Ở Bắc Kinh, không hiếm thấy xe sang trọng, đi trên đường còn có thể nhìn thấy các loại xe sang trọng có biển số liền nhau.
Chiếc Bentley kia được sản xuất năm , từ khi đưa ra thị trường đến bây giờ đã bốn năm năm, cũng không phải loại xe sang trọng hiếm có gì, sở dĩ nó hấp dẫn được sự chú ý của nhiều bạn học là do Trình Lộ Lộ.
Mặc dù Trình Lộ Lộ không phải hoa khôi, nhưng nhan sắc của cô cũng đủ để làm hoa khôi, bản thân cô cũng có mối quan hệ rộng, tham gia rất nhiều hoạt động, trên các trang web mạng xã hội cũng có rất nhiều fan. Cô vừa lên xe đã có mấy học sinh lén lút chụp hình lại, đăng lên diễn đàn, người biết chuyện suy đoán Trình Lộ Lộ tìm được bạn trai là phú nhị đại.
Vốn dĩ loại bài đăng này cũng không mấy hấp dẫn, có hai ba người chia sẻ lại đã là nhiều rồi, mà chưa đến một giờ đã có hai mươi, ba mươi người cùng chia sẻ lại bài đăng này...
Một người dùng nặc danh chia sẻ lại ảnh Trình Lộ Lộ lên xe, cũng dán kèm theo ảnh Lạc Thư Nhan đi về phía Thẩm Yến.
Quả là không có so sánh sẽ không có đau thương.
Trình Lộ Lộ lên xe sang trọng, Lạc Thư Nhan lại ngồi phía sau xe đạp Thẩm Yến...
【L: Đúng là không thể so sánh người thường với phú nhị đại, nhưng cũng khó nói lắm, liệu Trình Lộ Lộ có thể ở bên bạn trai phú nhị đại kia bao lâu? 】
【L: Nói đúng, nghe nói Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến lớn lên cạnh nhau từ nhỏ rồi, hai người lại cùng nhau thi đại học, không chừng sau này hai người họ sẽ kết hôn. Mà Thẩm Yến còn là trạng nguyên khối tự nhiên, nhất định tương lai sẽ rộng mở. Bắp ngô có sẵn chỉ được cắn một miếng chứ không được cắn miếng tiếp theo, bắp ngô tự mình trồng thì ngon hơn nhiều! Tôi vẫn thích Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến hơn! 】
【L: Chiếc Bentley này... Hình như tôi đã từng thấy ở đâu rồi? Nhất định tôi đã từng thấy rồi! Chết cũng không nhớ nổi! Có phải vị đại thần kia không, tôi thật sự rất tò mò... 】
...
Không thể không nói, ở đại học có nhiều người tài, đại đa số người học giỏi đều tất chăm chỉ, nếu thật sự muốn tìm ra đáp án thì không hề khó chút nào.
【L: Xin chào mọi người, tôi là L, vừa rồi tôi đột nhiên nhớ ra, hình như là ba năm trước, anh tôi làm ở Thịnh Viễn. Hôm đấy anh tôi dẫn tôi đi ăn cơm, anh ấy phải về lấy hồ sơ nên mang theo tôi đến Thịnh Viễn, lúc ấy anh tôi dừng xe suýt chút nữa quẹt phải xe bên cạnh, anh tôi sợ gần chết, nói kia là xe của tổng giám đốc Thịnh Viễn. Tôi có ấn tượng sâu như vậy là vì biển số xe chỉ kém sinh nhật mẹ tôi đúng một ngày, vừa nãy nhìn thấy ảnh chụp tôi đã thấy quen quen rồi, cuối cùng cũng nhớ ra! Sau đó... Tôi phát hiện ra một chuyện động trời! Có người nào nhìn thấy bài này không? 】
【L: Nhanh lên đi, đang chờ nè. 】
【L: Chuyện động trời gì cơ, mau kể mau kể! 】
【L: Tôi gọi điện thoại cho anh tôi để xác nhận việc này, anh tôi không nhớ rõ xe kia của tổng giám đốc bởi vì tổng giám đốc của anh ấy có quá nhiều xe, nhưng anh ấy nói với tôi là con trai tổng giám đốc là trạng nguyên khối tự nhiên năm nay, đổng sự trưởng cực kỳ vui mừng, còn phát tiền thưởng cho bọn họ, con trai của tổng giám đốc học ở đại học Thanh Hoa. Cho nên, từ đây có thể suy ra, có lẽ chiếc xe kia là của Thẩm Yến, đây là kiểu phát triển kịch bản gì thế? 】
【L: Tôi vừa định nói tôi từng thấy chiếc Bentley này rồi, lúc chị họ tôi kết hôn đến gara thuê xe hoa, chính là xe này, nghe nói do người có tiền để trong gara. Đây là chuyện trùng hợp cỡ nào chứ, đột nhiên rất muốn phỏng vấn Thẩm Yến một câu, cậu có cảm giác gì khi nhìn thấy người khác thuê xe của mình tán gái? 】
【L: Một vấn đề, tôi tra ra ông chủ của Thịnh Viễn họ Lục, cho nên? 】
【L: Theo họ mẹ biết không? Chẳng lẽ cả thế giới chỉ được theo họ bố thôi à? 】
...
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bài đăng trên diễn đàn này nhanh chóng trở thành chủ đề nóng. Từ từ, càng ngày càng nhiều người chứng minh, thật ra không chỉ Thẩm Yến là con nhà giàu, mà nhà Lạc Thư Nhan cũng nhiều tiền, nhiều lần ba ba Lạc Thư Nhan tới đón cô, toàn đi xe sang trọng, nhà của Lạc Thư Nhan ở khu nhà giàu nổi tiếng vân vân mây mây.
Thế là quần chúng ăn dưa rút ra một kết luận: “Chúng ta không hiểu nổi tình yêu của người có tiền.”
Thẩm Yến với Lạc Thư Nhan vẫn không biết trên diễn đàn đã sôi sùng sục, hai người ngồi trong quán ăn gọi một nồi lẩu tê cay.
Thật ra nhà ăn ở đại học Thanh Hoa có mười quán, thịt vịt nướng với lẩu ma la đều bắn đắt hàng, ra ngoài ăn cũng chỉ để tìm cảm giác mới mẻ thôi. Quán ăn ở gần trường đại học có giá cả phải chăng hơn ở khu khác nhiều, hai người gọi rất nhiều món cả mặn lẫn chay, lúc bê lên một nồi lớn cũng chỉ mất có mấy chục tệ.
Lạc Thư Nhan cùng Thẩm Yến đều thích ăn vị này, mười phút đầu không nói gì chỉ chú ý ăn cơm, về sau động tác chậm lại, mới bắt đầu nói chuyện, Lạc Thư Nhan do dự hỏi: “Anh thấy em có nên nói chuyện này cho Trình Lộ Lộ nghe không, nếu như cậu ấy bị người ta lừa thì phải làm sao đây?”
Thẩm Yến ừ một tiếng: “Vậy em cứ nói với cô ấy đi.”
Lạc Thư Nhan còn nói: “Liệu cậu ấy có thẹn quá hóa giận không, loại chuyện này rất lúng túng đấy.”
Thẩm Yến quả quyết ngậm miệng, anh biết hiện tại Lạc Thư Nhan đang phân vân, không cần anh nói gì vì chỉ một lúc sau cô sẽ tự tìm ra biện pháp giải quyết. Quả nhiên, mấy phút sau, cô lấy điện thoại di động trong túi ra, vẻ mặt thành thật:
“Không được, em vẫn muốn nói, cậu ấy bị người ta lừa trong lòng em sẽ càng khó chịu hơn.”
Thẩm Yến nhìn Lạc Thư Nhan cúi đầu nghiêm túc gửi nhắn tin, trong mắt hiển hiện ý cười.
Anh hiểu rất rõ cô, tựa như giấy gấp sao khi trước, cô sẽ giữ vững quan điểm của bản thân, cho dù biết người kia có thể sẽ trách móc cô, nhưng cô vẫn sẽ làm chuyện cô cho là đúng.
Như vậy rất tốt, anh thích cô luôn như vậy.
Lạc Thư Nhan nghiêm túc gửi tin nhắn cho Trình Lộ Lộ, cô không nói rõ chiếc xe kia là của Thẩm Yến, mà chỉ nói chiếc xe kia là của một chú mà cô quen, muốn cô hỏi thử có phải bạn trai cô có quan hệ thân thích gì với người chú kia không. Trình Lộ Lộ lúc nào cũng tỉnh táo trước mấy chuyện này, chắc hẳn sẽ hiểu ám hiệu của cô.
Quán ăn này khá gần trường học, Thẩm Yến dứt khoát khóa ký xe đạp ở quán ăn này, dẫn Lạc Thư Nhan đến trung tâm thương mại xem phim.
Không khí ngày lễ náo nhiệt, trong trung tâm thương mại có một gốc cây thông Giáng Sinh to, tủ kính trong cửa hàng cũng dán giấy trang trí liên quan đến Giáng Sinh, có nhân viên đang mặc đồ ông già Noel phát tờ rơi với mấy món quà nhỏ.
Hôm nay là ngày nghỉ, trong trung tâm thương mại cũng khai trương các hoạt động mới, bốn phía đầy ắp người, Thẩm Yến nắm tay Lạc Thư Nhan, che chở tránh để cô bị người khác đụng phải. Khó lắm mới đến thang máy thì thang máy lại báo quá tải, Thẩm Yến nhìn thoáng qua người bên cạnh, người thì có con nhỏ, người thì mang bầu.
Anh quả quyết đi ra khỏi thang máy, nói với Lạc Thư Nhan: “Em đi lên trước đi, chờ anh ở cửa rạp chiếu phim, anh sẽ lên nhanh thôi.”
Rạp chiếu phim ở tầng năm, đương nhiên dùng thang máy sẽ dễ dàng hơn, trung tâm thương mại này có lắp đặt thang cuốn, từ một tầng đến tầng hai ở một hướng, từ tầng hai đến tầng ba lại nằm ở hướng khác. Lạc Thư Nhan phàn nàn rất nhiều lần.
Lạc Thư Nhan thấy Thẩm Yến đi ra khỏi thang máy, cô cũng đi ra, cười hì hì nắm lấy tay anh: “Anh xứng đáng bị phạt, sao anh dám bỏ bạn gái một mình vào ngày như lễ Giáng Sinh hả?”
Thẩm Yến vừa mới có hơi cảm động, thì lại nghe thấy cô nói: “Bạn gái của anh từng bị người săn tìm ngôi sao đào đấy, không nắm cẩn thận đi, sau này mất rồi lại khóc không ra nước mắt nhá.”
Thẩm Yến: “... Tất cả mọi người ở Bắc Kinh đều biết.”
Bị người săn tìm ngôi sao đào đã gần như thành câu cửa miệng của Lạc Thư Nhan, đương nhiên cô chỉ dám nói vậy trước mặt Thẩm Yến, trước mặt người khác chỉ nói lần thứ hai thôi đã ngại.
“Nói đến, hình như em nhớ ra một chuyện, khi còn nhỏ em hay nói sau này anh sẽ không tìm được bạn gái đúng không.” Lạc Thư Nhan cùng đi lên thang cuốn với Thẩm Yến.
“Không nhớ lắm.” Thẩm Yến cố ý nói như vậy.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khi còn bé, anh nghe thấy Lạc Thư Nhan nói câu này thì vừa vội vừa tức, đương nhiên không phải vì mình, khi đó anh thật sự rất sợ Lạc Thư Nhan xem phim truyền hình xong học cái xấu.
Kết quả không nghĩ tới cô không ‘học cái xấu’, ngược lại là anh hồi cấp hai lại ‘học cái xấu’ thích cô.
Lạc Thư Nhan bóp cánh tay anh, đáng buồn là anh mặc áo bông: “Không nhớ rõ thì thôi, em nhớ chuyện lúc trước là lại muốn cười.”
Cô nói sau này anh nhất định sẽ không tìm thấy bạn gái, cuối cùng lại thành bạn gái anh.
Cô nói sau này cô sẽ cố giới thiệu bạn gái cho anh, kết quả bây giờ chỉ cần anh nhìn bạn nữ khác nhiều một chút thôi, cô đã muốn đánh gãy chân chó của anh.
Hai người vừa nói vừa cười, thang cuốn thiết kế phản nhân loại cũng không khiến người ta khó chịu.
Đi vào cửa rạp chiếu phim, Thẩm Yến đã đặt vé từ buổi sáng, lúc này có rất nhiều người đến mua vé xem phim, Thẩm Yến mua bắp rang với coca cho Lạc Thư Nhan rồi đi vào phòng chiếu.
Bọn họ chọn một bộ phim tình cảm, Giáng Sinh hầu như chỉ chiếu phim tình cảm.
Tình tiết bộ phim rất nhàm chán, mặc dù nam tuấn nữ tịnh rất đẹp mắt, nhưng Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến vẫn không thể nào chống lại được cơn buồn ngủ. Phim chiếu được một nửa thì Lạc Thư Nhan tựa trên vai Thẩm Yến, Thẩm Yến dựa vào đầu cô rồi ngủ quên mất, mãi đến khi phim kết thúc, bọn họ bị người bên cạnh nhắc nhở mới tỉnh lại.
Lễ Giáng Sinh không khác mọi ngày lắm.
Sau khi ăn cơm tối, dạo phố mua món quà mà Lạc Thư Nhan thích xong, bọn họ chuẩn bị quay lại trường học.
Cuối cùng Thẩm Yến đưa Lạc Thư Nhan đến dưới ký túc xá nữ, anh ngẩn ngơ nhìn chằm chằm môi cô.
Lạc Thư Nhan cùng nói chuyện với Thẩm Yến, phát hiện anh không nghiêm túc nghe cô nói chuyện, đang định tức giận thì chú ý thấy anh đang nhìn chằm chằm vào miệng cô.
Cô vô thức che môi lại, hỏi: “Trên miệng em dính gì sao?”
Sao lại nhìn chằm chằm vào miệng cô, hay trên răng cô bị dính rau xanh?
Đây là do họ lớn lên bên nhau từ nhỏ, nếu thật sự mới yêu đương cô nhất định sẽ xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, chứ lấy đâu ra can đảm hỏi anh thẳng thừng như vậy.
Thẩm Yến mới lấy dũng khí, lời này của cô như một cây kim, đâm thủng quả bóng mang tên dũng khí kia.
Anh lập tức sợ.
Được rồi, anh thừa nhận, lúc đối mặt với Lạc Thư Nhan anh sẽ trở nên rất nhát gan.
“Ừm, bị tróc da.”
Lạc Thư Nhan không tin, liếm môi một cái, “Anh nhìn nhầm rồi, em thường xuyên dưỡng môi trước khi ngủ, đám Linh Linh đều nói em có thể đi chụp quảng cáo cho son môi luôn đấy.”
Cổ họng Thẩm Yến khô chát, “Thật sao?”
Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến lại nói chuyện câu được câu không, cô xoay người đi về phía ký túc xá, mới đi được mấy bước, trong đầu cô hiện lên một suy nghĩ, bước chân dừng lại.
Cô hơi kinh ngạc, ngón tay chỉ chỉ môi một lúc, vừa rồi, vừa rồi hình như anh muốn hôn cô đúng không?
A a a a!
Bầu không khí đã bị cô phá hỏng rồi, làm sao đây!!
Trước kia cô chưa từng yêu đương!
Ông trời ơi mau cứu tôi với, vừa này tôi thật sự chưa kịp phản ứng mà!
Không hoảng hốt, bây giờ vẫn còn cơ hội cứu chữa.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Giữa mùa đông, gương mặt cô lộ ra nét ửng hồng, xoay đầu lại thấy Thẩm Yến còn đứng tại chỗ, lập tức không chú ý tới mọi thứ xung quanh nữa, tình yêu cần xúc động, dù cho một giây sau sẽ hối hận sẽ tỉnh táo, thì vẫn có một giây mất lý trí. Cô chạy nhanh về phía anh, cho anh một cái ôm thật chặt.
Nhân lúc anh còn chưa kịp phản ứng, cô kéo dài khoảng cách, ôm cổ anh nhón chân lên, nhẹ nhàng chạm vào môi anh.
Cô quá thẹn thùng, một cái hôn như chuồn chuồn lướt nước này đã lấy gần hết can đảm của cô.
Cô buông anh ra, nhân lúc anh đang hóa đá, cô nhanh chóng chạy về ký túc xá, lại len lén trốn ở cửa lớn ký túc xá nhìn anh.
Muốn nhìn thử xem anh có phản ứng gì, nhìn một chút, cô lại rụt về như ốc sên, rồi lại nhìn một chút...
A, sao anh ấy lại bất động rồi? Có phải anh ấy vẫn còn bất ngờ không??
Thẩm Yến đần độn đưa tay lên sờ môi mình, không biết qua bao lâu, đột nhiên anh nở nụ cười, lúc đầu còn im lặng cười sau lại cười thành tiếng, các bạn học đi ngang qua đều kinh ngạc nhìn anh thêm mấy lần.
Lễ Giáng Sinh không có gì đặc biệt.
Trên đường quay trở lại ký túc xá, trái tim anh như đang ngâm mình ở suối nước nóng, vừa ấm vừa dễ chịu.
Cảm giác như vậy khiến anh bắt đầu thích lễ Giáng Sinh.
Anh vào ký túc xá, không phát hiện ra người khác đang dừng lại nhìn anh, anh trực tiếp đi lên tầng đến cửa phòng ký túc xá, vừa đẩy cửa vào đã thấy ba người còn lại đang ngồi chơi máy tính cùng đứng lên, đi đến bên cạnh anh, phất phất tay áo như đang đóng kịch cung đình nhà Thanh, trăm miệng một lời: “Nhi thần cung nghênh hoàng a mã hồi cung!”
Thẩm Yến: “...??”