Around 40 Otoko no Isekai Tsuuhan Seikatsu

chương 026: đột nhập! đột nhập! đột nhập!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kết cuộc thành ra bọn tôi sẽ đợi tới khi trời tối rồi mới đột nhập, cho nên hiện giờ sẽ chờ đợi cho tới lúc đó.

Tôi lại xác nhận trang bị một lần nữa.

Liệu có món đồ nào đó tốt trên Shangri-La không ―― như thứ này, thì sao? Một loại dao ném giống kunai[1] mà ninja sử dụng.

Lưỡi dao dài khoảng 10 cm, với dây dù cuốn quanh tay cầm. Phần đuôi được làm thành dạng nhẫn, bề ngoài hoàn toàn là một thanh kurai.

"Dù cũng có thứ như thế này ――nhưng là dao ném"

Tôi lấy ra hai thanh dao ném ra trước mắt thì đám mạo hiểm giả nhảy bay ra.

"Ồồh! Chẳng phải món này cũng tuyệt hay sao. Ông chủ, có nhiều món đồ tốt ha"

Tôi đã phát cho khoảng 10 người, mỗi người 2 con. 1 cây 3,500 yên, nên tổng cộng là 70,000 yên.

"Cỡ này thì sau không cần trả cũng được"

"Thiệt à. Ông chủ, khá là hào phóng ha"

Bởi trên Shangri-La là 3,500 yên, nhưng nếu bán ở chợ thì phải cỡ 1 đồng bạc (50,000 yên) ha.

Còn dành cho tôi, tôi đã thử mua ống kính la-de dành cho súng hơi. Bởi chắc chiến trường sẽ tối om, nên nếu trang bị cung chữ thập thì sẽ có ích cũng nên..

Nếu là cự li gần, nếu kết hợp với ánh sáng đỏ của thứ này thì chắc sẽ bách phát bách trúng, nhưng bởi cách bấm công tắc cũng như cách sử dụng phức tập, nên có lẽ không hợp với đám mạo hiểm giả.

Nếu tới căn cứ của kẻ địch vào ban ngày thì cũng có thể trinh sát bằng drone, nhưng tối om thì vô dụng ha.

Hơn nữa, có khi đột nhiên bị va chạm vào dâu đó cũng nên nữa.

Tôi trăn trở nhiều chuyện trong khi nhìn Shangri-La và thì ông lão nhìn vào đầu mũi tên đã trao đổi để dùng cho chiến đấu.

"Hồ~, thứ này chả phải là loại kim loại chưa từng nhìn thấy hay sao"

Ông lão đang tính dùng ma pháp gì đó ―― nhưng đột nhiên mắt ổng bắt đầu phát ra ánh sáng chói lòa.

"Thế này! Không ổn"

Ánh sáng bắn ra và phát tán những mảnh sáng nhấp nhánh ra khắp xung quanh.

"Ông lão, ông làm cái gì vậy?!"

"Không, ta làm chút ma pháp đơn giản thôi mà ...... chẳng có thứ sử dụng như chất xúc tác ma pháp lên kim loại hay đá sao"

"Vậy thì ―― bởi đó là loại kim loại chưa từng nhìn thấy, nên ông đã tính thử với nó à?"

"Đúng như cậu nói"

Thứ ông lão cầm là đầu mũi tên tôi đã trao cho mọi người thay thế mũi tên cũ. Dù tôi cho có lẽ là thép không gỉ ...... nhưng đầu mũi tên có gắn miếng thép.

Tôi thử mua một cái cốc bằng thép không gỉ và trao cho ông lão.

"Ông lão, cái này thì sao?"

"Cái nào cái nào ......"

Ông lão thử ma pháp nhưng trước mắt chỉ nổi lên quả cầu ánh sáng bé xíu.

"Xem ra không phải cái này ha"

Ử~m? Vậy là cái gì chứ? Khi nhìn lại đầu mũi tên lần nữa thì phần mũi là thép, nhưng phần trục có khi là nhôm cũng nên ha.

Tôi liền mua một tấm nhốm cỡ 10 cm có độ dày 10 mm từ Shangri-La, rồi thử trao cho ông lão.

Cầm thứ đó trên tay, ông lão phát động ma pháp thì một ánh sáng chói lòa lóa mắt liền tỏa ra.

"Ồồ! Là cái này! Cho lão cái này đê! Nếu có nó thì lão chả thèm tới phần thưởng thảo phạt luôn"

"Thật sao"

"Thật. Thế nào?"

"Nếu ông ổn thì được thôi. Có lẽ đây là thứ kim loại hiếm hoi mà một người đã kinh doanh tiệm bán dụng cụ trong lâu năm như ông lão còn chưa từng nhìn thấy bao giờ đâu nhỉ?"

"Aa, lão chưa từng thấy thứ kim loại nào như thế này bao giờ!"

Bởi xem ra ổng đang phấn khởi một cách không phù hợp với tuổi tác, cho nên chắc là ổn.

"Nếu hồi trẻ mà có được trong tay thứ như thế này, thì lão đã có thể gặt hái được thêm nhiều thành tựu hơn nữa vậy mà"

Kinh khủng tới vậy cơ à? Vậy thì, nếu mình bán hàng hóa bằng nhôm ở thế giới này, thì có chút không ổn rồi ha. Phải chú ý tới chất liệu hàng hóa thôi.......

Sau đó, thứ xem ra có thể dùng được là ....... Ồồ! Cái này, thì sao?

Thứ tôi mua trên Shangri-La là pháo. Thứ này chắc có thể dùng để uy hiếp hay gây hoảng loạn.

Tôi cũng mua bật lửa[2] để châm lửa. Pháo là 300 yên, còn bật lửa thì 1,000 yên 1 cái.

"Được! Tôi cũng cho mấy người coi ma pháp của mình luôn"

Tôi nói như vậy rồi châm lửa vào pháo hoa, rồi ném nó về phía không có người. Những âm thanh chói tay liên tục rền vang, với những mảnh vụn giấy bay lả tả.

"Fưgya~h!"

Myaree dựng đứng lông và bắt đầu bỏ chạy, ngay cả đám mạo hiểm giả khác cũng ngã dập mông ra đất.

"Hahaha! Thứ này không có khả năng gây thương tích, nhưng chắc có thể dùng để dọa dẫm"

Xung quanh hiện được bao phủ bởi làn khói trắng cùng với mùi thuốc súng.

"Chó chết! Giật cả mình"

"Rõ rành xem ra chẳng hề có uy lực, nhưng vẫn đủ dùng ha"

Tuy cũng nhận được sự cho phép của ông lão tiệm tiệm bán dụng cụ, nhưng nếu phát nổ nó gần mặt thì cũng đủ gây ra thương tích, và nó cũng đủ sức để làm mất đi khả năng thích giác của tai nữa.

Hồi còn là con nít, từng có lần nó nổ khi tôi cầm trên tay, máu trào ra, quả là một trải nghiệm kinh khủng.

Nhắc đến vũ khí, cũng có những vũ khí hào nhoáng như máy cắt cỏ, hay cưa máy ――nhưng đối tượng sử dụng là con người thì có hơi quá ha.

Đối phương là kẻ ngoại đạo, thì được à? Dẫu thế tôi vẫn thấy ngần ngại.

Phải rồi phải rồi, phải đổ nhiên liệu cho xe tải ha. Tôi mở cái nắp thùng nhiên liện màu đen ở bên phải thân xe, rồi đổ vào khoảng 20L nhiên liệu được cải tạo từ dầu hỏa trắng trong itemBOX.

Tuy sách ghi rằng thùng nhiên liệu có dung lượng 70L. nhưng có lẽ đủ sức để trở về tới thị trấn sau khi cuộc chinh phạt này kết thúc còn gì.

Bởi hình như 1 lít chạy được 8~9 km ha. Nếu đổ 30L vào thì tính ra chạy được 240~270 km. Dư sức.

Mà đó là chuyện nếu trở về được một cách bình yên.

Có trang bị cỡ này thì chắc sẽ xoay xở được thôi. Bọn tôi quyết định đợi tới khi trời tối trong nơi cắm trại cho trận quyết chiến.

------◇◇◇------

―― Rồi vào buổi tối.

Vào lúc bầu trời nhuộm sắc đỏ, bọn tôi đã bắt đầu hành động.

Tôi để mọi người lên xe tải và hướng tới thành lũy của kẻ địch. Là một cứ điểm khoảng 5km theo đồng hồ đo lường ở trong rừng.

Có con dường dẫn tới khu cổ thành trong rừng, việc một nơi được phân định rõ ràng thế này vậy mà quốc gia lại chẳng hề manh động gì cũng là chuyện có phần hơi khó hiểu.

Bên trong rừng đã tối, nhưng bởi chạy xe mà không bật đèn pha, nên tôi di chuyển một cách chậm rãi.

Ở trước bọn tôi là Myaree đang cầm theo bộ đàm liên lạc đi trước với vai trò do thám.

"Myaree, có kẻ đich không?"

『Không có nya!』

Tôi dùng bộ đàm liên lạc nói chuyện với Myaree trong khi dùng một tay điều khiển vô lăng trên con đường gồ ghề.

Xem ra cô nàng cũng đã quen với cách sử dụng bộ đàm liên lạc.

Cũng có vũng nước ở đây đó, nhưng nếu là xe tải 4WD thì chẳng cần lo lắng. Tôi vừa rung lắc mạnh sang trái phải vừa vượt qua chúng.

May mắn thay xem ra không có những vũng lầy.

Xung quanh cũng dần dần trở nên tối tăm, ở thế giới này hoàn toàn không có nguồn sáng ở ngoài đường.

Nói đến nguồn sáng thì cỡ mặt trăng và những vì sao tỏa sáng trên bầu trời. Cũng giống với thế giới cũ chỉ có 1 mặt trăng, nhưng việc không hề có một chòm sao quen nhìn nào ở trên bầu trời thật có phần cô quạnh.

Tôi tạm dừng tại một điểm ở khoảng 4km từ lúc vào rừng, và tắt động cơ.

Tôi rời khỏi ghế lái xe và đi về phía thùng xe, rồi cùng mọi người nghe liên lạc từ Myaree. Hẳn cự li còn khoảng 1km, nên xem ra cũng vừa đủ khả năng nói chuyện với Myaree.

"Myaree, tình hình thế nào?"

『Có một tòa thành được bao quanh bởi lớp tường đá với một cánh cổng to bằng gỗ nya』

"Có thấy kẻ địch không?"

『Có mấy giàn giáo vươn lên cao hơn tường thành và những kẻ canh gác ở trên đó nya』

"Bên trong có người chứ?"

『Tôi nghe thấy những giọng nói, nhiều vô số nya』

Con số không tưởng mà người thú không thể đếm một cách cụ thể, nhưng xem ra có kha khá người.

Thế này, sẽ thành một cuộc chiến tương đối liều lĩnh ha~. Tuy đã biết rõ, nhưng đây là chế độ tương đối khó nhàn.

Nếu thế thì kiên trì chờ đợi khoảng 1 tiếng ―― xung quanh đã tối thẫm hoàn toàn.

"Nào, chuẩn bị xuất phát chứ?"

"Ừm, thời điểm thích hợp đấy nha"

Chờ đợi dấu hiệu từ ngài tước hiệp sĩ, bọn tôi triển khai hành động. Tuy là người trẻ trong số những người ở đây, nhưng cậu vừa có địa vị cao nhất lại vừa có kinh nghiệm thực chiến phong phú.

Bởi một người dân làng thế này là tước vị sĩ 1 đời nên tương lai của quốc gia này cũng thật hiểm nguy.

Có lẽ lũ con cái ngu ngốc của các vương hầu quý tộc lỡ chiếm lấy những vùng đất trọng yếu rồi còn gì.

"Ông chủ, hãy làm cái này đi.

Tôi được người thú trao cho 1 cái lá cây.0

"Ông chủ xem ra không có kinh nghiêm chiến đấu, nên chắc chưa từng làm nó đúng không. Hãy làm như thế này rồi cắn nó vậy đó"

Nói như thế rồi Nyakero bắt đầu cắn chiếc lá.

"Thế này à?"

Khi nhai chiếc lá thì mùi lá còn non cũng vị đáng lan rộng bên trong miệng.

"Gì đây, đắng thế!"

Rồi dần dần miệng tôi trở nên cứng ngắc, không thể phát âm được rõ rành.

"Quái gì đây, cóa ổm khôn dậy?"

"Haha, ổn thôi ổn thôi, ngay lập tức có hiệu quả thôi"

Hơi choáng váng chút, nhưng bắt đầu xảy ra thay đổi trong cơ thể tôi.

Trong mắt tôi tràn ngậm những hạt ánh sáng nổ lách tách.

Khi đó tôi có cảm giác tầm nhìn vốn dĩ tối tăm đột nhiên cả màu sắc mọi vật cũng trở nên rõ ràng.

"HAHAHA, cái gì đây! HAHAHA, đây không phải thứ thuốc nguy hiểm đấy chứ?"

"Đã bảo ổn mà. Hình như dùng quá đà sẽ thành người tàn phế, nhưng nếu không phải kẻ ngốc tới độ đó thì chẳng thành ra tới mức đó đâu"

"HAHAHA! Quả nhiên, là loại nguy hiểm còn gì"

Tuy chẳng hiểu sao, nhưng dùng rồi thật thú vị. Giờ sẽ hướng tới tử địa mà tôi chnagwr thể dừng cười.

"Được roài đi chứ!"

""Ờờ!""

Tôi ngồi lên ghế lái xe tải, mở khóa, rồi liên lạc với Myaree bằng bộ đàm liên lạc.

"Myaree, đi thôi!"

『Rõ nya! Tôi sẽ hạ gục đám canh gác nya!』

"Đi thôiii!"

Tôi bật đèn pha, rồi dẫm chân ga. Khoảng cách còn lại cũng chẳng tới 1 km. Khoảng 1~2 phút là tới.

Tôi phóng nhanh xe tải trên con đường hẹp giữa khu rừng.

Nói chung vui không chịu nổi.

Đại khái, sau khoảng 1 phút rưỡi, tôi đã nhìn thấy khu thành cổ xây bằng đá và cánh cổng to bằng gỗ. Độ cao chắc khoảng 3m.

Nhìn thấy chiếc xe tải của bọn tôi, Myaree, người đã dọn dẹp đám canh gác, liền nhảy lên thân xe.

"Ông lão! Nhờ ông đó!"

Tôi thò đầu ra khỏi cửa sổ và gửi lời động viên tới ông lão.

"Cứ giao cho lão. 『Hỡi rìa vực thẳm dẫn tới dị không trống rỗng, hãy băn cho ta sức mạnh từ những linh hồn đã biến mất』"

Tựa theo câu chú của ông ấy, một ánh sáng xanh tụ lại trước cánh cổng.

"Ma Pháp Bạo Liệt[note43163]!"

Ánh sáng xanh chuyển thành ngọn lửa bộc phát màu đỏ, thì cánh cổng khổng lồ bị thổi bay tan tành, cánh mảnh vỡ phát tán và rơi xuống mặt đất.

Sóng xung kích đã rung chuyển thảm thực vật trong rừng theo hình tròn đồng tâm, một cái cây lớn ở gần nơi diễn ra vụ nổ vang lên tiếng cành cây cọ xát vào nhau và đổ rầm xuống mặt đất.

Nhưng mà chắc do dư chấn, xem ra tới cả bức tường thành bằng đá cũng bị thổi bay.

"Khiếp thếếếế! Ông lão, khiếp thế ha!"

"Hahaha, là nhờ vào món kim loại mượn của cậu thôi, nhưng xem ra khả năng kiểm soát có phần hơi khó nhằn ha"

Có điều cánh cửa lớn vốn là trở ngại trước mắt đã bị thổi bay đi.

"Ông lão! Đòn khủng khiếp ấy, ông còn bắn thêm được nữa chứ?"

"Không, hôm nay đến đây là hết mức rồi ha"

Quả nhiên, xem ra ta không thể bắn được vài lần thứ ma pháp khủng. Chuyện đó, cũng phải ha.

"Đi thôi nàoooo!"

Tôi dẫm chân ga, và lao xe vào trong biển lửa vẫn còn đang cháy rực.

Chiếc xe vượt qua những mảnh vụn một cách lắc lư, thoát ra khỏi đám khói và tiến ra một căn phòng lớn.

Vài chỗ trong căn phòng lớn đang bị những đống lửa thiêu đốt nhưng vẫn có thể nhìn thấy xung quanh, cho dù khá mờ mịt ―― chắc do hiệu quả từ cái lá đã nhai trước khi tới đây, tầm nhìn của tôi cũng khá rõ ràng.

Trước mắt có một cái đồi, và một tòa nhà bằng gỗ theo hình dạng một nhà sàn. Ở phía tay phải là 2 tòa nhà lớn bằng gỗ mà tôi cho là các kí túc xá.

Tôi đạp thắng xe và quay vô lăng sang bên trái, thì bánh sau trượt dài.

Vừa làm một cú cua xe lớn, tôi vừa vượt qua đống lửa cháy rực, rồi dừng chiếc xe tải lại ngay trước mặt tòa nhà.

Tôi rời khỏi ghế lái rồi nhanh chóng leo lên thân xe và lấy cây cung chữ thập từ trong itemBOX ra.

Nghe thấy tiếng ồn ào, khoảng 10 người trong đám côn đồ liền xuất hiện từ tòa nhà trước mặt.

Bọn tôi đã đạt được mục đích đề ra. Đám địch đang uống rượu đình đám chỉ cầm kiếm trong bộ dạng bán khỏa thân với độc chiếc quần trên người

Từ thùng xe tải, nơi đã dựng lên những tấm khiên bằng nhựa polycacbonat, liên tiếp những mũi tên bay ra từ chiếc cung chữ thập và xiên quen lũ đọa tặc.

Dù khi nói đến quang cảnh nổi lên trong đầu tôi về việc đón nhận dòn tấn công từ cung tên, thì đó là cảnh những mũi tên xuyên thủng qua ngực ――.

Các mũi tên bắn ra liên tiếp từ cái cung chữ thập này đã xuyên thủng qua cơ thể kẻ địch một cách nhẹ nhàng và cắm chặt vào những cây cối ở phía sau chúng.

Dù thế, uy lực của cây cung chữ thập tuy mạnh nhưng tốc độ nạp tên lại chậm chạp. Trong lúc nạp tên, những kẻ địch mới lại xuất hiện.

"Được roài~!"

Đám người thú dẫn đầu bởi Nyakero, đã lấy thành của thùng xe làm bệ dẫm và liên tục chém bay kẻ địch.

Khi người thú vung mạnh thanh đao thuyền xuống , thì 1 kẻ địch đã nhận một cú chém theo phương ngang vào đầu nhưng ――.

Chịu thua sức mạnh hùng mạnh của người thú, lưỡi dao cứ vậy ăn sâu vào xương sọ.

Cậu ta dẫm đạp lên tên đó, rồi lại vũng lưỡi kiếm theo phương ngang hiết mình, thì lại làm bay thêm 2 cái đầu nữa.

"Hahaha! Dù đã lo lắng về thanh katana mỏng manh như thế này, nhưng thứ này cắt ngọt không ngờ đấy!"

4 người thú làm bữa tiệc máu với đám côn đồ, nhưng mà kinh khủng quá. Thế này thì chẳng phải chỉ với sức chiến đấu của những người thú là đủ rồi hay sao?

Chưa kể bọn họ còn tinh mắt trong đêm nữa. Ngay cả trong không gian mù mờ này, họ vẫn nhìn thấy rõ ràng kẻ địch còn gì.

Kế tiếp, là ngài tước hiệp sĩ nhảy xuống bên cạnh đám người thú.

"Fưfưfư, đêm nay thanh Wolf Fang sẽ được uống máu"

Khi đỡ thanh kiếm mà kẻ địch đang vung tới bắng cách vung vũ khí lên, thì lưỡi kiếm xoay một vòng và chém vào nách kẻ địch từ dưới lên.

"Quả nhiên ―― nó sắc bén một cách ngoạn ngục"

Cậu ấy đang nhìn chằm chằm vào thanh kiếm đã nhuốm máu, nhưng đôi mắt đang cố định vào nó ―― Đáng sợ quá.

Lúc nào cũng là một ngài tước hiệp sĩ lịch lãm, nhưng chắc cậu ta là một người đáng sợ nếu bị chọc giận. Sau này chả thận trọng với điểm này là chẳng xong đâu.

Ngay cả anh chàng macho, người đã dựng lá cờ hơi nguy hiểm trước lúc xuất phát, cũng bình an vô sự.

Trước hết, cứ dựng khiên nhựa Polycacbonat và ở trên thùng xe, thì không chết đâu.

Nếu càng ngày càng không được, thì mình sẽ nhảy lên xe tải rồi bỏ chạy toàn lực là được.

Khi đang đối phó với kẻ địch từ chính diện, thì kẻ địch cũng lao ra từ căn nhà nghỉ lớn ở bên tay phải.

Tôi lấy cây pháo từ trong itemBOX ra, rồi châm lửa bằng cái bật lửa và ném thẳng về phía kẻ địch mới.

Tiếng nổ mãnh liệt làm khuấy động toàn bộ khu vực xung quanh, màn khói trắng bao phủ được chiếu sáng bởi những tia sáng từ vụ nổ ――.

Kẻ địch thấy bối rối trước sự việc đột nhiên xảy ra, và bắt đầu thối lui.

"Triêu hồi Yu*bo!"

Khi chiếc máy đào gầu ngược kéo bằng dây cáp xuất hiện ở quảng trường, thì thản nhiên leo lên người cộng sự, đặt cây nỏ ở chan, rồi khởi động động cơ.

Tôi say sưa với âm thanh động cơ diezen và mở toàn bộ van điều tiết ―― rồi ấn công tắc đèn pha, thì ánh sáng chói làm nổi bật bộ dạng của lũ côn đồ.

Cỗ máy hạng nặng bằng thép đã tiến về phía trước trong khi tạo ra âm thanh của đường dây xích, và giãn tay xúc ra.

"Hahaha! Yu*bo xoay chuyển!"

―― Rồi phối hợp cùng tiếng gào thét của tôi, cỗ máy hạng nặng bắt đầu xoay chuyển vòng vòng bằng tốc độ cao.

Đám côn đồ đã bị thổi bay bởi gầu xúc bằng thép và lăn kềnh ra. Chúng đã va chạm với thứ khá nặng nề bằng một tốc độ kinh khủng, làm gì chuyện kết thúc mà chẳng gây ra tổn hại gì.

Nếu vươn cánh tay máy xúc thì có thể vươn ra khoảng 4m, nhưng khi quay vòng ở đó thì tạo ra một hình tròn đường kính khoảng 25m. Nếu quay 1 vòng/1 giây ―― tốc độ chu vi vòng quanh cũng tới 90km/giờ.

Cho nên hẳn có thông báo đề phòng khi máy đào gầu ngược kéo bằng dây cáp hoạt động ở công trường. ―― rằng: Cấm tiến vào bán kính khu thi công.

Cánh tay máy xúc vung lên độ cao 3m, trong khi tiến lại gần bè lũ côn đồ đã bị thổi bay lăn kềnh ra, rồi vung xuống chúng thẳng một mạch.

Làm gì có chuyện một người còn sống chịu nổi thứ sức mạnh đã nhẹ nhàng đào một cái hố và đập bể khối bê tông ấy chứ.

Thân thể của người đàn ông bị xé toạc, nghiền nát, rồi đổ rầm và lăn ra mặt đất, đã biến thành hai phần.

Sau đó cậu vung mạnh phần nội tạng bằng cái gầu, rồi lại nâng cần cẩu lên và tiếp cận lũ đàn ông còn sống.

Lũ ác ôn trở nên hoảng loạn trước khối thép hình dáng kì lạ phát ra thứ ánh sáng chói lòa 眩い光を発し―― đang tiến lại gần trong khi nâng lên hạ xuống cánh tay và xô đẩy xác chết bằng tấm ván san phẳng mặt đất.

"""Qu, qu, qu ―― quái vật đấyyyyy!"""

Dù có là phường ác bá lão luyện cỡ nào, họ chẳng có cửa nào khi bị chi phối bởi nổi khiếp đảm. Họ bị những mũi tên bắn liên tiếp vào lưng từ thân xe tải rồi chết cả.

"Hahaha! Hihihihi!"

Tôi đang hoàn toàn điên loạn. Tôi đang tràn đầy thứ cảm giác vô địch. Bây giờ tôi thậm chí còn nghĩ rằng: dẫu có lao vào giữa làn mưa tên cũng chẳng chết được đâu nữa.

Chính xác hơn là trạng thái vô địch. Cho dù làm gì có chuyện mình thật sự vô địch chứ.

Những người trước mắt đang trên bờ của cái chết, còn tôi đang giết bọn họ. Nhưng mà, tôi lại không có chút cảm giác tội lỗi, hay sự ngần ngại nào cả. Ở đó chỉ có mỗi cảm giác hân hoan trồi lên từ sâu thẳm con tim thôi.

Có lẽ là do cái lá đã cắn trước khi vào cuộc chiến. Tôi, người đang chỉ cao hứng chút và ngồi thu lu trong một góc trái tim, đã suy nghĩ như vậy.。

Tôi phá hủy căn nhà trọ bằng gỗ mà lũ côn đồ còn sót trốn vào bằng cái gầu xúc đã nâng cao.

Những bước tường và cánh cửa trở thành các mảnh vụn, và vang lên âm thanh bari-bari của những tấm ván lớn bị phá vỡ.

"""Kyaaaaa!"""

Từ bên trong vọng ra những giọng la hét the thé ―― đàn bà à?

"Nếu có phụ nữ thì hãy trốn vào trong góc mau!"

Đám người thú tràn vào căn nhà trọ từ chỗ bị phá hủy, dứt điểm đám ác ôn còn sống sót và tổ chức một bữa tiệc máu.

"Gyaaa!" "Hiii!" "Cứu tôi vớii"

Tôi nghĩ về đám ác ôn đang bối rối không biết bỏ trốn đi đâu ―― rằng bây giờ chúng lại nói cái gì thế. Vào lúc này lại kêu: Cứu tôi vớii ―― hay, không có lòng tự hào của kẻ ác à?

Tôi cũng phá hủy 1 căn nhà trọ nữa và dọn dẹp lũ tàn dư.

"Lũ chúng màyy! Nhìn con này coi!!"

Một giọng nói lớn đột nhiên vang lên trong quảng trường.

Một người đàn ông râu ria tóc dài đang đứng trên phần sàn nhô ra của toà nhà ở phía chính diện. Trên má y có một vết sẹo lớn.

Đó là người đang ông bị truy nã có dán ảnh ở hội mạo hiểm giả ―― có lẽ tên này là người đứng đầu ở đây ―― Shaga.

Ở phía trước người đàn ông ấy là Primula đang đứng trong khi bị kiếm dí vào người.

"Đa phần, có lẽ là đoàn chinh phạt được thành lập để giải cứu đứa con gái này còn gì, nhưng ta đã không ngờ tới việc chỉ từ ngày hôm qua tới hôm nay lại một ma đạo sĩ siêu phàm có thể sử dụng thứ quái vật như thế tới đây đấy"

"Cô Primula!"

"Anh Kenichi!"

"Tên ác ôn này! Mau tránh ra khỏi cô Primula đi!"

Trước hết tôi thử thốt ra lời nói tựa như một nhân vật chính xem.

"Ở đâu ra loại ác ôn bị bảo ―― Tránh xa ra, thì sẽ tránh ra chứ! Nếu chúng mày chả đặt vũ khí xuống, thì đứa con gái này chẳng còn mạng đâu đấy!"

Phía này cũng có tên ác ôn thực sự ra vẻ một kẻ ác ôn ôn. Mình đã bị thuyết phục theo một cách kì quặc, nhưng giờ đâu phải lúc để bị thuyết phục chứ.

Chắc do thuốc nên tôi toàn nghĩ tới những chuyện kì quái. Hoàn toàn không hề có cảm giác tuyệt vọng[note43164].

Hoàn toàn có cảm giác tựa như một người khác đang nhìn bộ phim truyền hình từ bên ngoài vậy.

Tuy nhiên chỉ việc phải cứu cô ấy ―― thì tôi hiểu được.

Đột nhiên, Shaga đặt tay lên áo blouse của Primula rồi dồn hết sức xé toạc nó.

Bộ ngực trắng nõn, căng tròn, đầy đặn của cô ấy bị lộ ra trước mắt đám mạo hiểm giả.

"Kyaaaaa!"

"Cô Primula! Ngươi làm cái gì vậy ー! Thật không tha thứ nổi!"

"Hahaha! Chết tiệt! Chuyện thành như thế này thì mặc kệ lũ quý tộc mà chiều chuộng con nhãi này thỏa thích còn hơn đây"

Nói như thế, rồi Shaga bắt dầu dùng lưỡi liếm má cô ấy.

Này này, có vẻ giờ hắn mới nói một chuyện thật kinh khủng ha.......

"Ưưư......""

Tiếng thổn thức từ Primula đang rò rỉ ra.

"Myaree, nghe thấy tôi chứ?"

Đôi tai của cô ấy hướng về phía này do giọng nói của tôi. Dẫu có cách xa một chút, khả năng thính giác của người thú hẳn vẫn nghe ra được.

Tôi gỡ đèn la-de khỏi cái nỏ, bật nguồn, rồi chiếu nó vào cơ thể của Shaga.

"Cô nhìn thấy ánh sáng đỏ trên cơ thể tên đầu lĩnh của địch chứ?"

Đôi tai của cô ấy vẫy vẫy.

"Cô hãy xuyên thủng tên đầu lĩnh của địch bằng thứ ánh sáng ấy và xử lí hắn bằng cung đi"

Đôi tai cô gái lại vẫy vẫy phản ứng.

"Được chứ~? Hai~ba!"

Tôi chuyển ánh sáng đỏ của đèn la-de vào con ngươi của Shaga.

"Agaa! Cái gì vậyy?! Chết tiệt!"

Shaga rời tay khỏi Primula, và cúi người ôm mắt.

"Là lúc này!"

Myaree giương cung bằng tốc độ mắt không theo kịp ―― rồi một tia sáng bắn ra đâm xuyên qua nhãn cầu và bàn tay của Shaga, đầu mũi tên bật ra phía sau hộp sọ của hắn.

Đương nhiên là cái chết tức khắc.

Cả đám thuộc hạ ở bên cạnh Shaga cũng nhận lấy các mũi tên từ chiếc nỏ và bị xiên que tự như những con nhím.

Sự tĩnh lặng bao trùm lấy xung quanh, bên trong màn đêm tối tăm ―― Có lẽ, giờ lũ bất lương đã bị tiêu diệt hoàn toàn.

"""Làm được roàiiiii"""

Sau vài phút tĩnh lặng, đám người thú đã rú lên.

"Hyôôôô! Thiệt sự, làm được được rồi!"

"Ưôô! Thế là kiếm được được khoản tiền lớn đấyyy!"

Ngọn lửa mới tàn lụi lại cháy bùng lên, quảng trường được bao trùm bởi giọng nói nhuộm sắc màu the thé của đám mạo hiểm giả.

---

Chú thích dịch giả: chợt nhận ra bộ này đã kết thúc hơn nửa năm rồi.

[1] kunai

[2] Bật lửa turbo, hộp quẹt

Truyện Chữ Hay