Câu chuyện 8:
「 Jinta có sự bảo hộ của nữ thần mà, nên tất nhiên là phải trúng rồi 」
Rifa cười toe toét đang hí hửng đi bộ bên cạnh tôi.
Nhận được sự bảo hộ từ một nữ thần-sama thảm bại nhỉ.
Nhưng mà, khiến cô ấy vui như vậy, thì phần thưởng này cũng xứng đáng.
「 Một ngôi nhà bằng gỗ ở hồ Elm
」
「 Hồ Elm à…… Đi bộ cũng phải mất nửa ngày nhỉ 」
「 Đi bộ không à………Nếu có xe ô tô hay gì đó thì tốt rồi 」
「 Thế giới này không có ô tô đâu, chỉ có ngựa hay xe ngựa làm phương tiên giao thông thôi 」
Ừm,
tôi thì không thể cưỡi ngựa rồi…
「 Chúng ta đi xe ngựa không 」
「 Ừm. Xe ngựa thì ở đằng kia chắc là có 」
Đi theo tấm bản đồ Rifa, tôi có thể thấy một ông chú đánh xe ngựa ở cổng ra vào phía tây.
Nếu đến hồ Elm thì mất khoảng 10000 rin.
Vì không muốn đi bộ nên tôi đành chấp nhận. Tôi và Rifa cùng lên chiếc xe ngựa.
Chiếc xe ngựa này chuyển động cũng ổn nhưng nó khá là rung lắc.
Thỉnh thoảng vùng mông tôi lúc thì bị sốc lên lúc lại không.
「 Sao nó không được như con đường ở Nhật Bản chứ ? U u u u u…….. 」
「 Thời đại này vẫn cần phải sửa lại nhiều. Oy, Rifa cô không sao chứ, mặt cô đang tái mét đi kìa ? 」
「 Ru, rung lắc thế này…….. tôi không chịu nổi……. 」
Nhanh vãi ! Mới
xuất phát được có năm phút thôi mà má.
Để xem xét tình trạng của Rifa hay sao mà
xe ngựa đã dừng lại.
Không phải là xem xét…….
Thế thì tại sao ?
Tôi nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ thì thấy mấy tên đàn ông râu ria xồm xoàm mang theo kiếm.
………… Ừm, Cái này, là bọn chúng rồi. Cuộc tập kích của mấy tên đạo tặc.
Có vẻ là đuổi theo chúng tôi bằng ngựa.
Bọn chúng núp ở đằng sau phòng gacha à, hay là thông tin lan truyền đi.
「 Oy, tụi bây mau xuống đây ! 」
Tôi bị bọn chúng nói.
「 Đen, qướ 」 ( main nói ngọng )
Tôi một mình xuống xe ngựa.
Còn Rifa thì, mà thôi kệ. Đằng nào cô ấy cũng đang say xe.
Xung quanh có 7 tên đạo tặc.
Ông chú đánh xe ngựa thì đang quỳ xuống và vòng hai cánh tay ra đằng sau đầu
「 Oy ! Không phải mày là thằng đã trúng ngôi nhà bằng gacha đấy à ! 」
Người đàn ông trông có vẻ là thủ lĩnh đang nói.
「 A, ông cũng biết nhiều đấy. Tuyệt không ? 」
「 Aa, mấy chuyện như mày quay một phát trúng luôn viên đá hoàng kim hay gì_________ tao đếch quan tâm. Tao
không đến đây để chém gió với mày. 」
「 Vậy không lẽ………Ông muốn căn nhà à ? 」
「 Mày hiểu chuyện nhanh đấy. Nếu bán nó
tao sẽ có được một ít tiền. Mày có chìa khóa mà đúng không ? 」
Đưa chìa khóa ấy à ?
…………. Người mong muốn ngôi nhà này hơn ai hết chính là Rifa.
Nếu là một món đồ của tôi thì đưa cho chúng cũng được.
Nhưng, đó là ngôi nhà tôi sẽ sông cùng với Rifa.
Thế nên không thể đưa cho bọn chúng được.
「 Đại ca ! 」
Âm thanh từ phía xe ngựa, một tên đạo tặc khác đang dắt Rifa.
Vẫn còn một tên nữa à.
Khuôn mặt của nữ thần-sama dần hiện ra.
Một nét mặt đang say xe.
「 u u u u………. Dừng lại đi……… đừng có kéo…… tránh xa ta ra……. 」
「 Anh thấy cô ta thế nào ? Một con đàn bà siêu đẹp đó ? 」
「 Hoo, Chúng ta sẽ vui vẻ với con nhóc này được đấy ! 」
「 Bỏ ta ra……….. Ta đang cảm thấy rất là tệ đó…… 」
Rifa mắt xoay vòng vòng
, rồi bất lực đổ sụp xuống.
Đồng thời tay cô ấy túm lấy quần của tên thủ lĩnh.
Ngay lập tức.
Rifa đã tình cờ tụt quần hắn xuống.
「 ___ ! ? Cái, cái con này, *** bỏ quần ta ra ! 」
「 Dừng lại…………… Khônggggggg………. 」
Người nên dừng lại là cô đấy, Rifa.
Mau bỏ tay khỏi quần của hắn đê.
À mà. Tên thủ lĩnh mặt đang đỏ hết cả lên.
「 Đại ca……… Anh thuộc phái quân đùi à 」
「 Nhìn, nhìn cái con cẹcccccccccc ! !
***, con này !
Bỏ tay ra ! 」
「 Fufu, Phơi bày quần lót giữa thiên hạ ! Tôi chẳng thích thú gì cái cảnh này đâu ! Thế nên là anh đại ca gì đó ! To đầu rồi còn mặc quần sọt trắng à ! Đang trồng cây gây rừng á !
! Học sinh tiểu học à ! ! 」
Tôi ôm bụng quằn quại trên mặt đất.
Bỏ mẹ. Hắn mà tấn công bây giờ thì chết.
Mình cần phải đứng lên ngay.
「 Thằng chóoooooooooo ! Tao giết mày ! 」
Tên thủ lĩnh quần đùi nhanh chóng kéo lại quần lên.
Nét mặt hắn
đỏ bừng, nổi giận đùng đùng.
Đám đạo tặc xung quanh đồng loạt kêu lên
「 Mày dám cười đều đại ca của bọn tao à ! Thằng mặt loằnnnnnnnnnnnnn ! 」
Tôi lau nước mắt trên khóe bằng ngón tay.
Haa. Cười chết mất. Lâu rồi tôi mới được cười sáng khoái như vậy.
Lúc tôi nhận ra thì bọn chúng đều đang rút kiếm ra hừng hực khí thế.
………………
「 ___ Ế ? Đánh nhau thật à ? Trong tình trạng này với thím thủ lĩnh quần đùi á ? pu ha ha ha ha, bây giờ không được, bây giờ không được ! Chỉ nhìn thôi tôi đã thấy buồn cười rồi
」
「 Bố tuyệt đối không tha cho mày……. ! 」
Ế__, đánh thật đấy hả thím.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Chức nghiệp : Đạo tặc
Lv : 12
HP : 2777/2777
MP : 80/80
Sức mạnh : 172
Trí lực : 21
Thể chất : 129
Nhanh nhẹn : 43
May mắn : 22
Skill
Đe dọa
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Ít nhiều cũng khác nhau, nhưng đại khái bọn chúng có thanh trạng thái như vậy.
Lv 12 nhỉ. Hee……
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Chức nghiệp : Người thường
Lv : 18
HP : 8000/8000 (3200)
MP : 4000/4000 (360)
Sức mạnh : 2980 (200)
Trí lực : 2660 (130)
Thể chất : 125
Nhanh nhẹn : 170
May mắn : 999999
Skill
【 Hắc hỏa
】 1/10
【 Tro tàn
】 1/10
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Lúc này tôi đang cảm thấy nó.
Cuối cùng tôi cũng có cơ hội dùng thử 【 Tro tàn
】
Tôi vào thế rôi rút thanh Ma Diêm Kiếm ra.
「【 Tro tàn
】
」
Lúc tôi phát động skill, Một ngọn lửa màu đen bọc lấy lưỡi gươm.
Giông như lần trước, một ngọn lửa tai ương…..
Lũ đạo tặc thấy thế mặt mũi tái nhợt đi. Bọn chúng đang rất sợ
hãi.
Cả ông bác đánh xe ngựa cũng vậy.
Rifa choáng váng giống như lúc say xe ! Sắc mặt không còn một chút sinh khí !.
Nhân tiện thì tôi cũng có hơi sợ hãi ! giống với bọn chúng !
Thanh kiếm này……. Kinh thật đấy.
Dù có nói là kiếm của ma vương
tôi cũng tin ngay lập tức…….
Nhưng thực sự thì dũng giả mới là người sử dụng nó…….
「 Ng, ngọn lửa đó là thứ gì vậy ? 」
Tên thủ lĩnh quần đùi sợ hãi, răng đánh lập cập.
Đám đàn em của hắn trông như đái ra quần rồi.
Là thứ gì á, dù có hỏi tôi thì……
……… Đó là cách thức. Tôi chỉ có thể trả lời bọn chúng như vậy.
「 Người giết con behemoth là tôi đó ? Với thanh kiếm này 」
「「「「……………… 」 」」 」
Tất cả đều kinh ngạc ngoại trừ Rifa.
Ngọn lửa trên thanh kiếm có hiệu quả gì thì nó không có ghi.
Nó chỉ đơn thuần giống như một thứ vũ khí hủy diệt,
nhận thực của tôi cũng như bị cuốn vào trong đó.
Tôi rụt rè thử vung thanh kiếm.
Zannnnnnnnnnn ! !
Nó có thể đốt cháy cả mặt đắt…….
Vết nứt lộ ra………
Độ dài khoảng 30m.
「「「「 Waaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa___ ? 」 」 」 」
Bọn chúng ngồi bẹt xuống đất sợ hãi.
Có vẻ như tôi cũng vậy nhưng bằng cách nào đó tôi vẫn có thể đứng được.
Cái gì đây. Tuyệt vời.
…………………….
「 ____Oy oy oy, đạo tặc-san. Uy thế lúc nãy của các chú đi đâu hết rồi ? Aa ?
」
Vừa nhìn thấy thứ sức mạnh đó, thái độ của tôi quay ngoắt 180 độ.
「 Chú cần chìa khóa đúng không ? Lên cướp hộ anh cáiiiiiiiiiiiiiii ! ! 」
「 Hiiiii………….. 」
Đám đạo tặc lùi lại ra đằng sau rồi đồng loạt bỏ chạy.
「「「「 Em xin nhỗiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii ! ! 」 」 」 」
Chán nhỉ__ Mà thôi kệ.
「 Ca, cảm ơn cậu. Đã làm phiền cậu rồi 」
Được ông chú đánh xe ngựa cảm ơn, tôi chỉ cười khổ.
「 À không sao đâu. Nguồn gốc nguyên nhân là từ chúng tôi mà
」
Ông chú quay lại xe.
Cất thanh kiếm đi, tôi ra kiểm tra tình trạng của Rifa,
nét mặt cô ấy đã khá hơn lúc trước.
Ngay khi nhìn thấy mặt tôi cô ấy bắt đầu khóc nức nở.
「 Oy, sao thế
」
「 Lúc bị
bắt ra………Tôi không biết……. bọn chúng sẽ “nàm” gì…… hức
」
「 Tôi giải quyết xong rồi còn gì ? 」
「 ……… Hức. Cảm ơn cậu……. 」
「 Tôi cũng rất biết ơn nguồn thông tin của Rifa đó ? Tôi sẽ không bỏ rơi cô đâu. Lần này chúng ta đi chậm để khỏi rung lắc nhé ? 」
Tôi vừa cười vừa cầm tay cô ấy đứng lên.
Rifa lau nước mắt, dù chỉ một chút cô ấy đã giao phó số phận của mình cho tôi.
「 Cảm ơn nhé……… ? 」
Trên đường đi, chúng tôi nhẹ nhàng nắm tay nhau.