Chương :
Đi đẳng trước là một người đàn ông trung niên mặc tây trang đi giầy da.
Vô cùng khí thé.
Không giận mà uy.
Đây chính là Tiền Thắng Hỏa! Người thừa kế của ngân hàng Bách Hoa.
Nhóm người Tiết Nhan thấy vậy lập tức xoay người, vẻ mặt nhiệt tình tiếp đón đi tới: “Tiền thiếu!”
Ngân hàng Bách Hoa là một ngân hàng đầu tư cổ phần, Tiền gia là cổ đông lớn chiếm tám mươi phần trăm, một lời nói của họ thôi cũng đủ để có thể quyết định được số mệnh của rất nhiều người rồi.
Cho nên khi nhìn thấy Tiền Thắng Hỏa xuất hiện ở chỉ nhánh ngân hàng nhóm người Tiết Nhan mới vô cùng kích động, lại có chút hoảng loạn.
Bọn họ không sao ngờ tới Tiền Thắng Hỏa lại có thời gian tới cái chỉ nhánh ngân hàng nhỏ bé này.
“Tiền thiếu, sao cậu lại tới đây vậy?”
Tiết Nhan và Lưu Dũng đều nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ, còn định duỗi tay bắt tay với Tiền Thắng Hỏa.
Ai biết Tiền Thắng Hỏa lại không thèm để ý tới bọn họ.
Anh ta đi thẳng tới trước mặt Diệp Phi, nắm chặt tay Diệp Phi: “Diệp lão đệ, hôm qua thật sự xin lỗi…” Toàn bộ hậu trường đều là một mảnh lặng ngắt như tờ, một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe rõ.
Ánh mắt của mọi người ở đây đều khó mà tin nổi nhìn về phía Diệp Phi vẫn còn đang khoan thai tự đắc kia.
Mấy cô nhân viên thì che miệng, trợn tròn mắt không dám tin đây là sự thật.
Tiêu Nhan tựa như hóa hóa tại chỗ.
Lưu Dũng cũng ngớ người.
Đây là chuyện gì vậy.
Đám người Tiêt Nhan và Lưu Dũng không ngờ Diệp Phi lại biết Tiền Thắng Hỏa.
Lại càng không ngờ tới Tiền Thắng Hỏa lại kính trọng Diệp Phi tới vậy.
Lẽ nào mình đã chọc vào người không nên chọc rồi hay sao?
Diệp Phi nhàn nhạt lên tiếng: “Tiền tổng.”
“Diệp lão đệ, chuyện này là sao?”
Tiền Thắng Hỏa không nói đến chuyện chữa bệnh ngay mà ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn xung quanh, tinh mắt liền biết được chuyện gì đã xảy ra.
Tiết Nhan và Lưu Dũng vội vàng xua tay: “Không có việc gì hết, không có ván đề gì cả.”
“Ông ta vũ nhục người phụ nữ của tôi, còn muốn ép cô ấy.
làm điếm, còn bà ta không phân biệt trắng đen liền phong sát vào sổ đen!”
Diệp Phi chỉ tay vào Lưu Dũng rồi tóm tắt lại mọi chuyện đã xảy ra.
Một năm đi ở rẻ đã khiến cho Diệp Phi hiểu ra khi mình thỏa hiệp rút lui điều đó chỉ khiến cho đối phương càng thêm chà đạp mình mà thôi, vậy nên anh sẽ không khách khí mà lựa chọn phương thức có thù tất báo.
Lưu Dũng tiến lên phía trước: “Tiền thiếu, đây chỉ là hiểu lầm…”
“Câm miệng!”
Không đợi Lưu Dũng nói xong Tiền Thắng Hỏa đã gắt gỏng ngắt đoạn, cũng kính nhìn Diệp Phi nói: “Diệp lão đệ, xin lỗi cậu, là tôi quản giáo không tốt cấp dưới, là lỗi của tôi, là do tôi không đúng.”
“Chuyện này xử lý thế nào, cậu nói thế nào liền như thế đấy tôi không có ý kiến.”
Những nhân viên ngân hàng xem trò hay nãy giờ thiếu chút nữa là rớt luôn con mắt ra ngoài.
Diệp Phi bình thản nói: “Tiền tổng đây là người của anh, anh xem mà làm là được rồi.”
Một câu nói vô cùng hời hợt thôi nhưng lại khiến cho Lưu Dũng phải trả một cái giá vô cùng thê thảm.
Tiền Thắng Hỏa cũng không nhiều lời nữa nhìn về phía đám người Tiết Nhan bọn họ ánh mắt lộ ra sự âm u.
Tiết Nhan và Lưu Dũng miệng đắng lưỡi khô, chân mềm như nhũn ra, quỳ trên mặt đắt.
“Đứng ngay ngắn lên!”
Tiền Thắng Hoa không nhiều lời liền cho bọn họ một cước.
Sau đó liên tiếp tiếng bóp bốp bốp giòn tan vang lên.
“Bốp…”