Phòng khách nhà họ Tô.Sau khi trầm mặc một lúc, giọng nói già nua của Tô Học Cần vang lên: “Bây giờ không có người ngoài, tôi có mấy câu muốn nói về chuyện đính hôn của hai đứa trẻ.”“Bác trai, mời bác nói.” Hình Quốc Chí rất tôn trọng Tô Học Cần, mặc dù ông cụ đã về hưu từ lâu nhưng dù sao cũng là thầy vào nghề của ông ta và cũng rất có danh tiếng trong giới.“Hôn sự của Ngộ Vân và Loan Loan được định ra vào hai năm trước, bây giờ cậu ta phản bội cháu gái tôi là chuyện không thể chối cãi.
Mặc dù Loan Loan rộng lượng, tỏ ra không để bụng nhưng nhà họ Hình nhất định phải cho Loan Loan một câu trả lời.”“Bác trai nói đúng.” Hình Quốc Chí nặng nề thở dài: “Việc này đích thực là Ngộ Vân không đúng, là nó sai, cũng do người làm bố như cháu không quan tâm dạy dỗ cho tốt.”Hoắc Cầm Ngữ cũng nói: “Sau khi chuyện xảy ra, Ngộ Vân đã xử lý rất không thoả đáng, cháu và Quốc Chí cũng đã dạy dỗ nó rồi.
Hôm nay nhân lúc người nhà hai bên đều ở đây, người làm mẹ như cháu thay nó xin lỗi một lần nữa.
Loan Loan, cháu đã chịu uất ức rồi.”Tô Loan Loan không nói gì.Nhưng Tô Học Cần dường như không hài lòng lắm, hừ lạnh một tiếng và nhìn về phía Hình Ngộ Vân.Hoắc Cầm Ngữ vội đẩy con trai: “Ngộ Vân, con nói vài lời đi.”Hình Ngộ Vân không hề nhúc nhích.“Sao hả, không muốn à?” Tô Học Cần cười lạnh: “Nhóc con, tôi nói cho cậu biết, nếu không phải Loan Loan nói vốn dĩ nó không thích cậu, không thèm quan tâm chuyện cậu vượt quá giới hạn thì hôm nay tôi sẽ không để cậu bước vào cửa nhà họ Tô chúng tôi một bước.
Tôi nể mặt cháu gái mới bắc cho cậu một bậc thang, còn cậu thì hay rồi, còn dám ra vẻ ở đây!”Hình Ngộ Vân vẫn không phản ứng lại khiến Tô Học Cần không còn mặt mũi nào nữa.Đáy mắt ông trở nên lạnh lùng sắc bén, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, nói rõ ông đang rất tức giận.Bố mẹ nhà họ Hình vội vàng khuyên nhủ: “Ngộ Vân, con mau nói gì đi.”“Con không nghe thấy ông Tô nói gì sao?”“Ngộ Vân…”“Thôi kệ đi ông nội.” Một giọng nữ dịu dàng đột nhiên vang lên, Tô Loan Loan cong môi, như cười như không nói: “Không xin lỗi cũng chẳng sao cả, dù sao anh ta cũng đã một chân đạp hai thuyền rồi, làm sao bảo anh ta rút chân lại được nữa ạ?”Tô Học Cần nhìn cô: “Loan Loan…”“Tuy cháu và Hình Ngộ Vân không thể thành vợ chồng nhưng không phải còn có em gái cháu ở đây sao? Nó đã thích anh rể như vậy, bằng lòng làm hiệp sĩ đổ vỏ thì sao chúng ta không tác thành cho bọn họ? Hơn nữa, chuyện cháu và anh ta đính hôn chỉ có gia đình hai bên biết, không mở họp báo gì, cho nên cứ xem như chưa từng xảy ra là được, xin lỗi mãi cũng làm nhau lúng túng, sau này bảo chị gái như cháu làm sao ở chung với em rể được chứ? Nếu thực sự sợ người ngoài nói xấu gì đó thì không bằng cứ làm như vậy là xong rồi.”Tô Loan Loan nghiêng đầu, nhìn về phía Hình Ngộ Vân, kéo dài ngữ điệu, gần như là gằn từng chữ một: “Hình Ngộ Vân, anh cứ nói tôi là người mắc bệnh thích sạch sẽ, tôi ngại bẩn, cho nên tôi bỏ anh trước, anh thấy sao?”Thoạt đầu, sắc mặt Hoắc Cầm Ngữ vẫn còn hoà hoãn, nhưng càng nghe càng cảm thấy có gì đó không đúng, nhất là sau khi nghe tới câu cuối cùng thì đã hơi không kiểm soát được biểu cảm.Hình Ngộ Vân là con trai của bà ta, mặc dù anh ta đã phạm phải sai lầm mà tất cả đàn ông đều mắc phải, nhưng bị một con nhóc châm chọc ngay trước mặt tất cả mọi người, lại còn bị nói thành là thằng đàn ông bị cô ghét bỏ không cần nữa nên mới vứt đi…Quả thực chính là đang vả vào mặt người làm mẹ như bà ta!Tô Nghiên Nghiên cũng không nhịn được bèn lên tiếng: “Tô Loan Loan, cô đừng có quá đáng…”Nhưng mới nói được một nửa thì đã bị Tưởng Di giữ chặt lại.Tô Loan Loan lạnh lùng liếc cô ta một cái, dáng vẻ dương dương tự đắc của cô càng khiến cô ta xém chút cắn nát môi.“Là lỗi của tôi.” Trong lúc cục diện đang căng thẳng, cuối cùng Hình Ngộ Vân cũng lên tiếng.Anh ta đứng dậy, cúi thấp người với mọi người: “Nguyên nhân của tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ tôi, là lỗi của tôi, thật xin lỗi.”Có lẽ thái độ của anh ta cũng có thể coi là thành khẩn, Tô Học Cần nặng nề thở dài một cái: “Sở dĩ trước đây tôi chọn cậu làm cháu rể, một là bởi vì quan hệ của bố cậu, hai là nhìn trúng nhân phẩm của cậu.
Bây giờ xem ra là tôi mù nên nhìn lầm người.”Hoắc Cầm Ngữ vội hoà giải: “Biết sai là được, Ngộ Vân, lễ đính hôn của con và Nghiên Nghiên sẽ tổ chức vào ngày hai mươi, nhớ sau này phải đối xử thật tốt với con bé...”“Không đính hôn.”Hình Ngộ Vân vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng khách mới dịu đi nháy mắt lại trở nên đông cứng..