Trans + edit: lambm7131
―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-
“Woa, căng tin hôm nay đông quá.”
Sau khi tiết học buổi sáng kết thúc, thì cũng đã đến giờ nghỉ trưa. Khi cậu đến căng tin như mọi ngày, đã đông nghịt người đang ở đó rồi.
Thời gian nhà ăn sinh viên mở cửa khá là trễ, và các tân sinh viên cũng đang cố làm quen với môi trường mới, có lẽ là nguyên nhân của việc này.
(…Hừm. Có lẽ hôm nay mình nên đến cửa hàng tiện lợi.)
Yuuto bây giờ đang ở một mình vì bạn của cậu đang có tiết học vào buổi chiều.
Giá thức ăn ở căng tin trường thường sẽ tốt hơn ngoài, nhưng giờ thì không có sự lựa chọn rồi.
Cậu quyết định đến [Family Mart] ― một cửa hàng tiện lợi nằm trong khuôn viên trường đại học.
(Đây rồi! Vẫn còn. Hôm nay là một ngày tốt lành.
Cậu đặt bánh mì yakisoba, bánh mì croquette và cơm viên chiên, những thứ luôn cháy hàng, vào trong giỏ đồ của mình.
(Có lẽ việc mình hướng dẫn cho tân sinh viên sáng nay đã có hồi đáp.)
Người ta nói ở hiền gặp lành, nếu bạn đối xử với người khác như nào thì cũng sẽ được đáp lại như vậy.
Đó chính xác là những gì đang xảy ra, và cậu cảm thấy ấm áp và trong lành.
(Nhân tiện, cô sinh viên đó ăn nói rất nhẹ nhàng và dễ thương…Nhìn cứ như học sinh tiểu học vậy…)
Cậu biết cô hiện đang là sinh viên đại học vì cô có thể vào khuôn viên trường, nhưng cũng khó để nói rằng cô có phải là sinh viên của trường này hay không.
Có thể nói rằng, tác động từ những hành động cử chỉ của một người trưởng thành và bầu không khí mà cô ấy tạo ra từ vẻ ngoài dễ thương của mình, đều rất là mạnh mẽ.
(Nhưng sao mình có thể nói chuyện dễ dàng với cô ấy nhỉ…)
Vì vẻ ngoài nhỏ nhắn đó, cậu có thể đối xử với cô ấy như một đứa trẻ. Đó là vì có một cảm giác khác trong Yuuto.
(Những điều kỳ lạ ngày càng nhiểu rồi, hừm…)
Vừa đi vừa nghĩ về những chuyện này, cậu đến quầy đồ ngọt, và lấy một món cũng khá là phổ biến và cũng là món duy nhất còn sót lại ― kẹo sữa dâu yêu thích của Yuuto.
“A.”
“A…”
Một bàn tay trắng muốt đột nhiên vươn ra từ bên cạnh cậu.
Khi cậu nhìn sang cạnh, có một cô gái bên cạnh khiến cậu chẳng hiểu sao mà lồng cái bóng của cô ấy lên cô gái lúc sáng.
Đôi mặt xanh đẹp như viên ngọc lục bảo, mái tóc dài màu nâu. Đôi môi màu hồng nhạt
Khuôn mặt cô như một con búp bê, không chút méo mó nào và cực kỳ trưởng thành.
“…”
“…”
Cậu giao tiếp bằng mắt với cô trong 3 giây.
Yuuto là người đầu tiên load xong và rút lui.
“Ồ, xin lỗi. Cô đã lấy nó rồi nhỉ.”
“C-Cái đó của anh…Xin lỗi.”
“Không, tôi đã lấy sau cô, vì vậy đừng lo lắng về điều đó.”
“Tôi mới là…người lấy sau.”
Có lẽ cô nhút nhát, hoặc là cô không thích đàn ông, cô đang nắm lấy bàn tay vừa chạm vào cậu ở trước ngực và cố không giao tiếp bằng mắt với cậu.
Hơn nữa, giọng của cô nhỏ nên khá là khó để nghe thấy.
“Ư-Ừm…Tôi vẫn còn cái khác, cho nên đừng để tâm.”
“Tôi cũng còn một ít….”
“Bản thân tôi có 10 cái.”
“Vậy thì…tôi có 15…”
(Cô ấy nói ‘thì’, nên mình cá rằng cô ấy thực sự không có 15 cái.)
Gói kẹo sữa dâu còn 15 cái.
Điều đó có nghĩa là cô sẽ mua thứ khác mặc dù vẫn còn nguyên 1 gói ở đó.
Tất nhiên, vẫn có những người tích trữ sản phẩm yêu thích của họ, nhưng cô ấy nói [Vậy thì] thì có lẽ không nằm trong số đó.
(…Nhưng cô ấy đang cố giữ mình như vậy là để nhường nó cho mình.)
Cô cố đưa cho cậu mặc dù bản thân cũng rất thích nó. Đó thực sự là một cô gái tốt bụng.
Chính vì tính cách và tấm lòng của cô được thể hiện như thế này khiến cả Yuuto cũng phải gục ngã.
Đây là lúc ra con át chủ bài rồi.
“Ừm…tôi hi vọng cô có thể trả lời câu hỏi này không, nhưng…cô có phải là sinh viên mới nhập học năm nay không?”
“…”
“Đúng sao?”
Cô im lặng như thể đang suy nghĩ về câu hỏi. Ngay khi cậu vô thức nghiêng đầu, cô nói.
“Tôi là…sinh viên năm tư.”
“Hả?”
“Tôi đang là sinh viên năm tư, cho nên tôi lớn hơn.”
(Nghiêm túc…)
Cô trở nên do dự và rụt rè.
Cậu đã đoán nhầm cô là tân sinh viên vì những cử chỉ và hành động của cô ấy như vậy.
Rốt cuộc thì, con át chủ bài của Yuuto cũng không cần nữa.
“Như tôi đã nói…với tư cách là senpai của cậu, tôi sẽ để nó cho cậu.”
“Ể, a, chị là senpai của tôi sao?”
“Đúng…vậy?”
Dù nhìn có như thế nào đi chăng nữa, thì chưa chắc là đúng là vậy do sự rụt rè của cô, nhưng mà nếu cô ấy mà nói như vậy, thì điều đó chắc chắn là đúng.
“Vậy cậu lấy nó đi.”
“Đ-Được sao?”
“Ừm.”
“…”
“…”
Yuuto lại là người bị đánh bại bởi sự tĩnh lặng này.
“…V-Vậy, cảm ơn…vì lòng tốt của chị.”
“Không sao đâu.Dù sao thì…tôi là sinh viên năm cuối mà.”
Ngay cả Yuuto cũng cố từ bỏ nó bằng cách dùng vũ khí bí mật của mình là cái danh mang tên [Senpai].
Ngược lại, nếu thứ vũ khí đó được sử dụng, đây là điều sẽ xảy ra.
“…Vậy thì, tôi sẽ đi mua thứ khác.”
“Tôi hiểu rồi. Vậy thì…”
“Vâng. Tạm biệt…”
Sau khi vẫy tay, ‘senpai’ bước đi nhanh sang chỗ khác như muốn chạy trốn.
Lần đầu tiên ánh mắt chúng ta va phải nhau, có lẽ là lần đầu tiên tay chúng ta chạm nhau.
Cô ấy giống như một con thỏ vậy, chọn cách chạy trốn ngay khi cậu nhìn thấy cô ấy, khi cậu lần đầu tiên chạm vào tay cô.
Đã đến lúc để nói lời tạm biệt, cô gái có tính cách như một con vật nhỏ nhắn đáng yêu.
Sau khi đặt mọi thứ muốn mua vào giỏ hàng của mình, Yuuto ra quầy thu ngân và thanh toán với nhân viên cửa hàng.
“Hoá đơn của anh là 617 yên. Túi sẽ bị tính phí, liệu anh có muốn sử dụng không?”
“Ồ…?”
Sau khi nhân viên cửa hàng nói điều này, cậu nảy ra một ý tưởng thông minh.
“Xin lỗi, anh có thể chia kẹo thành hai túi được không? Có thêm nhãn dán thì càng tốt.”
“Được.”
Sau khi thanh toán và nhận hoá đơn, cậu ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
Cậu cẩn thận mở gói kẹo ra và lấy từ trong đó 5 viên kẹo, bỏ vào túi.
“Xem nào…”
Tiếp theo, cậu lấy cuốn sổ tay mà mình sử dụng trong trường và cả khi đi làm bán thời gian và viết vào đó.
Sau đó, cậu cẩn thận gấp nó lại vào trong gói.
Đó chỉ là những gì cậu nghĩ đến vào 1 phút trước.
Bước vào cửa hàng tiện lợi một lần nữa, Yuuto thấy senpai của mình đang nhìn món salad.
“Ừm, xin lỗi, senpai.”
“!? C-Cái gì?”
[Tại sao cậu vẫn ở đây?] - Một con thỏ nào đó phản ứng một cách nhạy bén mà quay đầu lại.
“Của chị đây.”
“Hả…? Đây là…?”
Sau khi xác nhận cô ấy nhận cái gói mà cậu đã đưa, Yuuto ngay lập tức cúi đầu.
“Vậy thì, cho tôi xin lỗi.”
“Ơ…”
Bởi vì đối phương lớn tuổi hơn, cậu quay đi trước khi bị kéo lại.
(Hôm nay mình gặp được nhiều người tốt thật…)
Nghĩ đến đó, cậu vừa cười mà ăn một viên kẹo sữa dâu.
***
Cô sinh viên năm tư đó ― thực ra là ‘tân sinh viên’ Kokono ― lo lắng mở chiếc gói mà cô vừa nhận.
“Tsu.”
Thứ trong gói là mấy chiếc kẹo sữa dâu mà cô đã nhường cho anh trước đó.
Nếu đếm bằng đầu ngón tay, cô thấy được có 10 chiếc kẹo trong gói.
“…”
Nó đi kèm với một nhãn dán thể hiện rằng mặt hàng này đã được thanh toán.
Điều này sẽ giúp cô không bị ảnh hưởng do bị nghi ngờ không thanh toán hay các vấn đề khác.
Anh ta có lẽ đã nhận ra rủi ro này và đã dán nhãn vào.
“Mình đã nhận được rất nhiều thứ miễn phí…”
Trên gói có ghi tổng số lượng kẹo, vậy nên Kokono biết rằng cái gói này có 15 cái kẹo.
Điều đó có nghĩa là anh ta còn không lấy đến một nửa trong số đó mà đem gần hết cho cô.
Anh ấy vẫn có thể nói rằng còn một ít, nhưng anh ta đã thanh toán hết cho số đó. Không có lý do để làm một điều vô nghĩa như vậy.
(Một người đàn ông tốt bụng…Mình mong có thể trả lại tiền cho anh ấy…và biết được tên của anh…)
Kokono thầm nghĩ trong đầu và nheo mắt.
[Cảm ơn vì lòng tốt của cô.]
Đó là sau khi cô đọc được dòng chữ này trên tờ giấy trong gói kẹo.
―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-
PS: tau muốn chớt, có thể mai k có chương (hoặc là có)