn họ chỉ có tình anh em thuần túy, nhưng bây giờ, giữa hai người lại xen lẫn quá nhiều quan niệm thế tục.
Ví dụ như, sứ mạng đeo trên lưng của hai bên, như bối cảnh của gia đình hai bên, như tất cả những thứ hai bên phải đối mặt sau này. . . . . .
Tần Mặc không chọn ký túc, mà mỗi ngày Tư Đồ Kiều phái người đưa đón, ở chỗ này, chỉ có hai người Bùi Thiểu Y và Tần Mặc, nghiễm nhiên trở thành một đôi ngọc bích trong trường.
Hai người vai kề vai đi ra ngoài, mới vừa bước ra khỏi cửa một bước, một tiếng gió thổi phá vỡ không khí, hình như có vật gì đó từ trên trời rơi xuống, mang theo một hồi âm thanh buồn bực, hôn lên mặt đất.
Chỉ bước thêm một bước, vậy thể khó hiểu này sẽ nện vào đầu Tần Mặc, hai người sợ hết hồn, Bùi Thiểu Y theo bản năng đưa cánh tay ra che chở Tần Mặc.
Hai người theo bản năng ngẩng đầu, không thấy có điểm khác thường, Tần Mặc ngồi xổm người xuống, nhặt quyển sách rơi xuống đất lên, phía trên chữ viết xinh đẹp, viết ba chữ "Tưởng Viện Viện".
"Chúng ta rất có duyên với cậu ấy!"
Bùi Thiểu Y hơi nâng chân mày, từ lần trước sau khi cứu cô ở Vũ Dạ, giữa bọn họ hình như liền dây dưa không rõ. Không tự chủ, cậu cảm thấy hơi lo lắng, theo bản năng không muốn có chỗ dính líu tới cô.
"Cậu ấy cũng ở trường học này?"
"Ừ, nghe nói trường này danh tiếng không tốt, nhưng học bổng lại rất phong phú, mình nghĩ, lấy tình hình gia cảnh của cậu ấy bây giờ, những học bổng này có thể giúp cậu ấy không ít."
Một tiểu thư nhà quan bị suy sụp, vì học bổng, lại có thể nguyện ý đến trường học tốt xấu lẫn lộn này,thật là làm khó cho cô rồi.
Mặt trời chỉ lưu lại ánh chiều tà, nửa gương mặt của nó núp ở dưới đường chân trời, tựa như lưu luyến vùng đất sắp rơi vào đêm tối này.
"A. . . . . ."
Âm thanh đâu đớn, trên gương mặt nữ sinh nhiều hơn một vết tích, mắt kính gọng đen trên sống mũi đã sớm rơi vào một góc của sân thượng, hai mắt mông lung mê mang không thấy rõ cảnh vật chung quanh, chỉ biết mấy nữ sinh trước mặt mình đang hung thần ác sát nhìn mình. [Edit by chenqiucao Diễn Đàn Lê Quý Đôn]
Đầu tóc Tưởng Viện Viện xốc xếch, mái tóc giống như tơ lụa lúc này xốc xếch xõa ở hai vai, ánh mắt sưng đỏ ngập nước, mặt mang theo sự sợ hãi.
"Các người rốt cuộc muốn thế nào?"
Cô ngã trên mặt đất, đầu gối bị sượt rách da, dòng máu màu đỏ theo bắp chân lưu lại, giống như một dòng suối nhỏ.
"Muốn thế nào? Cô và Tần Mặc kia đều là mới tới hả? Nghe nói các người cùng trường, nhất định rất quen đi!"
Nữ sinh dẫn đầu túm tóc cô lên, trên mặt mang theo nụ cười độc ác, Tưởng Viện Viện tránh né không được, bị buộc ngước đầu lên, "Tôi biết cậu ấy. . . . . ."
"Vậy cô gọi điện thoại bảo cô ta tói đây! Bảo cô ta tới một mình, cô ta tới, cô sẽ không sao!"
Tưởng Viện Viện không rõ chân tướng nhìn đối phương, "Tôi và cô không quen. . . . . . A. . . . . ."
Mặt của cô bị đánh lệch sang một bên, mơ hồ có tia máu từ khóe miệng chảy xuống.
"Mày có gọi hay không!"
"Tôi. . . . . ."
Tưởng Viện Viện trên mặt do dự, mặc dù cô không biết vì sao sao đối phương biết cô và Tần Mặc có giao tình, tại sao muốn Tần Mặc tới, nhưng cô rõ ràng, chỉ cần Tần Mặc tới, họ nhất định sẽ không để cho cô toàn thân mà rút lui.
Cô gọi, hay là không gọi?