Chúc các ông đọc vui vẻ.
------------------------------------------------------------------
"Haaah... Con bé này, hình như đang ngày càng bớt trầm tính đi thì phải?"
Hết giờ học, Masachika vừa đang lẩm bẩm một mình, vừa đọc tin nhắn mà Yuki mới gửi cho cậu.
Chuyện là cô nàng đang tính đi mua vật liệu cho hội học sinh nhưng tự dưng lại có việc đột xuất, nên cô muốn nhờ cậu đi mua hộ.
[Làm ơn đi mà, Nii-ni♡]
"..."
Dòng vừa rồi đúng là một cách "thả thính" cực kỳ lém lỉnh và cũng vừa đủ để làm một ai đó phải mềm lòng, nhưng Masachika chỉ cảm thấy chán chường đôi chút đi kèm với cảm giác như bị chọc tức vậy.
"Thế, mình có nên đi không ta? Chắc là phải đi rồi nhưng mà... "
Masachika chỉ đáp lại ngắn gọn [Đã rõ] mặc dù thâm tâm cậu đang khẽ càu nhàu.
[Yaaay, yêu anh nhất onii-chan♡]
"Rồi rồi"
Masachika chỉ biết phải nhếch mép gượng cười với chiếc sticker trái tim đang nhún nhảy loạn xạ mà cô em gái vừa mới gửi. Rồi cậu ta mau chóng bỏ điện thoại vào túi quần và rảo bước đến phòng Hội học sinh.
Kể ra thì Masachika luôn có một cảm xúc đặc biệt đối với cô em gái của mình. Đến mức mà nếu người ngoài biết được chuyện này thì cũng chẳng thể trách việc họ coi cậu ta là một tên siscon được.
"Làm phiền rồi ạ."
Masachika gõ nhẹ vào cánh cửa của phòng Hội học sinh trước khi bước vào. Trong căn phòng lúc này đang có hai người.
"Kuze đấy à. Thứ lỗi cho bọn anh khi cậu phải đến giúp nhé."
"Thực ra em đến đây chỉ để thay cho Yuki thôi."
Một trong hai người đó là Hội trưởng Hội học sinh, Kenzaki Touya. Và người còn lại là...
"Ooh? Vậy ra em là Kuze-kun à? Chị là Mariya Mikhailovna Kujou, và đồng thời là chị gái của Arya-chan kiêm thư kí Hội học sinh. Hân hạnh được làm quen với em, nhé~?"
"Ah, em cũng vậy ạ. Arya cũng đã giúp đỡ em rất nhiều ạ."
Mariya chào đón cậu với một cử chỉ khá thân thiện, kèm theo đó là một nụ cười dịu dàng đôi phần hân hoan. Masachika nhẹ cúi người đáp lại trong khi nghĩ thầm, "Hai chị em nhà này đúng là chả giống nhau tí nào, phải không nhỉ?"
"Em có nghe là hôm nay sẽ đi mua sắm cùng với Kujou-senpai..."
"Cứ gọi chị là Masha, được chứ? Bạn của Arya-chan thì cũng là bạn của chị mà~"
"Ah, vâng..."
"C-Chị ấy có nhiều năng lượng lạc quan thật đấy", Masachika hơi giật mình khi Mariya đột nhiên tiến lại gần cậu, với một nụ cười rạng rỡ.
"Masha-senpai hay Masha-san~, cả hai đều được, nhé?~"
"Uhuh... vậy thì, Masha-san ạ."
Masachika có đôi chút ngại ngùng và cố đưa mắt nhìn hướng khác. Mariya đột nhiên chộp lấy bàn tay phải của Masachika bằng cả hai tay và lắc nhẹ khi cô đứng trước mặt cậu.
"Mm-hmmm, hân hạnh được làm quen với em..."
Giả như đây là viễn cảnh Idol đang gặp mặt fan, đây sẽ là một Mariya đang bắt tay chào đón mọi người với nụ cười có thể khiến bất cứ tên đàn ông nào phải lọt vào lưới tình chỉ trong chớp mắt. Thế nhưng biểu cảm đó của chị ấy bỗng chuyển hoàn toàn thành nét mặt nghiêm nghị một khi ánh mắt cô áp sát vào mặt của Masachika.
Đôi mắt hết mực dịu dàng hơi rũ xuống của chị ấy lại đang mở to chằm chằm nhìn cậu ta, và nụ cười hàng ngày đã biến mất hoàn toàn khỏi khuôn mặt chị ấy.
"C-Có chuyện gì sao ạ?"
Masachika vô thức lùi lại khi chứng kiến sự thay đổi cảm xúc quá nhanh như vậy, nhưng khi cậu chỉ vừa bước được một bước duy nhất thì bàn tay phải của cậu đã bị nắm lại với một lực không thể lường trước.
"Kuze-kun... tên riêng của em là gì vậy?"
"Eh? Masachika(政近) ạ... Là Masachika(政近) với chữ Sei(政) trong Seiji (政治) và Chika(近) trong Chikai(近い) ạ.
"Masa.. chika..."
Mariya nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Masachika với biểu cảm sắc sảo đến đáng sợ, như thể bất chợt chị ấy sẽ đục một lỗ trên khuôn mặt cậu vậy.
Khi bị nhìn chằm chằm như thế, trong khi tay đang được nắm bởi cả hai tay của một tiền bối xinh đẹp mà lần đầu mới gặp khiến cho Masachika bắt đầu thấy lúng túng.
"Sao thế? Tiền bối Kujou. Có gì đó đang ám Kuze à?"
"Hội trưởng à, những lúc như thế này thì phải nói là 'Có gì đó trên mặt cậu ta à?' mới đúng chứ."
"Ooh, cậu số hưởng đấy, Kuze à."
Touya chỉ đưa ra một phương án giúp đỡ và Masachika đã ngay lập tức chớp lấy thời cơ đó. Anh cũng không quên khen ngợi cậu ta bằng cách dành một dấu ngón cái trỏ lên trời cho câu đối đáp ngay tắp lự vừa rồi của cậu.
Chứng kiến cảnh tượng hệt như mấy bộ kịch hài Nhật Bản đột dưng xuất hiện như thế, Mariya chớp mắt từ từ và khóe miệng cô lại nở một nụ cười dịu dàng thường ngày.
"Aah, chị xin lỗi nhé. Chẳng qua chị đang mải nghĩ 'Vậy ra đây là bạn của Arya-san' mà~"
Chị ấy nhanh chóng rời tay cậu, và áp đôi tay mình lên má trong khi liên tục cúi đầu bày tỏ lời xin lỗi.Và như để trấn tĩnh lại bản thân, chị ấy vỗ tay thật mạnh rồi nói.
[Vậy thì, ta nên đi thôi chứ nhỉ]
Masachika chớp mắt trước thứ tiếng Nga tự dưng cất lên. Đương nhiên là cậu ta hiểu được nghĩa nhưng mà cậu không thể nào gật đầu đồng tình được, bởi cậu đang vờ như mình không hề biết tiếng Nga trước mặt Alisa, cô em gái của chị ấy.
"Thứ lỗi cho em, nhưng chị vừa nói gì vậy?"
Thấy Masachika hỏi lại với một khuôn mặt tỉnh bơ như thế, Mariya tròn mắt ngạc nhiên trong phút chốc nhưng rồi lập tức chị ấy lại nở nụ cười.
"À xin lỗi, chị vừa nói 'Chúng ta hãy đi thôi í mà'"
"Aah, vâng."
"Vậy nhé Hội trưởng, tụi này đi đây."
"Yeah, trông cậy vào hai người nhé."
"Vậy tụi em xin phép."
"Anh cũng trông cậy vào chú đấy, Kuze-kun"
"Vâng"
Sau khi nhẹ cúi mình chào tạm biệt, cả hai người đi khỏi phòng Hội học sinh.
"Chúng ta đang đi mua vật liệu, phải không ạ? Em chưa kịp hỏi Yuki những thứ ta phải mua.”
"Đúng thế~ phòng Hội học sinh sử dụng rất nhiều thứ, em biết đấy~"
"Uhuh... hồi em còn học cấp 2, bọn em thường đặt hàng cho mọi thứ chỉ trong một lần, thế nhưng có vẻ nó khác hẳn khi lên cấp 3."
"Bọn chị cũng làm thế với những thứ nhỏ nhặt đấy nhé~? Nhưng sau cùng thì đây là phòng Hội học sinh mà chúng ta đang sử dụng. Vậy không phải ta nên thêm vào một chút màu sắc riêng của bản thân đúng không? Và ta nên lựa chọn những thứ như vậy một cách trực tiếp. Đặc biệt là trà, kiểu như vậy. Ta không thể nào chọn được loại trà ngon khi chưa thử qua mùi hương của chúng."
"Ooh, ra là như thế... Nếu vậy thì em càng băn khoăn liệu có ổn khi để một tên ngoài cuộc như em tham gia vào việc này."
"Đúng thế nhỉ... Vậy nếu Kuze-kun cũng tham gia vào Hội học sinh thì mọi việc sẽ ổn đấy thôi?"
"Thực tế thì em không có hứng thú với việc đó."
"Vậy à? Chán thật đấy~"
Masachika khẽ cười gượng gạo trước vẻ nhún vai thất vọng ra mặt của cô nàng.
"Thế thì em nghĩ em sẽ cố hết sức để làm người khuân vác vậy."
"Uhm, vậy thì làm phiền em, được chứ~?"
Vì chỉ đơn thuần là kẻ ngoài cuộc, chắc mình sẽ cố gắng làm một tên khuân vác thay vì đưa ra một ý kiến nào tệ hơn... Cậu ta nghĩ vậy, nhưng quả nhiên đó là một suy nghĩ quá ngây thơ.
"Mùi hương này thơm thật đấy~. Từ giờ, chị sẽ thử hết tất cả các loại mùi đã--"
"Không được, để cho phòng Hội học sinh có mùi hương chẳng hề là một ý kiến hay tí nào, phải chứ? Làm ơn có thử những thứ như vậy thì hãy thử trong phòng riêng của chị."
"Không chịu đâu~ con mèo bông này trông giống y như Arya-chan vậy! Ah, đúng rồi. Tại sao ta không đặt một dãy những con thú bông tượng trưng cho mọi thành viên trong Hội học sinh nhỉ?"
"Chị đang ở vùng đất mơ tưởng nào đấy! Không tính những thành viên nữ, Hội trưởng chắc chắn không thể nào chịu được đâu."
"Con sư tử đeo kính này trông giống Hội trưởng này~."
"Không, em đã nói rồi... Ơ, nó trông giống thật này!."
"Vậy thì mình sẽ--"
"Không được, tuy nó có phần giống, nhưng việc trang trí thú bông ở phòng Hội học sinh là trái với lẽ thường!"
"Eeeeh~"
"Em mới là người phải nói 'Eeeeh~' đấy."
"Muu... Chị hiểu rồi. Nhưng con mèo này dễ thương thật đấy, nên chị sẽ mua nó cho chị vậy."
"Aah, tính nó vào hóa đơn chung là không được đâu! Chị sẽ bị nhắc nhở bởi thủ quỹ Arya đấy."
Tuy đã có cảm giác không ổn từ trước, khi mà cậu thấy chị ta bước vào một cửa hàng hiệu mà không mảy may có một chút đắn đo gì cả, thế nhưng nó lại tệ hơn những gì cậu nghĩ. Cái tính cách thư thả tự do của người đàn chị thật sự bay quá xa so với tưởng tượng của cậu.
Mariya đi hết từ chỗ này sang chỗ nọ, và lúc nào cũng đòi mua những thứ rõ ràng là không phù hợp cho phòng Hội học sinh chút nào cả. Không kể đến công việc khuân vác cho chuyến mua sắm này, Masachika đang phải cố hết mình để ngăn mọi thứ đi quá đà.
(Không ổn rồi, người này quả thật tự do quá mức rồi. Chị ấy luôn như thế này à? Nếu đúng là vậy thì hẳn Arya đã phải chịu đựng rất nhiều hử)
Bằng một cách thần kỳ nào đó, Masachika đã mua được những thứ “thực sự cần thiết” ở mức tối thiểu, và cậu ta đã hoàn toàn mệt mỏi về tinh thần khi hai người họ đang hướng đến tiệm trà cuối cùng. Và trong khi đang đảm nhận vai trò khuân vác đồ đạc, cậu ta nhìn về phía Mariya đang đi bên cạnh với con mèo bông nằm trên tay.
Không kể đến những học sinh tiểu học, việc đi quanh khu trung tâm thành phố trong khi tay ẵm thú nhồi bông có vẻ là một rào cản khá lớn cho một học sinh cấp 3 nhưng kỳ lạ thay, nhìn Mariya làm vậy trông lại chẳng có chút kỳ quặc gì cả.
(Uhuh, yeah... cái cảnh tượng này cứ có cảm giác kiểu, ‘Ê mèo, đổi chỗ một lúc đi’)
Thấy con mèo bông đang được áp đầu vào hai ngọn đồi ở phía sau khiến cậu tự dưng nảy lên cái suy nghĩ như thế... Và ngay lập tức cậu ta cảm thấy rùng mình giống như khi Alisa nhìn cậu như thể là tên rác rưởi vậy.
(Chẳng trách được... Nếu một điều tuyệt vời như thế mà xảy ra trước mắt, thì không tên đàn ông nào có thể không nhìn được. Đó là một lẽ tự nhiên đầy thất vọng của cánh mày râu.)
Cậu ta tự xin tạ tội với Alisa trong thâm tâm, và vì lí do nào đó cậu ta bào chữa bằng giọng Kansai.
“Ta đến nơi rồi, Kuze-kun~”
“À vâng, thưa quý cô! Em xin lỗi!”
“? Sao vậy?”
“Không, umm, vâng. Không có gì đâu ạ...”
Nhìn thấy Masachika đang cúi đầu trước mặt mình, “Hmm~?” -
Mariya nghiêng đầu tự hỏi một cách tò mò và đi vào trong cửa hàng.
“Umm, Masha-san. Quả thật là nên để em giữ nó cho chị.”
“Aah, cảm ơn nhé~. Vậy, em chăm sóc cho Arya-nyan, nhé~?”“A-Arya-nyan...”
Masachika nhận lấy con thú bông từ Mariya trong khi khuôn mặt rõ ràng đang cố kìm nén lại trước kĩ năng đặt tên có phần tệ như vậy.
(...khoan, rốt cuộc mình cũng là người giữ nó nhưng mà, mình sẽ bị chụp ảnh mất!)
Nếu là một học sinh nữ cấp 3 đang ôm một con thú bông thì ai cũng sẽ chỉ cười nhẹ cho qua, nhưng nếu là một tên con trai đang học cấp 3 thì, ắt sẽ bị nhìn với ánh mắt trái ngược hẳn. Lúc này việc quan trọng là không được để ai nhìn thấy. Thế nhưng..
“Ôi trời~ nó hợp với em thật đấy.”
“Em chả hiểu gu của chị như thế nào nữa.”
Cảm giác như đã có thứ gì đó vừa khiến cho Mariya thấy xúc động đến nỗi mà chị ấy đang cười cực kì vui vẻ và trong số vô vàn những cách phản ứng thì chị ta lại lấy chiếc điện thoại của mình ra và cố chụp ảnh cậu (để làm tư liệu sau này).
“Nói ‘Cheese’ nào”
“Nuh-uh, em không cho phép chị làm vậy đâu, không đời nào đâu nhé?”
“Eeeh~ nó ổn mà~”
Cậu ta nhanh chóng che đi cái ống kính trên điện thoại của Mariya bằng túi mua hàng đang ở trên tay cậu. Đến mức này rồi thì Masachika không còn ngần ngại về việc dạy cho tiền bối trước mặt cậu một bài học nữa.
“Nè, chị đang đi tìm trà mà, đúng chứ?”
“Aah, ừ nhỉ. Quản lí ơi~”
Sau khi bằng cách nào đó đã có thể ngăn để không bị chụp ảnh, Masachika đứng ở một góc trong cửa tiệm và ngắm Mariya.
Có vẻ Mariya là khách quen của cửa tiệm này, và chị ấy đang thử mọi thể loại hương trà trong khi nói chuyện với tay quản lí đã có tuổi, như thể hai người họ quen nhau vậy.
“Kuze-kun, em nghĩ cái nào tốt hơn?”
“À, em không biết gì về trà cả. Mà vốn dĩ em cũng không có uống trà.”
Có vẻ như vì lo lắng Masachika sẽ tủi thân, Mariya hỏi ý kiến của cậu nhưng Masachika từ chối một cách lịch sự.
(Nếu là Yuki, hẳn em ấy sẽ biết trả lời như nào, nhất là trong tình huống như thế này.)
Vì là con gái của nhà Suou, Yuki chắc chắn có hiểu biết rộng về các loại trà.
Và trong khi cậu ta đang nghĩ vậy, có vẻ như chị ấy sẽ được nếm thử những loại trà mà chị ấy để ý tới. Một chị nhân viên đang bước ra từ phía sau của cửa tiệm, trên tay đang giữ chiếc khay với vài cốc giấy trên đó.
“Nnn~ thơm thật đấy. Tiện ở đây rồi, sao Kuze-kun không thử chút đi nhỉ?”
Vừa nhấp một ngụm từ một trong những chiếc cốc đấy, Mariya vừa cười rạng rỡ và gọi Masachika lại gần. Và tình huống này như thể một hồi kẻng vang lên bên trong Masachika vậy.
(Đ-Đây là... Sự kiện hôn gián tiếp!)
Một tình tiết xảy ra khi mà bằng một cách hồn nhiên, bạn được đưa cho một cái cốc hoặc một chai nước đã được uống một phần bởi một cô gái không chút bận tâm về những thứ như thế này. Sự kiện mà đã khiến cho không biết bao nhân vật chính trong những bộ tình cảm phải trở nên bối rối, và cảm thấy hạnh phúc đôi chút trong khi phải đánh đổi bằng một sự xấu hổ vô cùng sâu sắc!
(Nhưng mà, mình thì khác)
Ở những cái tình tiết như thế này, mình sẽ thua nếu mình là người trở nên xấu hổ; mình cũng sẽ thua nếu mình nhận ra mục đích của nó; và mình rõ ràng đã biết được đáp án. Đúng vậy, ta phải trở nên thông minh những lúc như thế này. Phải vượt qua nó bằng cả một nghệ thuật!
“Vậy em xin...”
Với lòng quyết tâm vững vàng như thế của mình, Masachika đặt túi hàng trên tay mình xuống một cách vô cùng điệu nghệ (đối với thang điểm của bản thân Masachika), và đi đến chỗ Mariya—
“Uhm, của em đây”
“Em xin-su”
Và chị nhân viên đưa ra một cốc trà mới, cậu ngậm ngùi nhận lấy nó với một nụ cười trên khuôn mặt. Có vẻ như chị ấy đã chuẩn bị đủ phần thử cho hai người. Đây quả thật là một cửa tiệm tâm lí và hào phóng, thế nhưng nó lại khiến cho cậu ta cảm thấy không vui lắm.
(Nuooooooo---!! Không.. không phải thế này!! Đáng ra mình phải được uống.. từ chiếc cốc kia chứ!!)
Masachika nhấp một ngụm trà trong khi miệng nở một nụ cười chẳng mấy vui vẻ với cảm xúc quằn quại tiếc nuối trong thâm tâm.
“Thấy chưa? Ngon đúng không?”
“Yessu, thật sự ngon đó ạ-su”
“Đúng nhỉ~”
“Yessu, yessu”
Tuy đang trưng ra một vẻ mặt khá bí ẩn như một tên cuồng thể thao nào đó, trong tâm Masachika lại như đang gào thét. Đó là sự hối hận của một tên otaku, người mà không thể nào phân biệt được thế giới thật và thế giới 2D chút nào.
◇
"Ồ, quay lại rồi à. Hai người vất vả rồi… và, không phải cậu đang mang một thứ gì đó khá thú vị sao."
Anh Touya, người đang làm một đống công việc liên quan đến giấy tờ trong phòng hội học sinh, lộ ra nụ cười gượng khi thấy Mariya đang ôm một con thú nhồi bông.
"Nó dễ thương mà, nhỉ?"
"Ừ, đúng là nó dễ thương nhưng… Cậu sẽ để nó ở trong phòng này à?"
"Mình có thể chứ?"
"Không, xin cậu hãy kìm hãm để ngăn bản thân làm việc đó."
"Vậy hội trưởng, em nên để những cái này ở đâu?"
Masachika hỏi trong khi đang giữ chiếc túi mua sắm và Touya đứng dậy khỏi chiếc bàn, từ từ tới chỗ cậu và nhìn những thứ bên trong.
"Để xem để xem… Hừm, có vẻ chỉ là mấy món đồ thông thường. Cậu đúng là một vị cứu tinh đấy, Kuze à. Anh không biết sẽ xảy ra chuyện gì nếu anh để cho chị gái Kujou làm cái này một mình…."
"Thì căn phòng của hội học sinh trở thành vùng đất mộng mơ chứ còn gì nữa anh ạ."
"... Anh biết. Ừ, anh thực sự rất biết ơn. Cảm ơn cậu nhiều lắm."
Có lẽ do đoán được rất nhiều thứ đã xảy ra qua việc nhìn Mariya ôm con thú nhồi bông, Touya vỗ vai Masachika với biểu cảm hiền hậu.
"Vậy thì, Kuze này. Sao cậu không tham gia vào hội học sinh đi?"
"Err nó hơi… nếu chỉ là đôi lần giúp khi có dịp rảnh thì em không phiền đâu ạ."
"Nếu lí do là vậy, chị thắc mắc rằng liệu em có đồng ý nếu em trở thành thành viên trên danh nghĩa được không nhỉ? Nếu em không muốn thì chị sẽ không nói gì cả."
"A, chị gái Kujou cũng muốn vậy à."
"Ơ, trên danh nghĩa à… Em không nghĩ đó là một đề xuất hay đâu ạ. Ý em là, nếu Yuki muốn thì em còn hiểu được, nhưng sao hội trưởng lại muốn em tham gia nhiều đến thế?"
Khi Masachika hỏi với vẻ nghi ngờ, Touya vuốt vuốt cằm với biểu cảm như muốn nói, "Trái ngược lại, anh mới thấy kỳ lạ đấy".
"Hmmm…. Hơn nữa, tại sao Kuze lại không muốn tham gia vào hội học sinh vậy? Anh chỉ không hiểu có phải việc phải làm việc cực nhọc là điều duy nhất em không muốn hay không thôi."
"... Em… không phải là một người phù hợp để trở thành một thành viên trong hội học sinh đâu."
Mình không xứng đáng… để có được vị trí đó khi mà bản thân lại không có khao khát gì về nó, hay thậm chí là sẵn sàng để gánh vác trách nhiệm đi kèm với cái vị trí đó.
Khi Masachika cười cay đắng và vẻ u ám hiện lên trên mặt cậu, Touya nhướn mày, nghiêng đầu với vẻ thắc mắc, "Hmm?".
"Anh thì không nghĩ cậu không phù hợp đâu đấy. Sau tất cả, không phải cậu có quá khứ huy hoàng khi là một hội phó lúc còn ở sơ trung sao."
"Em hoàn toàn có thể nói về điều này vì em đã trải qua nó rồi. Vốn dĩ, em trở thành hội phó chỉ vì Yuki nhờ em. … Không phải là em có động lực gì để giữ cái vị trí đó đâu.”
"...Hmm, và nó có gì sai sao?"
"Eh?"
Masachika vô thức cao giọng lên trước lời thắc mắc rõ rệt của Touya, người đã ngay sau đó nở một nụ cười toe toét, và nói với vẻ tự hào.
"Việc anh trở thành hội trưởng hội học sinh là để khiến người con gái anh thích để ý tới anh, cậu biết không hả? Anh có thể nói lí do này nó còn không trong sáng hơn của cậu đấy! Ha ha ha!"
"Eh? Đ- đó là lí do thật sự á?"
Masachika bất ngờ trước lời tuyên bố đậm chất vô liêm sỉ của Touya như thể chẳng việc gì phải xấu hổ cả. Trong khi Masachika tròn mắt trong sự ngạc nhiên, Touya khởi động điện thoại và cho cậu xem một bức ảnh.
"Nhìn đây này."
"...? Ờm, em trai của anh à?"
"Đó là anh khi đang học năm 3 sơ trung."
"Ơ!?"
Nói thẳng ra, cái tấm hình cậu đang xem là một tên con trai không mấy hấp dẫn và béo ú, nhìn chả giống gì với Touya ở hiện tại.
Mái tóc rối bù, cái mắt kính thì không hợp cách, và mặt anh ấy toàn là mụn.
Hơn nữa, cái cách mà anh ấy vặn cơ thể mập mạp cả theo chiều ngang lẫn chiều dọc như thể anh ấy không tự tin với chính bản thân mình, vẻ hèn mọt tỏa ra từ đó, và không hề có một điểm nào giống với Touya hiện tại cả.
"Như em có thể thấy, hai năm trước anh giống như em, một tên mờ nhạt thường thấy vậy thôi. Điểm số thì bết bát và anh cũng chẳng giỏi thể thao lắm. Nói thật, anh thực sự không muốn tới trường một chút nào… nhưng mặc dù không có khao khát gì, anh lại "cảm nắng" một người con gái, mà còn là một trong hai người đẹp nhất trường nữa chứ."
"Và cô ấy là…"
"Ừ, là hội phó. Sarashina Chisaki."
Việc hội trưởng và hội phó đang hẹn hò, là chuyện mà cả trường ai ai cũng biết. Đến cả Masachika, người không quan tâm tới mấy chuyện ngồi lê đôi mách, cũng biết.
Tuy vậy, cho tới tận bây giờ Masachika vẫn nghĩ rằng hai con người đó yêu nhau phải thuộc dạng ưu tú và đứng top đầu của trường. Cậu không ngờ rằng anh ấy đã trở thành một người “chinh phục núi cao” từ cấp bậc dưới cùng của giai cấp trong trường.
“Vì thế, anh đã làm việc rất rất chăm chỉ như thể không có ngày mai để trở thành một người có thể xứng đáng với tình yêu của cô ấy. Đến cả việc anh trở thành hội trưởng một phần cũng nhờ vào điều đó đấy, nghe không trong sáng nhỉ?”
“Hahaha… Ừ, em nghĩ thế…”
Về phần Masachika, cậu chỉ biết bật cười sau khi nghe câu chuyện về sự cố gắng của anh ấy. Khi Masachika vì không biết nói gì mà chỉ biết cười gượng, Touya nói tiếp.
“Vì vậy nên, ừm… không quan trọng là em có động lực gì, hay thậm chí là không có cũng thế. Ngay cả chị gái Kujou chỉ tham gia hội học sinh chỉ vì Chisaki mời vào đấy.”
“Thật sao ạ?”
“Đúng vậy, cậu biết chứ?- Ừ thì, đơn giản vì đó là điều khiến chị thích thú mà.”
Mariya khẳng định câu hỏi đó với nụ cười mềm mại trên gương mặt cô. Sau đấy, gương mặt của Mariya trở nên nghiêm túc, và cô nhẹ nhàng khuyên nhủ cậu.
“Em thấy đấy… Chị nghĩ không kể đến mục đích của bản thân là gì, mọi việc đều ổn nếu em làm đúng. Cho dù có là vì tình yêu hay là tình bạn, sẽ ổn thôi nếu em làm những điều vì quyền lợi cho học sinh với tư cách là thành viên của hội học sinh.”
“Thật… sao?”
“Em không nghĩ thế sao? Nếu không thì các chính trị gia sẽ phải nhờ thánh giúp đỡ mới trở thành chính trị gia rồi.”
“Ahaha, em cũng nghĩ vậy.”
Masachika mỉa mai cười và tỏ vẻ thích thú, Touya tương tự cũng gật đầu, như thể đồng ý trước những lời của Mariya vậy.
“Đó là ý kiến riêng của chị. Không cần phải có động lực, nhưng cùng với Suou, em đã đạt được những kết quả vẻ vang với cương vị hội phó hội học sinh. Chả việc gì mà phải cảm thấy xấu hổ, hay cảm thấy tội lỗi hay gì cả.”
Những lời đó bất ngờ lay động con tim của Masachika một cách mạnh mẽ.
Cậu… đâu đó luôn cảm thấy tội lỗi. Không cần biết cậu hoàn thành nhiều điều tới đâu, "Có nhiều người xứng đáng với vị trí này hơn mình", những điều đó luôn luôn xuất hiện.
Nỗi dằn vặt khi luôn có suy nghĩ bản thân đã cướp cái vị trí đó từ "ai đó" phù hợp hơn đã luôn ám ảnh lương tâm Masachika.
Không cần biết có bao nhiêu người tung hô cậu, nếu người cậu cần không công nhận thì nó cũng vô nghĩa. Không cần biết cậu nhận được bao nhiêu danh tiếng, nếu không có tự trọng thì cũng chỉ là danh tiếng rởm. Nhưng giờ đây, với những lời của Touya và Mariya, Masachika mới có thể tự hào một chút về bản thân mình xưa kia.
"Vậy nên em tham gia vào hội học sinh là để ai đó trở thành hội trưởng à? Nó còn hơn cả đủ ấy chứ. Anh, và cả Chisaki và chị gái Kujou nữa, bọn anh chào mừng cậu. Anh sẽ không để ai than phiền cả."
Nước mắt Masachika cứ như thể sắp sửa tuôn ra trước những lời nói đầy tự hào của Touya với nụ cười tự tin. Cậu không biết là do cậu được tha thứ về quá khứ của bản thân, hay là vì khâm phục trước một Touya chói lòa vậy.
"... Em sẽ, suy nghĩ về nó một chút."
"Ừ, suy nghĩ kĩ vào. Đó là đặc quyền của những người trẻ tuổi khi phải lo lắng về những điều đó mà."
"Không phải hội trưởng cũng là thanh niên à~. Nói thật, cậu chả giống một học sinh năm 2 cao trung gì cả."
"Hahaha, nói được lắm. Dù vậy có những lúc mình còn bị hiểu nhầm là một học sinh đã tốt nghiệp rồi đó!”
Masachika cũng bật cười trước hai người tiền bối tốt bụng đang cười một cách vui vẻ.
(Vậy là ai cũng có thể trở thành hội trưởng à…)
Cậu ngẫm nghĩ lại những lời Touya nói trong đầu, và bất ngờ khi thấy hình bóng người đó xuất hiện ngay lập tức trong đầu. Mà đó… không phải là Yuki…
"... Tiện thể em hỏi luôn, hôm nay Arya đi đâu rồi?"
Cố thay đổi suy nghĩ của bản thân, Masachika chợt lên tiếng khi cậu nhìn quanh căn phòng. Tuy là chủ đề đã bị thay đổi một cách đột ngột, nhưng Touya trả lời một cách thẳng đuột.
"À, em gái Kujou đi tới làm trung gian cho cuộc ẩu đả giữa các câu lạc bộ thể thao rồi…. Giờ cậu nhắc anh mới để ý, cô ấy hơi trễ rồi."
"Ẩu đả á? Nó là…"
"Đừng lo. Nó cũng chẳng phải là cuộc ẩu đả. Thật ra-"
Theo như những gì anh ấy kể, có vẻ như cuộc ẩu đả này là về quyền được sử dụng sân trường giữa câu lạc bộ bóng đá và bóng chày.
Cả hai câu lạc bộ đều muốn tận dụng sân trường để làm nơi tập luyện.
Và dường như nó trúng vào thời gian mà câu lạc bộ bóng chày cần sử dụng sân trường nhiều hơn bình thường cho các trận đấu ngoài trường hằng năm của họ.
Tuy vậy, câu lạc bộ bóng đá năm nay cũng có tiếng nói trong chuyện này. Lí do là, "Câu lạc bộ bóng đá cũng sẽ có trận đấu bên ngoài trường, nên họ muốn có quyền được sử dụng sân trường."
"Câu lạc bộ bóng chày phản bác rằng đây là điều họ làm hằng năm, câu lạc bộ bóng đá cũng chả vừa, cũng bật lại rằng chỉ là hoạt động họ làm hằng năm, thật khó hiểu khi câu lạc bộ bóng chày với ít
thành tích hơn lại được ưu ái hơn. Thật ra, câu lạc bộ bóng đá những năm gần đây đang nâng cao thành tích lên, trong khi câu lạc bộ bóng chày đang dần đi xuống với số lượng thành viên ngày càng giảm… Cả hai đều có những lí lẽ riêng, nên nó khá khó để dàn xếp hiệu quả."
"Và sau đó, Arya đảm nhận việc trung gian ạ?"
"Ừ. Bình thường, Chisaki là người đảm nhiệm để hòa giải cho những tranh cãi giữa các câu lạc bộ, nhưng hôm nay cô ấy không thể làm điều đó vì có một số việc bận bên câu lạc bộ Kendo. Anh nghĩ nó chỉ là một sự trải nghiệm, nên đã cử em gái Kujou nhưng… dường như cô ấy đã trải qua quãng thời gian khó khăn rồi nhỉ."
Sau khi nhìn lên đồng hồ, Touya nhìn ra cửa sổ hướng tới chỗ tòa nhà dành cho các câu lạc bộ.
"... Cô ấy sẽ ổn chứ?"
"Hmmm? Ừ thì, nó sẽ hơi căng thẳng một xíu, nhưng anh nghĩ nõ không trở nên ầm ĩ đâu."
Touya nói và nhún vai. Mariya thì đang sắp xếp những món đồ vừa mua, và không tỏ vẻ một chút lo lắng nào.
Nhưng, hình bóng Alisa khi dính vào tình huống căng thẳng với gã say rượu vài ngày trước hiện ra rõ trong tâm trí của Masachika. Từ từ, cảm xúc khó chịu lan rộng ra bên trong lồng ngực cậu.
"... Vậy thì, em xin phép rời đi vậy."
"Ừ, nhớ cẩn thận."
"Cảm ơn cậu hôm nay. Anh sẽ cảm ơn cậu sau."
"Vâng."
Nói lời chào với hai người khóa trên trong khi đang cảm thấy khó chịu trong lòng, Masachika sau đó rời khỏi phòng hội học sinh.
"... Chỉ cần cho nó không trở nên ầm ĩ lên là được.”
Cậu nói bâng quơ như thế và đi tới nơi cần tới, không phải là cổng trường, mà là tới căn phòng dành cho các câu lạc bộ.
"Bọn tôi đã nói rồi! Cho dù các cậu có nói rằng nó chỉ là một phong tục thông thường, thì nó cũng chỉ là một trận đấu giao hữu thôi mà? Chúng tôi sắp có một trận đấu giải cực kì quan trọng sắp tới đây này!”
"Vì là trận đấu giao hữu nên nó mới quan trọng đó! Tụi tôi cũng có mối quan hệ thân thiết với trường khác, và ngay từ đầu các cậu mới là những người đang tỏ ra quá đáng ở đây!”
Căn phòng của câu lạc bộ bóng đá đang bị bao trùm bởi bầu không khí căng thẳng. Những cái tôi đầy mạnh mẽ từ hai câu lạc bộ bóng đá và bóng chày đều đang tụ họp ở đây, và cả hai bên đang lườm nguýt nhau và có vẻ như không ai chịu nhún nhường cả.
"Xin hãy bình tĩnh. Không có lí do gì mà phải chửi nhau cả, đúng chứ?"
Alisa, người đang đứng giữa bọn họ, đang cố để hòa giải mâu thuẫn này không biết bao nhiêu lần nhưng cũng vô dụng.
Trong trường hợp này, Alisa đã chuẩn bị sẵn một chỗ tập khác ở bờ sông gần trường học như một phương pháp xử lí. Tuy nhiên, giờ đây lại xảy ra bất đồng là ai dùng sân trường, ai dùng bờ sông.
Vẫn chưa quyết định được, cuộc tranh luận của hai bên đã gần như trở thành một cuộc chửi lộn.
Alisa đang cố nghĩ ra một cách gì đó để dàn xếp, nhưng tâm trạng tức giận của cả hai bên đều đang leo thang và hiển nhiên là không ai sẽ từ chối việc đổi địa điểm.
"Vốn dĩ, câu lạc bộ bóng đá có nhiều thành viên hơn! Bàn về thời gian đi lại, bên các cậu mới cần phải đi!"
"Như tụi tôi nói các cậu chỉ đang cố làm như kế hoạch. Cố chiếm được cái sân tập với lí do đó thật là ép người quá đáng!"
"Xin, xin hãy bình tĩnh!"
Trong khi cố cất giọng lên để khiến hai bên bình tĩnh lại, con tim của Alisa gần như đang tới bờ vực vỡ vụn.
Với Alisa, bị vây quanh bởi những người lớn tuổi hơn, vạm vỡ hơn khiến cô sợ hãi.
Trên tất cả, những lời đề nghị cô nói ra đều bị chối bỏ và cả hai bên lại tiếp tục dùng những lời lẽ khó nghe để đối chất nhau, và kết quả là ngay cả Alisa cũng suy sụp tinh thần.
Cô quyết tâm bám chặt lấy nó chỉ vì ý thức trách nhiệm của thứ công việc mà cô đã nhận nó cùng với cả tinh thần cạnh tranh trong người, nhưng cho dù vậy, cô đã gần chạm đến giới hạn rồi.
(Không ai… lắng nghe lời mình nói. Đúng như dự đoán… mình…)
Không thể lay chuyển trái tim của mọi người.
Đó là điều mà cô ấy đã ngờ ngợ nhận ra từ lâu rồi.
"Không ai có thể bằng mình được", nhìn xuống những người xung quanh với suy nghĩ như vậy, cô đẩy những người khác rời xa mình, và phủ nhận việc thấu hiểu và hòa hợp với người khác.
Đây là cái giá phải trả cho việc đó.
Làm gì có ai trên thế giới này lắng nghe những lời của một con người như thế cơ chứ.
Làm sao thâm tâm của mọi người lại có thể bị lay động bởi một người luôn chỉ biết phê phán từ phía trên, mà không thân thiết với một ai cả.
(Mình… cô đơn)
Sự thật đó, giống như một chất độc, thấm nhuần qua con tim băng giá hệt như máy móc của Alisa, khiến cô đau khổ.
Mình biết, bản thân mình chọn con đường này. Quan sát mọi người xung quanh với ý thù địch, sống một cuộc sống như thể ko muốn thua ai cả.
Tất cả đều là lựa chọn của chính mình, nên không thể dừng được nữa rồi.
(Đúng vậy, mình biết mà. Mình… hiểu… mà)
Nhưng, nhưng…!
[Cứu…]
Một giọng nói nhỏ và yếu ớt bằng tiếng Nga phát ra, nhưng không ai ở đó hiểu cả.
Không thể vứt bỏ danh dự mà chạy trốn, càng không thể khóc, càng không thể thành thật nhờ sự giúp đỡ từ người khác.
Trong tâm trí cô, hình bóng lạnh lùng của bản thân nói, "Đó là vì cô luôn cô độc". Khi cô cười giễu bản thân vì điều đó là sự thật, đôi môi Alisa bằng một cách nào đó vẫn cố thốt lên thành tiếng với giọng run run.
[Ai đó, xin hãy giúp tôi…]
Trông thật nhỏ bé và khốn khổ, nhưng đấy là thứ tốt nhất mà Alisa có thể làm lúc này, một lời cầu cứu đau lòng.
Không biết những lời nói ấy dành cho ai, những câu chữ lọt ra khỏi căn phòng này đến từ một cô gái bị cô lập và không được chú ý tới, nhưng rồi cũng bị nhấn chìm bởi những lời gầm thét đầy giận dữ kia… đáng ra là như thế.
Lách cách!
Tiếng cánh cửa trượt mở vang vọng khắp phòng, kéo mọi ánh nhìn của mọi người trong phòng tập trung lai.
Đó là một nam sinh với vẻ ngoài bình thường.
Qua việc nhìn vào màu chiếc cà vạt, cậu ta là học sinh năm nhất. Cơ thể không có lực lưỡng lắm, và so với mọi tên con trai ở đây, phải nói cậu ta là người gầy nhất.
Tuy vậy, lúc cậu thanh niên nhìn xung quanh căn phòng, mọi người đều nuốt nước bọt. Trong một lúc, họ như bị nuốt chửng bởi khí chất phát ra từ cậu ta.
Im lặng nhìn những người vừa nãy cãi nhau ủm tỏi, cậu thanh niên bước những bước chắc chắn vào phòng và… đột nhiên, nói với nụ cười ngạo mạn trên mặt.
"Xin chào~ Tôi tới với tư cách là người hỗ trợ cho hội học sinh. Tôi là Kuze Masachika bên Hội học sinh chuyên xử lý những vấn đề chung."
Sau khi đã bước tới đứng đối diện căn phòng của câu lạc bộ bóng đá, Masachika đã lắng nghe tình huống mà Alisa nãy giờ cố gắng một mình.
(Đây… thực sự bất khả thi đối với Arya.)
Masachika điềm nhiên đưa ra một lời đánh giá như thế trong khi lắng nghe giọng nói của một người duy nhất, Alisa, cố hết mức để những lời cô nói có thể nghe thấy.
Cả hai bên đã dồn máu lên não quá nhiều. Ở tình huống này, cuộc tranh luận nên dời hẳn sang một ngày khác khi mà cả hai bên đã bình tĩnh trở lại.
Nếu là một Alisa thông minh, cô ấy có lẽ đã biết cách đó như là một giải pháp tốt nhất cho tình huống này.
Có lẽ, cô đã mất bình tĩnh về việc cô được tin tưởng khi nhận công việc từ hội trưởng, và không biết nhân lúc nào mà rút lui.
(... Tuy thấy có lỗi với cậu, nhưng đồng thời cậu cũng có trải nghiệm đáng giá nhỉ.)
Trong trường hợp hiếm hoi này, nó sẽ không mất quá nhiều thời gian để cuộc tranh luận sẽ dừng lại với kết cục cả hai bên tạm gác lại vấn đề này rồi rời đi mà không cần Alisa cản họ.
Và từ đó, họ có thể tạo một cuộc tranh luận khác vào một thời điểm khác.
Vì là người ngoài, mình không nên xen vào chuyện này. Nếu làm thế, nó sẽ tổn hại đến danh dự của Alisa.
"Cố lên nhé, Arya."
Masachika chỉ nói nhỏ một câu động viên, và từ đó-
[Giúp mình với…]
Masachika quay gót, và một lời cầu cứu nhỏ chạm tới lưng cậu. Cậu dừng di chuyển ngay sau đó.
Một giọng nói nhỏ nhẹ mà đau lòng cất lên.
Một tiếng gọi tìm kiếm sự giúp đỡ từ cô nàng, thứ mà cậu không phải lần đầu nghe thấy.
Masachika gãi đầu khi giọng nói kia làm lòng cậu vô thức thắt chặt lại.
(Aah, khỉ thật! Sao cậu lại thốt lên như thế chứ!)
Mình đã nên rời khỏi đây từ trước. Nếu làm thế, mình sẽ không phải nghe thấy giọng cô ấy như thế.
Thật là một lời cầu cứu vụng về. Cậu chỉ cần thật lòng hỏi hội trưởng, hoặc là chị của cậu để xin sự giúp đỡ. Vì nếu cậu không làm thế, cậu sẽ luôn cô độc suốt cuộc đời này. Và vì vậy nên…
[Ai đó, giúp tôi với…]
Tớ sẽ không thể để cậu một mình dù thế nào đi nữa.
[Японял] ừ, mình biết rồi.
Masachika lẩm bẩm và vuốt ngược mái tóc của mình, cậu lại lần nữa quay gót.
Trong lúc rất nhiều người còn bối rối bởi sự xuất hiện bất ngờ của người lạ, thì một vài người, trong đó có cả trưởng câu lạc bộ bóng chày, "Kuze…", kêu lên với vẻ ngạc nhiên. Họ là những người biết Masachika khi cậu còn là học sinh sơ trung.
"Kuze… kun…"
Alisa gọi tên cậu với vẻ ngạc nhiên và bối rối, nhưng cô dường như một phần chỉ biết dựa vào cậu. Masachika vỗ nhẹ vào lưng Alisa, và tiến ra đằng trước cô như thể bảo vệ cô vậy.
"Tôi đã được nghe kể sơ sơ từ hội trưởng, nhưng có phải là đang có mâu thuẫn giữa việc bên nào chọn sân trường và bên nào chọn bờ sông cho nơi luyện tập phải không?"
"Ừ, đúng vậy."
"Cảm ơn anh rất nhiều."
Người vừa trả lời câu hỏi của Masachika là trưởng câu lạc bộ, người vì vài lí do mà đã im lặng từ nãy giờ.
Trong khi những người khác trong câu lạc bộ tuôn ra những lời chế giễu, anh ta lại chọn cách im lặng và nhìn vào Masachika với ánh mắt nửa kì vọng nửa tin tưởng.
Như để đáp lại ánh mắt của người đàn anh, đôi mắt Masachika đảo xung quanh một lần nữa khẽ quan sát tất cả những gương mặt có trong đây trước khi nói.
"Vậy thì mọi người nghĩ sao về việc này. Nói về số lượng thành viên để dễ dàng chuyển đi, thì câu lạc bộ bóng chày sẽ ra khu vực bờ sông. Đổi lại, câu lạc bộ bóng đá có nhiều thành viên hơn sẽ cử người để giúp đỡ."
Trước đề xuất của Masachika, câu lạc bộ bóng đá thì khó chịu ra mặt, còn câu lạc bộ bóng chày thì một mực phản đối.
"Cái quái gì thế! Cuối cùng tụi tôi là người phải chịu dơ à!"
"Sao tụi tôi lại phải ra khu vực bờ sông chứ!"
Và có vẻ khá dễ hiểu khi những màn tranh cãi lại tiếp tục diễn ra. Nhưng, cả hai bên đều phải im lặng khi một giọng nói cất lên bên câu lạc bộ bóng đá.
"Nếu vậy, chúng tôi, những người quản lí, sẽ tới giúp đỡ câu lạc bộ bóng chày."Người vừa cất giọng nói là một nữ sinh, một trong những quản lí câu lạc bộ.
Cô là trưởng ban quản lý trong câu lạc bộ bóng đá, người khá là nổi tiếng với bọn con trai vì vẻ ngoài dễ thương của mình và sự cống hiến hết mình vì các thành viên.
Trước lời đề nghị không ngờ đấy, "Nếu cô ấy quyết định vậy thì…", bầu không khí đó phát ra từ bên câu lạc bộ bóng chày nhưng giờ, những lời tỏ ra miễn cưỡng lo lắng lại đến từ bên câu lạc bộ bóng đá.
Tuy vậy, ngay cả những nỗi lo ấy cũng được cô ấy trấn an bằng câu bình luận cuối cùng, "Nếu các cậu bằng lòng từ bỏ việc tranh nhau việc dùng sân tập, thỉ bên đây sẵn lòng."
"... Với chúng tôi, thì cả bọn đều ổn với những lời đề nghị đó, còn các cậu thì sao?"
Cảm nhận được tâm trạng của tất cả các thành viên, trưởng câu lạc bộ bóng chày hỏi và đội trưởng câu lạc bộ bóng đá cũng gật đầu đồng thuận với vẻ cau mày thoáng trên gương mặt của anh ta.
"Vậy thì quyết định như thế đi. Vào ngày mai xin hãy tới văn phòng hội học sinh để trình bày một cách chính thức về quyết định này.
Masachika chốt lại như thế, và cuộc nói chuyện giữa hai bên bất ngờ kết thúc một cách dễ dàng.
Sau khi giải quyết xong cuộc tranh luận, Masachika và Alisa đang đi trên hành lang bên tòa nhà câu lạc bộ, đi thẳng tới tòa nhà chính. Cả hai đi một cách im lặng mà không nói với nhau một chút gì, cũng như không nhìn nhau gì cả.
“...Aah-, xin lỗi vì việc đó.”
Cuối cùng, Masachika cũng đã lên tiếng, có lẽ do không chịu nổi bầu không khí im lặng này nữa. Alisa sau đó quay sang Masachika với vẻ khó hiểu.
“Tớ đang nói về việc bản thân đã ngắt lời và lèo lái cuộc nói chuyện một cách tùy tiện. Tớ đã khiến cậu thấy mất mặt, phải không?”
“... Không hẳn đâu.”
Đáp lại đầy ngắn gọn như thế, Alisa lại tiếp tục nhìn ra phía trước. Tuy vậy, trong khi vẫn nhìn thẳng, “Này”, cô lập tức cất tiếng gọi.
“Sao cậu… lại đưa ra một đề xuất như thế?”
“Hmm?”
“Nếu nghĩ một cách bình thường, thì chẳng có lí do gì mà câu lạc bộ bóng chày lại chịu chấp nhận một đề nghị như thế. Theo mình thấy, có vẻ như cậu biết người tiền bối đó sẽ tiến lên để ngỏ ý về việc giúp sức của bọn họ.”
“Hee… Cậu nhận ra kha khá rồi đấy.”
“Đương nhiên mình nhận ra chứ. Cậu cứ nhìn chằm chằm vào người tiền bối đó khi câu lạc bộ bóng chày lên tiếng phản đối mà, phải chứ.”
Trong khi cảm thấy ấn tượng vì cô nàng lại để ý kĩ như thế.
Masachika tiết lộ một bí mật với vẻ mặt thực tế.
“Đây là một bí mật, nhé?”
“? Được thôi.”
“Chị quản lí… thật ra, đang hẹn hò với trưởng câu lạc bộ bóng chày.”
“Eh!?”
Trước một thông tin không ngờ đó, Alisa tròn mắt nhìn cậu.
“Trong suốt cuộc tranh luận, trưởng câu lạc bộ luôn giữ im lặng trong một thời gian dài, đúng chứ? Anh ấy không thể nói điều gì quá nặng nề vì bạn gái mình đang ở phía bên kia. Có vẻ đấy có thể coi là công tư lẫn lộn đấy, nhưng tớ đoán nó cũng là một điều không thể tránh khỏi.”
“Thì… ra là vậy à.”
“Ngoài ra, sẽ rất khó cho chị ấy nữa vì hẳn là chị ấy cũng nhận ra bên phía mình đang ép người quá đáng. Đó là lí do vì sao tớ biết nếu đề nghị như thế thì chị ta sẽ vui vẻ mà chấp nhận.”
“… Mình hiểu rồi”
“Câu lạc bộ bóng chày thì vui vẻ vì có các cô gái dễ thương tới giúp đỡ trong các buổi tập luyện. Câu lạc bộ bóng đá thì vui vẻ vì có trọn sân tập dành cho họ. Cả hai người đó cũng vui vì có thể có một ngày luyện tập “vượt qua ranh giới” giữa hai câu lạc bộ. Đấy, tất cả đều vui, một mũi tên trúng ba con chim!”
Không phải là mình không cảm giác được là các thành viên câu lạc bộ bóng chày bình thường không biết những sự thật kia sẽ phần nào phải chịu thiệt thòi, và Masachika lẩm bẩm trong khi mỉm cười. Alisa cũng mỉm cười một chút khi nhìn Masachika.
“... Từ đã---”
Nhưng ngay sau đó, khi thấy một nam sinh đứng ở ngay cuối hành lang dẫn tới tòa nhà chính, nụ cười của Masachika trở nên hơi chua xót.
“Này, cuộc tranh luận ổn thỏa chứ?”
“Hội trưởng…”
Đó là Touya. Anh ấy không có một chút nghi ngờ khi thấy Masachika bên cạnh Alisa, và anh ta cười như thể nhìn thấu mọi chuyện.
“.... Câu lạc bộ bóng đá sẽ dùng sân trường và câu lạc bộ bóng chày sẽ dùng khu vực bờ sông, nhưng đổi lại, trong thời gian này các quản lí bên câu lạc bộ bóng đá sẽ giúp họ trong các buổi luyện tập, đó là cách mà cuộc tranh luận kết thúc… Phải cảm ơn Kuze-kun đó.”
“Anh hiểu rồi, cảm ơn vì sự chăm chỉ của em, em gái Kujou.”
Touya nói lên những đánh giá của bản thân mà không nói một điều gì thừa thãi khi Alisa đang thuận lại sự thật với tông giọng thực tế. Với Touya mưu mẹo như thế, Masachika chỉ có thể lườm anh ta với ánh mắt quở trách.
"Mọi thứ… đều đi theo đúng những gì mà anh lên kế hoạch nhỉ?"
"Hmmm? Không hẳn là có lí do."
“Cái thời điểm anh không bộc bạch rằng, 'hai người đang nói gì thế?'. Có vẻ như anh cũng có chút dính dáng trong một vài khía cạnh đấy nhé."
"Oops… cậu nắm thóp được anh rồi đấy."
Khi Touya thản nhiên giơ hai tay lên, Masachika thở dài như mọi năng lượng trên cơ thể rời khỏi cậu.
"Sao, thế nào? Suy nghĩ kĩ chưa?"
"..."
Mọi thứ đều bị nhìn thấu rồi nhỉ, Masachika tự nghĩ thầm trong đầu rằng lúc này, cậu nên nhận thua thì hơn.
"Ừ, thì… kẻ vô dụng Kuze Masachika đây mong muốn được tham gia hội học sinh với tư cách là thành viên mới ạ."
"Ừ, thật vui vì có cậu."
Touya khoe nụ cười nhếch đầy nam tính và Masachika cười cay đắng như muốn nói 'mình không đấu lại anh ta'. Cả hai người với nụ cười trái ngược nhau bắt tay một cách kiên quyết.
Cách đó vài bước, Alisa chứng kiến toàn bộ sự việc với vẻ bối rối trên gương mặt.
-------------------------------------------------------------------------------------------
Chap sau sẽ có sau vài ngày do editor đang bận. Thật ra là do tôi sủi.