Chương BÙI DIỆP SẼ KHÔNG BỎ QUA CHO ANH TA
Đội trưởng Nghiêm Luật của tiểu đội Năm là đội trưởng của một trong mười đội vệ sĩ, có thực lực tầm trung.
Sau khi bị Thạch Kiều gọi tên, anh ta đối mặt với Phó Thiên Thiên, chắp tay nói:
“Cô Phó, mạo phạm rồi!”
Phó Thiên Thiên thản nhiên gật đầu.
Nhìn khuôn mặt cô, các dây thần kinh khắp người Nghiêm Luật đều căng thẳng.
Anh ta đã nhìn thấy toàn cảnh Phó Thiên Thiên đánh bại người vệ sĩ vừa rồi, cho nên không dám xem thường khi đối mặt với cô.
Nghiêm Luật nói: “Cô Phó, tôi có thể nhường cô ba chiêu.”
Phó Thiên Thiên hờ hững đáp: “Không cần, anh không phải đối thủ của tôi.”
Sắc mặt Nghiêm Luật hơi thay đổi, anh ta nheo mắt, đột ngột giơ tay tấn công Phó Thiên Thiên. Khác với người vệ sĩ trước đó, góc tấn công của Nghiêm Luật nhắm vào vị trí mà người bình thường khó có thể cản được. Cơ thể mềm dẻo của Phó Thiên Thiên nhẹ nhàng ngửa ra sau, tránh được cú đấm của Nghiêm Luật.
Anh ta nhanh chóng biến nắm đấm thành lòng bàn tay, tiếp tục tấn công Phó Thiên Thiên. Phó Thiên Thiên giơ cánh tay lên chặn cánh tay của Nghiêm Luật, đồng thời nhanh chóng nhấc chân tấn công anh ta. Nghiêm Luật buộc phải lùi lại, thế nhưng động tác của anh ta vẫn chậm, nên bị Phó Thiên Thiên đá một phát.
Sau hai chiêu, Phó Thiên Thiên lại đá Nghiêm Luật văng ra ngoài.
Nghiêm Luật lăn hai vòng dưới đất rồi đứng vững, vẻ mặt đã thay đổi. Sau khi đứng dậy, anh ta chắp tay với Phó Thiên Thiên nói một cách tâm phục khẩu phục: “Tôi thua rồi.”
Đội trưởng Trịnh Tiên của tiểu đội Một là người mạnh nhất trong số các đội trưởng của mười tiểu đội.
Phát hiện ra Nghiêm Luật thua dưới tay Phó Thiên Thiên, Trịnh Tiên tối sầm mặt, đứng ra xung phong.
“Để tôi đánh với cô!”
Phó Thiên Thiên không buồn nhìn Trịnh Tiên mà quay người nhìn Thạch Kiều: “Tôi đánh với anh!”
Mặt mày Trịnh Tiên liền biến sắc. Cô gái này có ý gì? Coi thường anh ta?“Cô vẫn chưa có tư cách khiêu chiến với tổng đội trưởng của chúng tôi. Muốn đánh, tôi đánh với cô. Nếu tôi thua thì cô mới có thể đấu với tổng đội trưởng. Tuy nhiên, đây là chuyện không thể.” Trịnh Tiên ngông cuồng nói, vừa nói vừa nắm tay thành nắm đấm. Những đốt ngón tay phát ra những tiếng “răng rắc” đáng sợ do dùng sức, sau đó xòe hai tay, đã sẵn sàng chiến đấu.
Phó Thiên Thiên vẫn chẳng buồn nhìn Trịnh Tiên, mà nhìn Thạch Kiều với vẻ khiêu khích.
Chỉ liếc mắt là Thạch Kiều đã có thể nhìn ra Trịnh Tiên cũng không phải là đối thủ của Phó Thiên Thiên. Nhưng, tạm thời Phó Thiên Thiên cũng không phải là đối thủ của Thạch Kiều anh.
Đúng vậy, tạm thời!
Các ngón đòn của Phó Thiên Thiên không tồi. Có điều, thể lực của cô không ổn. Thể lực đã hạn chế việc phát huy kỹ năng võ thuật của cô. Nếu… tình trạng thể lực của cô có thể đạt tới đỉnh điểm thì về căn bản, Nghiêm Luật sẽ không chịu nổi quá một đòn của cô. Sợ rằng lúc đó Thạch Kiều anh cũng không phải là đối thủ của cô.
Chẳng lẽ… đây chính là lý do cậu chủ đưa Phó Thiên Thiên đến đây? Để rèn luyện thể lực cho cô?
w●ebtruy●enonlin●e●com
Sau khi ngẫm nghĩ một lát, Thạch Kiều nói: “Tôi không đánh với cô. Tôi đồng ý để cô ở lại.”
Trên trán Trịnh Tiên đã nổi gân xanh, bất mãn nhìn Thạch Kiều và nói: “Tổng đội trưởng, tôi còn chưa đánh với cô ấy, sao anh có thể…”
Thạch Kiều cau mày cảnh cáo Trịnh Tiên: “Tôi đã quyết định rồi, bất cứ ai cũng không được có ý kiến khác!”
Người có thể khiến Bùi Diệp dẫn đến đây, tương lai sẽ có thể trở thành mợ chủ.
Trịnh Tiên thua không sao, nhưng nếu Thạch Kiều anh mà bất cẩn làm Phó Thiên Thiên bị thương thì Bùi Diệp sẽ không bỏ qua cho anh ta.
Vì những lời của Thạch Kiều, Trịnh Tiên chỉ có thể âm thầm kìm nén lửa giận, hai mắt u ám nhìn Phó Thiên Thiên.
Ngày đầu tiên đến sân huấn luyện vệ sĩ, Phó Thiên Thiên tạm thời chỉ làm quen với môi trường. Sau đó, cô cùng Bùi Diệp rời khỏi sân huấn luyện.
Ra khỏi sân huấn luyện, Bùi Diệp nhìn Phó Thiên Thiên bằng ánh mắt sáng rỡ: “Em đói rồi phải không, chúng ta đi ăn nhé. Em muốn ăn gì, tôi mời.”
Tiềm thức của Phó Thiên Thiên thúc giục cô thốt ra hai từ: “Ăn lẩu.”
Bùi Diệp: “…”
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com
Chương BÙI DIỆP SẼ KHÔNG BỎ QUA CHO ANH TA
Đội trưởng Nghiêm Luật của tiểu đội Năm là đội trưởng của một trong mười đội vệ sĩ, có thực lực tầm trung.
Sau khi bị Thạch Kiều gọi tên, anh ta đối mặt với Phó Thiên Thiên, chắp tay nói:
“Cô Phó, mạo phạm rồi!”
Phó Thiên Thiên thản nhiên gật đầu.
Nhìn khuôn mặt cô, các dây thần kinh khắp người Nghiêm Luật đều căng thẳng.
Anh ta đã nhìn thấy toàn cảnh Phó Thiên Thiên đánh bại người vệ sĩ vừa rồi, cho nên không dám xem thường khi đối mặt với cô.
Nghiêm Luật nói: “Cô Phó, tôi có thể nhường cô ba chiêu.”
Phó Thiên Thiên hờ hững đáp: “Không cần, anh không phải đối thủ của tôi.”
Sắc mặt Nghiêm Luật hơi thay đổi, anh ta nheo mắt, đột ngột giơ tay tấn công Phó Thiên Thiên. Khác với người vệ sĩ trước đó, góc tấn công của Nghiêm Luật nhắm vào vị trí mà người bình thường khó có thể cản được. Cơ thể mềm dẻo của Phó Thiên Thiên nhẹ nhàng ngửa ra sau, tránh được cú đấm của Nghiêm Luật.
Anh ta nhanh chóng biến nắm đấm thành lòng bàn tay, tiếp tục tấn công Phó Thiên Thiên. Phó Thiên Thiên giơ cánh tay lên chặn cánh tay của Nghiêm Luật, đồng thời nhanh chóng nhấc chân tấn công anh ta. Nghiêm Luật buộc phải lùi lại, thế nhưng động tác của anh ta vẫn chậm, nên bị Phó Thiên Thiên đá một phát.
Sau hai chiêu, Phó Thiên Thiên lại đá Nghiêm Luật văng ra ngoài.
Nghiêm Luật lăn hai vòng dưới đất rồi đứng vững, vẻ mặt đã thay đổi. Sau khi đứng dậy, anh ta chắp tay với Phó Thiên Thiên nói một cách tâm phục khẩu phục: “Tôi thua rồi.”
Đội trưởng Trịnh Tiên của tiểu đội Một là người mạnh nhất trong số các đội trưởng của mười tiểu đội.
Phát hiện ra Nghiêm Luật thua dưới tay Phó Thiên Thiên, Trịnh Tiên tối sầm mặt, đứng ra xung phong.
“Để tôi đánh với cô!”
Phó Thiên Thiên không buồn nhìn Trịnh Tiên mà quay người nhìn Thạch Kiều: “Tôi đánh với anh!”
Mặt mày Trịnh Tiên liền biến sắc. Cô gái này có ý gì? Coi thường anh ta?
“Cô vẫn chưa có tư cách khiêu chiến với tổng đội trưởng của chúng tôi. Muốn đánh, tôi đánh với cô. Nếu tôi thua thì cô mới có thể đấu với tổng đội trưởng. Tuy nhiên, đây là chuyện không thể.” Trịnh Tiên ngông cuồng nói, vừa nói vừa nắm tay thành nắm đấm. Những đốt ngón tay phát ra những tiếng “răng rắc” đáng sợ do dùng sức, sau đó xòe hai tay, đã sẵn sàng chiến đấu.
Phó Thiên Thiên vẫn chẳng buồn nhìn Trịnh Tiên, mà nhìn Thạch Kiều với vẻ khiêu khích.
Chỉ liếc mắt là Thạch Kiều đã có thể nhìn ra Trịnh Tiên cũng không phải là đối thủ của Phó Thiên Thiên. Nhưng, tạm thời Phó Thiên Thiên cũng không phải là đối thủ của Thạch Kiều anh.
Đúng vậy, tạm thời!
Các ngón đòn của Phó Thiên Thiên không tồi. Có điều, thể lực của cô không ổn. Thể lực đã hạn chế việc phát huy kỹ năng võ thuật của cô. Nếu… tình trạng thể lực của cô có thể đạt tới đỉnh điểm thì về căn bản, Nghiêm Luật sẽ không chịu nổi quá một đòn của cô. Sợ rằng lúc đó Thạch Kiều anh cũng không phải là đối thủ của cô.
Chẳng lẽ… đây chính là lý do cậu chủ đưa Phó Thiên Thiên đến đây? Để rèn luyện thể lực cho cô?
w●ebtruy●enonlin●e●com
Sau khi ngẫm nghĩ một lát, Thạch Kiều nói: “Tôi không đánh với cô. Tôi đồng ý để cô ở lại.”
Trên trán Trịnh Tiên đã nổi gân xanh, bất mãn nhìn Thạch Kiều và nói: “Tổng đội trưởng, tôi còn chưa đánh với cô ấy, sao anh có thể…”
Thạch Kiều cau mày cảnh cáo Trịnh Tiên: “Tôi đã quyết định rồi, bất cứ ai cũng không được có ý kiến khác!”
Người có thể khiến Bùi Diệp dẫn đến đây, tương lai sẽ có thể trở thành mợ chủ.
Trịnh Tiên thua không sao, nhưng nếu Thạch Kiều anh mà bất cẩn làm Phó Thiên Thiên bị thương thì Bùi Diệp sẽ không bỏ qua cho anh ta.
Vì những lời của Thạch Kiều, Trịnh Tiên chỉ có thể âm thầm kìm nén lửa giận, hai mắt u ám nhìn Phó Thiên Thiên.
Ngày đầu tiên đến sân huấn luyện vệ sĩ, Phó Thiên Thiên tạm thời chỉ làm quen với môi trường. Sau đó, cô cùng Bùi Diệp rời khỏi sân huấn luyện.
Ra khỏi sân huấn luyện, Bùi Diệp nhìn Phó Thiên Thiên bằng ánh mắt sáng rỡ: “Em đói rồi phải không, chúng ta đi ăn nhé. Em muốn ăn gì, tôi mời.”
Tiềm thức của Phó Thiên Thiên thúc giục cô thốt ra hai từ: “Ăn lẩu.”
Bùi Diệp: “…”
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com