Chương :
Sắc mặt Diệp Phi thay đổi: “Phế vật!”
Đường Nhược Tuyết bên cạnh khẽ giật mình, rất bất ngờ khi nghe Diệp Phi mắng người khác là phé vật, phải biết rằng, từ này luôn là người khác mắng anh.
Khi chiếc xe BMW chuẩn bị lái vào đường phụ, một chiếc xe màu đen lao tới.
Lốp xe màu đen ma sát với mặt đường, mang theo tiếng xèo xèo với mùi khét hơi tản ra.
Chuyện xảy ra đột ngột, Đường Nhược Tuyết không phản ứng kịp.
“Cần thận!”
Diệp Phi ném điện thoại, quát một tiếng tay phải mạnh mẽ chuyển hướng, cố hết sức quay đầu xe.
Vừa chuyển hướng thì nghe bộp một tiếng, con BMW đã bị chiếc xe kia đụng trúng.
Đầu xe bên phải bị chiếc xe đen kia đụng lõm một miếng, gương chiếu hậu bên phải rớt ra văng xa chục mét.
Thân người Đường Nhược Tuyết rung lên một cái, đầu đập mạnh xuống cái bao nhỏ chỗ tay lái.
“Bộp!” Tay trái Diệp Phi nhắc lên, thuận thế đánh vào gáy cô một cái, để cô tạm thời ngắt đi.
Tiếp theo, Diệp Phi cầm chìa khoá xuống xe, còn khoá trái cửa xe lại.
“Bộp!” Cùng lúc đó cửa xe thương vụ màu đen kia cũng mở ra, một nam một nữ bước xuông.
Người đàn ông cao một mét chín, vạm vỡ, giống như thanh sắt, trong tay cầm một con dao găm.
Nữ thì mặc một chiếc áo ngắn cùng với quần đủi, lộ ra đôi chân dài cùng mới màu làn da màu đồng săn chắc, cô ta rõ ràng cũng là người luyện võ.
Trên người hai người đều xăm một cái đầu gấu.
Người đàn ông nhìn Diệp Phi cười lạnh một tiếng: “Diệp Phi?”
Người phụ nữ mặc quần đùi ánh mắt ngạo mạn liếc nhìn Diệp Phi, ít nhiều lộ ra chút khinh thường.
Diệp Phi nhàn nhạt lên tiếng: “Các người là ai?”
“Rất tốt.”
Án mắt người đàn ông kia loé lên tia lạnh lẽo: “Điều tra tên một chút, tránh khỏi việc giết nhầm người.”
Diệp Phi cười cười: “Chúng mày muốn giết tao?”
“Tao là Hùng Nghĩa, đây là nghĩa muội của tao Hùng Kiều.
Lâm Nhược Uyễn là người phụ nữ của tao, Chương Tiểu Cương là con tao.”
Người đàn ông nói tiếp: “Mày làm hỏng chuyện tốt của bọn tao, vậy thì mày nhất định phải chết.”
Hùng Nghĩa?
Hùng Kiều?
Hùng thị tứ hung?
Diệp Phi nghe vậy trong mắt có chút căng thẳng, đây chính là tội phạm truy nã mà cảnh sát treo thưởng cả trăm vạn?
Bọn chúng thường xuyên gây án, trong ngoài nước giết hơn mười người, làm cho người ta giận sôi, giết chết cả một nhà của một người giàu trong nước.
Nữ cường còn bị bọn chúng giày vò ba ngày ba đêm.
Diệp Phi không ngờ tới bọn chúng có quan hệ với Lâm Nhược Uyển, càng không nghĩ đến sẽ đụng phải bọn chúng.
lết người là phạm pháp, chuyện của Lâm Nhược Uyễn, thật xin lỗi, có cách giải quyết khác không?”
Diệp Phi thật muốn dàn xếp ổn thoả mọi chuyện, miễn cho mình cùng người thân gặp phải phiền phức không ngừng.
“Thật xin lỗi, Uyễển Nhi cùng với Tiểu Cương chỉ muốn giết chết mày.”
“Về chuyện giết người, trên tay bọn tao đã có hơn mười mạng người, không để tâm có thêm một đứa là mày đâu.”
Hùng Nghĩa lộ ra nụ cười tàn khốc: “Mày yên tâm, mày sẽ không cô đơn đâu.”
“Sau khi giết mày, tao sẽ giết cả nhà mẹ vợ mày, còn có Chương Đại Cường, toàn bộ bọn chúng đều sẽ xuống dưới đó.”
“Tất nhiên, người đàn bà của mày sẽ chết muộn hơn một chút, bởi vì Tiểu Cương rất có hứng thú với cô ta.”
Diệp Phi do dự một chút, trong ánh mắt lộ ra chút lạnh lẽo.
Sát tâm của anh nỗi lên.
Hùng Nghĩa ra lệnh một tiếng: “Hùng Kiều, chơi chết cậu ta, nhanh lên.”
Hùng Kiều nhổ miếng trầu trong miệng ra, khinh thường nhìn Diệp Phi.
“Đừng uỷ khuất, nhỏ yếu chính là tội, không phục thì ra tay đánh lại.”
Cô ta đối với Diệp Phi đánh ra một trảo, muốn một trảo bóp chết anh.
“Hừ!”