Chương QUÁ VÔ TƯ
Bùi Diệp mở cửa xe ra, một cô gái mặc đồng phục học sinh của trường Trung học số Vân Thành từ trên xe bước xuống.
Thạch Kiều và mấy vệ sĩ đều tỏ vẻ sửng sốt khi nhìn thấy cô gái.
Cậu chủ nhà bọn họ chưa bao giờ dẫn một cô gái đến sân huấn luyện vệ sĩ.
Phải biết rằng, trong sân huấn luyện vệ sĩ có rất nhiều bí mật liên quan tới nhà họ Bùi, đây là nơi cơ mật của nhà họ Bùi. Ngoại trừ người của nhà họ Bùi, chưa từng có người ngoài nào xuất hiện trong sân huấn luyện vệ sĩ.
Vừa xuống xe, cô gái đã lia mắt nhìn bốn phía, ánh mắt sắc bén như chim ưng.
Chỉ là, cô gái này có khuôn mặt thon thon, xinh đẹp như búp bê, làn da trắng nõn như trứng gà bóc, rất giống với thỏ trắng bé nhỏ yếu ớt.
Nếu thật sự là thỏ trắng bé nhỏ thì sẽ có ánh mắt khiến người ta cảm thấy không thoải mái như vậy sao?
Hơn nữa, cô chỉ là một học sinh trung học, nhưng lại có khí thế không hề thua kém Bùi Diệp khi đứng bên cạnh anh.
Vừa nhìn thấy Phó Thiên Thiên, Thạch Kiều đã sinh ra thái độ thù địch với cô.
Bùi Diệp dẫn Phó Thiên Thiên tới trước mặt Thạch Kiều.
“Thạch Kiều, đây là cô Phó, là người mà lúc trước tôi đã nhắc đến với anh, người sắp tham gia tiến hành huấn luyện trong sân huấn luyện vệ sĩ.”
Thạch Kiều hơi nhíu mày.
Huấn luyện?
Lúc nhận được điện thoại của Bùi Diệp, anh nói rằng muốn sắp xếp cho một người đến đây tập luyện, Thạch Kiều tưởng rằng người mà Bùi Diệp nói tới chỉ là nam giới có cái tên nữ tính mà thôi. Chung quy, từ trước đến nay trong đội vệ sĩ không có nữ giới.
Thạch Kiều nhìn Phó Thiên Thiên với vẻ chế giễu, nói: “Cường độ huấn luyện của đội vệ sĩ không phải là điều mà người bình thường có thể chịu được. E rằng cô đây không kiên trì nổi. Cho nên, thưa cô, tôi khuyên cô nên bỏ suy nghĩ đến đây để tập luyện đi.”
Đối mặt với giọng điệu mỉa mai của Thạch Kiều, Phó Thiên Thiên chỉ lạnh nhạt nhìn anh ta: “Anh không có khả năng dự đoán tương lai, sao lại biết tôi không kiên trì được?”Thạch Kiều hừ mũi khinh thường: “Thiên kim tiểu thư sống trong nhung lụa như cô có biết huấn luyện là gì không? Đừng tưởng bản thân biết mấy chiêu khoa chân múa tay, biết mấy trò mê hoặc đàn ông thì có thể ở lại.”
Phó Thiên Thiên hơi híp mắt lại: “Vậy muốn tôi phải chứng minh như thế nào thì anh mới bằng lòng cho tôi ở lại?”
Thạch Kiều khẽ cười thành tiếng, quay đầu lại nhìn đám người đang so tài trong sân huấn luyện. Anh ta chọn bừa một vệ sĩ trông có thực lực ở mức bình thường đến và nói: “Trước tiên, cô đấu với cậu ta một trận, nếu cô thắng cậu ta thì tôi sẽ cân nhắc lại.”
Vệ sĩ được gọi tới để so tài với Phó Thiên Thiên thấy cô là một thiếu nữ mảnh mai thì lấy làm khiếp đảm: “Đội trưởng, thế này không hay đâu. Nếu tôi làm cô ấy bị thương… Tôi không đánh phụ nữ!”
Phó Thiên Thiên nhếch môi, nheo mắt: “Anh ta quá yếu!”
Vệ sĩ bị cô chê yếu: “…”
Thạch Kiều hừ nhạt, nói: “Cứ thắng cậu ta trước rồi hãy nói!”
Vệ sĩ bị chê yếu bùng lên ý chí tất thắng trong lòng. Anh ta đứng trước mặt Phó Thiên Thiên, bày ra tư thế muốn tấn công rồi vung nắm đấm nhằm vào bả vai cô.
Phó Thiên Thiên vẫn đứng yên không nhúc nhích, chờ vệ sĩ đó sắp đến gần cô thì đột nhiên giơ chân ra, đá anh ta ngã nhào xuống. Vệ sĩ thảm hại ngã dưới đất, còn Phó Thiên Thiên vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Thạch Kiều ngạc nhiên, không ngờ thiên kim tiểu thư này lại có chút bản lĩnh.
Anh ta gọi luôn đội trưởng của tiểu đội Năm tới: “Cậu lên đánh với cô ấy.”
Sở Hành đứng bên cạnh Bùi Diệp, lo lắng nhìn anh, rồi nói: “Tổng Giám đốc Bùi, đội trưởng của tiểu đội Năm có thực lực không hề yếu, anh có muốn nhắc nhở để tránh bọn họ làm cô Phó bị thương không?”
Đọc truyện tại vietwriter.vn
Bùi Diệp nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Thiên Thiên với vẻ đầy hứng thú.
“Không sao, không cần phải nhắc nhở!”
Sở Hành: “…”
Tổng Giám đốc quá vô tư rồi.
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com
Chương QUÁ VÔ TƯ
Bùi Diệp mở cửa xe ra, một cô gái mặc đồng phục học sinh của trường Trung học số Vân Thành từ trên xe bước xuống.
Thạch Kiều và mấy vệ sĩ đều tỏ vẻ sửng sốt khi nhìn thấy cô gái.
Cậu chủ nhà bọn họ chưa bao giờ dẫn một cô gái đến sân huấn luyện vệ sĩ.
Phải biết rằng, trong sân huấn luyện vệ sĩ có rất nhiều bí mật liên quan tới nhà họ Bùi, đây là nơi cơ mật của nhà họ Bùi. Ngoại trừ người của nhà họ Bùi, chưa từng có người ngoài nào xuất hiện trong sân huấn luyện vệ sĩ.
Vừa xuống xe, cô gái đã lia mắt nhìn bốn phía, ánh mắt sắc bén như chim ưng.
Chỉ là, cô gái này có khuôn mặt thon thon, xinh đẹp như búp bê, làn da trắng nõn như trứng gà bóc, rất giống với thỏ trắng bé nhỏ yếu ớt.
Nếu thật sự là thỏ trắng bé nhỏ thì sẽ có ánh mắt khiến người ta cảm thấy không thoải mái như vậy sao?
Hơn nữa, cô chỉ là một học sinh trung học, nhưng lại có khí thế không hề thua kém Bùi Diệp khi đứng bên cạnh anh.
Vừa nhìn thấy Phó Thiên Thiên, Thạch Kiều đã sinh ra thái độ thù địch với cô.
Bùi Diệp dẫn Phó Thiên Thiên tới trước mặt Thạch Kiều.
“Thạch Kiều, đây là cô Phó, là người mà lúc trước tôi đã nhắc đến với anh, người sắp tham gia tiến hành huấn luyện trong sân huấn luyện vệ sĩ.”
Thạch Kiều hơi nhíu mày.
Huấn luyện?
Lúc nhận được điện thoại của Bùi Diệp, anh nói rằng muốn sắp xếp cho một người đến đây tập luyện, Thạch Kiều tưởng rằng người mà Bùi Diệp nói tới chỉ là nam giới có cái tên nữ tính mà thôi. Chung quy, từ trước đến nay trong đội vệ sĩ không có nữ giới.
Thạch Kiều nhìn Phó Thiên Thiên với vẻ chế giễu, nói: “Cường độ huấn luyện của đội vệ sĩ không phải là điều mà người bình thường có thể chịu được. E rằng cô đây không kiên trì nổi. Cho nên, thưa cô, tôi khuyên cô nên bỏ suy nghĩ đến đây để tập luyện đi.”
Đối mặt với giọng điệu mỉa mai của Thạch Kiều, Phó Thiên Thiên chỉ lạnh nhạt nhìn anh ta: “Anh không có khả năng dự đoán tương lai, sao lại biết tôi không kiên trì được?”
Thạch Kiều hừ mũi khinh thường: “Thiên kim tiểu thư sống trong nhung lụa như cô có biết huấn luyện là gì không? Đừng tưởng bản thân biết mấy chiêu khoa chân múa tay, biết mấy trò mê hoặc đàn ông thì có thể ở lại.”
Phó Thiên Thiên hơi híp mắt lại: “Vậy muốn tôi phải chứng minh như thế nào thì anh mới bằng lòng cho tôi ở lại?”
Thạch Kiều khẽ cười thành tiếng, quay đầu lại nhìn đám người đang so tài trong sân huấn luyện. Anh ta chọn bừa một vệ sĩ trông có thực lực ở mức bình thường đến và nói: “Trước tiên, cô đấu với cậu ta một trận, nếu cô thắng cậu ta thì tôi sẽ cân nhắc lại.”
Vệ sĩ được gọi tới để so tài với Phó Thiên Thiên thấy cô là một thiếu nữ mảnh mai thì lấy làm khiếp đảm: “Đội trưởng, thế này không hay đâu. Nếu tôi làm cô ấy bị thương… Tôi không đánh phụ nữ!”
Phó Thiên Thiên nhếch môi, nheo mắt: “Anh ta quá yếu!”
Vệ sĩ bị cô chê yếu: “…”
Thạch Kiều hừ nhạt, nói: “Cứ thắng cậu ta trước rồi hãy nói!”
Vệ sĩ bị chê yếu bùng lên ý chí tất thắng trong lòng. Anh ta đứng trước mặt Phó Thiên Thiên, bày ra tư thế muốn tấn công rồi vung nắm đấm nhằm vào bả vai cô.
Phó Thiên Thiên vẫn đứng yên không nhúc nhích, chờ vệ sĩ đó sắp đến gần cô thì đột nhiên giơ chân ra, đá anh ta ngã nhào xuống. Vệ sĩ thảm hại ngã dưới đất, còn Phó Thiên Thiên vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Thạch Kiều ngạc nhiên, không ngờ thiên kim tiểu thư này lại có chút bản lĩnh.
Anh ta gọi luôn đội trưởng của tiểu đội Năm tới: “Cậu lên đánh với cô ấy.”
Sở Hành đứng bên cạnh Bùi Diệp, lo lắng nhìn anh, rồi nói: “Tổng Giám đốc Bùi, đội trưởng của tiểu đội Năm có thực lực không hề yếu, anh có muốn nhắc nhở để tránh bọn họ làm cô Phó bị thương không?”
Đọc truyện tại vietwriter.vn
Bùi Diệp nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Thiên Thiên với vẻ đầy hứng thú.
“Không sao, không cần phải nhắc nhở!”
Sở Hành: “…”
Tổng Giám đốc quá vô tư rồi.
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com