Đoàng! Tiếng nổ súng vang lên. Viên đạn bay thẳng vào xe hắn. Chiếc xe có chức năng chống đạn nên không sao. Hắn tăng tốc độ, tay cầm điện thoại gọi cho Minh Khang giải quyết. Vì hiện tại hắn không có thời gian chơi đùa với bọn đó.
Chiếc xe Maybach phóng thẳng đến cổng biệt thự. Mở cửa xe, chạy thẳng lên phòng kiếm cô thì thấy cô đang ngồi bệch dưới sàn, lưng dựa vào cửa thư phòng của hắn. Đôi sưng húp vì khóc. Khuôn mặt xanh xao, mệt mỏi.
Nhìn cô, hắn biết cô đã xem xấp tài liệu đó. Hắn hối hận, hối hận khi không cất cẩn thận. Nhìn bộ dạng cô bây giờ khiến tim hắn đau nhói.
Nghe tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên nhìn. Đập vào mắt cô là gương mặt của hắn, gương mặt mà cô đã yêu sâu đậm. Cô yếu ớt nói :
- Tại sao ? Tại sao anh lại làm vậy ?
- Anh xin lỗi. - giờ phút này hắn chẳng biết nói lời gì
- Anh nói đi. Anh xin lỗi thì có ích gì. - Cô quát lên, nước mắt không kìm được rơi xuống. Hắn trầm ngâm không nói gì. Cô nhìn hắn bằng anh mắt đau khổ, tay kéo áo hắn giọng cầu khẩn :
- Anh nói đi. Chỉ là giả thôi đúng không. Anh không có giết sư phụ đúng không . Anh nói đi. Xin anh.
Hắn cúi xuống ôm cô vào lòng, nói :
- Đừng như vậy Bích Ngọc. Em đừng khóc. Ngủ một giấc đi, con cũng đang mệt lắm đó. Ngoan nào - Hàn Phong dỗ dành.
Cô khóc ướt hết một mảng lớn áo của hắn. Hắn vừa vuốt ve tóc cô vừa dỗ dành. Vì khi nãy khóc nhiều nên kiệt sức, cộng thêm hiện tại cô đang mang thai nên sức khỏe khá yêu nên nhanh chóng ngủ. Hắn nhẹ nhàng bế cô về phòng rồi đặt cô lên giường đắp chăn cho cô ngủ.
Hắn ngồi kế bên vuốt ve khuôn mặt của cô. Ngồi một lúc hắn cũng lên giường nằm ôm cô ngủ. Hắn hôn nhẹ vào trán cô rồi thì thầm nói :
- Dù thì nào anh cũng sẽ không buông tay em.
Rồi ôm cô vào lòng ngủ.
Tiếng điện thoại vang lên, hắn nhanh chóng ngồi dậy tắt loa đi vì sợ cô thức giấc. Nghe điện thoại, đầu kia nhanh chóng truyền đến một giọng nữ yếu ớt :
" Phong cứu em, em đau quá "
- Chuyện gì xảy ra ? - hắn cau mày hỏi
" Có người đánh em "
- Em đang ở đâu ? - giọng hắn ân cần hỏi những khuôn mặt lại anh lại khác hẳn.
" Em không biết"
- Đợi anh, anh đến liền. - nói xong hắn quay lại hôn nhẹ lên trán cô rồi quay đi.
Hắn vừa rời khỏi cô cũng mở mắt ra. Thật ra cô đã thức dậy từ lâu. Nhưng cô muốn xem hắn chọn cô hay người đó. Xem ra cô đã thất bại.
Sr mn ! Do au đang bệnh nên chap hơi ngắn nha. Mong mọi ng thông cảm ~~️️️️