Trans + edit: lambm7131
―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-
“Ồ!?”
Giờ đã là 20:10.
Yuuto, người đang nghỉ thảnh thơi trong giờ giải lao của mình, đột nhiên hét vang lên và bật dậy khỏi ghế của mình, nhìn thấy một khách hàng trên camera an ninh đặt trước quầy thu ngân.
Cậu đút ví vào túi, nhìn vào gương, vội vàng chỉnh trang lại đầu tóc và đống quần áo xô lệch rồi chạy ra khỏi phòng nghỉ.
Đích đến là quầy thu ngân. Khi cậu tiến nhanh lại đó, mắt cậu lập tức va vào cô.
“…A! Nihihi, hôm nay em lại đến rồi đây.”
“Ahaha, cảm ơn ‘quý khách’ vì đã đến.”
Người chị thứ hai trong ba chị em ― Miyu, làm một cử chỉ thè lưỡi thầm kín như để làm nổi bật thêm sự táo tợn của cô.
Đó có thể chỉ là một hành động thường ngày của cô, nhưng nó đã đủ để thu hút đôi mắt của những người xung quanh.
Người thu ngân hiện tại (một người đàn ông), người đang phụ trách việc thanh toán của cô ấy, giờ đang nhìn chằm chằm vào cô đến nỗi quên cả việc chớp mắt.
“Ừm, Miyu-san. Em đã hoàn thành việc gọi món chưa?”
“Dạ vâng? À thì, anh phải đến quầy thu ngân để gọi món và thanh toán, phải không?”
“Anh hiểu rồi…Có vẻ anh đã đến chậm một bước rồi…”
[Không biết mình có đến kịp không nếu không chỉnh lại tóc hay quần áo…]
Mặc dù những suy nghĩ hối hận được sinh ra từ việc tiếc nuối rằng cậu không đến kịp, nhưng cũng có những suy nghĩ khác rằng [Mình không thể đế em kế trông thấy bộ dạng lôi thôi của mình được.]
“Trông anh có vẻ hơi buồn bã, phải không?”
“Chỉ là anh nhớ mình đã hứa mời em một chiếc bánh ngọt và một cốc nước, nhưng giờ chắc cơ hội này đã bay theo gió rồi…”
“Pfft…thật luôn sao? Anh vội vã lao ra ngoài chỉ vì điều đó?…Anh làm em hơi ngại đấy.”
Miyu nheo mắt lại trông thực sự rất hạnh phúc, cô gãi má đế che giấu sự xấu hổi này.
“Chà, ngay khi không có lời hứa đó, thì anh vẫn sẽ lao ra ngoài mà, em biết không? Bởi vì anh rất vui khi được nói chuyện với Miyu-san.”
“Ờm…à…chắc là vậy? Không công bằng tí nào.”
“Hửm?”
“K-Không có gì, không có gì.”
Miyu chỉ khua tay và nói [Em chỉ đang độc thoại mà thôi.], và bẻ lái sang chủ đề chính.
“Vậy thì, anh mời em một ly nước trên đường về nhà được không? Chúng ta sẽ để bánh vào một lúc khác.”
“Cảm ơn. Vậy thì gặp lại em sau.”
“[Cảm ơn] đó là vì lời hứa, phải không?”
“Ừ.”
“A-Anh không cần trả lời với nụ cười như vậy đâu…Dù sao anh cũng là người đãi mà…”
“Vậy sao?”
“Không, chỉ là…”
Đó là lý do Miyu thường tự hố bản thân.
Vì vừa tốt nghiệp cao trung và mới bắt đầu học đại học, cô chưa có cơ hội tiếp xúc với một người đàn ông trưởng thành như này.
Không nhiều người con trai đích thực có thể nói lời cảm ơn trong tình cảnh này.
Vào lúc đó.
Khi cậu đưa cho cô đồ mà cô đã gọi, một người phục vụ (đồng nghiệp của Yuuto) cạnh đó đến gần cậu và hỏi,
“Y-Yuuto-san? Đó là người quen của anh hả?”
“Vâng, như anh thấy đấy.”
“Nihihi. Tôi là bạn gái của anh ấy. Rất vui được gặp anh.”
“Hả!? Yuuto-san, anh có cô bạn gái dễ thương đến thế này sao!? Tôi tưởng anh nói mình không có bạn gái mà?”
“M-Miyu-san, đừng bày trò nghịch ngợm nữa.”
“X-xin lỗi, xin lỗi.”
Nếu cô mà nói với giọng nghiêm túc và có phần áp đặt, thì mọi người sẽ thực sự hiểu lầm mất.
“Đính chính lại, tôi là tình nhân của anh ấy.”
“T-Tình nhân?”
“Miyu-san…?”
“Xin lỗi. Thực ra anh ấy là hôn thê của tôi.”
“H-H-Hôn thê!?”
“M-Miyu-san…”
Biểu cảm [Dừng lại đi.] đã được truyền tải hết trên mặt rồi.
“Em xin lỗi, chỉ là trông phản ứng của anh ấy hài hước quá. Anh ấy quả là một nhân viên rất trong sáng và đáng yêu.”
“Nhân tiện, anh ấy bằng tuổi em.”
“Uuuu….”
Bạn có thể nghe thấy giọng nói của cô ấy. Cô ấy nhận ra tình hình đang như thế nào. Miyu bắt đầu phát ra một giọng ranh mãnh…với đôi mắt to hơi chớp chớp, và ngay lập tức cúi mặt xuống.
Như mong đợi đến từ một sinh viên đại học.
“Không không, nó hoàn toàn ổn mà~! Tôi thích những người chăm chỉ như anh!”
“Thật sao! Tôi thực sự rất vui khi nghe vậy.”
“Mà này, Miyu-chan, cô có hứng thú với những nhà hàng sang trọng không? Gần đây tôi vừa tìm được một cái~”
“Ể, thật sao?”
Cô thốt lên một tiếng tò mò. Và sau đó―
“―Này, Yuuto-nii. Hình như em đang bị tấn công.”
“Anh cũng nghĩ vậy.”
Cả hai đều hạ giọng thấp xuống một quãng tám. Giọng Yuuto thậm chí còn thấp hơn nữa, khoảng hai quãng tám.
“Trêu chọc ai đó khi đang làm việc, hoặc trước mặt người nhà…đều không chấp nhận được.”
“…Hừm, hả? G-Gia đình? H-Hai người là anh em ruột sao?”
Các nhân viên cạnh đó đều đang đổ mồ hôi hột và ngày càng hoang mang.
“À, thì ra là vậy.”
“H-Hehe…Đó chỉ là một trò đùa thôi, anh biết đấy, Yuuto…”
“Đó chắc chắn không thể là một trò đùa được…geezz”
Miyu có một ngoại hình xinh đẹp và tính cách hoà đồng. Việc người khác giới muốn tiếp cận cô là điều không thể tránh khỏi.
Yuuto không nói cô không thể làm vậy. Chỉ là đừng làm khi cậu còn đang ở gần đó…Thế thôi.
“À, xin lỗi vì mấy trò đùa này, nhưng tôi hỏi nhân viên ở đây một câu được không?”
“V-Vâng, gì vậy?”
“Có người phụ nữ nào thường tiếp cận Yuuto-nii ở quán cà phê này không vậy? Tôi chưa có cơ hội để tiếp cận cuộc sống riêng tư của anh ấy.”
“Hả?”
[Sao cô lại hỏi như vậy?], nhân viên mở miệng.
“Chà, về cơ bản thì đó là việc làm của những khách hàng nữ ở đây. Có những ngày họ đã mua cho cậu ta rất nhiều đồ uống đến nỗi cậu còn suýt bục dạ dày vì chúng mà.”
“Heee….”
Miyu đang liếc nhìn cậu.
[Này, vậy là anh khá nổi tiếng ở đây đó.], cô ấy nói, trong khi đánh vào khuỷu tay cậu vì lý do nào đó.
“Anh chưa bao giờ nói rằng anh nổi tiếng với con gái…”
“Nhưng anh lại có đó. Vì vậy, để tạ lỗi thì anh phải hẹn hò với em trong giờ nghỉ. Đồng ý không?”
“Ể, vậy là em muốn đi chơi với anh sao?”
“Không…anh biết không? Phải là em muốn anh đi cùng em.”
“…”
“…”
Một biểu cảm suy sụp và một biểu cảm ngạc nhiên va phải nhau.
Chắc đó là ảnh hưởng từ lần đầu tiên gặp nhau sau chục năm, nên mới gây ra những hiểu lầm không đáng có như vậy, dù họ có cùng quan điểm với nhau.
“Được chưa!? Về chỗ ngồi của anh nhanh lên! Time is money!”
“Fufu, chắc là vậy.”
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Miyu cầm những món đồ của cô được đặt gần lối ra vào.
“Vậy thì, cảm ơn Mr. Thu ngân. Xin lỗi vì sự thô lỗ trước đó.”
“K-Không có gì! Cảm ơn vì đã ghé thăm cửa hàng!”
Và thế là, bằng một cách nào đó, thì người nhân viên đã hoàn thành việc phục vụ khách hàng cuối cùng của cô…và lẩm bẩm.
“Hình như là…khoảng cách giữa họ hơi gần quá, phải không?”
Khoảng cách giữa trái tim và tâm trí. Bầu không khí cũng như vậy.
Và nếu là [người thân] thì điều là là quá sức…Khi anh nhìn thấy cảnh họ đi kề nhau đến chiếc ghế trống, anh thầm nhủ.