Đặc biệt là sắc mặt của Tưởng Di và Tô Nghiên Nghiên đỏ trắng đan xen, vô cùng đặc sắc.
“Khốn kiếp!” Tô Vân Đường bật dậy: “Không thấy còn có người lớn ở đây sao? Suốt ngày không đứng đắn, mày… mày cút về phòng cho tao!”“Tôi thấy anh mới khốn kiếp đó!” Giọng nói của Tô Học Cần càng lớn, ông đập mạnh cây gậy một cái: “Thằng cha anh còn ở đây mà anh bảo ai cút? Anh muốn lên trời rồi đúng không?”“Bố.
” Tô Vân Dung mở miệng: “Bố vừa mới xuất viện đấy, nổi giận với cậu ấy làm gì, phải chú ý sức khỏe của mình chứ.
”Nói xong, bà ta nhìn về phía Tô Loan Loan.
Đầu tiên là dò xét một lượt từ đầu đến chân, rồi mới vừa cười vừa nói: “Loan Loan thay đổi nhiều thật, vừa rồi suýt nữa cô không nhận ra cháu đấy.
”“Đúng vậy, nếu không tại sao người ta lại nói ‘con gái mười tám thay đổi’ chứ.
” Kiều Kiến Nghiệp hùa theo.
Tô Học Cần hừ một tiếng, cơn giận dần dịu xuống: “Loan Loan, chào hỏi đi.
”Tô Loan Loan mím môi và đứng lên: “Dượng, cô.
”Sau đó cô nhìn về phía đôi vợ chồng trung niên ăn mặc sang trọng bên cạnh, cũng dịu dàng gọi một tiếng: “Chú Hình, dì Hoắc.
”Hoắc Cầm Ngữ liếc nhìn cô, bỗng nhiên giật mình.
Bởi vì tối hôm qua được Mặc Duy Nhất hết lòng chăm sóc, lúc nãy lại vội về nhà nên Tô Loan Loan không hề trang điểm, da dẻ mịn màng trắng tinh, nhẹ nhàng thoải mái, giống như có thể bóp ra nước.
Nếu như không phải vừa rồi cô còn châm chọc Tô Vân Đường thì Hoắc Cầm Ngữ không thể tin nổi đây là đứa con gái hư hỏng với gương mặt tầm thường năm đó.
Bà ta vẫn còn nhớ lần đầu gặp Tô Loan Loan, rõ ràng là một học sinh cấp ba mười bảy tuổi, nhưng Tô Loan Loan lại mặc một bộ quần áo cổ quái kỳ lạ, kẻ mắt màu đen, Thoa son môi đen, ngay cả móng tay cũng màu đen, lại còn cắt tóc ngắn và nhuộm thành màu trắng…Tóm lại toàn thân cô không có một chỗ nào có thể lọt vào mắt xanh của bà ta, cho nên sau khi chuyện biết của Hình Ngộ Vân và Tô Nghiên Nghiên, bà ta gần như không khiển trách nặng nề gì mà chấp nhận cuộc hôn nhân này luôn.
“Ồ, ai thế này?” Một giọng nữ quái gở đột nhiên vang lên.
Tô Loan Loan ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đang đi vào từ ban công.
Người phía sau cũng đang nhìn cô, sau đó cười “phì” một tiếng: “Tôi đã nói mà, đây là Loan Loan, quả thật “người dựa vào mặc, ngựa dựa vào yên”, không trang điểm như này xinh hơn bao nhiêu chứ! Cậu Hình, cậu nói xem có đúng không?”Hình Ngộ Vân đương nhiên không nói gì.
“Tử Hân, con nói ít thôi.
” Tô Vân Dung không vui nhắc con gái.
Kiều Tử Hân lại ngạc nhiên: “Sao vậy, con nói thật lòng cũng không được sao? Nếu Loan Loan mà không xinh đẹp thì cậu Hình cần gì phải đồng ý đính hôn với cô ta? Nhưng mà tiếc thật đấy, vừa đính hôn đã ra nước ngoài du học, cậu Hình dồi dào tinh lực, sao có thể nhịn được chứ? Cậu ấy không chịu nổi một chút xíu quyến rũ, cũng có thể hiểu…”Lần này không chỉ người nhà họ Tô mà ngay cả sắc mặt người nhà họ Hình cũng trở nên khó coi.
Tô Vân Dung đành phải đứng dậy: “Bố, con xin lỗi, con đột nhiên nhớ ra ở nhà còn có chút việc, tụi con phải về trước đây ạ.
”Tô Học Cần không kiên nhẫn khoát tay.
“Ở nhà có chuyện gì đâu chứ, mẹ, mẹ đừng kéo con, mẹ…” Kiều Tử Hân bị mẹ kéo thẳng ra ngoài, đi ra tới cổng biệt thự, Tô Vân Dung mới buông tay cô ta ra.
“Con bớt dây vào chuyện của nhà họ Hình đi.
”“Con dây vào cái gì đâu chứ?” Kiều Tử Hân phản đối, kéo tay áo rồi tiếp tục nói: “Tình yêu nam nữ vốn là chuyện anh tình tôi nguyện, cho dù là Loan Loan hay Nghiên Nghiên thì cũng là con gái nhà họ Tô gả vào nhà họ Hình, đâu có liên quan gì tới chúng ta…”“Đừng nói nữa.
” Tô Vân Dung chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Đứa con gái này thật sự không hề giống bà ta chút nào.
Xưa nay không biết cái gì gọi EQ, càng không biết nhìn sắc mặt người khác mà làm việc, người ta thường nói “con gái giống bố” quả không sai chút nào.
Tô Vân Dung hung hăng trừng mắt liếc chồng.
Kiều Kiến Nghiệp không hiểu, sờ mũi một cái và nói: “Tôi đi lấy xe.
”Chờ ông ta rời khỏi, Tô Vân Dung tận tình khuyên bảo: “Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, Nghiên Nghiên sắp đính hôn với Hình Ngộ Vân, sau này nhà họ Hình và chúng ta chính là thông gia, bố của con bây giờ đang chuẩn bị lên chức trưởng khoa, không thể thiếu sự giúp đỡ của nhà họ Hình được… Tử Hân, con có đang nghe mẹ nói không?”Kiều Tử Hân không trả lời, đôi mắt cứ nhìn thẳng về phía trước, giống như mất hồn.
Ở đầu đường phía trước có một chiếc xe Bentley màu đen đang đậu, một người đàn ông đang dựa vào xe gọi điện thoại.
Anh mặc áo sơ mi trắng và quần âu đen, dù kiểu dáng đơn giản nhưng lại được may rất tỉ mỉ, vừa nhìn là biết chất lượng vô cùng tốt, trong sự khiêm tốn lại lộ ra vẻ cao quý xa xỉ.
Anh cao khoảng tầm một mét chín, giờ phút này dáng vẻ vừa gọi điện thoại vừa hút thuốc của anh rất thực sự mê người, nhất là nhìn từ góc nghiêng, đôi chân dài của anh càng thẳng tắp, tỉ lệ dáng người có thể nói là hoàn mỹ, quả thực giống như người mẫu nam quốc tế bước ra từ tạp chí thời thượng.
Trái tim của Kiều Tử Hân dần trở nên nhộn nhạo rạo rực.
.
Cô ta đã hai mươi lăm tuổi, cũng đã gặp gỡ không ít đàn ông, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy người xuất sắc như vậy, quả thực chính là cực phẩm nhân gian.
Nhìn dáng người kia, nhan sắc kia, khí chất kia…Thấy anh đột nhiên quay đầu lại, giống như nhìn về phía bên này, cô ta nhanh chóng nở nụ cười mê người nhất và giơ tay lên định chào hỏi…“Á!” Kiều Tử Hân hét lên: “Mẹ, sao mẹ lại véo con?”Đau chết đi được!“Con có nghe mẹ nói gì không hả?”“Con biết rồi con biết rồi!” Kiều Tử Hân không kiên nhẫn xoa xoa chỗ bị mẹ véo, đến lúc cô ta xoay người lại thì không thấy nam thần cực phẩm kia đâu nữa.
Chiếc xe Bentley màu đen kia cũng đã biến mất.
.