Ký túc xá của đại học Thanh Hoa là phòng bốn người. Hiện tại đã khai giảng được một thời gian dài, Thẩm Yến với ba người khác trong ký túc xá cũng sống chung hòa thuận vui vẻ. So với trước kia, hiện tại Thẩm Yến là sinh viêm rõ ràng nhìn càng hòa đồng hơn, thỉnh thoảng sẽ chơi game với đám bạn cùng phòng khi không hẹn hò hay có lớp, sẽ hẹn nhau đến nhà tắm công cộng ngâm bồn tắm với đám bạn cùng phòng, có đôi khi bốn người còn góp ít tiền ra ngoài ăn chực một bữa. Có thể thi đậu đại học Thanh Hoa thì cơ bản đều là học giỏi trong giỏi, Thẩm Yến có rất nhiều chủ đề để nói chuyện với đám bạn cùng phòng.
Ba bạn cùng phòng đột nhiên như vậy, Thẩm Yến không kịp kinh ngạc, sững sờ tại chỗ.
Bạn cùng phòng Giáp thân với Thẩm Yến nhất, nhân lúc anh còn đang sững sờ, người đầu tiên chạy tới nắm bả vai Thẩm Yến: “Được nha, anh Yến, xem như hôm nay em biết cái gì gọi là chân nhân bất lộ tướng rồi, lần kia cậu nói mời cơm, vậy mà mấy anh đây thắt lưng buộc bụng đến số nhỏ nhất, sợ ăn nhiều cậu lại không đủ tiền sinh hoạt, không có tiền để yêu đương! Bây giờ thì tốt rồi, anh Yến, không nói những cái khác, bữa cơm kia không tính, làm lại làm lại!”
Phòng ngủ này của bọn họ, ngoại trừ Thẩm Yến ra thì ba người còn lại đều là chó độc thân.
Có đôi khi phòng ngủ sẽ thay phiên nhau mời khách, đến nhà ăn hoặc ra ngoài ăn, giá cả không đắt lắm, nhưng bọn họ đều là trẻ ranh to xác mười tám tuổi, ăn nhiều, một bát mì thịt bò còn không đủ ăn, mỗi lần ai mời khách là lại chọn món có giá phải chăng, mỗi lần như vậy không mất đến một tờ ông Mao.
Bọn họ đều xuất thân từ gia đình tương đối bình thường, đương nhiên tiền sinh hoạt không thể bằng mấy phú nhị đại kia, ba người ngầm hiểu lẫn nhau, mỗi lần lúc Thẩm Yến mời khách, bọn họ lại cẩn thận một tí, ăn ít đi một chút, sợ Thẩm Yến tiêu nhiều tiền, không đủ tiền sẽ ảnh hưởng đến chuyện hẹn hò, ngay cả tiền mua vé xem phim cũng không có thì yêu đương cái búa gì.
Thẩm Yến nghe xong thì rất bất ngờ.
Anh không phải kiểu người quá đề phòng người ngoài, từ khai giảng đến bây giờ anh chỉ từng mời đi ăn như vậy đúng hai lần, hoàn toàn không nghĩ tới bọn họ sẽ suy nghĩ chu đáo cho anh như vậy, lần nào cũng để dành đồ ăn...
“Được.” Thẩm Yến hào phóng nói, “Mời mọi người một bữa lớn, chẳng qua, cậu giải thích cho mình cái gì gọi là chân nhân bất lộ tướng trước đã, mình nghe không hiểu.”
Bạn cùng phòng Ất dùng giọng phóng đại nói: “Hoàng a mã! Người không cần lừa gạt nhi thần nữa! Nhi thần không phải loại người thấy tiền là sáng mắt kia!”
Bạn cùng phòng Bính cười lên ha hả, lại giải thích: “Do trên diễn đàn có bài đăng nói có người lái Bentley đến tán gái, kết quả bài đăng trên diễn đàn lại bị người bóc phốt là xe thuê, bọn họ còn nói xe đấy là của cậu, nói cha cậu là tổng giám đốc Thịnh Viễn, có đúng không thế? Nếu không đúng, thì mình phải thu hồi câu hoàng a mã kia rồi.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thẩm Yến im lặng mất mấy giây.
Bạn cùng phòng Giáp làm dấu OK, “Nhi thần hiểu rồi. Chuyện trên diễn đàn không phải cứ muốn nói là nói được.”
Nếu như trên diễn đàn vạch trần là giả, Thẩm Yến đã phản ứng lại rồi, lúc này mà yên lặng thì chứng tỏ chuyện trên diễn đàn là thật.
“Nhi thần tham kiến hoàng a mã!”
Ba người trăm miệng một lời nói.
Thẩm Yến bất đắc dĩ, ngồi vào ghế bên cạnh, dùng giọng xin lỗi nói: “Ngại quá, quen biết nhau lâu vậy rồi mà không nói với mọi người.”
Ba bạn cùng phòng khác không để ý lắm ——
“Hiểu mà, cậu là người thích giản dị, lại nói, mình cũng không nói bố mình bán nước hoa quả nha. Hơn nữa đến đây là để học, đâu phải để soi mói, rồi để khoe khoang kể lể nhà mình như nào đâu.”
“Đúng thế, anh Yến, cậu đừng để trong lòng, mình cũng có nói mẹ mình bán bánh rán quả là ngon nhất đâu, đương nhiên bây giờ mình nói không có nghĩa là mọi người có thể ăn miễn phí nhá, đi ăn vẫn phải trả tiền.”
“Con bất hiếu, ai cho mi gọi tên hoàng a mã thế? Mười tám cực hình Mãn Thanh hầu hạ, làm thái giám để cảnh cáo!”
“Vậy chẳng lẽ ra ngoài chúng ta cũng gọi hoàng a mã?”
“Coi có ngu không kìa, hoàng thượng cải trang vi hành, người xung quanh phải gọi là Hoàng lão gia, sau này chúng ta ra ngoài cẩn thận một tý, gọi Hoàng lão gia thôi.”
Thẩm Yến nghe xong, đột nhiên không nhịn được bật cười.
Có lẽ do lễ Giáng Sinh năm nay quá ấm áp.
–
Lạc Thư Nhan đỏ bừng mặt quay trở lại phòng ngủ, phát hiện trong phòng ngủ chỉ có một bạn cùng phòng đang xem chương trình giải trí, hai người khác vẫn chưa về ký túc
Cô vừa cởi áo khoác dày, vừa nói với bạn cùng phòng: “Cậu ăn cơm chưa? Vừa nãy mình có mua ít thịt dê nướng ở quán ăn, yên tâm, đây là phần mới, nếu ăn thì cậu cho vào lò vi sóng hâm nóng lại.”
Bạn cùng phòng giật tai nghe xuống, quay đầu, nhìn chằm chằm vào Lạc Thư Nhan.
Lạc Thư Nhan sững sờ, hỏi: “Sao thế?”
Bạn cùng phòng lắc đầu, chỉ gửi diễn dàn cho Lạc Thư Nhan xem, “Cậu đọc đi, không biết là thật hay giả, còn nữa, vừa nãy Trình Lộ Lộ đến tìm cậu, bảo mình cho số của cậu nhưng mình không cho, hình như trạng thái của cô ấy không tốt lắm.”
Sự kiện kia trên diễn đàn vẫn còn hơi hot, lúc đầu bạn cùng phòng của Lạc Thư Nhan muốn gọi bảo cô, nhưng cân nhắc tới hôm nay là lễ Giáng Sinh, hai người khó lắm mới được ra ngoài hẹn hò, nên không muốn làm phiền cô. Đám bạn cùng phòng của Thẩm Yến cũng nghĩ như vậy, cho nên bài đăng trên diễn đàn tận mấy giờ rồi mà Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến vẫn không biết.
Lạc Thư Nhan nghe xong lời này liền biết chuyện gì xảy ra.
Có khả năng đã có rất nhiều người biết chuyện Trình Lộ Lộ bị lừa.
Lạc Thư Nhan nhanh chóng quay lại bàn học của mình, bật máy tính lên, xem bài đăng bạn cùng phòng gửi cho mình.
【L: CLL buồn cười thật đấy, tưởng mình tìm được bạn trai phú nhị đại, hóa ra là thuê xe sang trọng của người khác, nghe nói bình thường cậu ta thích so đo với LSY lắm, kết quả bây giờ lại bị bóc ra chuyện này, tôi thấy chắc giờ CLL hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống đấy. 】 (Trình Lộ Lộ: Cheng Lu Lu, Lạc Thư Nhan: Luo Shu Yan)
【L: Mấy vị lầu trên có vấn đề à? Nặc danh thì có thể tùy tiện nói lung tung à, đừng có mà lệch lạc nữa đi, bàn tán gia cảnh của Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến thì thôi, chuyện này nhìn kiểu gì cũng thấy rõ ràng CLL bị lừa. Cho dù cậu ấy tìm bạn trai thế nào hay tính cách cậu ấy ra sao, thì đấy không phải là lý do để lừa cậu ấy! Trọng điểm là, cậu ấy bị lừa, nhưng may mà giờ cậu ấy biết sự thật rồi, có thể kịp thời tránh tổn hại, mong một số người có chừng có mực chút đi ạ, đang ngày lễ vui vẻ đừng để phải chửi, cảm ơn. 】
...
【L: Nói tiếp, vừa rồi có đại thần bới ra ba ba của Lạc Thư Nhan, có người nào hứng thú không? Tôi nói này, chắc chắn nhà Lạc Thư Nhan không hề kém hơn nhà Thẩm Yến. 】
Thế là tầng này có đại thần nặc danh từ ảnh chụp biển số xe của Lạc Thiên Viễn bới ra thân phận ba ba của Lạc Thư Nhan.
Đây chính là thời đại internet tiến bộ, bí mật của rất nhiều người sẽ không tiếp tục là bí mật.
Lạc Thư Nhan nhìn những bài viết vạch trần kia, sợ đến ngây người.
Cô biết ba ba của cô rất có tiền, nhưng cô không hề biết cặn kẽ tư liệu của ba ba như vậy...
【L: Trở lên có thể kết luận, a a a ba ba của Lạc Thư Nhan thật lợi hại a a! Lần sau tôi mà thấy chú ấy ở cổng trường học nhất định phải xin chữ ký mới được, chẳng lẽ vị này không phải thần tượng của khoa tài chính kinh tế chúng ta sao? 】
【L: Bổ sung chút kiến thức, nghe nói ba ba của Lạc Thư Nhan cũng là cổ đông lớn của công ty internet lớn nhất hiện tại, thông tin tôi tra được trên mạng trùng với tên tiếng anh, chắc chắn là chú ấy. 】
Rất nhanh đã có người suy đoán.
【L: Đã như thế, hai người đều là con nhà giàu, vì sao mỗi ngày Thẩm Yến đều đạp xe đạp khắp sân trường thế? Vì sao? 】
【L: Tôi là Hoàng lão gia…, à không là bạn cùng phòng của Thẩm Yến, đến đây để giải đáp nghi ngờ của mọi người đây. Thật ra Thẩm Yến có một chiếc xe điện, chỉ là mọi người biết đấy, bây giờ ở đây không tiện sạc điện, cho nên mới đạp xe đạp. Nhưng chờ sau khi cải tạo xong rồi, sau này mọi người có thể thấy cậu ta đi xe điện khắp sân trường nha. Không cần cảm ơn. 】
【L:... 】
【L:... 】
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tầng này đã thành công đánh lạc hướng mọi người, mọi người bắt đầu thảo luận rốt cuộc xe con tốt hay xe điện tốt hơn, thế mà có người chán quả mở bình chọn, cuối cùng xe điện tốt hơn dành phần thắng với số phiếu áp đảo.
Lạc Thư Nhan yên lặng chụp màn hình lại tất cả những phần vạch trần ba ba cô.
Ngay tại lúc Lạc Thư Nhan đọc bài đăng, có người đến gõ cửa, bạn cùng phòng gần cửa hơn đứng dậy mở cửa, chỉ thấy Trình Lộ Lộ đứng tại cửa, đôi mắt sưng đỏ như con thỏ nhỏ.
Lạc Thư Nhan tê cả da đầu, có hơi lo lắng sợ Trình Lộ Lộ thật thẹn quá hoá giận.
Trong tay Trình Lộ Lộ cầm ba cốc trà sữa nóng đi vào, đặt một cốc trên bạn cùng phòng.
Bạn cùng phòng sững sờ: “Này...”
Cô đã hiểu, cầm điện thoại di động lên đứng dậy, nói với Lạc Thư Nhan: “Mình sang phòng bạn mình ngồi một lúc đây.”
Lạc Thư Nhan: “À được.”
Chờ bạn cùng phòng rời đi rồi, Trình Lộ Lộ trở tay đóng cửa lại, kéo một cái ghế ra ngồi cạnh Lạc Thư Nhan, hình như cô vừa mới khóc xong, lúc nói chuyện còn có giọng mũi, “Một cốc trà sữa ô mai, một cốc trà sữa sô cô la, cậu muốn uống cốc nào?”
Đã trễ thế như vậy, Lạc Thư Nhan không muốn uống trà sữa, nhưng nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của Trình Lộ Lộ, “Trà sữa sô cô la.”
Trình Lộ Lộ đưa trà sữa sô cô la cho cô, còn bản thân thì hút một ngụm trà sữa ô mai, rõ ràng có vị ngọt, nhưng sao trà sữa trong tay cô lại không ngon lắm, tâm trạng cô hoàn toàn sụp đổ, nhớ tới chuyện hôm nay, ngay lúc Lạc Thư Nhan không kịp phản ứng, cô bắt đầu điên cuồng mắng tên giả vờ giàu có kia: “Nực cười thật, dù anh ta có đạp xe đạp hay anh ta lái xe tới đón mình thì mình đều coi anh ta như một người đàn ông, tự mình đi thuê xe mà còn nói là quà bố anh ta tặng, sau đấy mình tức không nhịn nổi, lúc ăn cơm hỏi có phải anh ta thuê xe không, anh ta còn mắng ngược bảo mình không ham hư vinh thì anh ta sẽ không làm vậy. Ôi trời ơi, thế mà anh ta còn dám đổ hết lên đầu mình, rõ ràng là anh ta tự giả giàu, giả mạo phú nhị đại, còn nói là vì mình. Thật sự mình tức đến mức suýt ngất tại chỗ luôn, không ăn nổi nữa bỏ đi, kết quả tên ngu kia còn gửi tin nhắn cho mình nói đã không phải người yêu thì bữa cơm kia phải AA(chia đều), muốn mình chuyển năm trăm tệ cho anh ta!”
“Anh ta nghĩ mình là đồ ngu hay gì? Mình không ăn miếng nào, đương nhiên có thể AA, coi như mình cho anh ta thêm tiền quan tài. Nhưng mình cũng là người thích công bằng sòng phẳng, người khác muốn chiếm của hời của mình á, không có cửa đâu, mình lại đón xe đến quá ăn kia, mình nhớ mấy món ăn anh ta gọi, kết quả khá lắm, mình cộng tổng lại cũng chỉ có năm trăm tệ, mình trực tiếp chuyển đồ ngốc cho anh ta!” ( = đồ đần)
Lạc Thư Nhan nghe câu sau lại nhịn không được nở nụ cười, thấy Trình Lộ Lộ nhìn mình chằm chằm, cô lại nhịn lại nói xin lỗi, “Xin lỗi, ngại quá.”
Trình Lộ Lộ than thở, lôi kéo Lạc Thư Nhan nói một tràng dài, ý chính chỉ có một: Cám ơn cậu đã nhắc nhở mình, số mình khổ quá mà, lần nào cũng gặp phải loại người này!
Nói xong lời cuối cùng, cô bụm mặt, “Mình thật sự không còn mặt mũi nhìn ai nữa rồi.”
“Sao lại thế được, đấy có phải lỗi của cậu đâu, cậu là người bị lừa mà.”
Lạc Thư Nhan an ủi cô ấy thật lâu, Trình Lộ Lộ rút kinh nghiệm xương máu, “Vẫn là do mình không đủ hiểu biết, chuẩn bị không đủ đầy đủ, Lạc Thư Nhan, mình thấy trên diễn đàn nói công ty cho thuê xe kia là do bạn học Thẩm Yến mở, chuyện này có đúng không thế?”
Chủ đề chuyển biến quá nhanh, Lạc Thư Nhan không kịp phản ứng, “Là anh họ của bạn Thẩm Yến mở, cậu ấy chỉ để xe ở đấy thôi.”
Trình Lộ Lộ vỗ tay phát ra tiếng, “Vậy là tốt rồi, cậu hỏi Thẩm Yến xem liệu bạn ấy có tiện cho mình số điện thoại của người bạn kia không, để nhỡ sau này gặp phải loại tình huống này, mình có thể hỏi thăm người kia xem liệu xe đấy có phải xe thuê không, không có khả năng lần nào mình cũng xui xẻo vậy đâu đúng không?”
Lạc Thư Nhan: “...?”
Được rồi, thấy cô đột nhiên tinh thần phấn chấn như vậy chắc là không sao.
–
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Thẩm Yến lại đạp xe đạp đến dưới ký túc xá nữ đón Lạc Thư Nhan cùng đến căng tin ăn sáng.
Anh đẩy xe đạp đứng một bên, cảm thấy có mấy nữ sinh đi ngang qua nhìn chằm chằm vào anh, sau đó xì xào bàn tán...
Mặc dù anh đoán ra là do di chứng của bài đăng hôm qua, nhưng vẫn nhịn không được nghi ngờ liệu có phải trên mặt mình dính bẩn không, hay hôm nay mình ăn mặc quá kỳ quặc.
Lạc Thư Nhan nhanh chóng đi xuống, hôm nay không cần đi hẹn hò, cô chỉ trang điểm nhẹ nhàng, mặc áo khoác bánh mì, thực ra cô không muốn buộc tóc nên mới đội mũ. Nhìn thấy Thẩm Yến đang chờ cô, cô lại thấy ngại, trong tiểu thuyết phim truyền hình hầu như là nam chính chủ động hôn nữ chính, sao đến lượt cô, cô lại không cẩn thận vậy chứ? Nhớ tới một màn đêm qua, cô vừa thẹn lại hối hận, sao lúc ấy cô lại làm vậy cơ chứ?
Chỉ tiếc không có thuốc hối hận để uống...
Thẩm Yến rõ ràng nhìn thấy cô vui mừng chạy ra khỏi ký túc xá, đột nhiên không biết cô nghĩ tới điều gì, biểu cảm trở nên phức tạp, bước chân cũng chậm, rõ ràng không còn vui như lúc nãy. Cô bước tới chậm như ốc sên, đứng vững trước mặt anh, không nhìn vào ánh mắt anh, “Hôm nay muốn ăn trứng luộc nước trà.”
“Được.” Thẩm Yến chần chờ một chút, anh nghĩ chắc có lẽ cô nhớ lại chuyện hôm qua.
Vì thế không chỉ có mình Lạc Thư Nhan thấy ảo não, hôm qua Thẩm Yến cũng không ngủ, nằm trên giường nghĩ đến việc này đến gần hai ba giờ sáng mới ngủ.
Anh đang nghĩ, vì sao anh lại sợ như vậy?
Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến lúc ngủ mơ mơ màng màng, ngày mai, trời tối mai lúc đưa cô về ký túc xá, anh nhất định phải chủ động hôn cô một cái.
Hai người không ai nhắc tới chuyện xảy ra đêm Giáng Sinh hôm qua, Lạc Thư Nhan ngồi phía sau xe đạp, Thẩm Yến chở cô đi về phía căng tin.
Trên đường đi gặp phải mấy bạn học, đại khái đều đã đọc bài đăng, ánh mắt nhìn về phía bọn họ.
Mãi đến khi hai người họ vào căng tin, lấy đồ ăn mình thích rồi ngồi xuống như mọi ngày, có bạn học bê đĩa đi qua, sẽ cố ý hoặc giả vờ vô ý nhìn về phía bữa sáng của bọn họ.
Rất nhiều thứ trong căng tin đại học Thanh hoa không đắt, bữa sáng của Thẩm Yến bữa sáng cộng phiếu ăn khoảng bốn tệ, Lạc Thư Nhan rõ ràng có phong phú chút, nhưng căng hết cỡ cũng chỉ sáu tệ.
Cái này khiến mọi người sửng sốt một lúc, hai người này có đúng là người trong bài đăng trên diễn đàn không thế, một người là thái tử của Thịnh Viễn, một người là con gái duy nhất của ông chủ lớn cực giàu?
Chẳng qua đây chỉ là mấy câu đùa của bạn thân quen, rất nhiều người chỉ thấy tò mò với hai người họ, ánh mắt soi mới như thế với tiếng bàn tán, tất cả chỉ toàn trêu chọc trêu ghẹo, tạm thời vẫn chưa nghe thấy câu ác ý nào.
Hôm nay không có tiết nào, Lạc Thư Nhan muốn ra ngoài trường in ít tài liệu.
Thẩm Yến đi cùng cô, hiện tại còn chưa tới nghỉ đông, thời gian thi của cấp bốn sáu cũng qua, trong tiệm in không có nhiều học sinh lắm, xếp hàng một lúc đã tới lượt Lạc Thư Nhan, Lạc Thư Nhan chỉ gửi ảnh chụp màn hình cho ông chủ, bảo ông chủ hỗ trợ in ra.
Lạc Thư Nhan có phần hưng phấn xoa xoa hai tay nhỏ.
Nghĩ đến lúc mình để mấy cái này lên bàn làm việc của ba ba, không biết ba ba sẽ lộ ra biểu cảm gì đây?
Thẩm Yến hơi bất đắc dĩ: “Nhất định chú Lạc sẽ bất ngờ đến trợn tròn mắt.”
Anh cũng rất kinh ngạc, không nghĩ tới trong diễn đàn lại có nhiều nhân tài lợi hại như vậy, thế mà có thể đào ra mấy chuyện này...
Không biết do anh đã đánh giá thấp kỹ năng của học sinh, hay là đánh giá thấp sự hiếu kỳ của người hiện đại nữa.
Lạc Thư Nhan chống nạnh cười, “Sắp đến tết nguyên đán rồi, về nhà em sẽ cho ba ba xem!”
Vừa rồi trên đường đi ngồi phía sau xe đạp, gió lạnh khiến mũi cô đỏ ửng, ngay cả mũ đội cũng bị lệch đi.
Thẩm Yến tiến lên phía trước một bước, đưa tay ra chỉnh lại mũ cho cô.
Mũ của cô màu trắng, kết cấu đan bằng len, trên đỉnh đầu có quả cầu lông.
Cô mặc áo khoác bánh mì màu đỏ, trông vừa hoạt bát vừa đáng yêu.
Thẩm Yến chỉnh lại mũ cho cô, không nhịn đươc bóp quả cầu lông trên đỉnh mũ của cô, hai người cách rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Có rất nhiều lời muốn nói, cuối cùng Thẩm Yến chỉ kéo tay cô, mười ngón xen kẽ, rồi nhét vào túi áo mình, Lạc Thư Nhan chỉ lo cúi đầu cười ngây ngô.