Cả buổi Trình Tranh cảm thấy không yên, trong lòng cứ nhốn nháo khó chịu, nhưng cô không lí giải được sự khó chịu này. Ngay khi cô muốn bỏ vào nhà vệ sinh xem điện thoại đã gọi được chưa thì Trần Hữu Bằng gọi cô. Trình Tranh nhét chiếc điện thoại vào túi, chạy về phía anh.
Trần Hữu Bằng đang đứng cùng một vài người khác, hình như họ đang nói về một vụ làm ăn, mà anh lại muốn giới thiệu với mọi người cô là thư ký của anh.
"Trần tổng, không ngờ bên cạnh anh lại có bóng hồng xinh đẹp như vậy " một giọng giễu cợt vang lên thu hút sự chú ý của nhóm người đang đứng chung. Trần Hữu Bằng vẫn giữ dáng vẻ dửng dưng của mình, cô lại giữ cho vẻ mặt mình bình tĩnh hết sức có thể, nhưng trong lòng lại dội lên cảm giác khó chịu.
"Thanh tổng, quá khen "Trần Hữu Bằng giơ ly rượu cạn chén với người tên 'Thanh tổng ', cả người ông ta hoàn toàn không có khí chất, chỉ thấy như một con vịt đang cố phô trương mình là một con thiên nga. Thân xác to béo mặc áo vest màu vàng sáng, những ngón tay mập mạp thì đeo mấy chiếc nhẫn vàng bóng loáng, trên mặt còn có nốt ruồi to, Cô không phải là một người soi mói, nhưng vẫn có cảm giác không tương thích lắm..
Hắn ta liếc mắt qua cô, ánh mắt đầy thâm tình, Trình Tranh không nhịn được rùng mình một cái.
"Đây là?" hắn tỏ vẻ không biết, nhìn cô chăm chú.
"Thư ký của tôi " Trần Hữu Bằng lên tiếng, mắt cũng nhìn về phía cô, Trình Tranh lùi về sau một bước giữ khoảng cách với người đàn ông trước mặt.
"Thanh tổng, xin chào, tôi là thư ký của Trần tổng, cứ gọi là Trình Tranh " cô dùng một phương thức lịch sự nhất để giới thiệu bản thân, đối phương nhếch miệng thích thú.
"Trình Tranh à " hắn ngâm dài chữ cuối, cô thoáng nổi hết cả da gà, nhưng vẫn bắt mình giữ bình tĩnh, mọi người xung quanh thấy không ổn liền lùi ra một khoảng xa. "Cô Trình, không ngại để tôi mời cô một ly chứ?" Trần Hữu Bằng muốn lên tiếng nhưng cô lại lên tiếng trước.
"Được Thanh tổng, tôi kính ngài " Trình Tranh nói, sau lại quơ lấy một ly rượu mà người phục vụ đang bưng tới, đôi mắt sắc sảo nhìn màu đỏ sóng sánh trong ly thủy tinh liền dâng lên phấn khích, một hơi uống hết sạch. Trần Hữu Bằng ngạc nhiên nhìn cô, Thanh tổng cũng không nói được gì. Trình Tranh cô tửu lượng rất tốt, đã lâu rồi chưa uống nên dễ bị coi thường như thế sao?
Thanh tổng dần dần mới lấy lại được khí thế, cười ha ha mấy cái, bàn tay muốn chạm vào người cô liền bị cô khéo léo né đi.
"Thư ký Trình thì ra có tửu lượng tốt như vậy, chi bằng tôi kính lại một ly " hắn chính là muốn ép cô uống tiếp, nhưng Trình Tranh không ngu ngốc đến vậy, cô chỉ cười.
"Thanh tổng, vừa rồi ngài chỉ nói một ly, sao bây giờ lại muốn một ly nữa ", một câu nói liền khiến hắn rơi vào bế tắc, cô chính là ám chỉ "Tại sao bậc trưởng bối nói lời không biết giữ lời " sắc mặt hắn ta xuống trầm trọng. Trần Hữu Bằng im lặng nãy giờ cũng lên tiếng, anh cười lớn làm Thanh tổng càng bẻ mặt, dứt khoát bỏ đi.
"Tranh Tranh, không nghĩ em lại giỏi như vậy?" Trần Hữu Bằng khen cô một câu, mà cô lại chẳng hứng thú với lời khen đó cho lắm.
"Là anh đang khen em uống rượu giỏi hay là có miệng lưỡi " Trình Tranh nói.
"Cả hai " anh vờ suy nghĩ một lát mới trả lời.
"Chứ anh nghĩ làm cách nào em có thể ở cùng với Tô Sương lâu như vậy " Trình Tranh uống một ngụm nước lọc.
"Đó là điều anh thắc mắc, nhưng giờ anh đã biết rồi " Trần Hữu Bằng hai tay đút túi quần, vẻ mặt ngời sáng, cô cụp mắt không để ý đến anh, nhìn đồng hồ trên tay một chút, bữa tiệc bắt đầu hai tiếng, hiện tại đã giờ tối, cô cũng nên gọi điện cho anh. Trình Tranh nói nhỏ với Trần Hữu Bằng sau đó nhanh chóng chạy vào toilet.
Đường Diệc Thành ngồi ở phòng khách đợi cô, cô đã một tiếng rồi chưa về, tâm trạng của anh một chút cũng không có. Nếu nói, anh đối với Trình Tranh là không có giới hạn thì đúng, nhưng hiện tại anh đã không còn giới hạn rồi. Vẻ mặt đầy u uất, cả người phát ra khí lạnh, anh chưa bao giờ cảm thấy thất vọng như lúc này.
Điện thoại trên bàn chợt vang lên, cái tên Trình Tranh nhấp nháy, Đường Diệc Thành như một con thú đói, anh vồ lấy điện thoại như một miếng mồi, đến lúc nhấn nút nghe, nghe được giọng nói của cô anh mới yên lòng một chút.
"Em ở đâu " anh cố đè nén cơn tức giận.
"Diệc Thành, xin lỗi, em cùng học trưởng đến một buổi xã giao, hiện tại không về được anh cứ ăn tối trước đi nhé " Cô dùng giọng ngọt ngào nói với anh, nếu là bình thường anh nhất định sẽ thấy nó rất đáng yêu, nhưng hiện tại, anh lại thấy cực kì chua xót. Đường Diệc Thành mấp máy môi không nói, chiếc hộp trong lòng bàn tay bị anh bóp chặt, Đường Diệc Thành cố nén một cái, dùng hết sức lực hiện tại nói ra một chữ.
"Ừ"
Sau đó là những tiếng tút tút dài bên lỗ tai, Trình Tranh cảm thấy có chút hụt hẫng, vẻ mặt cực kì khó hiểu, Đường Diệc Thành cứ như đang tức giận với cô, mà cô cũng không hiểu vì sao cả buổi đều cảm thấy cực kì bất an, giống như đã quên một thứ quan trọng.
Sau khi cúp máy, Đường Diệc Thành vô lực ngồi trên ghế, anh vì muốn tạo cho cô bất ngờ nên không bật đèn, giờ phút này anh như bị bóng tối nuốt chửng. Anh chưa bao giờ thấy bất lực như vậy, đến nổi giận với cô cũng không có sức lực, quay đầu, nhìn về phía sân, ánh đèn nhỏ trên cây đang lấp lánh, nến anh thắp đã cháy gần hết, món mì ý cô thích cũng đã nguội rồi. Đến cuối cùng, anh cố gắng vì điều gì đây?
Đường Diệc Thành rời khỏi nhà, anh lái xe như một kẻ điên, lại vừa giống như một kẻ đang chạy trốn. Hiện tại anh cần được giải tỏa, nếu không nhất định sẽ chết mất.
Vu Tình đi đến quán bar, thân thể được tôn lên bởi chiếc đầm bó sát. Hôm nay thật sự rất buồn chán, cô cũng chẳng kịp rủ ai đi cùng, nhưng Vu Tình cô mà sợ không có ai mời nhảy sao.
Sân khẩu là thủy tinh, ánh đèn chớp nháy chớp nháy càng mờ ảo. Tiếng nhạc xập xình thôi thúc nhiều thanh niên nhảy theo. Vu Tình ôm lấy cây cột, nhảy những điệu nhảy gợi cảm, cô cố khoe hết những đường cong trên cơ thể, mọi người ở sân khấu hò hét kịch liệt, hơn bao giờ hết, Vu Tình cực kì quyến rũ.
"Tình Tình, uống nước đi " bartender đưa cho cô ly cocktail, gọi cô bằng giọng thân mật. Vu Tình nhận lấy, uống một hơi, nhảy xong có chút mệt. "Hôm nay đi một mình sao?" Vu Tình không trả lời, coi như ngầm thừa nhận. Anh chàng lại nói tiếp " Nhìn em còn đỡ thảm hơn anh ta "
Vu Tình nhíu mày
"Ai cơ?" cô đột nhiên tò mò.
"Người đàn ông ngồi trong góc kia" anh chàng chỉ tay về một phía không xa. "Cũng đi một mình, nhưng nhìn thảm hơn em nhiều " Vu Tình không để ý đến lời nói của anh ta, đôi mắt hết sức chăm chú nhìn về phía anh ta vừa chỉ. Thân ảnh đó có chút thân quen, rất giống với Đường Diệc Thành.
Đường Diệc Thành ngồi không còn vững nữa, trên bàn hơn mười chai rượu nằm ngổn ngang, áo quần anh lại xộc xệch hơn nữa. Thi thoảng có vài cô gái đến bên cạnh, anh đều đuổi đi. Vu Tình thấy một màn như vậy, liền bước đến chỗ anh. Khi tay cô vừa chạm vào vai anh, liền bị anh gạt phăng ra.
"Cút!" giọng anh không âm trầm như mọi ngày có lẽ do đang say, cô chưa bao giờ thấy anh như vậy trước đây, Vu Tình có phần đau lòng.
"Anh Diệc Thành, em là Vu Tình đây " cô dùng giọng nói mọi khi của mình kêu anh. Trong mắt Đường Diệc Thành, cô luôn biến mình thành một cô nhóc ngây thơ chưa hiểu sự đời, sợ sệt với tất cả mọi thứ, thường xuyên được ở cùng anh, nhưng từ khi có sự xuất hiện của Trình Tranh, mọi thứ liền bị đảo lộn.
Đường Diệc Thành nghe thấy cái tên có phần quen thuộc, liền ngước mắt lên nhìn cô. Trước mắt anh là Vu Tình, anh lại ước rằng đó là Trình Tranh....
"Vu..Tình?"
"Em đây "
"Sao em lại ở đây?"
"Đi cùng bạn " cô thật sự không đi cùng bạn, nếu anh hỏi bạn cô đâu chắc cô phải lôi anh chàng bartender ra đây, nhưng thật may anh không nói nữa.
"Anh Diệc Thành, anh say rồi, em đưa anh về " Vu Tình ép sát cơ thể vào người anh, bờ ngực mềm mại tì lên vai anh, cô chính là muốn anh nhìn thấy nó, Đường Diệc Thành say khướt, không để tâm đến Vu Tình, tâm trạng anh đang ngổn ngang như vậy còn có thể nghĩ đến người khác sao?
Đường Diệc Thành lại vung tay đẩy Vu Tình ra, đưa tay lên gọi bồi bàn, một anh chàng mặc đồng phục chạy đến.
"Lấy thêm rượu " cả người anh chếnh choáng đến khó hiểu, sức lực vung tay lên cũng không có. Thì ra đau lòng vì một người chính là như vậy.
"Không uống nữa " Vu Tình hét lên cản người phục vụ lại, anh ta đưa ra vẻ mặt khó xử, mà Đường Diệc Thành lại say đến không biết trời đất, gục đầu lên bàn, lỗ tai không còn nghe thấy tiếng nhạc, anh đột nhiên rất khó chịu.
Chẳng biết Vu Tình đã tốn bao nhiêu sức lực mới lôi được Đường Diệc Thành ra ngoài, anh thật sự rất nặng, người đàn ông cao một mét tám, trọng lượng cơ thể đều đổ hết lên người cô, Vu Tình có chút chật vật, khó khăn lắm mới đứng vững, nhanh chóng gọi một chiếc taxi.
"Cô à, cô muốn đi đâu " Vu Tình để anh vào xe, cô cũng ngồi an ổn, đến lúc tài xế hỏi cô mới ngớ người ra một chút, mắt liếc về phía anh.
"Khu A đi " Trình Tranh, là chị không biết giữ người, đừng cản tôi cướp đi, ngay từ đầu mọi thứ đều là của tôi, đáy mắt Vu Tình hiện lên một tia thâm độc, bàn tay thon dài vuốt ve gương mặt anh, cô ta liền sinh ra ý muốn mãnh liệt.