Chương :
“Được, mày đợi đó cho tao…” Lưu Dũng che mặt mở miệng nói: “Không giết chết bọn mày tao không bằng con chó.”
Sau đó, ông ta gọi điện thoại nói vài câu.
Chẳng bao lâu, một người phụ nữ mặc đồng phục dẫn theo năm sáu người bước vào.
Trước ngực cô ta có đeo một tắm thẻ ghi chủ tịch ngân hàng Tiết Nhan.
Tiết Nhan thét lên: “Chuyện gì?”
Lưu Dũng bưng mặt ủy khuất giải thích với Tiết Nhan: “Chủ tịch Tiết, Đường Nhược Tuyết không đủ điều kiện để cho vay, tôi từ chối cho vay, cô ta liền cùng chồng gây rồi ở đây.
Tôi giải thích vài câu, họ liền tát tôi, còn uy hiếp nếu như tôi dám phong sát cô ta, bọn họ sẽ giết chết tôi.”
Ông ta đổi trắng thay đen mà kể lại một lần.
Đường Nhược Tuyết vội vàng hét lên: “Chủ tịch Tiết, chuyện không phải như vậy…”
Cô đã bị liệt vào danh sách đen rồi.”
Tiết Nhan hoàn toàn không nghe lời giải thích của Đường Nhược Tuyết, trực tiếp chỉ tay vào Đường Nhược Tuyết và Diệp Phi nói: “Người đâu, báo cảnh sát bắt bọn họ lại.”
Cao cao tại thượng.
Cấu kết với nhau làm việc xấu.
Lời vừa nói ra, sắc mặt Đường Nhược Tuyết trong giây lát lập tức trở nên trắng bệch.
Không ngờ tới sự việc lại đi tới bước này.
Tài chính của công ty Thiên Đường vốn đã eo hẹp giờ đây.
thì triệt để xong đời rồi, làm sao để giải thích với người của Đường gia đây?
“Hừ, đây chính là kết cục của việc dám chống lại tao.” Lưu Dũng ở một bên lên mặt, một bên hét lên nhìn Diệp Phi: “Thằng ngu, không phải mày ngông lắm sao? Ngông nữa lên cho tao xem?”
“Bếp…” Diệp Phi không nói lời nào liền thỏa mãn ông ta, lại thêm một cái bạt tai.
Lưu Dũng hét thảm một tiếng lùi về phía sau, dựa vào Tiết Nhan mới không bị ngã xuống.
“Quá càn rỡ, thật là vô pháp vô thiên mà.” Nụ cười trên mặt Tiết Nhan thay đổi: “Người đâu, báo cảnh sát, thông báo cho tôi tới toàn bộ mọi người trong ngành, Đường Nhược Tuyết đã bị chúng ta cho vào danh sách đen.”
Lúc này Diệp Phi cũng lạnh giọng nhìn Tiết Nhan và Lưu Dũng.
“Các người cũng đã bị tôi cho vào danh sách đen rồi.”
Diệp Phi vô cùng bình tĩnh nói: “Sau này các người cũng đừng hòng có thể lăn lộn được trong giới ngân hàng này.
nữa.”
Lưu Dũng lộ ra vẻ mặt xem thường.
Giờ khắc này Đường Nhược Tuyết cũng có chút trợn tròn mắt, không biết Diệp Phi đang đánh cược cái gì nữa.
“Bị cậu liệt vào danh sách đen?”
“Không cần lăn lộn ở trong ngành ngân hàng nữa?”
“Mày thì là cái thứ gì chứ?”
“Đã thấy mình ngu chưa?”
Có vài cô nhân viên xinh đẹp cũng xì mũi coi thường.
Lưu Dũng cười lạnh nói: “Tao đã lăn lộn trong giới ngân hàng này bao nhiêu năm như vậy đây vẫn là lần đầu tiên nghe được khẩu khí lớn như vậy đấy.”
Đôi giày cao gót của Tiết Nhan gõ lên mặt đất, khuôn mặt trêu tức nhìn Diệp Phi: “Ý của cậu là cậu muốn đuổi chúng tôi?”
“Không sai, các người đã bị đuổi rồi.”
Diệp Phi đối chọi gay gắt, không giống như đang nói đùa một chút nào.
Nhóm người Lưu Dũng nhìn anh bằng ánh mắt tựa như đang nhìn một kẻ ngốc vậy.
Thứ đồ bỏ đi chuyên đi ăn bám mà dám kêu gào đòi đuổi một ngân hàng, một chủ tịch, đây không phải là đang nói hươu nói vượn hay sao.
Tiết Nhan bọn họ ở trong giới ngân hàng này nhiều năm như vậy thế nhưng vẫn chưa từng chứng kiến qua chuyện nào vô lý như vậy.
Đường Nhược Tuyết cũng cảm thấy xấu hồ.
“Vậy cậu đuổi cho tôi xem.” Hai tay Tiết Nhan ôm khoanh trước ngực, thờ ơ, thế nhưng ánh mắt lại tràn đầy khiêu khích: “Duỗi thử xem.”
“Cạch…” ngay tại lúc này, cửa ngân hàng bị người ta đẩy ra, mười mấy người cả nam lẫn nữ tiến vào.