Trans + edit: lambm7131
―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-
“Em biết là nó có kèm salad khoai tây mà.”
“A-Ahaha…Anh đã có thể được ăn rất nhiều nhờ Kokono-san rồi.”
Hai người đặt đồ ăn đã lấy lên khay và ngồi xuống một chỗ trống.
Yuuto đã bị cô con gái thứ ba tsukkomi, và giờ họ đang nói ‘itadakimasu’ trong khi chuẩn bị dùng bữa.
“À, anh quên mất. Liệu việc em trả cho anh có thực sự ổn không? Ngay cả bây giờ, anh vẫn có thể…”
“Em hoàn toàn ổn. Em vẫn còn một ít tiền tiết kiệm.”
“Được rồi, nếu em đã nói vậy…nhưng em cũng có một công việc bán thời gian, phải không, Kokono-san?”
“…”
“Sao vậy?”
Nghĩ lại thì, cậu chưa nghe gì đến chuyện này bao giờ cả. Khi cậu tò mò hỏi, thì lại chỉ có một phản ứng im thin thít đến từ cô.
Cô chớp mắt liên tục trước tình huống bất ngờ này, và cô chỉ còn cách miễn cưỡng trả lời.
“Ừ-Ừm…Em không thể nói cho anh chi tiết về việc này, nhưng em có đi làm thêm, nên em có đủ tiền.”
“Heh, heh…”
Câu chuyện này vẫn chưa kết thúc.
[Em đang làm việc gì vậy?] Cậu định hỏi sâu thêm thì lại nghe thấy cô nói.
“…Mì udon ngon thật.”
Kokono không muốn tiếp tục chủ đề này, nên đã ‘quay xe’ một cách trắng trợn.
Cô có vẻ rất bồn chồn, trong khi đang thổi nguội mì udon.
“Haha, em không muốn đề cập đến nó quá nhiều?”
“Vâng…ngại lắm.”
“Anh hiểu rồi. Vậy thì anh sẽ không nhắc đến nó nữa.”
“Cảm ơn anh…”
“Không, không.”
Thực lòng mà nói, cậu rất tò mò về điều đó, nhưng cậu không thích ép buộc cô phải nói về những thứ cô không muốn nói.
Trong khi nghĩ cái gật đầu của cô rất dễ thương, cậu đã nối tiếp chủ đề vừa nãy cô gợi ra.
“Đồ ăn ở đây rất ngon phải không?”
“Rất ngon…Em rất vui vì có thể đến đây hôm nay.”
“Thật sao!? Nếu em nói như vậy, thì thật tốt khi anh đã rủ em đến đây. Vậy như đã hứa, lúc nào chúng ta sẽ đến lần nữa nhé?”
“Hứa?”
“Đúng vậy.”
Không giống như hai chị gái mình, Mashiro và Miyu, Kokono khá trầm lặng và ít nói, nhưng Yuuto, người cũng thích tính cách của cô ấy, vẫn vui vẻ.
“À, để em đổi chủ đề…Em hơi ngạc nhiên.”
“Điều gì khiến em ngạc nhiên vậy?”
“Nhìn qua thì có rất nhiều người đến nhà ăn. Nó rất khác so với thời cao trung của em.”
“Ồ, chắc chắn rồi.”
Học sinh cao trung là đang ở độ tuổi đặc biệt nhạy cảm với mọi thứ, và đó là lúc việc chơi theo nhóm rất quan trọng.
Đó là điều họ không cần lo lắng, nhưng khi ở một mình thì họ vẫn có thể sẽ khó chịu với môi trường xung quanh.
“Anh nghĩ điều đó liên quan đến việc em là sinh viên đại học hơn, vì cơ bản thì em thường chỉ đi một mình. Ngoài ra, về mặt tinh thần, em cũng đã trưởng thành hơn lúc trước.”
“So với thời cao trung, thì giờ có thể dành thời gian cho bản thân dễ dàng hơn.”
“Đúng, đúng. Nếu em nghĩ như vậy, thì em có thể đến nhà ăn một mình, đúng không?”
“Thật…khó khăn.”
“Ahaha, em có ý gì vậy?”
Cậu vô tình tsukkomi Kokono, người đang nói điều đó với vẻ mặt nghiêm túc đến khó tin.
“Quả nhiên là em vẫn lo lắng về xung quanh sao?”
“Có một chút…Anh sẽ giữ bí mật với Mashiro onee-chan và Miyu onee-chan, đúng không?”
“Chắc chắn rồi.”
Có vẻ vì họ học cùng nhau hồi cao trung, nên giờ cô con gái nhỏ nhất đang đưa ngón trỏ lại gần miệng và nói [Suỵt].
Điều thú vị nhất là biểu cảm của cô không thay đổi.
Nhìn cô có vẻ vô hồn, nhưng cậu biết rằng là vì cô đang rất xấu hổ.
“Nhân tiện, hôm nay em học những tiết nào?”
“Hết tiết thứ 4 hôm nay.”
“Mashiro-san và Miyu-san thì sao?”
“Mashiro onee-chan có tiết 1, 2, 3 và 5; và Miyu onee-chan học tiết 2, nên em nghĩ chị ấy đã về nhà rồi.”
“Có nghĩa là…em sẽ về một mình sao?”
Cô gật đầu.
Yuuto đã hỏi mọi thứ cậu muốn biết.
“Này, nếu không phiền, em muốn về nhà với anh không?”
“Ừm…”
“Anh học hết tiết 3, nhưng anh định ở lại để hỏi giảng viên về những thứ anh không hiểu, và hôm nay anh không có lịch làm thêm.”
“K-Không sao chứ? Nếu anh nói như vậy, em sẽ không khách sáo đâu…anh hiểu chứ?”
Kokono đặt đôi đũa xuống và ngước nhìn lên. Yuuto mỉm cười và gật đầu.
“Vậy thì―”
Ngay khi sắp kết thúc cuộc trò chuyện.
Đúng lúc đó, cậu nghe thấy một âm thanh ù ù bên tai mình.
Đó là nhạc chuông ở chế độ im lặng, và chiếc điện thoại đang nhận cuộc gọi là chiếc điện thoại màu hồng mà Kokono đang đặt trên bàn
“A…có ổn không nếu em trả lời? Đó là Miyu onee-chan.”
“Ahaha, tất nhiên là được rồi.”
Sau khi xin phép một cách lịch sự, cô bấm nút trả lời và đặt máy sát tai.
“Có chuyện gì vậy, Miyu onee-chan?”
[Kokono! Bạn chị nói với chị rằng bây giờ em đang ở cạnh Yuuto-nii―]
“…”
Cô rời tay khỏi điện thoại và cúp máy.
“Hở? Không phải hơi nhanh quá sao?”
“…Hôm nay chúng ta về nhà cùng nhau nhé, Yuuto onii-chan.”
“À, ừ…Anh sẽ gọi em vào cuối tiết thứ 4 của em.”
“Cảm ơn.”
Không phải có phải do cậu tưởng tượng không mà nhìn cô ấy đang rất muốn về nhà cùng cậu.
Lúc này, khao khát độc chiếm của Kokono đang đạt mức đỉnh điểm.