Câu chuyện 31:
「 Đã từng sống ? Cái ngôi nhà trúng bằng gacha ấy á ? 」
Hii-chan gật đầu.
「 Sao cái người tên Line này lại cho Hii-chan ăn thế ? 」
「 Cái đó thì em cũng không biết. Nhưng mà ông ấy lúc nào cũng vào rừng rồi cho em
mấy quả pingo. Sau khi đi theo thì thấy ông ây trở về căn nhà đó, thế nên em gọi là
『 người trong nhà 』」
「 Hii-chan-san,
liệu em có nhầm với người khác không ? 」
「 Lúc em gặp ông ấy thì cái nhiệm vụ này đã được yêu cầu rồi, thế nên là em chắc chắn không thể nhầm được 」
Trước khi gặp Hii-chan, Line-san đã trở thành người mất tích rồi à.
Việc ông ấy cho con bé ăn cơm cũng chỉ đơn thuần như chăm sóc trẻ em, dù đó là một con rồng đi chăng nữa
Là một người đang phải đấu tranh khi không có ai thân thích. Liệu ông ta có đáng sợ không ?
「 Bây giờ ông ấy đang ở đâu, em có biết không Hii-chan 」
「 Em không biết. Sau khi rời khỏi khu rừng ông ấy không quay lại nữa. Và rồi 5 ngày sau thì các anh tới.
」
「 A. Không lẽ đó là lí do em lao vào tấn công ngôi nhà ? 」
「 Gau. Nhà của người trong nhà mà lại có đám người lạ tiến vào nên em đã nổi giận 」
Ton ton…, Anaya-san sắp xếp lại đống tài liệu.
「 Thế nào rồi ? 」
Thời điểm phát sinh nhiệm vụ là nửa năm trước.
Nhưng mà Hii-chan đã gặp người này trước khi gặp chúng tôi.
Tôi gặp Hii-chan ở trong khu rừng là 10 ngày trước.
Ngoài ra khoảng 5 ngày trước đó nữa, Line-san đã rời khỏi khu rừng.
Nếu đó là thông tin gần đây nhất, có lẽ vẫn còn kịp.
「 Tôi nhận. Tôi sẽ làm cái nhiệm vụ này 」
「 Hiểu rồi. Việc báo cáo thì guild mạo hiểm giả ở gần đó cũng không có vấn đề gì. Ngoài ra cậu còn muốn tìm nhiệm vụ nào khác không ? 」
Ra là tôi có thể tiến hành song song nhiều nhiệm vụ khác nữa.
………. Tuy nhiên tôi không có dư nhiều thời gian như vậy.
「 Thôi khỏi. Lần này thì cứ thế đã 」
「 Đã rõ. Vậy thì tôi sẽ chờ tin tốt từ cậu 」
Anaya-san cúi đầu, cách cô ấy ứng xử rất lịch thiệp.
Chúng tôi chào tạm biệt cổ rồi rời khỏi guild mạo hiểm giả.
「 Jinta, từ giờ phải làm sao ? Dù là chúng ta đã nhận nhiệm vụ rồi nhưng….. 」
「 Ừm, tạm thời thì cứ về nhà đã. Trong nhà có thẻ sẽ có đầu mối gì đó. 」
「 Nhà ấy ạ ? 」
Kuina nghiêng đầu khó hiểu.
Nhắc mới nhớ, Kuina vẫn chưa biết gì nhỉ.
「 Ngôi nhà của tôi và Jinta, nó ở gần hồ Elm ấy, chúng tôi đã trúng nó bằng gacha trước đây 」
「 Anh đã trúng nó bằng gacha á, Jinta-sama. …….. Thế thì căn nhà đó là nhà của em và Jinta-sama rồi nhỉ 」
「 Thế quái nào cô lại cho tôi ra rìa hả 」
「 Maa, tôi cũng chỉ mong nó được như vậy
? Cơ mà không quan trọng là nhà của ai, đó là nhà của tất cả mọi người 」
「 Cả em nữa ? Đó có phải là nhà của em không ? 」
「 Ưm, tất nhiên đó là nhà của Hii-chan rồi 」
Gau ~, Hii-chan nhảy lên lưng tôi rôi bắt đầu chà má.
「 Nè , Kuina. Cô có thấy Jinta hơi chiều Hii-chan quá không 」
「 Ừ, tôi cũng thấy vậy 」
「 Làm gì có chuyện đấy. ____ Mà từ đây đến hồ Elm mất khoảng bao lâu 」
「 Từ đây á, nếu đi bộ thì mất khoảng 6 tiếng 」
「 Thế à. Nếu có thể cưỡi Hii-chan thì tốt rồi…. 」
「 Gau ? 」
Giờ thì ngược lại, Hii-chan đang trèo trên lưng tôi.
Nếu lúc này đi bộ thì cũng phải tầm hoàng hôn mới đến nơi.
「 Thế thì chúng ta đi xe ngựa nhé ? Xe chỗ đằng kia trông có vẻ chạy nhanh và thoải mái kìa 」
Rifa nhìn tôi rồi làm một vẻ mặt trông như sắp tận thế đến nơi.
Vừa động viên Rifa đang vô cùng bất an, chúng tôi vừa tìm người đánh xe ngựa, và rồi cả nhóm quyết định lên xe khởi hành đến hồ Elm.
Ga-tang, ga-tang,…….. Quả nhiên xe ngựa nào cũng rung lắc như nhau.
Rifa ngồi bên cạnh tôi đang nhìn chằm chằm ra ngoài cừa sổ.
「 Ư~………. 」
「 Rifa, sao vậy ? Say rồi à ? Cô ổn chứ ? 」
Hii-chan lắc vai Rifa.
「 Ưm…….. Tôi không sao, Hii-chan, đừng lắc nữa, bây giờ, em đừng lắc nữa 」
「 Vẫn như mọi khi nhỉ. Có muốn ngả lưng không ? 」
Rifa gật đầu rồi cứ thế nằm xuống.
Vì chỗ chỉ dành cho 2 người nên nếu nằm thì có hơi chật một chút__
Thế là tự nhiên tôi trở thành cái gối cho cô ấy.
「「 ………… 」 」
Sắc mặt trắng bệch của Rifa bắt đầu hơi ửng đỏ, cô ấy nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Tôi thì nhìn về phía trước vì chẳng biết phải nhìn đi đâu cả.
Kuina đang ngồi ở đó, cô ấy chỉ yên lặng rồi cười mỉm.
「 Lát nữa em cũng muốn được thưởng như vậy ? 」
「 Ế ? À…… Ừm ? 」
「 Chủ nhân, lát nữa em cũng muốn có vài con goblin 」
「 Cái đó thì từ bỏ đi bé…….. Ế, gì cơ, em thèm chúng à ? 」
「 Gau…….. Vì chúng rất giòn và ngon 」
Cảm giác như ăn mấy món chiên giòn ấy à ?
Mà dù vậy tôi cũng không nghĩ là mình muốn ăn thịt goblin……
Vì không còn cách nào khác, tôi lấy ra vài
quả
pingo từ trong cộng sự và cho Hii-chan.
「 Garu ~ 」
Hii-chan nhai ngập mồm quả pingo với nét mặt thỏa mãn.
Miệng con bé không được to như lúc dạng rồng, đôi tay nhỏ nhắn đang cầm mấy quả còn lại.
Một bầu không khí yên bình, Rifa đang ngủ trên đùi tôi, còn Hii-chan thì có vẻ như chán ăn rồi, con bé ngồi trên phần đùi còn lại và dính chặt lấy tôi.
Vừa ôm lấy con bé, ngay lập tức tôi nghe thấy tiếng ngáy nhỏ.
「 Fufu, Jinta-sama trông cứ như một người cha ấy 」
「 Tôi vẫn chưa đến tuổi đó đâu 」
「 Tất nhiên em sẽ là mẹ, và là một người vợ nữa 」
「 Thế thì Rifa chắc là bà chị cả ương ngạnh, còn Hii-chan là cô em gái ngây thơ được nuông chiều à 」
「 Maa, cũng hợp đấy nhỉ. Tuy hơi khó chịu nhưng có vẻ hai cô con gái thích bố mình quá rồi 」
Nói vậy rồi Kuina cười khổ trong bộ dạng vui vẻ.
Nói chuyện phiếm với nhau một lúc rồi tôi ngủ lúc nào không hay.
Lúc được Kuina đánh thức thì chúng tôi cũng đã đến hồ Elm.
Từ bên ngoài cửa sổ tôi có thể thấy ngôi nhà của mình.
Tôi trả tiền và nói lời cảm ơn người đánh xe.
Ngay khi xe rời đi, chúng tôi đi vào trong nhà.
Ở đây chúng tôi đã biết được câu chuyện ở quá khứ mà ngay cả Hii-chan cũng không biết