Around 40 Otoko no Isekai Tsuuhan Seikatsu

chương 023: biến chuyển bất ngờ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

―― Sáng tỉnh dậy.

Ở bên cạnh là Primula đang ngủ với tiếng ngáy thật dễ thương, nhưng tôi nhỏm dậy trước, ngồi ra mép giường và cất tiếng thở dài nhẹ.

"Cớ sao, một ông chú như thế này là ổn cơ chứ ha~......"

Tôi chuẩn bị cái bàn lấy ra từ itemBOX thì Primula tỉnh giấc, nên tôi quyết định làm bữa sáng.

Bởi cô bảo: granola là được nên ―― tôi lấy sữa bò cho cô ấy, còn tôi chỉ cà phê thôi.

"Thứ đồ uống màu đen này là?"

"Cái này là đồ uống gọi là cà phê"

Bởi Primula bảo muốn uống, nên tôi để cô uống một ngụm.

Mà~, cái này gọi là nụ hôn gián tiếp, nhưng một ông chú từng này tuổi làm gì có chuyện sẽ bối rối bởi chuyện cỡ này chứ.

Cô ấy cũng chẳng tỏa ra vẻ đặc biệt để ý tới nó ha.

"...... ano, mà cái này đắng ghê"

"Haha, quen rồi sẽ nghiện cái vị này thôi"

Bọn tôi nói chuyện về itemBOX, trong khi dùng bữa.

Xem ra ngài Mallow đã để ý tới, độ lớn dung lượng itemBOX của tôi. Quả nhiên việc tôi sở hữu itemBOX tương tự đã bị lộ rồi à.

Thực tế cô ấy đã bảo itemBOX của ngài Mallow cũng có khối lượng đáng kể. Tuy nhiên, hình như ông che giấu chuyện đó bởi có nhiều kẻ tiếp cận ổng với mục đích đen tối.

Cho nên, ông cũng phần nào hiểu được và giữ im lặng chuyện tôi che dấu dung lượng itemBOX ha.

Thật tốt vì ngài Mallow đối tác là một người tốt. Dù tôi chỉ thỉnh thoảng thực sự may mắn ha.

Bởi đã ăn xong, tôi tiễn Primula tới tận dòng sông, rồi trở về nhà.

Theo câu chuyện từ cô, họ sẽ khởi hành chuyến đi mua hàng cỡ 1 tháng, nên trong thời gian đó, lâu đài Mallow sẽ bị vắng người.

Bởi dường như cô ấy cũng sẽ đồng hành trong chuyến du hành, nên xem ra việc tự mình đi mua sắm dẫu cho đã trở thành một cửa hàng lớn hàng đầu là phong cách nhà Mallow.

"Trước hết, đi coi ruộng cái ha ......"

Có điều khi nhìn cái ruộng ―― những cây cà chua non mới bắt đầu đơm hạt tất cả đã đổ sập một cách đẹp đẽ. Thế này là bị chơi m――.

"Cái giề thế này! Có khi nào là ăn rễ?"

Ăn rễ là một thiệt hại mùa màng khi sâu bướm hay ấu trùng bọ cánh cứng chui vào trong thân cây hoa màu, và ăn tới tận gốc rễ, khiến cho nó đổ rập.

Chúng thật sự đổ rập một cách ngoạn mục. Không phải lá mà là thân cây, cứ thế này sẽ bị héo mất thôi. Chúng thực sự đã bị hủy diệt hoàn toàn một cách dễ dàng tới mức nực cười.

Ngay cả với vườn rau tại gia ở thế giới cũ, tôi đã từng suy sụp bởi ruộng vườn bị phá hỏng hoàn toàn do chuyện này.

"Thiệt sự sao! Có cả ăn rễ ở ngay cả thế giới khác sao ...... cúc vạn thọ không có tác dụng à?"

Trong tình trạng kiệt quệ, tôi tìm kiếm trên Shangri-La ―― rõ ràng có bán cả hóa chất nông nghiệp đối phó với ăn rễ, nhưng chắc mua thêm một cục ma thạch diệt côn trùng sẽ hơn ha.

Ma thạch đắt đỏ, nhưng chắc sẽ tốt hơn so với việc sử dụng hóa chất nông nghiệp. Nhắc đến sống chậm là liên tưởng tới hình ảnh không hóa chất mà.

Thế nhưng trong vườn rau tại gia ở thế giới cũ, tôi thường sử dụng hóa chất nông nghiệp. Thì bởi, nếu không dùng thuốc, là sẽ hỏng sạch khu vườn mà.

Nên sử dụng một thứ tiện lợi nếu ta không lạm dụng quá. Tuy nhiên, bởi nơi này có thứ tiện lợi gọi là ma thạch, nên tôi sẽ sử dụng thứ ấy.

Tuy tương đối đau khổ, nhưng đâu thể cứ để mặc như thế này được.

Tôi dọn dẹp những cây trồng đã trở nên vô vọng, mang ra chỗ để phân chuồng và lấy máy cày ra làm ruộng.

Tôi cho máy cày vào trong itemBOX, dùng cuốc tạo những luống cây, thì đột nhiên có tiếng gọi vang lên từ phía sau.

"Có khi nào"

"Há?"

Khi quay sang, đó là một khuôn mặt mà tôi còn ghi nhớ ―― đó là ngài tước hiệp sĩ hay ghé qua, tiệm của tôi.

Có điều, khác với với mọi khi, anh ta đang mặc trên mình một bộ giáo giáp hào nhoáng. Loại trang bị toàn thân.

"Anh[note33380] là ...... Tôi đến điều tra, bởi chuyện về một người đàn ông đáng ngờ đang sinh sống bên trong khu rừng"

"Ối chà ối chà, ngài tước hiệp sĩ. Thật bất ngờ khi gặp ngài ở một nơi như thế này"

"Kẻ đang sống ở trong rừng là anh sao"

"A~ ...... Vâng[note33381]. Nhưng mà chẳng phải không có quy định cấm việc sống trong rừng hay sao?

"Chuyện đó đúng là vậy, nhưng ...... anh đã xây một căn nhà như vậy ở một nơi thế này ha"

Anh ấy đang săm soi căn nhà tôi xây, nhưng trông có chút ngạc nhiên.

"Vô cùng, vất vả đó"

Tôi cười gượng, nhưng ngài hiệp sĩ đã nhận ra những tấm pin năng lượng mặt trời được xếp bên ngoài.

"Thế này là?

"À~ừm, thứ này là ...... những thứ có liên quan đến ma pháp, nên xin lỗi, những tôi không thể nói được"

Chết thật! Quả nhiên, nó nổi bật quá ha~. Để sống thoải mái, kiểu gì cũng cần có điện.

Ở những vùng sâu xa không có người, thật phiền phức để vô thị trấn nữa.......

"Ma pháp? Sử dụng một thứ kì quái lạ lùng như thế ―― anh là ma đạo sư à?"

"Vâng~, mà~ ...... xin thứ lỗi, những xin ngài giữ kín chuyện này ......"

Tôi lấy đồng vàng ra khỏi itemBOX, và tính đưa cho anh ta thì bị ngăn lại.

"Đúng vậy ha ―― nếu họ nhận ra anh là ma đạo sư sử dụng ma pháp mạnh mẽ, thì sẽ thành chuyện tồi tệ ha"

"Do đó, tôi mới né tránh sự chú ý của người xung quanh, và sinh sống ở đây ......"

Mà đương nhiên đó là lời nói dối trắng trợn. Nhưng chuyện né tránh ánh nhìn của người khác là thật.

"Dù tôi chỉ ở rìa trong giới quý tộc, nhưng ―― rõ rành cũng có chuyện mấy quý tộc sử dụng uy quyền thế lực một cách quá quắt, tôi cũng hiểu được tâm trạng muốn che giấu thân phận của anh"

Một tước hiệp sĩ như anh ta, là hiệp sĩ một thế hệ, nên con cái không thể kế tục chức vụ ay. Đương nhiên ảnh cũng không có chức vụ, hay lãnh địa cai trị.

"Vậy nên ......"

"Mà~, nếu đáp ứng được, tôi muốn anh lắng nghe một lời cầu xin"

"Là chuyện gì vậy? Nếu là chuyện mà tôi có thể làm, thì bất kể điều gì"

Anh ấy gỡ thanh kiếm treo ở hông ra.

Đó là phiên bản chỉnh sửa của thanh Kennata tôi bán ở gian hàng vỉa hè, nên khác với nguyên bản, nó có miếng chặn tay cầm lớn, được cải tiến cho việc chiến đấu.

"Thanh kiếm ngắn này, mua từ anh vô cùng tuyệt vời. Nếu được, tôi muốn một thanh đại kiếm tương tự với thứ này"

"Ư~m, nhưng chỗ tôi không có giao dịch loại kiếm dài ......"

Do Luật kiểm soát kiếm và súng, nên không có bán kiếm trên Shangri-La ha.

Tôi thử tìm kiếm một lần nữa, nhưng không có bán thứ như vậy. Đâu thế giao cho thanh kiếm bắt chước thanh Excalibur sử dụng cho cosplay chứ.

Tuy nhiên khi tìm kiếm dao, tôi đã tìm ra được một món đồ tốt.

"Nếu thế, làm thế này đi. Bởi tôi không giao dịch đại kiếm, nên tôi sẽ đưa ngài phần cốt thép. Bởi tôi sẽ giao cho ngài số cốt thép này, nên ngài nhờ người thợ rèn quen biết làm cho một thanh kiếm, vậy được?"

"Ra vậy ―― cũng có cách như thế nhỉ"

Tôi mang phần cốt thép làm dao trên Shangri-La ra.

Thanh Kennata bán cho anh ấy là loại cốt thép giấy xanh, nhưng do không có bán, nên tôi đã lấy loại A*S-34.[1]

Đây là một thứ ưu tú cứng chắc khó gỉ, nên tôi cũng từng mang biết bao nhiêu loại dao sử dụng thứ thép này.

Giá cả là 70,000 yên với loại có kích thước 5mm×200mm×600mm. Nếu có 4 miếng này, chắc có thể tạo ra bất cứ thứ gì, ngay cả thanh đại kiếm.

Trước hết tôi thử chỉ trao cho anh ấy một miếng.

"Nó sẽ ra thế này"

Ánh mắt của ngài tước hiệp sĩ lấp lánh khi nhìn miếng thép.

"Cái này kinh thật! Trong như thể được cắt ra từ một con dao"

Aa, không phải miếng thép, rõ ràng cậu ấy lại bị xúc động trước hình dáng vuông vức của nó.

"Tôi sẽ trao cho ngài 4 miếng, nên. Nếu vậy, dẫu có là thanh đại kiếm như thế nào, chắc cũng sẽ tạo ra được thôi"

"Ưưm ...... Được! Tôi ưng cách này"

"Cám ơn. Aa, mà chỉ có một điểm cần chú ý ―― Xin đừng trộn lẫn thứ thép này với thứ khác. Tính năng của nó sẽ bị giảm sút"

"Đã rõ"

Tôi trao 3 miếng thép còn lại. Khá là nặng, nhưng chắc là ổn nhỉ. Giá thành thép, toàn bộ là 280,000 ...... Một khoản chi phí đau nhức, nhưng đành chịu bởi nó là phí bịt miệng.

Tôi mua cái túi bằng da làm bằng vải lanh với kích thước khoảng 40 cm từ Shangri-La và đưa cho anh ấy ―― 1,300 yên.

Xin hãy cho chúng vào đây mà đựng "

"Thật, vô cùng hàm ơn anh"

"Ngài tước hiệp sĩ, rất mong ngài giữ kín, cả xuất xứ của thứ thép này"

"Đã rõ"

Tôi lấy bàn ghế từ itemBOX ra và mời anh ấy.

"Nếu không gấp gáp, mong ngài dành chút thời gian nói chuyện hay uống chút"

"Vậy sao ―― thế tôi sẽ tiếp nhận chúng"

Trước hết, nên mời món gì đây ......

"Quả nhiên, đâu thể mời tước hiệp sĩ sữa bò ―― vẫn còn chưa tới buổi trưa, nhưng rượu cũng được chăng~"

Tôi phân vân, nhưng đã thử chọn Whisky mạch nha đơn[note33382], G*enfiddish 12 năm 350ml [2] ―― giá 2,000 yên. Cái chai màu xanh lục tuyệt đẹp.

Tôi ngay lập tức ấn nút [Thanh toán], nhưng nắp vặn hay tem nhãn chẳng rất tệ nếu bị nhìn thấy sao.

Tôi tạm vào trong nhà, mua cái nút bần thay thế nắp chai, ngay cả tem nhãn cũng xịt cồn rồi gấp rút gỡ ra.

Tôi đặt nó lên cái hay gỗ, rồi xếp cốc xứ và nước bên cạnh chai rượu, rồi đang cho ngài tước hiệp sĩ.

"Đây là rượu mạnh, nên xin hãy làm nhạt bằng nước rồi uống. Nước đã được lọc rồi"

"Hô~! Đây là một chai rượu tuyệt đẹp"

Ngài tước hiệp sĩ vừa ngồi trên ghế vừa nhìn cái chai xanh lục như thể đang rớn người ra nhìn vậy. Có lẽ anh ta đang nhìn khuôn mặt bản thân được phản chiếu trên mặt chai.

"Đây là rượu ngoại quốc"

Anh ta rót thứ rượu mầu hổ phách, không pha nước mà uống liền một hơi.

"Haa! Rõ ràng, thứ này mạnh đấy! Nhưng mà ngon! Lần đầu tiên tôi được uống thứ rượu ngon như thế này"

"Vậy thì tốt. Nếu được, mời anh cả thứ này nữa"

"Có được không"

"Đương nhiên rồi"

Có thể bịt miệng bằng 2,000 yên là quá rẻ. Để hạ gục đàn ông, cần đầu cơ vào tiền bạc, rượu chè với gái gú.

Nếu giờ có thêm con gái thì tuyệt vời, nhưng bởi giờ không có ai ha.

"Chỉ chuyện này mà nhận chai rượu ngon tuyệt, đâu thể nhận nó miễn phí chứ. Nếu có chuyện muốn hỏi, tôi sẽ trả lời"

Anh ta, rót đầy một cốc rượu khác.

"Haha, ngài đã nhìn thấu ra rồi sao ―― vậy thì, đất nước này đang ở trong tình trạng thế nào trong vấn đề đối ngoại vậy"

"Nếu thành thương nhân, sẽ để ý cả chuyện của nước khác sao?"

Bởi tôi hoàn toàn không hiểu về các đất nước xung quanh ha. Chẳng phải dân thị trấn thì hoàn toàn không biết được những chuyện như thế.

Bởi ngay cả với đám thương nhân, đó là thông tin quan trọng, đâu thể hỏi nghe mà không có gì trao đổi chứ. Mấy chuyện nghe miễn phí, phần nhiều là mấy điều dối trá.

Quả nhiên, nếu không phải người có vị trí nhất định, chắc sẽ chẳng thu được thông tin chính chắc.

"Chuyện đó, là đương nhiên. Bởi nếu sắp có chiến tranh, tôi muốn được chỉ cho thứ gì có thể gì bán, thứ gì không thể bán"

"Phải ha ―― Dọc biên giới có những cuộc chiến nhỏ với đế quốc, nhưng tạm thời chắc sẽ không có vấn đề gì, cho đến khi đế quốc giải quyết được vấn đề bất hòa nội bộ"

"Trong đế quốc, đang có mâu thuẫn ạ?"

Ánh mắt anh ta phát sáng với cốc rượu trên môi.

"À~, đang giữa thời điểm chiến tranh quyền lực giữa hoàng đế và thái nữ[note33383] đệ nhất"

"Ngài bảo hoàng đế và hoàng thái nữ ―― tức là cha con đích thực à hen?"

"Đường đường chính chính[note33384], là mẹ và con gái đấy. Có điều hoàng đế tính để cho công chúa đệ nhị vốn được nuông chiều kế tục ngôi vị ha. Bà ta tính ám sát thái nữ đệ nhất nhưng đã thất bại. Thế là mối bất hòa đã được chốt lại"

Ưwaa, mẹ con đẻ giết hại nhau luôn à. Thật là ngột ngạt nha. Ngay cả như thế, chuyện về Date Masamune cũng chẳng thế này hay sao.

"Thế nên, vấn đề chắc sẽ kéo dài nhỉ?

"Không, cũng không hẳn vậy. Phe thái nữ đệ nhất có trong tay một ma đạo sư mạnh mẽ mang trong mình thứ ma pháp độc tự (unique) ha. Với chiến lực có thể xoay chuyển tình thế đấy"

Ma pháp độc tự (unique), hình như là loại khác biệt hoàn toàn với ma pháp sử dụng ma lực thông thường, với đặc trưng có thể sử dụng không giới hạn so với ma pháp thông thường và không yêu cầu giá trị trao đổi.

Vậy thì cái Shangri-La mà tôi đang sử dụng cũng thành ma pháp độc tự (unique) à? Dù không có cảm giác đang tự mình sử dụng ma pháp nha.

"Cũng có thông tin rằng đại quý tộc đô thị thương mại địa phương, gia đình công tước Einstürzende Neubauten đã đứng về phía hoàng thái nữ"

Ein ......? Cái gì cơ?

"Cái thứ gọi là ma pháp độc tự (unique) ấy là thứ như thế nào vậy?"

"Biết nói sao nhỉ, kiểu tạo ra số lượng lớn thứ màu vàng và bao phủ lấy xung quanh"

"Thứ màu vàng? Là cái gì?"

"Nó được gọi là gì nhỉ ―― mayo ...... mayo"

"Có lẽ nào là mayonnaise?"

"Phải rồi, thứ đó!"

Cái gì đây? Năng lực tạo ra mayonnaise? Có cả cái như thế sao?

"Và nghe bảo hẳn cũng có cả năng lực sản sinh ra một lượng lớn dầu sau đó. Cũng có một giai thoại rằng một bầy ma vật đã bị lượng lớn dầu nhấn chìm và bị nướng chết"

"Chuyện đó thật kinh khủng hen"

"Thiệt tình vậy. Nếu ma đạo sư ấy tham gia vào trận chiến với nước ta, việc nó sẽ trở thành một cuộc chiến tồi tệ là điều tất yếu. Dù sao bởi có câu chuyện rằng hắn ta đánh bại cả rồng ha"

Anh ta uống cạn cốc rượu.

"Rồng?!"

Tôi đã nghĩ mấy chuyện kiểu mayonnaise là trò đùa nào đấy, nhưng nếu sản xuất số lượng lớn thì có thể sử dụng như một món vũ khí sao.

Tuy nhiên không nghi ngờ gì nữa ha ―― tay ấy là một người dịch chuyển khác. Cho dù tha cho tôi cái vụ chiến tranh đi. Mà chỉ còn cách cầu nguyện chuyện không thành ra như vậy.......

Anh bảo do ở đế quốc, đang nghiêm cấm chuyện buôn bán của người sử dụng ma pháp. Dù xem ra đó là nguyên nhân gây ra bất lợi cho các thương nhân.

Mà có vẻ ở đất nước này hiện không nghiêm cấm ma đạo sư buôn bán ha.

"Này[note33385] ―― Anh nói đế quốc, đế quốc, nhưng tên gọi chính thức của đế quốc là gì vậy?

"Hửm~?"

"Bởi tôi, đã ở một làng quê hẻo lánh......"

"Là die Reich Von Mädchen (Đế Quốc Thiếu Nữ)"[3]

Theo câu chuyện của ngài tước hiệp sĩ ―― xem ra đó là quốc gia có tục tệ khi nữ đế lên ngôi, người đó sẽ trở thành thiếu nữ và cai trị đất nước.

Cho nên, mới là đế quốc thiếu nữ sao. Quốc gia bệnh-lớp-bảy chốn nào vậy.[4]

Ngài tước hiệp sĩ sau khi uống khoảng 2 cốc whisky, liền trở về với tâm trạng phấn chấn.

Xem ra lí do cậu ta đến đây cũng bởi tới để xác nhận chuyện: thật tệ nếu kẻ sống trong rừng là loại đạo tặc.

Nếu vậy ―― để cậu báo cáo rằng ―― người ở trong rừng là một ông chú kì quặc mà tôi quen biết cũng được.

Chắc, ổn thôi.

------◇◇◇------

―― Sau chuyện đó 1 tháng.

Đó là thời điểm đoàn thương nhân[note33386] của thương hội Mallow sắp sửa trở về.

Bởi cũng có đạo tặc, nên hình như đoàn thương nhân đã dẫn theo những hộ vệ với vũ trang toàn thân.

Bởi họ đang trở về, nên không trình diện là không được ha. Nếu có món đồ gì đó đặc biệt thì tôi cũng muốn thấy nó.

Tôi tới thị trấn trước buổi trưa như mọi khi ―― nhưng mà thật kì lạ. Có vẻ mọi người đang ồn ào.

Khi nghe chuyện từ những người đi đường, hình như đoàn thương nhân của thương hội Mallow đã bị cướp tấn công.

"Cái gì cơ?!"

Người đó bảo: Thế, chẳng tệ sao! Giờ Mallow đang đi tới hội mạo hiểm giả.

Tốt rồi, ngài Mallow đã bình an vô sự à.......

Tôi nhanh chóng hướng tới hội mạo hiểm giả trên con đường lớn.

"Xin hãy! Xin hãy cứu lấy con gái tôi! Ai cũng được! Tôi sẽ trả tiền mà!"

Một người đàn ông mới chớm trung niên đang gào thét tuyệt vọng trước hội mạo hiểm giả. Người trong bộ đồ màu cỏ đã rách rưới lấm bẩn ――.

Là ngài Mallow.

"Ngài Mallow! Ngài bình yên nhỉ!"

"Ôôh! Ngài Kenichi! Tôi bình yên, nhưng con gái tôi! Con gái tôi~"

Cái gì cơ?!

Theo câu chuyện từ ông ―― nhóm thương nhân của thương hội Mallow đã bị đạo tặc tập kích bất ngờ và bị phân tán ra.

Hình như ngài Mallow và Primula đã được hộ vệ bảo vệ và trốn thoát, nhưng cô ấy đã chạy trốn chậm trễ.

Dẫu thế, ông ấy vẫn được hộ vệ kéo theo[note33387], bằng cách nào đó trốn thoát và tới được Dalia này.

Những người còn sống sót chỉ có mỗi ngài Mallow và 2 người hộ vệ.

Kẻ cướp là đám đạo tặc gắn mắc Shaga. Amana cũng từng bảo lúc nào ấy, rằng có nhóm cướp nguy hiểm ha. Là bọn chúng à.

Dù xem ra ngài Mallow đã đưa ra ủy thác ching phục tới hội mạo hiểm giả.......

"Xin hãy cứu lấy con gái tôi! Bao nhiêu tiền tôi cũng trả!"

Phản ứng của những người đi đường trước tiếng gào thét chất chứa sức mạnh toàn thân của ông ấy thật hời hợt. Cũng có người từ trong hội mạo hiểm giả bước ra, nhưng phản ứng không tốt lắm.

Khi hỏi thì tôi được bảo; có tình báo về việc nhóm đạo tặc ở trong khu rừng cách đây khoảng 30 league (50 km). Hình như số ngôi làng chịu sự cướp bóc của chúng không phải là 1, hay 2 cái.

Nếu là một lũ nguy hiểm như thế, chẳng phải nên lập đội thảo phạt trong quốc gia tiêu diệt chúng hay sao?

Tuy nhiên khi suy nghĩ về Primula đang bị đạo tặc bắt giữ, tôi đã nắm lấy vai Mallow và hét thẳng vào mặt ông.

"Ngài Mallow! Tôi sẽ làm cái gì đó!"

Khi nhận ra, tôi đã hét lên như vậy. Có khi là liều lĩnh ―― không, hẳn là liều lĩnh còn gì.

Hiển nhiên như cái bánh quy, Tôi chỉ là một tay mơ bình thường. Nhưng tôi có Shangri-La.

Tuy chưa từng chiến đấu, nhưng có thể làm gì đó với mấy thứ có trên Shangri-La cũng nên.

Tôi đạt niềm tin mờ nhạt vào khả năng của Shangri-La, thứ mà bản thân chẳng rõ nhận từ ai, hay làm sao lại nhận được.

---

Chú thích dịch giả: Những từ ngữ bị che lấp

[1] thép ATS-34

[2] Glenfiddish 12 năm 350ml, whisky mạch nha đơn

[3] đây là tên đất nước được nhắc đến trong một bộ truyện khác của cùng tác giả: "Isekai ni mayonnaise no Shuufuku wo". Bộ này xếp hạng R-18. Nếu bạn muốn đọc bộ truyện ngắn này, hãy viết trong phần bình luận

[4] Bệnh lớp 7 (hay bệnh năm hai trung học) là chuuni-byou. Đây là chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì khi quá chìm đắm vào thế giới phi thực tế và tưởng tượng mình là nhân vật quan trọng trong thế giới đó.

Truyện Chữ Hay