Trans + edit: lambm7131
―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-
“Mình không hiểu sao chuyện này lại xảy ra được…”
Bên trong căn hộ nơi cậu sống một mình.
Nhìn vào màn hình cuộc gọi được ghi âm lại hôm qua trên điện thoại cậu, Yuuto thở dài.
Hôm qua, trong giờ giải lao ở quán cà phê nơi cậu làm việc bán thời gian, cậu đột nhiên nhận được một cuộc gọi của cha.
[À, Yuuto, giờ này con rảnh không?]
Bắt đầu với những lời đó―
[Con có nhớ? Ba chị em đã sống cùng con hồi nhỏ không?]
[Tất nhiên là con nhớ. Họ thế nào vậy?]
[Cha xin lỗi vì đã làm phiền con, nhưng cha nghe nói rằng chúng năm nay sẽ học cùng trường đại học với con, vì vậy mong con chiếu cố mấy đứa đó cho đến khi chúng quen với môi trường.]
Và sau đó, [Con sẽ nói lại cho bố nếu con nghe điều gì đó về họ.]
Tất nhiên tôi rất vui vì có thể giúp đỡ họ. Đó là lý do tại sao mà tôi đã hỏi rất nhiều điều.
Tên của ba chị em.
Khoa mà mỗi người đăng ký học.
Và làm thế nào cha tôi biết về họ.
Ngay khi bố nói tên của cả ba, tôi lập tức [À!] và nhớ ra.
Cha tôi nói rằng ông sẽ báo ngay cho tôi khi biết được khoa mà họ đăng ký vào.
Cuối cùng, khi tôi hỏi làm sao ông ấy biết về chuyện đó, ông ấy nói rằng mẹ kế cũ của tôi đã liên lạc với ông.
[Cách duy nhất để họ liên lạc với nhau sau khi ly hôn là liên lạc với họ khi bạn muốn gặp anh chị em kế của mình, hoặc là họ có chuyện khẩn cấp.]
[Lấy trẻ em làm lý do để giao tiếp với nhau mà không trở nên khó xử từ sự việc quá khứ.]
Rõ ràng, những điều này đã được đặt ra vào thời điểm ly hôn, và nhờ lời hứa đó mà mới có cuộc nói chuyện này.
Dù chỉ là một lời hứa thôi, nhưng không phải ai cũng giữ được.
Yuuto, với sự tôn trọng dành cho cha mình, đút điện thoại vào trong túi quần và chuẩn bị đi đến trường.
Lúc đó là 8:53.
Chỉ còn 7 phút nữa là đến tiết đầu.
“Uh~. Uuuuu~…”
“Vâng?”
Khi Yuuto bước vào khuôn viên qua cổng chính của trường, có gì đó phản chiếu trong mắt cậu.
Một cô gái với bím tóc dễ thương, giống như một học sinh tiểu học, đang đi đi lại lại, vừa đi vừa nhìn xung quanh.
Cô ấy đang lần theo bản đồ trường đại học bằng ngón tay của mình, nghiêng đầu khi cố lần theo dấu vết.
(E-Erm…đó không phải là một học sinh tiểu học lạc vào đây đó chứ? Ý mình là, còn gần 10 phút nữa là vào lớp rồi, nhưng nhìn cô ấy thì chắc chắn là không ổn rồi…)
Cô ấy trông có vẻ không thể đọc được bản đồ và liên tục kiểm tra đồng hồ như có vẻ rất vội.
Khi cậu nhìn thấy cô, giả vờ không biết không còn trong lựa chọn của cậu nữa.
Điều này có lẽ là do cô gái là sinh viên đại học trước mặt cậu nhìn như một đứa trẻ.
“À, ừm…”
“A!?”
Tôi lấy hết can đảm và gọi cô ấy, và khi cô ấy quay lại nhìn tôi thì đôi vai cô nhún xuống.
Bím tóc đen đẹp tuyệt và đôi mắt xanh tròn. Đôi lông mày của cô ấy mòng và có hình dáng đẹp, và cô ấy có một gương mặt trẻ trung.
Một cô gái bí ẩn, dễ thương và nhìn không đáng tin cậy, nhưng bầu không khí toả ra thì lại có cảm giác rất trưởng thành.
“Xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng cô đang tìm một lớp học hay sao?”
“À, vâng! Tôi không biết được phòng học C23…!”
Cô ấy đang chờ đợi sự giúp đỡ và tôi lại gần.
“C sao? Nếu là dãy nhà C thì ở phía bên đó. Ở đây là dãy nhà A.”
“V-Vậy sao!?”
“Đúng. Tốt hơn cô nên đến đó trước…Bạn có biết lớp 23 ở đâu không?”
“…”
Cô ấy hiểu rằng thời gian đang rất gấp rút. Đôi mắt cô ấy chớp chớp như thể đang bị mắc kẹt trong lời nói, và cô nheo mắt lại với vẻ bối rối.
Có lẽ do vẻ trẻ trung của cô mà nhìn cô ấy như sắp khóc.
“Ahaha, vậy thì để tôi chỉ cho cô lớp học đó. Theo tôi.”
“Có thật sự ổn không?”
“Tôi ổn mà. Dù gì thì tôi cũng rảnh mà.”
“Cảm ơn anh rất nhiều!”
Sau khi cúi đầu một cách lịch sự, tôi bắt đầu dẫn đường với bước chân nhỏ hơn mong đợi.
“Khuôn viên ở đây rất rộng và phức tạp nên rất có thể cô sẽ bị lạc. Tôi cũng đã có một khoảng thời gian khó khăn lúc đầu.”
“Đúng vậy. Tôi vẫn không thể đến được chỗ cần đến mặc dù đã xem bản đồ hướng dẫn…Tôi đã lang thang 20 đến 30 phút rồi.”
“Ồ, lâu thế sao?”
“V-Vâng…Nói chuyện với người lạ cũng khá là khó.”
Tôi mìm cười đáp lại cô gái đang nhún đôi vai trong khi ngước nhìn tôi.
Tôi chắc rằng mình sẽ sớm vượt qua được những chuyện kia vì bản thân có thể nói chuyện được với một người lạ chưa hề quen biết trước đây.
“Ồ, và ở đây có một gờ nhỏ ở đây, vậy nên hãy cẩn thận.”
“Cảm ơn… Anh thực sự rất tốt bụng, vì đã giúp đỡ tôi.”
“Không, không, điều đó chẳng là gì cả.”
Lần cuối cùng một cô gái khen tôi như vậy là khi nào?
Tôi xấu hổ và xua tay bác bỏ.
“Thật lạ khi nói chuyện này, nhưng đây là lần đầu tôi gặp một người dễ chuyện trò như này.”
“Tôi cũng nghĩ vậy. Có lẽ đây là lần đầu chúng ta gặp nhau, nhưng tôi không có cảm giác rằng đây là lần đầu, đúng không?”
“Fufu, tôi cũng có cảm giác như vậy đó.”
Chúng tôi nhìn nhau và cùng mỉm cười. Nếu có người xung quanh nhìn vào, họ có thể sẽ hiểu lầm rằng cả hai đang trong một mối quan hệ thân thiết.
Cả hai không nghĩ rằng họ có thể nói chuyện với nhau một cách thoải mái như vậy, và họ đến nơi trong lúc cuộc trò chuyện vẫn còn đang tiếp tục.
“Đến nơi rồi. Cô có thể thấy được phòng C23 ở kia.”
“Chà, cảm ơn anh rất nhiều.”
“Không có gì. Chúc may mắn với lớp học của cô.”
“Vâng! Sau này tôi muốn trả ơn anh, vậy nên anh có thể cho tôi biết tên―”
Và rồi, đúng lúc đó, tiếng chuông vang lên, át cả giọng nói của cô ấy.
“―!”
Âm thanh đó làm tim Yuuto đập nhanh hơn.
Cậu chỉ đường cho cô với lý do [Dù gì thì tôi cũng rảnh mà.], nhưng thực ra thì cậu vẫn có tiết học vào tiết đầu tiên.
“N-Nghe này, quan trọng hơn là cô nên nhanh lên và đến trước khi họ điểm danh.”
“Ơ, à, vâng…”
“Vậy thì, tôi xin phép.”
“Ồ…”
Dù cô ấy có cảm ơn tôi hay không, nhưng lẽ ra tôi vẫn nên trả lời cô ấy.
Lý do tại sao mà tôi không kịp làm vậy là do tôi đã bị tấn công bởi một ý nghĩ hoảng loạn rằng [Mình sắp muộn rồi!!!].
Yuuto nahnh chóng chào tạm biệt và đi trước, và khi đến phía mặt của dãy nhà thì cậu bắt đầu chạy nhanh.
[Tôi đã làm anh đi trễ vì đã bắt anh phải chỉ đường cho tôi.]
[Tôi đã mất thời gian của anh vì đã khiến anh phải hướng dẫn cho tôi.]
Cậu đi bộ để thể hiện rằng mình không vội, nhưng thực ra thì cậu đã sắp vào muộn rồi và không biết phải làm gì.
Khi Mashiro định đưa tay ra để cản cậu lại, thì cô nghe thấy được tiếng bước chân của một người đàn ông vội vã.
Cô biết được rằng tại sao cậu đang vội vàng và cố thể hiện rằng mình đang đi một cách thong dong, đơn giản là vì cậu đã thể hiện lòng tốt với cô rất nhiều.
(Ước gì mình có thể biết tên của anh ấy…Mình mong rằng mình có thể nghe nó được một lần…)
Cô buồn bã cụp mắt xuống và đi vào lớp với suy nghĩ đó.
(Mình phải nói với Miyu và Kokono về chuyện ngày hôm nay…)
Khoảng thời gian đó thật tuyệt vời, Mashiro nghĩ như vậy.