Cô bày đồ ăn ra cho hắn, hắn cầm đũa bắt đầu ăn. Thấy hắn đang ăn, cô chầm chậm nói :
- Công ty dạo này sao rồi ?
- Tạm ổn. Có gì sao ?
- À không có gì. ..... Tôi đang kiếm việc, tôi muốn vào đây nhưng tiếc là không cần thêm người nên....tôi được một công ty khác mời.....
- Công ty nào ? - chưa kịp nói xong thì hắn ngắt lời
- Phương Thị. Cũng là đối thủ của công ty anh.
Nghe cô nói hắn buôn đũa chậm rãi ngước mặt lên:
- Em chắc muốn vào đó.
- Tôi không biết. Tôi cũng đang rối lắm đây!!!- cô chán nản nói - Tôi dù gì cũng không thể ăn bám anh như thế đến hết đời được. Nên tôi cũng phải có công việc riêng .
- Em sợ tôi không đủ tiền nuôi em ? - hắn lạnh lùng nhướng mày
- Không phải, không phải đâu! Được đại nam thần như ngài quan tâm như vậy là phúc phận của tôi. Ahihi . Thôi cứ coi như tôi chưa nói gì đi. .. - cô quay sang nịnh nọt lấy lòng hắn
Hắn im lặng nhìn cô khiến cô sởn giai óc. Mắt hắn như máy X-quang chiếu lên người không bỏ sót một chỗ. Bầu không khí quái dị bao trùm phòng làm việc. Một lúc lâu, hắn mới mở miệng :
- cô cần một công việc đúng không ?
- Đúng vậy.
- Được thôi cô cứ nộp hồ sơ đi mai đến làm. Còn việc mai sẽ biết.
- Ôi!! Đa tạ boss đại nhân tốt bụng~~~~. - nghe hắn nói vậy cô vui mừng quên cả trời đất bay qua ôm hắn.
Hắn bị cô ôm đến ngẩn người một lúc rồi mới lấy lại tinh thần. Khoé miệng cong lên. Nhận ra hành động của mình quá lố, cô ngượng ngùng buông ra vội xin lỗi rồi dọn đồ phóng như bay ra khỏi phòng làm việc của hắn.
Cô ra khỏi công ty, lòng háo hưng định mua đồ để nấu ăn cho hắn coi như trả ơn. Cô đi dạo một vòng siêu thị gom hết thứ này đế thứ kia. Sau tiếng mua đồ cô đã lao về nhà nấu.
Về đến nhà trời cũng đã trưa, cô định nấu ăn nhưng chu công đòi đánh cơ nên cô leo lên giường và nhắm mắt tìm chu công đánh cờ. ( Ôi lười như heo)
Khi cô thức dậy cũng đã sắp tôi. Chợt nhớ đến việc nấu ăn, cô vội lao xuống nấu. Cô đang cặm cụi nấu thì hắn về. Thường ngày cô sẽ nằm ườn ra xem ti vi nhưng hôm nay không thấy thì hắn thấy lạ. Hỏi thím Trương mới biết cô đang nấu ăn trong bếp. Đi đến, nhìn bóng lưng đang cặm cụi nấu ăn của cô thì hắn thấy rất ngọt ngào như một người vợ đang nấu cơm cho chồng. Khoé miệng hắn vô thức nhếch lên. Hắn bước đến ôm cô vào lòng nhẹ vuốt tóc cô. Cô thoáng giật mình rồi cũng để im cho hắn ôm. Một lúc sau, cô nói :
- Anh mau lên thay đồ rồi xuống ăn.
Hắn không nói gì nhẹ buông cô ra rồi bước lên quay về phòng. Cô dọn đồ ăn ra bàn, điện thoại chợt sáng lên.
" Ngày tàn của cô đã tới, trốn không thoát đâu "
Cô nhíu mày, thấy hắn đã tắm rửa thay một bộ đồ thoải mái thông thả bước xuống. Cô lập tức tắt điện thoại ngồi xuống bàn.
Cả bữa ăn cô cứ suy nghĩ về tin nhắn đó. Cô đã rời khỏi hắc đạo rồi mà vẫn có người đòi giết cô.
️️️