Chương :
Diệp Phi không nói nhảm, trực tiếp vọt tới chỗ Hùng Kiều.
Dựa gần đến.
“Tìm chết…” Dấu Kiều nhướng mày, Diệp Phi mà cũng dám ra tay trước với cô ta, lẽ nào lại vậy.
Cô ta đấm ra một quyền.
Cô ta muốn đánh gãy xương của Diệp Phi.
“Không ổn…” Chỉ là cô ta vừa vung nắm đắm lên trên người Diệp Phi thì đã cảm nhận được một cỗ khí tức huỷ diệt.
Tất cả phòng ngự của cô ta đều sụp đổ, nắm đắm cũng nút gãy.
“Bộp”
Một giây sau, Hùng Kiều trực tiếp đụng vào xe thương vụ.
“Bùm!”
Thân xe trong nháy mắt sụp đồ.
Kính xe nát tan tành thành bột phần rơi xuống.
Thấy mà giật mình.
Trước ánh mắt khó tin của Hùng Nghĩa, Hùng Kiều từ từ trượt xuống, máu loang lỗ, mình đầy vết thương.
Thấy một màn này, Hùng Nghĩa hít khí lạnh, càng khiếp sợ: đối với Diệp Phi phía đối diện.
Ai cũng không ngờ tới, Diệp Phi chỉ tuỳ ý đánh lại có thể có lực sát thương lớn đến như vậy.
“Tiểu tử, mày đánh bị thương nghĩa muội của tao, mày có nghĩ tới hậu quả chưa?” Hùng Nghĩa giơ dao găm lên, quát, chỉ là lời nói được một nửa, ông ta đã nghe rắc một tiếng.
Cổ của ông ta xoay chuyển một hướng một trăm tám mươi độ, cuối cùng thấy khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Phi: “Nói nhảm quá nhiều!”
Diệp Phi buông tay ra, Hùng Nghĩa ngã xuông, mặt tràn đầy kinh ngạc, không cam tâm và thật khó tin.
Ông ta thế nào cũng không nghĩ đến, bản thân vẫn chưa xuất chiêu đã bị đánh bại rồi.
Diệp Phi rút điện thoại ra: “Chương Đại Cường, thu dọn.”
Lúc Chương Đại Cường đem người đến xử lý hiện trường thì Diệp Phi đã đem Đường Nhược Tuyết đến bệnh viện gần đó.
Thương thế không sao, nhưng Diệp Phi muốn cô chậm rãi hồi phục tinh thần.
Đường Nhược Tuyết rất nhanh đã tỉnh lại, hỏi thăm sự cố một chút, Diệp Phi nói là lỗi của đối phương, xe đã được đem đi tu sửa, còn được bồi thường năm vạn tiền thuốc men.
Đường Nhược Tuyết cũng không nghỉ ngờ gì, sau khi nghỉ ngơi và xác nhận đã không sao, cô liền kiên quyết rời khỏi bệnh viện, còn dặn Diệp Phi không được nói chuyện tai nạn với bố mẹ.
Cô không muốn hai người Lâm Thu Linh lo lắng, dù sao mới nửa tháng mà xảy ra hai việc.
Cô gần đây vận khí xấu như thế, không chỉ có công ty xảy ra chuyện, mà bản thân cũng gặp sự cố, cô không nghỉ ngờ là phật bài kia có vấn đề sao?”
Diệp Phi nhân cơ hội này giải quyết chuyện phật bài: “Tôi cảm thấy, cô vẫn là nên vứt nó đi.”
Trên đường tới đây, Diệp Phi đã từng nghĩ lấy cớ tai nạn xe cộ đập phật bài vỡ vụn, nhưng cuối cùng vẫn bỏ cái ý nghĩ thô bạo này đi.
Phật bài rất cứng, ngực Đường Nhãc Tuyết lại không sao, phật bài sao lại vỡ được, rất dễ dàng sẽ khiến cho Đường Nhược Tuyệt cho răng là anh đụng tay đụng chân.
Mà cho dù Đường Nhược Tuyết có tin việc phật bài bị đụng nát, trong nội tâm lại không kháng cự thứ đồ chơi này, thì rất có thể sẽ thỉnh về một cái nữa để mang bên người.
Đến lúc đó mời một cái hung hơn cái này, đó đúng là trộm gà không được còn mắt nắm gạo.
Liên tục cân nhắc, Diệp Phi vẫn quyết định không động đến nó, chỉ là vẽ lên đó mấy phù Triện để xua bớt hắc khí đi, để Đường Nhược Tuyết không gặp xui như thế nữa.
“Lại nữa có phải là?”
Mỗi lần Diệp Phi nhắc đến phật bài, Đường Nhược Tuyết liền cảm thấy phiền não: “Rõ ràng là đối phương lái xe không cần thận, liên quan gì đến phật bài trên người tôi?”
“Thật sự tà ác như thế, tại sao tôi mỗi ngày đều lái xe đi làm, thì chỉ có hai lần xảy ra chuyện?”
“Đây còn có thể đổ cho phật bài, tôi còn cho rằng anh mới khiến tôi gặp xui xẻo, dù sao hai lần đều là anh ngồi xe tôi mới xảy ra chuyện.”
Cô trợn mắt nhìn Diệp Phi một cái, bỏ tay vào túi nói: “Đừng có nói lung tung nữa, về nhà.”
Cả ngày nghi thần nghi quỷ, Đường Nhược Tuyết nghi ngờ thần kinh của Diệp Phi có vấn đề.
Diệp Phi đã liệu được kết cục này, bất đắc dĩ cười cười đi theo.