"Tranh Tranh, đây là người con sẽ kết hôn, ba mẹ thấy cậu ta rất được" mẹ Trình đẩy tấm ảnh của Đường Diệc Thành đến trước mặt cô, cô nheo nheo mắt nhìn người con trai trên ảnh, tấm hình giống như chụp lén, theo lời mẹ thì anh không thích chụp hình, tấm hình này là miễn cưỡng mà chụp, góc nghiêng như che hết cả khuôn mặt nhưng không thể không công nhận, người trong ảnh rất đẹp. Trình Tranh như phát hiện điều gì đó, chạy thật nhanh lên lầu, mẹ Trình nhìn cô ngạc nhiên, không kịp nói câu gì cô đã mất hút ở cầu thang.
Cô lục lọi mọi góc phòng, từng cái hộc tủ, từng cái kệ, đến khi cô thấy một cuốn sách cũ kĩ màu nâu được đặt trong một cái hộp đầy bụi, không ngại bẩn liền dùng tay lôi xuống bụi bốc lên làm mũi cô hơi khó chịu, nhưng có vẻ cô không quan tâm lắm, tay nhẹ nhàng mở cuốn sách ra, bên trong có một tấm ảnh nhỏ, cũng là ảnh chụp lén, một người con trai đứng dưới một mái hiên, chăm chú đọc sách, tuy hình đã cũ, còn mờ nhưng không thừa nhận người con trai đó rất có khí chất, cô đem hai tấm hình đặt cạnh nhau, tuy màu sắc rất khác, một tấm thật rõ, một tấm lại rất mờ, nhưng đây vốn dĩ là một người, Trình Tranh thở không ra hơi, cô cười một nụ cười rạng rõ, mặt đỏ lên, như muốn bật khóc vì hạnh phúc.
"Tranh Tranh, nếu con không thích mẹ sẽ từ chối, mẹ sẽ không bắt ép con " Mẹ Trình bước đến cạnh cửa, thấy con gái ngồi sụp xuống nền, còn nghĩ cô đang khóc vì bị ép cưới, bà không cam lòng.
"Mẹ " cô gọi một tiếng, bước chân bà liền dừng lại.
"Mẹ đây "
"Con đồng ý kết hôn " cô quay đầu lại, chỉ là cười mỉm nhưng vẫn không giấu được sự hạnh phúc trong ánh mắt, mẹ Trình kinh ngạc, bà còn tưởng tai bị lãng, mắt mở to nhìn con gái, con gái bà lại chăm chú nhìn vào một bức ảnh, tay không ngừng vuốt ve.
"Thư ký Trình"
"Thư ký Trình"
"... "
"Tiểu Lý?"
"Là tôi "
"Tôi ngủ bao lâu rồi?"
"Được tiếng rồi ạ "
Trình Tranh bật dậy, tiểu Lý nhìn cô cười cười.
"Sao cô không kêu tôi dậy?" cô lục lọi những tờ giấy trên bàn, mặt ửng đỏ vì ngại ngùng.
"Chủ tịch nói cứ để cô ngủ "
"Chủ tịch?" không lẽ đến học trưởng còn thấy bộ dạng đáng xấu hổ này của mình?
"Chị muốn uống trà không?"
"Làm phiền rồi" cô cười lịch sự.
Tiểu Lý cầm ly của Trình Tranh ra ngoài, cửa vừa đóng lại, cô liền thở dài, nằm bò ra bàn. Vừa rồi cô nằm mơ, giấc mơ tưởng chừng như không có thực nhưng lại có thực, bằng chứng cô cùng anh đã kết hôn, hiện tại còn sống cùng một nhà, cùng ngủ trên một chiếc giường, sáng nay cô còn kịp nhìn thấy gương mặt anh đang ngủ, đẹp lạ thường, Trình Tranh nhoẻn miệng cười thích thú, mắt híp lại tạo thành đường cong rất đẹp.
Cộc cộc
"Mời vào" cô bật dậy, cố gắng che đi vẻ ngoài xấu hổ vừa rồi, thấp giọng nói, tay còn cố quơ lấy một cây bút.
"Chủ tịch "
Người trước mặt là Trần Hữu Bằng, anh luôn mặc vest xám, chắc do Tô Sương không thích màu quá tối nên luôn lựa cho anh những màu như thế. Trần Hữu Bằng tiến tới bàn làm việc của cô, ngồi xuống đối diện cô.
"Hình như em đang có chuyện vui " câu nói làm cô ngạc nhiên, cười trừ.
"Anh tìm em có gì không?" cô lái sang chuyện khác, anh cũng không nói tiếp, lắc lắc đầu.
"Tối nay đừng quên " anh là đang nhắc đến buổi tiệc, nhưng thật sự là nghe hơi hiểu lầm, cô gật đầu lịch sự. Trần Hữu Bằng nhanh chóng bỏ đi, tài xế của anh chờ ở ngoài, vừa thấy anh chạy ra liền chạy theo. Trình Tranh nhìn theo, sau đó lại nhắm mắt.
"Tỉ lệ lần này thành công rất cao, tôi nghĩ chúng ta nên đầu tư vào dự án "
"Tôi cũng nghĩ vậy"
"Nhưng thật sự số tiền đầu tư rất lớn "
"Có thể vay ngân hàng "
"Vẫn nên hỏi ý kiến của chủ tịch thì tốt hơn "
Căn phòng im lặng, ánh mắt đổ dồn về phía Đường Diệc Thành. Mặt anh đằng đằng sát khí, ánh mắt như lưỡi dao sắt bén có thể giết người, mọi người đều cuối gầm mặt xuống, không muốn nói nửa lời. Khương Tuấn ngồi một bên thấy không ổn lắm, liền dùng chân đá chân anh một cái, Đường Diệc Thành như bừng tỉnh, quay sang nhìn Khương Tuấn một cái, Khương Tuấn cứ lắc lắc cái đầu như ra hiệu, cũng may mọi người đều cúi mặt xuống nếu không thật sự rất mất mặt.
Đường Diệc Thành đứng dậy, chiếc ghế kéo một đường dài tạo ra tiếng động, mọi người trong phòng đều ngước lên nhìn anh.
"Muốn làm gì thì cứ làm như vậy. Tan họp " anh đóng cuốn sổ trên bàn, để lại một câu như thế rồi bước đi thật nhanh, Khương Tuấn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, liền đứng lên, cười cười, còn định chuồn theo.
"Khương Tổng! Ý của chủ tịch là như thế nào?" ông chú ngồi cần anh kịp tóm anh lại, Khương Tuấn liền đổ mồ hôi hột.
"Ý của chủ tịch..." anh gãi đầu, đẩy nhẹ tay ông chú "Chính là như vậy đấy " sau đó thì biến mất dạng....để lại những con người với mối bàng hoàng.
Khương Tuấn chạy theo Đường Diệc Thành, lên tận phòng chủ tịch vẫn không thấy anh đâu, thực sự giống như vừa bị chơi vậy...
Cả ngày hôm nay, tâm tình của anh không tốt. Cô gái nhỏ của anh đã rời khỏi nhà từ sáng sớm, không buồn tặng anh một nụ hôn, bữa sáng cũng không có gì đặc biệt. Cuộc họp hôm nay lại quá lâu đi, anh cũng có kiên nhẫn nhiều như vậy, liền nhanh chóng lái xe về nhà.
Cô vẫn chưa về, căn nhà lớn trống vắng, Đường Diệc Thành đứng ở cửa, nhanh chóng lấy lại tinh thần. Hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của họ, anh muốn đem ngày hôm nay nói ra hết tình cảm của mình với cô, nghĩ vậy anh có phần hồi hộp.
Đường Diệc Thành đích thân dọn dẹp, đặt một cái bàn ngoài sân vườn, dùng một tấm khăn trải bàn màu đỏ phủ lên, đem những dây đèn vừa mua quấn lên cái cây gần đó. Lại trở vào bếp, lấy những món đồ vừa mua ở siêu thị ra, tự mình chế biến, anh không ngại vì cô mà học nấu ăn một chút, tất cả chỉ vì ngày hôm nay, nhưng anh lại không làm bánh được, chỉ có thể đặt bên ngoài, về điều này anh có phần tiếc nuối.
"Tranh Tranh " Trần Hữu Bằng đứng ở cửa nhìn cô, cô lại đang thu dọn đống giấy tờ trên bàn "Đã xong chưa?" Hiện tại đã giờ chiều, một tiếng nữa bữa tiệc sẽ bắt đầu, bây giờ đi là thích hợp nhất.
"Đã xong rồi " Cô đóng tủ lại, cười dịu dàng đứng lên.
"Có cần thay đồ không?" Trần Hữu Bằng nhìn bộ trang phục công sở trên người cô, lịch sự hỏi. Thư ký trước đây của anh luôn là nam, nên mấy cái nhu cầu kỳ lạ đó anh hoàn toàn không hiểu được, chỉ là anh buộc miệng hỏi cô.
"Không cần đâu, dù sao em cũng đến với tư cách là thư ký, không phải tình nhân " cô cười đùa, Trần Hữu Bằng cũng không nói nữa.
"Học trưởng, anh có sạc dự phòng không?" cô hỏi
"Có "
"Có thể cho em mượn không, điện thoại em hết pin rồi, em phải nhắn tin cho Diệc Thành "
"Sao không lấy điện thoại của anh?" Anh hỏi cô, như vậy không tiện hơn sao.
"Không cần đâu " cô cười cười, cô thích lưu lại những tin nhắn của anh và cô, nếu như dùng điện thoại của người khác, nhất định sẽ không lưu lại được. Trần Hữu Bằng không nói nữa, chỉ bảo tài xế chạy về phòng làm việc lấy cục sạc cho cô.
Trình Tranh ngồi ngay ngắn bên cạnh Trần Hữu Bằng, mắt hoàn toàn chăm chú vào tờ giấy trước mắt. Cô muốn cải thiện năng lực làm việc của mình một chút, luôn luôn tận dụng thời gian rảnh để xem các bài báo cáo, Trần Hữu Bằng hoàn toàn rất thích sự chăm chỉ của cô, trước đây khi còn đi học, anh đã nghe qua danh của cô, sau này lại được Tô Sương hết mực khen trước mặt anh, anh thật rất muốn biết Trình Tranh tài giỏi đến đâu, liền không ngần ngại đem cô về công ty mình.
"Đừng đọc nữa, trên xe đọc sẽ hại mắt " anh nói, Trình Tranh hơi giật mình, cười trừ với anh, cũng dẹp đồ vào "Nếu em có vấn đề gì, anh không có mạng mà đến cho cậu ta đâu " dĩ nhiên cậu ta ở đây là Đường Diệc Thành, mặt Trình Tranh thoáng đỏ ửng.
"Lại không nghĩ anh học chiêu nói móc người khác của Tô Sương " quả như lời nói của Tô Tô, Trình Tranh là người có miệng lưỡi rất sắc bén. Trần Hữu Bằng không nói nữa, chuyên tâm nhìn về phía trước.
Đường Diệc Thành hắt xì một cái, liên tưởng có người vừa nhắc anh. Mắt nhìn về đồng hồ trên tay, đã giờ phút, bình thường giờ cô mới tan làm trở về, bộ dạng gấp không chịu nổi này của anh cũng thật là kì lạ, Đường Diệc Thành tự giễu.