Arya-san bàn bên thi thoảng lại thả thính tôi bằng tiếng Nga

chương 7: nó là một kỉ niệm đáng quên

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Điểm thi ổn nên đăng chap sớm :)))

Chúc các ông đọc truyện vui vẻ

------------------------------------------------------

"... Cậu ổn chứ, Arya?"

"..."

Tại một công viên công cộng gần quán ramen, Masachika rụt rè hỏi Alisa đang đờ đẫn ngồi trên băng ghế dài.

Nhưng không có một lời đáp nào vang lên cả.

Dường như cô đã dốc toàn bộ sức lực chỉ để duy trì cái phong thái cao ngạo kia, và hiện tại cô trông như cái xác vậy.

Masachika xoa đầu tự hỏi nên làm cái gì trước một Alisa đang đặt khuỷu tay lên đầu gối và tựa vầng trán lên đôi tay trong im lặng, nhìn giống hệt một học giả đang đắm chìm trong suy nghĩ vậy.

Nhưng chẳng lâu sau đó, cô chầm chậm ngẩng đầu lên và ngó xung quanh với đôi mắt vô hồn.

"... Yuki-san đâu rồi?"

"Ừ, cô ấy nói muốn mua một số thứ và đã đi ra chỗ khác rồi, cậu nhớ chứ? Và cô nàng sẽ gặp lại tụi mình sau, cổ bảo vậy."

"... Mình hiểu rồi."

Ở một số khía cạnh… Thì đúng hơn là cô nàng nhân cơ hội lúc Alisa đang bị choáng váng để đi tới mấy chỗ cửa hàng Anime để vung tiền rồi.

Hẳn là cô ấy cũng không hề muốn bộc lộ hết những sở thích Otaku đó cho Alisa, dù cho họ có là bạn bè cùng hoạt động trong hội học sinh đi chăng nữa.

"... Cậu ổn không?"

"Ổn cái gì cơ?"

"Không, ý tớ là…"

Dù rằng đã cố đến mức kiệt sức thế này, có vẻ cô cũng chẳng muốn thừa nhận bản thân mình không ăn được đồ cực cay. Thật ra, cô ấy đã thực sự ăn hết tô ramen đó với cái quyết tâm như thế, nên cũng không thể nói cô ấy thua… Không, ngay từ đầu mình còn không rõ là cô ấy cố gắng vì điều gì nữa.

"Ah, umm… cậu có muốn ăn kem không?"

"... Muốn."

Khi Masachika nhìn xung quanh và thấy một xe kem nên hỏi Alisa, cô nàng ngay lập tức gật đầu đồng ý một cách nhanh chóng. Cả hai đi mua kem và quay lại băng ghế dài. Nhưng…

"..."

Masachika liếm nhẹ cây kem sô-cô-la mình đã mua, trong khi nhìn chăm chú sang phần kem mà Alisa mua bên cạnh cậu.

Không giống Masachika mua loại ốc quế, kem của cô là loại li. Và phía trên, nó có vani, sô-cô-la, bánh quy và kem.

Cứ làm mọi thứứứ~ chìm hết trong vị ngọt thật hoàn hảo. Bột trà xanh? Vị choco? Kem không cần phải có vị đắng hay vị tươi mát! Không, cũng chẳng cần phải có ốc quế!, cô ấy nói thế như thể đó là lựa chọn cực kì táo bạo vậy.

Đến cả người bán kem còn hơi bất ngờ.

"Đây… là vì mình lỡ ăn đồ cay thôi, được chứ."

Nhận ra ánh mắt bất ngờ và ngạc nhiên của Masachika, Alisa nói trong khi đảo và chớp mắt liên hồi, trông hơi xấu hổ. Masachika gật đầu trong khi nghĩ, "ừ thì, sao cũng được".

Mặc dù không thể biết được nguyên nhân, nhưng có những lúc cô ấy cố giấu đi sự thật rằng mình thích ăn đồ ngọt.

Có lẽ cô ấy cho rằng điều đấy không phù hợp với hình tượng của bản thân.

(Khi mà có những thời điểm cậu chắc mẩm nói bổ sung đường để tăng năng lượng và khả năng tập trung trong khi miệng thì uống ừng ực lon nước đậu đỏ cực ngọt, thì còn lí do nào để giấu sao?)

Mặc dù vậy, cậu sẽ không cố khám phá ra điều mà cô nàng cố giấu. Cho dù trông có rõ rành rành như thế, thì nếu cô muốn che đậy cái sự thật ấy, cậu tin nó cũng rất đáng để tôn trọng.

(Geez, đúng là khó chiều quá đi mà.)

Bướng bỉnh và khoa trương đến mức đắng lòng luôn.

Với Masachika, hình bóng cô nàng liên tục một mình làm việc chăm chỉ, nghiêm túc cố gắng để khiến bản thân trở thành người mà cô ấy muốn trở thành, là một hình ảnh cực kỳ rực rỡ và đồng thời, không biết vì lý do gì lại trông khá cuốn hút.

Hình ảnh Alisa một mình cố gắng làm việc chăm chỉ như thế đã khiến cậu vô thức muốn giúp cô. Một mong muốn giúp đỡ đơn thuần để những nỗ lực ấy của cô thật sự có ý nghĩa

Là khao khát muốn bảo vệ hình bóng đó, hay chỉ là một niềm an ủi để làm dịu đi nỗi đau của bố mình, cũng như chính bản thân cậu. Đến cả Masachika cũng không chắc về điều này lắm.

(Mà cho dù là gì đi chăng nữa, cũng chỉ là những nỗ lực vô ích mà thôi.)

Trong khi cười nhạo chính bản thân, Masachika bất ngờ tò mò về một thứ gì đó.

"Arya này."

"Gì?"

"Arya, sao cậu lại muốn trở thành hội trưởng hội học sinh thế?"

"Mình muốn vì mình muốn trở thành số một. Nếu có vị trí nào cao hơn, mình sẽ nhắm đến nó. Cần phải có một lí do cho việc đó à?"

Câu trả lời cho câu hỏi của Masachika đơn giản đến nỗi quá khó để đánh giá rằng nó có phải là câu trả lời hay không.

Tuy vậy, Masachika hiểu rõ rằng đó là cảm xúc thật của Alisa.

Người được hỏi có lẽ cũng không biết được lí do là gì. Nhưng, cô vẫn cứ trả lời.

Nếu có một vị trí cao hơn, cô sẽ nhắm tới nó. Đó mới chính là Alisa Mikhailovna Kujou.

(Ồ, cô ấy thật sự rất đáng ngưỡng mộ. Mình ghen tị với cô nàng thật.)

Cậu thầm nghĩ như thế từ sâu thẳm trong trái tim mình. Một người luôn làm việc rất chăm chỉ, đuổi theo lí tưởng của mình, thật đẹp đẽ biết bao.

Một cô gái, luôn giữ được bản chất của mình, mà không thèm dựa vào người khác, thật cao quý và quý giá biết bao.

Masachika hoàn toàn nhìn thấy được điều đó ở Alisa, người sở hữu ánh hào quang tỏa ra từ tâm hồn cô mà chỉ có những người sống một cuộc sống luôn ấp ủ rất nhiều tham vọng một cách đầy tự tin mới có thể phát ra.

Yuki và Touya cũng mang trên mình chung cái ánh hào quang đó. Nhưng, với Alisa thì nó còn mạnh mẽ hơn cả hai người kia, và ngược lại, cũng rất mỏng manh.

"Nếu cậu đang cố để đạt chức chủ tịch hội học sinh… thì vẫn có người ứng cử cho chức phó chủ tịch nhỉ?"

Khi trả lời cho câu hỏi của Masachika, ánh mắt của Alisa hơi lay động ngay lúc đó… cô quay ra trước như thể bản thân thấy hổ thẹn và trả lời với một cảm xúc mạnh mẽ.

"Không có. Nhưng nó không phải là vấn đề quá đặc biệt. Những thứ như chức vụ phó chủ tịch, thật sự không cần thiết."

"Không, nói nó không cần thiết có hơi… miễn là luật tranh cử theo cặp vẫn tồn tại, thì chức vụ phó chủ tịch rất cần thiết đó."

"Sẽ ổn thôi nếu như tên của phó chủ tịch chỉ là trên danh nghĩa, đúng chứ? Mình sẽ tìm ai đó ngẫu nhiên cho việc đó."

Những lời đó khiến Masachika cảm thấy cực kì cô đơn. Chính là đây. Đây là lí do vì sao Alisa trông thật mong manh và bất lực.

Không dựa dẫm vào ai. Không mong đợi điều gì từ ai cả. Không mong đợi sự công nhận hay lời khen từ ai khác, chỉ cố gắng hết sức thành quả mà cô đã hình dung.

Không, có lẽ nó đúng vì cô nghĩ mọi thứ đều là thứ dành cho cô tiêu khiển và vì thế nên cô ấy mới tin rằng bản thân không nên tin vào ai khác.

Masachika không thể nào bỏ mặc Alisa một mình.

Đó là vì cậu ấy biết những giới hạn mà bản thân một người nào đó có thể làm. Và vì cậu biết cả nỗi buồn, nỗi đau, và cảm giác trống trải mà một người cảm nhận được khi những nỗ lực của họ không được đền đáp.

(Những nỗ lực ấy… nên được đền đáp. Bản thân con người khi thực sự nỗ lực hết mức nên đạt được những thành quả mà họ muốn)

Chính vì sự tin tưởng đó mà Masachika đã luôn có thể giúp Alisa nhiều cho tới tận bây giờ.

Cậu thậm chí còn làm bớt đi bản tính khó nói chuyện của Alisa bằng cách tác động vào mọi người xung quanh cô, khiến cô phải hợp tác cùng với những người xung quanh mình, và là người đầu tiên trò chuyện với cô bằng tên của mình.

Mặc dù vậy, có vẻ những điều đó cũng không ảnh hưởng quá nhiều lên cô gái này.

".... Tớ hiểu rồi."

"..."

Alisa không nói gì cả. Cô chỉ ngồi ăn kem trong im lặng, không thể hiện một chút cảm xúc nào.

Phải chăng đó là… sự tự phụ của Masachika đã khiến cậu cảm thấy sự im lặng ấy như một lời khẩn cầu trong lặng thinh. Ngày hôm qua khi cả hai tạm biệt nhau, những lời mà Alisa đã muốn thốt ra là…

Vào thời điểm đó, như để củng cố cho cái suy đoán ấy của Masachika, Alisa thì thầm sau khi ăn kem xong.

[Cùng cậu….]

Alisa dừng lại, như thể cô sợ nói ra bất cứ điều gì, kể cả bằng tiếng Nga. Nhưng đối với Masachika, như vậy đã quá đủ rồi.

"Nhưng tớ…"

Cậu không có thứ hào quang kia như Alisa, Yuki và Touya.

Không có toan tính để đạt được mục tiêu của mình, mà cũng không đam mê để tiếp tục áp dụng những kĩ năng, đối diện phía trước.

Luôn từ bỏ mục tiêu của mình cho người khác. Luôn dựa dẫm vào đam mê của kẻ khác.

Ngay cả trong quá khứ, khi Masachika thực sự đang tỏa sáng nhất, thì cũng chẳng có thứ gì thay đổi cả.

"Trở thành người xứng đáng để thừa kế nhà Suou", đó là mục tiêu được dành cho cậu bởi mẹ và ông.

Mẹ cậu đã đặt những mục tiêu đó cho các con của mình. Lúc đó cậu không thể quyết định lối đi riêng cho bản thân.

Chỉ làm để có thể nhận được sự công nhận của mẹ, để có thể nhận được lời khen ngợi của cô gái ấy.

Chỉ chạy trên đúng con đường mà cậu được nhận bởi kẻ khác, và luôn được tiếp sức, thúc đẩy bởi người khác.

Và giờ cậu đã đánh mất cả hai, không thể tiến đi đâu, chỉ có thể dậm chân tại chỗ.

(Mình… không xứng đáng)

Masachika… rất biết ơn trước những lời nói bằng tiếng Nga của Alisa. Nếu… nếu như nó được nói bằng tiếng Nhật… Masachika sẽ vẫn… chọn im lặng một cách hèn nhát.

Và, như muốn thay đổi bầu không khí trầm lặng này, Alisa cao giọng lên tiếng.

"Kuze-kun, tí cậu có làm gì lặt vặt không?"

"Hmm? Không, không có việc gì."

"Còn Yuki-san?"

"Nn~~... Ừ thì, hai tụi tớ gặp nhau sau cũng được."

"Hiểu rồi, vậy đi cùng với mình làm một số việc nhé."

"Việc mà cậu nói… Không phải cậu nói cậu định đi mua đồ sao?"

"Đúng thế, thì sao?"

"Không, ý cậu nói 'đúng thế' là sao chứ… Những việc như một thằng con trai lại cùng con gái đi chọn đồ, tớ nghĩ đó là một thứ không thể nào xảy ra nếu không thân với nhau, cậu không nghĩ thế à?"

"Vậy à?"

Khi cậu nhìn Alisa đang nghiêng đầu, Masachika mới nhận ra một điều.

(Mình hiểu rồi… Arya không có nhiều bạn mà cô đủ thân mà có thể rủ đi mua đồ cùng nhau, nên cô không hiểu cái tình huống tế nhị này…..!!)

Đôi mắt của cậu chợt nóng bừng lên trước cái dáng vẻ cô đơn kia của Alisa, cậu đột ngột nghiến răng và lộ ra vẻ mặt có chút thương hại.

"Không… không có gì. Tớ sẽ đi với cậu."

Alisa khó chịu nhìn Masachika, người đột nhiên trở nên hiền dịu hơn hẳn.

"Gì thế? Sao đột ngột thay đổi thái độ thế."

"Ừ thì, tụi mình là bạn mà."

"Tớ vẫn chưa hiểu lắm."

"Không cần đâu"

Sau khi dỗ ngọt một Alisa đang nghi ngờ, Masachika quay trở lại khu trung tâm thương mại.

Họ dạo quanh tầng lầu, nơi tập trung các tiệm quần áo và phụ kiện.

Mặt khác, Alisa đang nghi ngờ Masachika, người đột nhiên trở nên tử tế.

(Đừng nói là… cậu ta nghĩ mình không thể trở thành hội trưởng hội học sinh đấy nhé? Và đó là lí do cậu ta đột nhiên tử tế à? Chậc, đừng có biến mình thành trò hề!)

Cô khẽ nghiến răng trong khi Masachika diễn như thể cậu đang đóng vai phụ huynh đang trông trẻ hoặc điều gì đó đại loại vậy.

Đã từ lâu, Alisa không thể hiểu được cái tính cách của Masachika như thể cậu đang dõi theo cô ở một đẳng cấp khác. Nhưng, bướng bỉnh là một điều mà một đứa nhóc thường làm.

(Cái… cái gì chứ… Mình muốn áp sát từ đằng sau cậu ta và xé toạc cái thái độ đó quá!)

Grrrr, cô rên rỉ trong lòng trong khi vắt óc suy nghĩ… Alisa mới đây… vừa nhớ lại cái sự cố vào buổi sáng hôm đó.

(Giờ đã tới đây rồi, mình sẽ cho cậu ta thấy gu thời trang tuyệt đỉnh khiến cậu ta phải bối rối toàn tập!)

Với một quyết tâm đến khó hiểu được sinh ra từ cái hiểu lầm hoàn toàn lệch khỏi trọng tâm của vấn đề, Alisa đi vào một của hàng mà khiến cô thích thú, và túm lấy những bộ quần áo khác nhau và đi vào phòng thử đồ.

"Giờ mình vô thay đồ. Hãy cho mình nghe ý kiến từ cậu nhé."

"Được thôi."

Cô để Masachika đợi ở phía trước phòng thay đồ, kéo rèm che lại và tỉ mỉ kiểm tra chất lượng của bộ quần áo.

(Đầu tiên… sẽ là cái này.)

Cái đầu tiên cô chọn từ một đống đồ mang vô là một chiếc đầm một mảnh màu trắng tinh mặc mùa hè.

(Nếu là cái này thì chắc chắn không hụt được đâu. Masha có nói rằng con trai cực kì thích cái này!)

Trái ngược với sự quyết tâm dám nghĩ dám làm này, cô lại vô thức chọn phương án an toàn với một bộ đồ dựa theo lời của bà chị thích đọc Shoujo manga, mà cô lại không biết là nó có chính xác hay không.

Và sau đó, khi cô chạm vào cái cúc áo blouse để thay đồ… đột nhiên cô dừng tay lại.

(... Từ từ đã? Không phải… tiếng thay đồ của mình sẽ bị nghe ở bên ngoài phải không?)

Lúc này, thứ duy nhất ngăn cách cô và Masachika đang chờ ở bên ngoài chỉ là chiếc rèm đơn này. Hơn nữa, nó còn có cả một kẽ hở nhỏ ở phía dưới. Ngay thời điểm cô để ý đến điều đó, cảm giác xấu hổ bắt đầu nổi lên trong thâm tâm Alisa.

"Kuze-kun! Ra xa chút đi!”

Không thể chịu đựng được, cô kêu lên từ phía bên trong rèm và, "Uhhh~", một giọng nói uể oải cất lên đáp lại cùng với tiếng bước chân rời khỏi đó.

Cảm thấy an tâm một chút sau khi được đáp lại như thế… Alisa bỗng mất bình tĩnh khi tiếng bước chân rời đi nghe rõ hơn cô ấy tưởng tượng.

(Ơ? Nếu mình có thể nghe tiếng bước chân xa đến thế… thì tiếng thay đồ cũng có thể nghe được từ đó, phải không?)

Cô cảm giác như bản thân vừa làm một điều gì đó cực kì xấu hổ, và cô không thể giữ bình tĩnh được. Dường như cô đã hiểu được những lời mà Masachika nói lúc nãy, "Nghĩ rằng một thằng con trai lại đi chung với con gái đi chọn đồ, thì phải là rất thân thiết~~", nhưng giờ đã quá muộn rồi.

(Không. Vẫn ổn mà. Có nhạc phát ra trong cửa hàng… tiếng phát ra từ đây chắc bị át… đi)

Alisa quá xấu hổ đến mức cô muốn chạy đi, nhưng danh dự của bản thân không cho phép cô làm điều đó.

Cô quyết định bỏ sự xấu hổ và bắt đầu thay đồ với sự quyết tâm.

Cố không để ý đến "tên đó" ở bên ngoài, cô nhanh chóng thay đồ và, dù biết rằng điều đó là vô nghĩa, nhưng cô vẫn cẩn thận lắng nghe để nắm sơ sơ những gì đang diễn ra bên ngoài.

(Có vẻ như… ổn rồi.)

Bị thuyết phục rằng không có lời nói nào kì lạ, một lần nữa cô lại ngó sang tấm gương.

Mặt khác, kẻ đang bị lắng nghe kia cũng đang bị những người phụ nữ trưởng thành hơn trong đám đông nhìn về phía cậu và nói, "Ối chà, một cặp học sinh à? Không biết có phải cậu ta đợi bạn gái mình không nhỉ. Dễ thương thế~", và những ánh nhìn ấm áp từ những người phụ nữ kia lại bắt gặp một vẻ mặt không cảm xúc, "Đây là cái tình huống thường thấy trong hài kịch lãng mạn mà…", và cậu đang cố chạy thoát khỏi cái thực tại đó.

Cậu còn chẳng để ý đến tiếng thay đồ, nên những lo lắng của Alisa là không cần thiết.

Mặc dù điều đấy có lẽ sẽ khiến Alisa thất vọng, nhưng cậu đang lo lắng về những ánh nhìn từ mọi người xung quanh cậu hơn là tiếng thay đồ của Alisa.

(Ừm, nhìn khá hợp nếu mình tự nói thế. Tốt lắm)

Tạo dáng trước tấm gương, cô tấm tắc khen chính bản thân mình. Sau đó, khi cô định kéo rèm và vô cùng tự tin về chiến thắng của bản thân (không biết từ lúc nào mà thành cuộc thi luôn rồi), đột nhiên cô thấy lo lắng.

Nếu như… cậu ấy không trả lời thì sao? Nếu như cậu ấy nói "Ooh~ không phải cái nào cũng ổn sao?" một cách hờ hững khi đang nghịch điện thoại thì sao?.... nếu nó thực sự xảy ra thì mình sẽ khóc mất. Nghĩ đến thôi cũng đã khiến tim mình bị bóp nghẹt rồi.

(Fu, fuun! Nếu cậu ta mà làm thế thì mình sẽ vả cậu ta không trượt phát nào!!)

Tuy vậy, Alisa liền thu hết can đảm, kìm nén lại sự xấu hổ. Sau đó cô kéo rèm ra một cách mạnh mẽ.“Cậu thấy sao?”

Tay đặt lên hông, dồn trọng lượng vào một bên, người mẫu Alisa đang tạo dáng và nhìn Masachika một cách đầy thách thức.

Thật sự thì, với cái vóc dáng chuẩn mực kết hợp với vẻ đẹp kia khiến cô trông cực kỳ lộng lẫy.

Vì vài lí do, những người phụ nữ trong cửa hàng tỏ vẻ ngưỡng mộ khi họ chăm chú ngắm nhìn cô nàng.

(Đây là thứ mà bọn con trai sẽ đổ ngay lập tức đó!!)

Trong khi hét lên trong lòng như vậy, cậu vung nắm đấm xuống cái bàn giả tưởng. Rõ ràng, những thông tin mà Masha đã đưa ra quả thật rất chính xác vào thời điểm này.

Nhưng, nếu như đưa ra phản ứng quá lộ liễu thì chắc chắn sẽ quá đúng ý của Alisa. Lúc này cậu sẽ thua toàn tập nếu cậu trở nên xấu hổ, Masachika hiểu rõ chuyện đó.

Vì vậy mình sẽ không để thua, mình sẽ phải phản công lại!

“Ừ, nhìn hợp với cậu lắm. Làn da trắng của Arya thật sự cực kì hợp với chiếc đầm trắng tinh này. Vẻ thanh tao và nữ tính của cậu hoàn toàn được tôn lên, và cậu trông dễ thương hơn hẳn.”

“Ư… eh? Vậy… à....?”

Alisa liền trở nên xấu hổ trước lời nhận xét đầy bất ngờ của Masachika. Được khen ngợi với cái gương mặt nghiêm túc như vậy đã khiến cô phải bối rối đôi chút.

“Vậy mình sẽ thử bộ khác…”

Sau khi lẩm bẩm như thế, Alisa kéo rèm lại như thể muốn trốn đi vậy.

Tấm màn ngăn cách tầm nhìn của hai người…. Và ngay sau đó, cả Alisa ở bên trong lẫn Masachika bên ngoài đều cúi mình xuống đất cùng lúc.

(Ơ? Ơ? Gì thế này? Ơ? Bằng cách nào đó mình được khen quá trời vậy!)

(Xấu hổ quá! Quá sức mình rồi! May là mình không lỡ bật cười khi thốt ra những lời như thế, giỏi quá tôi ơi! Tệ quá. Khen như thế thật là xấu hổ! Cô ấy, sao cô ấy có thể làm như thế được từ trước tới giờ vậy. À, cô ấy có thể vì những người khác không hiểu những lời cô nàng nói bằng tiếng Nga.)

Thậm chí không còn bận tâm tới những ánh nhìn vui vẻ của những người phụ nữ trong đám đông kia, cậu chỉ biết ôm đầu cố gắng chịu đựng cảm xúc ngại ngùng này. Ngay cạnh cậu, Alisa, người đang ôm mặt với cả hai tay, cũng đang có cảm xúc tương tự.

(Eh? Đợi đã, eeh? Khô-không thể nào, cậu ta bảo mình dễ thương…. cậu ta bảo mình dễ thương!! Aah! Mồ!!)

Có lẽ, do không thể nào chịu nổi nữa, cô liên tục dậm chân xuống sàn trong phòng thay đồ và vội dừng lại vì nghe thấy tiếng phát ra to hơn so với cô nghĩ.

Cô nàng khẽ hắng giọng một cách vô nghĩa, rồi quay sang và nhìn thấy bản thân cùng với nụ cười gượng gạo trong gương. Ngay sau đó, cô vô thức đập trán mình vào tấm gương.

Giữ trán mình áp vào gương để nỗi đau và cảm giác mát lạnh truyền vào nhằm buộc bản thân cô giữ được bình tĩnh.

(Fuu---... Không sao. Nghĩ kĩ thì, thật kì lạ khi cậu ta nói một điều rõ ràng như thế. Đúng vậy, Kuze-kun là một người dễ dàng khen ngợi con gái. Mình ấn tượng đấy.)

Trong khi đưa ra một nhận xét khá lạ lùng với thái độ hờ hững, cô vuốt mái tóc về phía sau, và sự ấn tượng của dòng chữ "quen với việc đó" xuất hiện trong tâm trí cô.

(Cậu ta quen làm việc đó? Tại sao?)

Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chả cần thiết. Masachika… lại có thể đưa ra những lời khen ngợi con gái một cách kỹ lưỡng như thế. Vậy thì, điều khiến cô cảm thấy thắc mắc là ai có thể khiến cậu nói ra những lời khen ngợi một cách thành thục như thế. Chỉ duy nhất một câu trả lời cho câu hỏi của cô hiện ra lúc này.

(Là… Yuki-san sao…?)

Trong phút chốc tâm trí cô bỗng nguội lạnh đi. Mới chỉ vài giờ đồng hồ trước, cô đã chứng kiến được. Hình ảnh hai người họ vui vẻ ở ngoài chỗ Shopping hiện lên rõ ràng trong tâm trí cô, và một cảm xúc mờ nhạt len lỏi dần trong lòng cô.

"...”

Chầm chậm rời khỏi phạm vi của tấm gương, Alisa thay đổi sự chú ý của mình sang những bộ đồ mà cô đã mang vào. Và trong đống đồ đó, cô chọn lấy một cái sơ mi và một cái quần jean, bắt đầu thay đồ tiếp.

Sự kết hợp đó, thực chất đó là kiểu phối đồ mang vẻ nam tính với chiếc áo sơ mi màu đen có dòng chữ được viết bằng tiếng anh, cô mơ hồ cho rằng việc mình đang làm là có chủ ý, nhưng đó chỉ là do cô tưởng tượng ra.

Nếu Alisa nói rằng cô không có ý định nào khác, thì có lẽ là thế.

"Với cái này, cậu thấy thế nào?"

Alisa mở tấm rèm với cảm xúc tự tin và dường như muốn nói, chẳng có gì phải xấu hổ cả, được chứ?

Tuy vậy, đúng như dự đoán, Masachika cũng không phải là một tên đần đến mức không thể hoàn toàn nhận ra tâm tư của Alisa khi thấy cô mặc bộ đó. Nhưng cậu không có ngu ngốc đến mức muốn nói điều đó ra. Có thể nói là cậu cũng không cảm thấy lo sợ.

"Giờ nhìn cậu trông ngầu hơn đó. Arya giờ nhìn xinh đẹp hơn là dễ thương, nên tớ nghĩ cậu cũng sẽ đẹp khi mặc những bộ như này thôi. Và khi cậu mặc quần jean thay cho váy thì nó thực sự là một điểm nhấn cho phong cách của cậu đó."

"Fu, fuun~. Cậu nghĩ vậy sao? Cám ơn."

Lúc này, Alisa chấp nhận lời khen thứ hai này mà không gặp một chút rắc rối nào. Không những không cố giấu đi nụ cười trên gương mặt mình, cô còn nở một nụ cười hiếm thấy và cảm ơn cậu.

"Vậy thì, cái khác nhé."

"Được thôi~"

Cứ như thế, cô đã quên luôn mục đích ban đầu là làm cho Masachika xấu hổ và bắt đầu tận hưởng cái show thời trang này.

Cô cứ thay hết bộ này đến bộ khác, và sau đó đứng trước gương rồi cho Masachika xem. Masachika, ở một chiều hướng khác, đã phải dùng mọi kĩ năng "tán gái bằng lời khen" mà cậu học trong thế giới 2D để khen cô.

Dần dần, cảm giác xấu hổ của Masachika từ từ biến mất, trong khi Alisa cũng đang cảm thấy tốt hơn.

Như Masachika đã đoán từ trước, Alisa không có nhiều bạn mà cô có thể đi mua sắm cùng, và cô chị gái, người mà cô lâu lâu có thể đi mua đồ cùng, luôn luôn nói "Arya-chan dễ thương quá~" bất kể cô mặc bộ gì. Đó là lí do vì sao đây là lần đầu tiên với Alisa được khen một cách cụ thể như thế này.

(Tiếp theo là~~ nn~~♪♪ cái, tiếp, theo, là~~♪♪)

Hoàn toàn ở trong tâm trạng khá tốt, cô ngâm nga hát trong khi chọn đồ.

Nếu Yuki ở đây, cô ấy sẽ nói ngay những điều như, "đơn giản quá", nhưng Alisa lại không nghĩ vậy.

Vậy nên, với cảm xúc vui vẻ cô nghĩ, "Mình không nghĩ mình sẽ mặc nó nhưng mà thôi, sao cũng được nhỉ", trong khi vươn tay lấy bộ đồ cô sẽ mặc lên người.

(Bộ này có hơi "táo bạo" quá không ta? Nhưng nếu là Kuze-kun, mình chắc cậu ấy sẽ khen thôi)

Bộ cô mặc là một chiếc áo hở vai cùng với chiếc váy ngắn. Độ hở hơi bị cao, nhất là chiếc váy ngắn. Khi Alisa, người sở hữu đôi chân dài, mặc chiếc váy vào, nó trở thành trạng thái mà cô muốn nói "Hmmm? Trên đầu gối à? Không phải nó nhìn nó thấp hơn phần hông?"

Bình thường Alisa sẽ không bao giờ mặc những bộ đồ như thế và nếu cô làm như thế, cô sẽ không khoe ra trước người khác giới, nhưng Alisa đã hoàn toàn bị thuyết phục bởi những lời khen đầy hoa mỹ của Masachika. Nên cô đã phớt lờ những lời nói khuyên ngăn và kéo rèm cửa.

Vâng, cô đã không ngờ rằng bên ngoài rèm có sự xuất hiện của một người khác.

Và nó đã thu hút cả hai người đó.

"Cậu nghĩ… sao…"

Cô ưỡn người, và quyết định nháy mắt trong khi giữ ngón trỏ trên má… Và ngay lúc đó, Alisa chú ý tới Yuki đang đứng bên cạnh Masachika.

Ánh mắt hai người chạm nhau, và Alisa cứng đờ người với một bên mắt mở toang.

Mặt khác, trong khi giữ đống đồ Otaku trên tay, Yuki chỉ nhìn Alisa và chớp mắt liên hồi, và…

"Uwaah, Arya-san bạo quá~~"

"... Ừ."

Yuki huýt sáo với cảm xúc đơn giản và Masachika ngoảnh mặt đi với cảm xúc không thể nói bằng lời.

Sững sờ nhìn hai người họ, Alisa đã đứng hình mất 5s.

Tâm trí cô cứng đờ như thể mặt cắt không còn giọt máu, và ngay sau đó mặt cô đỏ bừng lên.

"... Mì- mình đoán vậy."

Đôi gò má đỏ rực hiện rõ cảm xúc xấu hổ không hề dễ chịu chút nào, và Alisa nhẹ nhàng kéo rèm lại và im lặng ngồi phịch xuống nền gạch.

[... Mình muốn biến mất quá]

Sau đó cô xác nhận lại vẻ ngoài của mình một lần nữa trong gương và lẩm bẩm với giọng nói gần như tan biến.

"Arya-san á, cô ấy nói gì thế?"

"... cô ấy nói muốn biến mất."

"Fuh, thật là một cô bé ngây thơ."

"Có tư cách gì mà nói vậy hả?"

Tuy vậy, lời lẩm bẩm của cô cũng đã truyền tới được cả hai đứa.

Sau một lúc, Alisa, người hoàn toàn trở nên im lặng, mang hai bộ mà cô đã thử ở trong trước đó, và rời đi sớm cùng với Masachika và Yuki.

Tâm trạng của cô cũng không hồi phục hoàn toàn ngay cả khi đã lên tàu. Có lẽ cũng không biết nên làm gì với Alisa, Masachika và Yuki đều lặng lẽ nghịch điện thoại của mình mà không nói gì cả.

"Gặp cậu thứ 2 nhé, Arya"

"Hôm nay thật sự rất vui. Bữa nào đi tiếp nhé."

"Ừ, gặp cậu sau."

Ngay đấy, Masachika và Yuki rời tàu trước. Sau khi Alisa thấy bóng hình hai người rời đi, cô ngồi một cách ẻo lả trên ghế tàu.

[Không thể tin được….]

Nhớ lại cái điệu bộ ngu ngốc lúc nãy mà bản thân đã thể hiện ra, cô chỉ biết phải quằn quại trước những nỗi đau tinh thần đó.

[Với… chiếc váy ngắn tũn… mình trông như một con ả khiếm nhã vậy…]

Cô vùi mặt mình vào túi giấy trên vạt áo, và trong lúc đó, Alisa như chuốc vạ vạo vào thân với cảm giác xấu hổ và hối tiếc nhưng sau đó… cô đột nhiên để ý một điều khá kỳ lạ.

"Hơ…?"

Đúng vậy, có gì đó cực kỳ lạ lùng. Cô thắc mắc tại sao cả hai người họ, vừa nãy, lại rời khỏi ga tàu cùng lúc.

Masachika và Yuki cách nhau tận 3 ga tàu. Theo lý thì họ không thể nào xuống cùng nhau được.

"... Eh? Eh?"

Vậy, chỉ có một lí do duy nhất. Cả hai người họ không về nhà. Không, nếu như, họ định về nhà người kia thì….?"

"Eh--?"

Thật sự thì, phỏng đoán của cô đã đúng. Yuki không thể nào mang những món đồ otaku về nhà mình được, nên cô có kế hoạch tận hưởng đống đồ tại nhà Kuze.

Tuy nhiên, những điều đó Alisa lại không hề hay biết.

"Chả lẽ, cả hai họ….?"

Nỗi nghi ngờ dần hiện rõ trong lòng cô, nhưng cô đã xoay sở để kìm nén nỗi nghi ngờ đó dấy lên mạnh mẽ.

(Không. Có khi, họ lại muốn đi tới mấy cửa hàng khác thì sao.)

Sau khi thuyết phục bản thân… đột nhiên cô nhớ ra điều gì đó, và Alisa lấy điện thoại mình ra.

(Những lời cô ấy nói, mình tự hỏi… mình nghĩ đó là nó, wither shirt?)

Lục lọi lại trong tâm trí của mình, Alisa tròn mắt trước cảnh tượng đang hiện ra.

"Wha-!?"

Cô đột nhiên thốt lên bằng một tông giọng vô cùng kỳ lạ, gây sự chú ý cho những người xung quanh, nhưng Alisa lúc này hoàn toàn không để tâm đến việc đó.

Đó là cảnh tượng được lấy ra từ một cảnh trong một cuốn manga shoujo.

Một người con trai và một người con gái đang ngồi trên một chiếc giường đơn, đối mặt với nhau. Người con gái đang mặc một chiếc sơ mi quá cỡ và cười ngượng ngùng, trong khi cậu con trai thì… đang cởi trần.

(Cái- cái- cái- cái- cái gì thế này!?)

Nỗi nghi ngờ mà cô cố kìm hãm đã trượt khỏi tầm tay của cô, và bùng nổ ra ngoài.

(Eh? Eh? Eeeeeh!?)

Alisa đang nhìn chằm chằm vào cảnh tượng thoáng qua một bầu không khí vô cùng khiêu gợi với tâm trạng hiếu kỳ. Cậu con trai và người con gái được chuyển hóa thành hình ảnh giữa Masachika và Yuki trong đầu cô, và cô nàng nhanh chóng bác bỏ nó.

(Cái gì đang thực sự diễn ra thế này~~~~~!?

Một mình trên chuyến tàu, Alisa tiếp tục quằn quại trước mối nghi ngờ không một lời giải đáp.

-----------------------------------------------------------------------

Giờ tôi mới biết gái nga có sở thích tự hủy.....

Truyện Chữ Hay