Trans + edit: lambm7131
―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-
“Y-Yuuto onii-chan…Anh đã đợi lâu chưa?”
“Không, không lâu lắm.”
Nơi mà cậu đang nói chuyện với Kokono là ở trước lối vào của toà nhà A. Đó là nơi họ hẹn gặp nhau.
“Vậy giờ chúng ta đi ngay thôi. Sẽ rất đông người đấy, nhưng anh nghĩ vẫn sẽ có chỗ trống thôi.”
“Nếu không còn thì sao?”
“Vậy thì chỉ còn cách giải quyết bằng kẹo sữa dâu thôi.”
“…Còn lâu.”
“Anh cũng không muốn đâu.”
Trong khi nói chuyện vui vẻ với nhau, cả hai bắt đầu đến nhà ăn.
Có vẻ cậu luôn theo tốc độ của Mashiro như một thói quen, nên giờ cậu cũng làm như vậy với một Mashiro chậm hơn nữa.
“Có phải Yuuto onii-chan luôn ăn trưa ở nhà ăn không?”
“Bình thường anh sẽ ăn ở nhà ăn của trường, và những lúc không tìm được chỗ trống thì anh sẽ ăn ở cửa hàng tiện lợi hoặc nhà hàng gia đình.”
“…Anh có hay đi ăn với bạn không?”
“Ừm, thỉnh thoảng.”
“…Hầu hết thời gian em đều chỉ ăn một mình.”
“Em mới năm nhất phải không?”
“Vâng…Đó là lý do tại sao…em luôn chỉ có một mình.”
“Hửm?”
Kokono lặp lại những từ tương tự một cách ẩn ý.
Nếu bạn ở bên cạnh, bạn có thể thấy cô em út đang ngước mắt nhìn anh trai mình như thể đang trông đợi vào một điều gì đó.
“…Em hầu như lúc nào cũng một mình.”
Những từ tương tự được lặp đi lặp lại, và sau đó cô nắm lấy và kéo kéo vạt áo cậu.
Yuuto cảm thấy cô đang đưa ra ẩn ý gì đó cho cậu, nên cậu nghĩ nếu điều đó không phiền đến cô thì…
“Vậy thì, anh có thể đi ra ngoài cùng em khi em ở một mình được không, Kokono-san?”
“Được thôi.”
“Ahaha, cảm ơn nhé.”
―Một câu trả lời ngay trong tức khắc.
Biểu cảm của cô không thay đổi nhiều, nhưng đôi mắt lại trở nên sáng rực như thể đang thể hiện niềm vui của cô.
“Nếu em có bất kỳ kế hoạch nào, thì em có thể thoải mái từ chối lời mời này. Không phải anh chỉ rủ em ra ngoài một lần đâu.”
“Em xin lỗi trước.”
“Anh ổn mà.”
Thật khó để nói [Không cần khách sáo] với tư cách là anh trai kế. Nhưng chỉ cần thay đổi một vài từ và cách diễn đạt, thì sẽ tạo ra được câu trả lời khác với ý nghĩa tương tự.
Kokono giờ vẫn đang là sinh viên năm nhất.
Sẽ tốt hơn cho Yuuto nếu cô ấy ưu tiên xung quanh hơn và mở rộng quan hệ bạn bè của mình.
Và trong khi cậu đang suy nghĩ những điều đó, thì cả hai đã đến nhà ăn của trường.
“…Ồ.”
Ngay khi bước vào, cậu nghe thấy một giọng cảm thán từ Kokono. Cô chớp mắt và sửng sốt.
“Có rất nhiều người ở đây. Nhưng dù có đông như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng gì cho lắm đâu. Thực tế thì thế này vẫn còn khá thưa thớt.”
“May quá.”
“Có hai máy phát vé, một cái ở đây và một cái bên đó, nhưng thực đơn thì về cơ bản là giống nhau.”
“Và em sẽ đưa vé đã mua cho người ở đằng kia?”
“Đúng vậy.”
Đây là lần đầu tiên Kokono đến nhà ăn nên nhìn cô có vẻ khá bồn chồn.
Nhìn thấy vậy khiến Yuuto cảm thấy hoài niệm khi nhớ vể cảnh cậu cũng như vậy một năm trước.
“Anh sẽ gọi một suất thịt heo xào gừng, còn em thì sao, Kokono-san?”
“Em sẽ ăn mì udon. Wakame udon.”
“Ồ! Nghe có vẻ ngon đấy.”
Cô cũng từng chọn mì ống carbonara ở nhà hàng gia đình. Chắc hẳn cô ấy rất thích ăn mì.
“Em không thích salad hay đồ chiên sao? Đổi mới cũng tốt đó.”
“Em khá tò mò món salad khoai tây…nhưng…”
Kokono đưa mắt khỏi máy bán vé và chuyển sự chú ý của mình sang một cô sinh viên đang cầm khay thức ăn trưa của mình trên tay.
Có một món salad khoai tây ở đó.
Vẻ mặt của người em út không biến sắc nhiều cho lắm, nhưng dần dần thì cậu cũng hiểu cô đang nghĩ gì.
“Em có muốn ăn chung không?”
“Anh muốn sao?”
“Anh cũng tò mò về món salad khoai tây này, nên anh muốn em gọi món này hơn.”
“Cảm ơn…em sẽ trả tiền.”
“Không, không, không, đó là nghĩa vụ của anh với tư cách một người anh trai. Để ví của em về lại chỗ cũ đi.”
“Hừm?”
“C-Cất ví đi. Và kéo khoá lại.”
“Yuuto onii-chan, nhìn lên trên kìa.”
“Trên? Có gì lạ sao?”
Khoảnh khắc cậu ngẩng đầu khi cô chỉ lên trên. Yuuto nghe thấy tiếng tờ tiền được đút vào máy phát vé.
“A-a…Kìa.”
“Đó là vì anh đã nói dối em, Yuuto onii-chan.”
“N-Nói dối?”
“Suất ăn có sẵn một đĩa salad khoai tây cỡ vừa.”
“Ể? Anh không biết có đó…”
“Anh đã đến đây rất nhiều lần, nên không thể nào mà anh không biết về nó được.”
Sau khi mua phiếu ăn, Kokono cho số tiền thừa vào ví của mình. Cô làm như vậy vì cô biết cậu đang nói dối cô.
“Em không thích cách anh đối xử quá tốt với em…”
“…Hở?”
“Không, không có gì cả. Để em đưa anh phiếu ăn…”
“À, ừ-ừm.”
Kokono kéo vạt áo của Yuuto và đi về phía quầy.
***
“N-Này, hai người ở phía trước…đó không phải là khoảng cách giữa anh trai và em gái, phải không?”
“Đ-Đúng…”
“Không còn cách nào nữa rồi…”
“Cậu có thể nói như vậy.”
Hai học sinh xếp hàng phía sau Yuuto đã nhìn rõ khuôn mặt của Kokono khi cô đến quầy.