Arifureta Shokugyou de Sekai Saikyou

chương 433: arifureta after vtortus lữ hành kí㊴quỷ vương vs shin’en kyou, fight-

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Arifureta chương 433: Arifureta After VTortus lữ hành kí㊴Quỷ vương VS Shin’en Kyou, Fight-

「Papa, không sao đâu nano! Cả Myuu lẫn mọi người, đều không nghĩ trận chiến của Papa là xấu hổ hay gì đâu!」

「Iya, ta thì xấu hổ đó. Cũng không phải là thứ đến mức cần cố gắng để xem mà.」

「Sao lại vậy chứ, Boss! Cuộc thư hùng phân thắng bại như thế, không thể không cho mọi người xem được ạ! Đích thực, chẳng phải là trận kịch chiến lưu lại trong sử sách hay sao ạ-」

「Đích thực là trận chiến đáng xấu hổ lưu lại trong lịch sử đen tối đó! Kẻ có thể biểu đạt cái thứ đó là cuộc thư hùng phân thắng bại chỉ có Hauria thôi đó, đồ ngu!」

「Rana-oneechan hãy zip cái miệng lại một chút! Papa......」

「G, gì nữa đây.」

「Myuu nghĩ rằng nếu Papa dù thế nào đi nữa cũng không muốn thì đành chịu vậy. Nên là, Obaa-chan và Yue-oneechan thì Myuu sẽ la rầy cho. Nên là, nhé?」

「......Nếu bị Myuu nói đến thế thì đành chịu ha. Hơn nữa...... nghĩ cho kỹ thì việc chỉ có một mình ta bị bốc phốt quá khứ đáng xẩu hổ thì không hay ho gì về mặt tinh thần mà, nên nếu biến cả Endou thành đồng chí♪ thì sẽ tốt hơn không chừng ha......」

「Lí do thật tàn nhẫn! Nhưng mà, nếu Papa có thể thông hiểu với điều đó thì Endou cũng chắc chắn sẽ mong muốn như vậy ngay từ đầu nano!」

Endou-kun không lầm đi đâu được sẽ nói rằng「Ngược lại thì chẳng có gì ngoài bất mãnn!」ha, phát biểu thay mặt một cách tùy tiện của Myuu đã vang lên. Việc Myuu về cơ bản thì dù với ai đi nữa cũng sẽ ứng đáp thật chân thành, chỉ riêng cách đối xử dành cho Endou thì không hiểu sao lại thô lỗ một cách vô thức là vì lẽ gì.

Dù sao đi nữa, Myuu hiện tại đang thuyết phục Papa. Về việc nhìn vào quá khứ cảnh Quỷ vương VS Shin’en Kyou?, không, dành cho Yue đã tối ưu tiên cho Okaa-sama và phớt lờ sự ngăn cản,

「Ababababa-, Hahahajimemememe~~~~em xiin lỗỗiiiiii~~~~」

Nhằm giải phóng khỏi Hajime kiềm chế cô với một cái ôm từ đằng sau bằng trạng thái “Tenrai” toàn thân.

Những tia điện đỏ thẫm rực rỡ, đang kiến cho mái tóc hoàng kim của Yue hóa thành kiểu đầu bomb a head. Tio đang nhìn ra chiều ghen tị!

Cách xử lí kiên quyết, của Hajime về cơ bản đối với Yue thì chỉ đơn thuần là chiều chuộng.

Từ góc nhìn của nhóm Shuu, với chuyến tham quan Đại mê cung Raisen thì chuyện này chuyện nọ kiểu vực thẫm của Shin’en Kyou đã được biết rồi.

Bởi vậy, tuy nói là cậu đã trưng ra gương mặt ngớ ngẩn trong vô thức mà chẳng hề nghĩ rằng có lẽ nào nó khoa trương đến mức thậm chí là màn tỏ tình trên đời có một, nhưng dù không cần phải khó chịu đến mức đó cũng được mà...... họ đã nghĩ vậy nhưng.

Đối với Hajime thì không chỉ có thể. Ý nghĩa của việc quỷ vương đã bị gây ra một vết thương, nhóm Shuu đang không có lí giải về nó. Chỉ với việc hồi tưởng lại thôi thì cũng đau đau tim rồi. Còn mấy chuyện như ngoảnh lại nhìn nó một lần nữa thì chỉ tưởng tượng thôi cảm giác như cậu cũng sẽ quằn quại.

Chính vì vậy, mà cậu mới cự tuyệt việc chiếu lại quá khứ đến mức này nhưng......

Bằng thuyết phục (?) của Myuu, thì có vẻ như Hajime đã hồi tâm chuyển ý. Dù lí do cho việc hồi tâm chuyển ý, là một thứ quá quắt vô cùng rằng muốn kéo người khác chết chung.

Với Hajime như thế, Kam bằng biểu cảm khổ tâm, tuy nhiên, vẫn nói thật đỉnh đạc và dứt khoát.

「Boss. Tôi xin có đôi lời nhưng, trận chiến với Abyssgate đúng thật là một cuộc thư hùng phân thắng bại đấy ạ. Là bằng chứng hơn tất thảy cho việc cậu ấy đã được công nhận với tư cách tộc trưởng kế nhiệm của chúng tôi.」

「Biện giải không thống nhất ha. Kể cả từ góc nhìn của Endou.」

Ngay cả trong khi nói thế, thì Hajime vẫn giải trừ “Tenrai”. Yue đang đong đưa hai chân *pura~n* bởi cách biệt chiều cao vì đang được ôm lên, lại càng thêm héo rũ *shinaa~*. Không hề có vẻ gì là cô sẽ được thả xuống. Dường như, Hajime không có ý định giải trừ đến cả cái ôm.

「......A, ano, Hajime? Mau thả em ra đi?」

「Anh sẽ bế em trong một lát ha.」

「Tại sao!?」

「Xấu hổ đúng chứ?」

「Cực kỳ!」

Hajime sửa lại thế ôm thành kiểu để cho cô ngồi trên cánh tay mình, giống như cậu vẫn thường làm với Myuu. Chẳng những thế, thậm chí còn vừa lắc cô một cách hòa hoãn và dịu dàng, vừa thậm chí là thêm những câu từ được trôn lẫn giữa uy áp vớ sự trêu chọc rằng「Yooshi yoshi, Yue-chan là trẻ ngoan ha. Trẻ ngoan đúng chứ? Hãy trở thành trẻ ngoan đi」.

Myuu đang nở nụ cười ra vẻ trìu mến. Chính điều đó giống như đang cưng nựng Onee-chan như một đứa bé. Địa vị lúc mọi thường đảo ngược.

Và, biểu cảm trìu mến đó thì những người khách cũng tương tự.

「......au.」

Yue ửng đỏ hai má. Cô uốn người cố trèo xuống, song cách sử dụng cách tay và di chuyển trọng tâm xảo dịu của Hajime không cho cô dược toại nguyện. Dù cô có định chuyển di không gian, thì cũng bị đoán được ngay và điện kích cảnh cáo truyền vào.

「......Hajime, anh đang giận thật sao?」

「Haha-」

Ánh mắt của Hajime nhìn Yue, nhìn song thân, rồi cuối cùng là quét qua nhóm Kaori. Tất cả giật bắn người *biku-*. Không có hồi đáp. Nhưng, ai nấy đều đã nhận ra. Rằng, A, cái này là ánh mắt nói rằng sẽ có TRỪNG PHẠT trong tương lai gần!

Bởi vậy tất cả mọi người, cũng bao gồm cả Shuu và Sumire đều tạ tội「Xin lỗỗi!」nhưng...... Nụ cười của quỷ vương-sama không hề biến mất! Có vẻ như việc thực thi hình phạt đã được xác định rồi.

「Maa, thứ chúng ta sẽ xem từ lúc này sẽ thốn đến tim một cách bình thường mà, cũng như vai trò của thuốc ổn định thần kinh. Em hãy ngoan ngoãn chấp nhận hình phạt bế ẵm đi.」

「......Vââng.」

Quả nhiên, dường như có sự tự giác là mình đã tiết lộ tuốt tuồn tuột quá mức, nên Yue ngừng chống cự.

Thật ra thì, ở xung quanh quảng trường này đang triển khai những người cảnh bị với chiến sĩ trưởng Gil đứng đầu danh sách. Nhằm ngăn chặn một bộ phận fan cuồng nhiệt chẳng thể nhẫn nhịn nổi, không gây cản trở cho chuyến tham quan của nhóm Hjajime.

Vì họ đang ở trong phạm vi có thể nhìn thấy, nên những người của Fair Bergen cũng thấy rõ mồn một cách việc Yue đang được ẵm bồng như một đứa bé. Xấu hổ một cách thừa mứa. Yue vừa đỏ đến tận mang tai, vừa rút người lại. Điều đó cũng lại rất khả ái, và dần dà đến cả nhóm Gil cũng thả lõng biểu cảm.

「C, chúng ta cũng sẽ đón nhận hình phạt như thế sao?」

「Không chừng là vậy, nhỉ......」

「Ngược lại đối với chị, nếu là hình phạt thì muốn nói rằng cứ nhào vô nhưng mà!」

「Nếu là Hajime-san, thì em nghĩ rằng anh ấy đã cân nhắc khoản đó và biến nó thành hình phạt đấy ạ, Tio-san.」

「C, cái này cũng là 108 kiểu tra tấn trường phái quỷ vương hay gì đó đúng không?」

「A, ara ara..... Tại sao em lại bị cuốn theo bầu không khí vậy chứ...... Em cũng đang buông thả trong chuyến du lịch đúng chứ?」

Aiko run rẫy, còn gương mặt Ara ara của Remia đang co giật.

Lúc nào ở đâu, và sẽ thực hiện hình phạt gì, có lẽ dù có hỏi đi nữa, thì hẳn là cậu cũng chỉ cười「Haha-」và không nói cho họ biết. Không có thứ gì khủng khiếp bằng một hình phạt mà chẳng biết cả ngày thi hành lẫn nội dụng thi hành. Shuu và Sumire, đã làm biểu cảm trong suốt như quyết giác ngộ rằng mình sẽ được phái cử đến tử địa.

「Vì lẽ đó mà, Kaori.」

「Hyai!」

「Dù sao đi nữa, em cứ chiếu lại quá khứ từ đoạn Endou đã trở về thì sao? Hora, việc cậu ta tỏ tình với Rana thì mọi người vừa biết rồi, nhưng nhóm Kaa-san vẫn chưa hiểu tiền nhân hậu quả mà đúng chứ? Thật sự, mấy chuyện như đột nhiên tỏ tình bằng lời nói và hành động khoan trương ở giữa không trung...... Như thế có được không vậy? là cảm giác kiểu vậy đấy.」

「A~, đúng thật là vậy nhỉ.」

「Boss, quả không hổ danh ạ! Em thiệt là, đã hơi hấp tấp mất rồi nhỉ! Kya-, xấu hổ quá-」

「Boss, em sớm xiên cho Rana Ane-san vài nhát là được rồi đúng không ạ? Được đấy nhỉ? Em sẽ làm ạ-」

Trong khi Aiko đang “Chinkon” cánh nữ giới Hauria nổi gân xanh trên trán và cảm giác như sẽ bắt đầu làm loạn bất cứ lúc nào, với Nea-chan đứng đầu danh sách, thì Kaori đã lùi thời gian thêm và thực hiện chiếu lại quá khứ lần nữa.

Trong hình ảnh quá khứ, Hajime đang sử dụng “Rensei” và tác nghiệp tại quảng trường. Có vẻ như cậu đang chế tác lại những tạo tác đã mất mát trong trận quyết chiến, để đề phòng. Ở xung quanh cậu đang có nhóm Yue, và thêm và đó cũng có cả các bạn học.

Có vẻ như vừa vặn giữa trưa, Shia và nhóm Hauria, rồi còn cả dân chúng Fair Bergen đang bưng đồ ăn trưa đến quảng trường.

「Thời kỳ này, Hajime đang tạo ra tạo tác để quay về trái đất đó ha?」

「Những đứa trẻ khác đang làm gì vậy ta......」

Shuu và Sumire, hỏi với bầu không khí ý nói rằng, Nhắc mới nhớ......

「Iya, là thời kỳ tích lũy ma lực để trở về ha. Vào trong thần kết tinh mà con đã chế ra. Vì đó là phương hướng không sử dụng lãng phí ma lực, nên viêc có thể làm cũng ít thôi ha.」

「Chúng ta đã giúp đỡ...... hỗ trợ phục hưng hay gì đó cho Lily đang đi đi về về bằng Gate nhưng mà nhé?」

「Đúng vậy nhỉ. Dù sao đi nữa, vương đô đã bị tiêu diệt mà...... Chẳng hạn như dọn dẹp đống đổ nát của Shinzan nhỉ.」

「Sau đó thì, chúng ta đã nhờ những học sinh đảm nhận vai trò sứ giả nhằm điều đình giữa các quốc gia xoay quanh vấn đề đó nhỉ. Chị cũng, được giáo hội nhờ cậy rằng muốn mình đi viếng thăm các vùng đất trên tư cách nữ thần mua vụ và đã hành động mà.」

Đúng như Kaori, Shizuku, và Aiko nói, về cơ bản thì các bạn học đã dành thời gian ở đây để chung sức trong hỗ trợ cho việc phục hưng.

Một phần trong số đó, cơ mà Shinji và Yoshiki thì có vẻ như bận rộn trong việc nanpa nhưng mà. Mang danh hệu là một trong các thành viên tông đồ cứu tế thế giới, điều đó đang tạo ra điểm nhấn tối đa theo cách của nó.

Hiện thời thì, chuyện hai người vẫn chưa được mùa xuân ghé thăm, đang biểu thị cho một hiện thực bi thương hết sức.

「Tuy nói là vậy, đại khái thì chúng ta đã thư thái sinh hoạt ở thành phố này ha.」

「Vì chúng ta đã sống sót sau một trận chiến đến mức đó mà, thế thì dù có thư giãn đi nữa cũng không thể trách được đúng chứ nhỉỉ.」

「Chuyện đó thì có lẽ cũng có nhưng, mọi người, chẳng phải cũng không muốn đi quá xa khỏi Hajime-san đúng chứ?」

Tio và Shia cười khổ, còn khi Remia đặt ngón tay lên má và nói giống như hồi tưởng, thì Tomoichi gật đầu ý nói rằng điều đó thì không cần bàn cãi.

「Chuyện đó thì đúng vậy còn gì nhỉ. Người có thể nắm trong tay phương pháp trở về chỉ có Hajime-kun thôi. Cũng là người lãnh đạo mạnh mẽ nhất. Khó mà có thể tách khỏi bên cạnh đúng chứ.」

「Dù nói là đã sống sót từ trận quyết chiến đi nữa, không, chính bởi vậy mà rất sợ đó nhỉ. Việc tách xa khỏi Hajime-kun.」

「Ngược lại thì, Aiko. Dù là con, hay những đứa trẻ khác, phải cứng cõi lắm mới có thể chung sức trong việc phục hưng nhỉ.」

Akiko có vẻ như đã cạn lời, dẫu thế vẫn có ánh mắt tỏ vẻ tán dương,

「Con là người lớn mà, là giáo viên mà...... nhưng, con nghĩ rằng những đứa trẻ trong lớp đã thật sự trở nên mạnh mẽ đó.」

Aiko ngay cả trong khi khiêm tốn, vẫn ửng đỏ đôi má và gật đầu.

Sumire và Shuu nheo mắt ngắm nhìn nhóm học sinh đã bắt đầu ăn trưa khi nép sát vào nhau, trong hình ảnh quá khứ.

Thực tế thì thậm chí ở trường học, hầu hết tất cả học sinh không ra khỏi phòng học trong giờ ăn trưa――nói cách khác, họ không biết tới chuyện rời xa khỏi Hajime. Thay nói vì đây là quang cảnh ấm áp, cũng chẳng thể không nghĩ rằng một chủng loại trauma là, Ra khỏi vòng an toàn mang tính tuyệt đối mà chịu được à, đang trộn lẫn vào.

Tuy nhiên, trong số đó có một người mang bầu không khí trông như có mục đích khác nhưng mà.

「Ara! Là Yuuka-chan đúng không ta? Cô bé đó, chẳng phải là đang ý thức về Hajime mất rồi sao?」

「O? Thật sự đấy ha. Đã là một ánh mắt ghé ghé liếc liếc đáo để đấy.」

Có vẻ như Yuuka cũng vào nhà bếp. Cô là một người giỏi nấu ăn, tự hào về thực lực không thua kém gì Shia nếu liên quan tới việc tái hiện những món tây bằng nguyên liệu Tortus. Dường như lần này cô cũng thử nấu ra chỉ những món ăn cực phẩm.

Có vẻ như chúng được đánh giá cao bởi các bạn học, nhưng dù nhận được những lời khen đi nữa, thì cô vẫn có cảm giác như người cõi trên, và Teako cùng Nana vừa cười nhăn nhở với điều đó ở hai bên cạnh, vừa nhìn cô.

『Mou, Yuuka-chan thiệt là. Nếu để tâm đến thế thì chẳng phải cứ hỏi là được rồi sao.』

『Yuukacchi là đồ nhát gan! Oo~~i! Nagumocchi! Hương vị món omelette đặc chế của Yuukacchi thì sao đó!』

『Khoan, cậu đang hỏi gì vậy hả! Thật sự thì tớ không có để tâm hay gì đâu mà!』

Cô đỏ bừng mặt và hoảng hốt. Cô làm chiếc đĩa lật ngược bởi xung động đó nhưng, bằng năng lực tung hứng từ thiên tính, một cách hoàn hảo đã chụp――

『Ngon vãi chưởngg.』

『!?』

Hụt. Nghe thấy cảm tưởng dù cộc lốc nhưng vẫn hiểu rằng đó là những lời thật lòng của Hajime đang nhồi đến căng hai má một cách vô tà, cô thể hiện sự rúng động rõ ràng.

Trong khi Nana để cho chiếc đĩa của mình trượt vào như một màn fine play, và bằng cách nào đó đã tránh được chỉ việc khiến thức ăn bên trong rơi xuống,

『R, rơi xuống mất rồi! Tớ đi nấu thêm một phần nữa rồi quay lại!』

『A-, khoan-, Yuukacchi! Không có rơi đâu đóó~~~!』

Yuuka rời khỏi đó và đi mất *pyu~-*. Nhóm các bạn học cười nhăn nhở *niya niya*, còn Shinji và Yoshiki mặc dù cho đến tận lúc này vẫn ăn omelette một cách ngon lành vậy mà, đang làm khuôn mặt như thể thậm chí đã nhét một khối đường vào miệng.

Điều đó, là duyên cớ.

『Sonobe thật vất vả về đủ thứ chuyện ha.』

『Nó sẽ trở thành thế nào thì thật khiến mình quan tâm đó haa.』

Juugo và Kentarou cười với nhau tỏ vẻ thích thú, rồi, Kentarou chợt nói.

『Nhắc mới nhớ, cậu thì sao đây. Cô ấy tên là Rana-san à? Cậu đã gây ấn tượng khá là nhiều đúng chứ. Naa――Kousuke.』

Hồi đáp là――không có.

Với câu hỏi vu vơ của chính mình, và những lời phản hồi không được trả về, Kentarou-kun dừng sững lại *pita-*. Juugo-kun, dường như đột nhiên nhớ ra gì đó, cũng dừng chuyển động ngay trước khi cho thìa vào miệng.

Hai người dáo dác nhìn xung quanh *gyoro gyoro*.

Không có. Không thể nhìn thấy ở bất cứ đâu.

Họ thử ghé mắt nhìn xuống dưới bàn. Cũng xác nhận trên những ngọn cây xung quanh. Có ngã lăn quay trên mặt đất không, có vị vướng vào cành cây không, có đang ẩn nấp ở sau lưng ai đó không......

『Không có ha.』

『Aa, không có.』

Kentarou và Juugo nhìn mặt nhau. Rồi, họ trối chết lục lọi để lôi ra từ ký ức với dáng vẻ như đã quen rồi.

『Lần cuối cùng nhìn thấy tên đó, là lúc nào?』

『......A~, nhớ không nhầm thì...... etto...... lúc cậu ta nói là sẽ đi tiếp cận Rana-san lần thứ không biết bao nhiêu, và chúng ta được nhờ bàn bạc về nội dung...... bởi vậy......』

『Cái đó, chẳng phải là khoảng 1 tuần trước rồi sao?』

『Trước...... đấy ha.』

Kentarou và Juugo lại nhìn mặt nhau lần nữa. Và mồ hôi lạnh túa ra ào ào *tsu~-*. Rằng, Aree? Chúng ta không thấy Kousuke cả một tuần rồi đấy?

Nhìn hình ảnh quá khứ đó,

「「「「「Kousuke-kun-」」」」」

Shuu và Sumire, Tomoichi và Kaoruko, rồi Akiko lấy tay bưng miệng lại, trong khi làm gương mặt trông như sắp khóc. Rằng, cậu ấy đã không được phát giác ra là đã mất tích những một tuần, thậm chí bởi những người bạn thân thiết nhất sao!

Có điều,

「Năng lực ẩn hình ghê gớm ha. Không, phải chăng nên nói là mờ nhạt hóa tồn tại.」

「......Nhất định, là nhân tài mà nhà mình mong muốn.」

「Otto, Yaegashi-dono. Abyssgate sẽ là người tiếp bước của Hauria đấy ạ? Xin đừng quên.」

「Trước đó, là tâm phúc của Hajime-kun đúng không nhỉ? Cậu ấy đã có được một điệp viên tốt đấy.」

Trạng thái đánh giá vô cùng tốt từ những người ngược thường.

「Fufu, Kou-kun của mình là một người được yêu thích nhỉ!」

「Ke-, cáái gì mà “của mình” chứ. Hãy bị vứt bỏ vào lúc lên cực đỉnh của hạnh phúc và khóc than trong đau buồn cho tôi đi.」

Tình trạng bất hảo của Mina-san đang gia tốc. Không, tất cả những usagi thiếu thốn dục cầu không được Boss xem là đối tượng đều có dáng vẻ tương tự.

Hơn nữa, trong khi nhóm Hajime đang làm biểu cảm không thể diễn tả, thì Kentarou và Juugo đã bắt đầu hăng hái điều tra.

Vừa hơi hoảng hốt, họ vừa hỏi Ayako và Mao thuộc cùng tổ đội đang ở gần bên cạnh nhưng cũng chẳng có manh mối gì. Bởi vậy, họ đi hỏi trực tiếp Rana nhưng,

『Không biết đâu đó. Fu-, có vẻ như cậu ta đã sợ hãi trước con đường nghiệp hỏa mà tôi đang đi rồi nhỉ...... có vẻ như đã khiếp sợ rồi nhỉ......』

Rana-san lúc đầu tiên thì trả lời một cách khoa trương tỏ vẻ khá là khó chịu, tuy nhiên, cuối cùng lại nói với cảm giác có chút buồn bã. Có vẻ như sự tiếp cận điên cuồng trong nhiều ngày liền đã bặt vô âm tín, và cô ấy cũng chẳng nhìn thấy bóng dáng của cậu ấy đâu trong khoảng 1 tuần.

『A~a, Rana thiệt là quá đáán~g! Dù một cậu trai nhỏ tuổi hơn đã cố và truyền đạt tâm tình đến cô rồi vậy mà~♪ Đã khiến người ta tổn thương rồii~』

Mina-san vừa cười một cách châm biếm *kekeke-*, vừa chọc vào má của Rana.

『Ồ, ồn ào quá nhé! Tại sao cô lại trông vui vẻ như thế chứ!』

『Nói toạc ra thì tôi đã ghen tị với cái dáng vẻ hút trai của cô. Tôi có cảm giác rằng cô cứ bị chán ghét và vứt bỏ đi là được đấy!』

『Đồ-, usagi xấu tính nàyy!』

Nói toạc ra thì, vì nữ giới Hauria một cách đồng nhất, đều đã nghĩ rằng『Phiền- vãii~』, với thái độ của Rana ngay cả trong khi mở mồm ra là『Mou, dù mình không có ý như thế mà lại bị cưa cẩm một cách cuồng nhiệt thì thật khổ quá đii~, thật sự là khổ quá đii~♪』thì vẫn sướng rơn trong lòng, nên có vẻ như mọi người đều đồng ý với Mina.

Gương mặt nhăn nhở *niya niya* có chủng loại khác với thứ đã hướng vào Yuuka ban nãy đang tràn lan. Những nụ cười tà ác dường như đang nghĩ rằng, Bất hạnh của người thân là hương vị của mật ngọt đấyy.

Dù sao đi nữa, là vậy.

Kentarou và Juugo đã cùng nhau gần đầu, rồi, cất cao giọng.

『『Ai-chansenseii! Kousuke vắng mặt ạ-!!』』

『Ể-!?』

Trong hình ảnh quá khứ, Aiko run rẫy hai vai như đã bị đột phá vào lúc không ngờ tới.

Sau đó thì dù điểm danh khẩn cấp và dò hỏi từng người đi nữa, thì quả nhiên trong một tuần này, không một ai nhìn thấy bóng dáng của Kousuke cả.

『Đến giờ này rồi thì, tôi nghĩ rằng chẳng có kẻ nào đủ sức để giết câu ta đâu nhưng mà......』

『N, nhưng màà, Nagumo......』

『Hiểu rồi hiểu rồi. Tôi sẽ thử liên lạc với chỗ này chỗ kia và tìm kiếm bằng chiến thuật biển người, Thiệt cái tình, dù đã nói là không thể sử dụng ma lực một cách lãng phí rồi vậy mà, tên đó đang đi la cà ở đâu vậy chứ.』

Nhìn Hajime thế nào đó ngay cả trong khi đang nói, thì trước mắt vẫn định liên lạc với chỉ huy của các tổ chức như Alfrerick, nhóm Kentarou thở ra một hơi nhẹ nhõm. Nếu là yêu cầu của quỷ vương thì đến cả đội hình top của các quốc gia cũng sẽ hành động. Phương tiện tìm kiếm sẽ rất rộng.

Nhưng vào lúc đó, quả nhiên phải căng thấy e ngại về việc mình đã khiến họ quá mất công sức, Rana vừa để cho ánh mắt bơi lội một cách dữ dội, vừa tiến ra.

『Bo, Boss! Em cảm thấy không phải là mình không có điều không phải là không giống như manh mối ạ!』

『Là cái nào hả.』

Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào Rana. Cái sự thấp thỏm giấu giếm một cách rõ ràng đó khiến ai nấy đều nghi ngờ.

Khi Hajime chỉ nói gọn rằng『Nôn ra』bằng ánh mắc nghi hoặc, thì Rana vừa nở nụ cười giần giật để lấy lòng, vừa nói.

『C, có lẽ thôi nhưng mà, iya, nên nói là khả năng điều đó thật sự trật lất là rất cao đúng không ạ. Phải, quả nhiên, chuyện ngu ngốc như thế thì...... em nghĩ như vậy nhưng mà nhé.』

『Mau nôn ra.』

『Ư-....................................cậu ấy đã đi chinh phục Đại mê cung Raisen, không chừng ạ. Vâng.』

『『『『『『Haa?』』』』』』

Điều đó thì phải『Haa?』. Tại sao làm mấy chuyện như liều mạng đâm đầu vào mê cung sau khi đã sống sót qua trận quyết chiến là cần thiết vậy.

『Là chuyện thế nào vậy hả?』

『Iya, có lẽ là một Đại mê cung khác không biết chừng nhưngg, Đại mê cung gần nhất là ở chỗ đó mà...... Thị trấn lắp đặt Gate cũng ở gần đây nên là......』

『Tôi không có hỏi chuyện đó. Tôi đang hỏi là, tại sao tên đó đến giờ này rồi lại đi thách thức một cách thiếu suy nghĩ như thế đó.』

Đồng tử của Rana đã di trú một cách không ngừng còn nhanh hơn cả cá ngừ.

Nhưng, không cần phải hỏi dồn để moi ra câu trả lời. Sự tình thì dù thế nào đi nữa, trước mắt là chuyện ngay sau khi Shia nếu là Đại mê cung Raisen thì đã quá quen thử thách của nó rồi, xung phong nói rằng『Em sẽ đi xem tình hình thế nào nhé?』.

『Đ, đã về...... đến rồi đấy-』

『『Kousuke!?』』

Đương sự đã trở về. Hẳn là cậu ấy đã sử dụng Gate của thành phố, và đi bộ đến quảng trường này. Dựa người vào thân cây ở gần lối ra vào, cậu ấy đang không ngừng thở dốc.

Trước dáng vẻ đó, ai nấy cũng đều kinh hãi. Vì đó đích thực, là thương tích khắp người. Trang phục bị cào rách, bị thủng chỗ này chỗ nọ, và máu cũng đang thấm ra ở khắp nơi. Hơn tất thảy, việc cậu ấy đang kiệt quệ về mặt tinh thần thì trong mắt ai nấy cũng đều rõ ràng,

Nhưng, ánh mắt đó lại mạnh mẽ. Nếu không gặp một cậu trai 3 ngày thì hãy mở to mắt mà nhìn cho kỹ, đây là câu người ta thường nói. Thế nào đó, cậu ấy có cảm giác đáng ngạc nhiên như đã lột xác. Dù có thể cảm giác được sự căng thẳng trên miệng, nhưng nó lại đang vẽ ra một nụ cười gan góc.

『K, không lẽ nào......』

Tiếng lẩm bẩm đó là từ Rana. Hai tay đặt lên miệng, cô ấy đang mở to mắt và thể hiện sự kinh ngạc.

Tới Rana đó, Kousuke nheo mắt lại một cách trìu mến. Nhưng, cả điều đó cũng chỉ trong một thoáng ngắn ngủi.

Ngay lập tức, cậu ấy rời khỏi thân cây mà mình đang dựa vào, vừa giậm hai chân thật vững trên mặt đất, cậu ấy vừa bước về trước. Phải, trong khi trừng mắt thẳng vào Hajime.

Và, hít một hơi thật sâu, trước Hajime đang tròn mắt, cậu ấy chỉ trỏ ngón tay ra *bishi-*.

『Quỷ vương Nagumo Hajime-. Hãy phân thắng bại với tớ!』

Những lời được dồn vào khí thế như chỉ muốn nói rằng nó sẽ đâm thẳng lên thậm chí la bầu trời đã bùng nổ.

Tới quỷ vương, một lời tuyên chiến bố cáo không thể ngờ nổi. Đương nhiên, các bạn học thì panic!

『Kousukee, hãy lấy lại tỉnh táo đii! Dừng mấy chuyện như tự sát lạii!』

『Shirasaki-san-, Ayakoo, ai cũng được! Hãy mau dùng ma pháp hồi phục-. Nhờ các cậu chăm sóc cho cái đầu của nó!』

『Hajime-kun, đừng có vội vàng-. Endou-kun thì, cái đó, chỉ là đang hơi mệt thôi ạ! Ở cái đầu-』

Giọng nói nghe như tiếng la hét của Juugo, Kentarou, và Aiko đã vang lên. Thêm vào đó, Kouki, Ryuutarou và Suzu nhảy vào chắn giữa Hajime với Kousuke, bằng biểu cảm bi tráng!

『Na, Nagumoo! Nếu giết Endou thì...... trước hết hãy giết tôi giùm đii-』

『Bọn tôi sẽ xoay sở để câu giờ-. Hãy mau mang sự tỉnh táo của tên ngốc đó trở lại đi!』

『Eri...... Bây giờ, tờ sẽ sang bên đó nhé......』

『Các cậu, đang nghĩ tôi là cái thứ gì vậy.』

Tại nơi mà tình trạng hệt như một bộ phim quái thú panic như thế đã giáng xuống, tuy nhiên, Kousuke lại lờ đi tất cả.

Và cậu ấy đã gào lên, bộc lộ về chuyện con tim nghĩ đến người thương, và những lời được nói bằng cảm xúc hời hợ~t đối với Rana.

『Rana-san-. Tôi rất thích chị ssu! Điều kiện mà chị đã đưa ra――những lời nói rằng, nếu có thể gây ra dù chỉ một vết xước lên Boss, thì không phải là tôi sẽ không nghĩ đến, tôi tin vào chúng ạ! Trước mắt của Rana-san, tôi sẽ đặt một vết xước rõ ràng và chính xác, lên Nagumo ạ-!!!』

『A, khoan, chuyện đó thì-』

Rana hoảng hốt. Ánh mắt của tất cả đổ dồn vào Rana. Rồi, nó đã được nhất tề hòa xướng.

『『『『『Lại là Hauria à-!!!』』』』』

Gì vậy chứ, hóa ra là không bị chán ghét à...... nhìn vào Hauria ngay cả trong khi thấy đáng tiếc, thì vẫn cười nhăn nhở *niya niya* nghĩ rằng với điều này thì đã gạt bỏ ra được một kẻ có thực lực, khỏi cuộc đua sự sủng ái của Boss, thì họ chẳng biết phải nói gì.

Tiện thể thì, Rana ngay cả khi vừa vã mồ hôi lạnh, vẫn vừa đỏ bừng hai má, và bồn chồn nhấp nhỏm *moji moji*. Ở cái điểm mà cuối cùng thì cô ấy đã『Tehe☆pero♪』để đánh lạc hướng, thì chẳng còn một lời nào nữa. Rằng, Thật sự là phiền toái ha!

Dù sao đi nữa.

「Ra là vậy nhỉỉ. Với điều đó thì Kousuke-kun đã vào mode chiến đấu, mới thực hiện tuyên chiến bố cáo khoa trương như vừa rồi nhỉ.」

「Thật hay quá. Cái đó không chỉ đơn giản là lời tỏ tình khiến người ta đau đớn vì xấu hổ thay――cơ mà không phải, có thêm vào một chút giỡn mặt, mà cậu ấy đang bộc bạch tình cảm một cách đàng hoàng thậm chí trong trạng thái mặt mộc nhỉ.」

「Khá là thẳng thừng nhỉ. Kousuke-kun thiệt là chẳng phải có sự thu hút của một đấng nam nhi sao.」

Có vẻ như về phía Sumire, Kaoruko, và Kirino thì đó là ấn tượng tốt.

Ở trước tia nhìn của họ, Kousuke có dáng vẻ bắt chéo hai cánh tay bằng chuyển động sắc bén và nhanh nhẹn, thực hiện xoay vòng sắc nhọn một cách vô tội vạ, rồi vừa hơi hướng người xiên đi, vừa dang rộng một tay, một tay đặt gần mặt, và bật cười *fu-*.

Họ trở nên muốn rút lại những lời trước đó.

「Cái kia thì cô nghĩ rằng không biết nên thế nào nhưng...... Tuy nhiên, Rana-san, thật tuyệt vời nhỉ. Được một cậu trai nhỏ tuổi hơn tỏ tình theo kiểu đó, thì quả nhiên cháu đã rất vui đúng chứ? Oba-san, chỉ nhìn thôi cũng đã trót thấy xốn xang trong lòng rồi đó.」

Với cảm tưởng của Akiko, Rana làm gương mặt dere dere「Ehe, ehehe. Maa, dù cháu có đối xử tàn nhẫn bao nhiêu lần thì anh ấy vẫn không thay đổi mà, fuhe-」. Dưới chân cô ấy đã bị ai đó nhổ một bãi nước bọt *pe-*. Là ai được đây. Hauria đúng chứ.

『Xoắn ốc của vực thẫm đang dần nhuộm đen còn hơn cả màu đen. Thanh gươm đen tuyền đã thò ra từ bóng tối sâu thẳm, là bằng chứng cho tội ác sẽ chém toạc thậm chí là cái ôm đầy yêu thương của ngôi sao mẹ. Tuy nhiên, nó sẽ ban cho tấm thân của ta sự tự do tạm thời-!!』

Phát động Ma thuật trọng lực. Bằng thứ đó Kousuke bắt đầu lơ lửng lên. Được cho xem bằng chứng của việc chinh phục Đại mê cung, ai nấy đều kinh hãi.

Và, Hajime cũng sửng sốt. Ể? Chỉ đơn giản là lơ lửng lên mà cần phản vịnh xướng như thế sao? Trong tri thức của anh, không có cái vịnh xướng như thế kia nhưng mà?, cậu nhìn Yue khi đổ vào sự ngạc nhiên như vậy.

Yue-san trong quá khứ đã lắc đầu. Rằng, Vịnh xướng như thế kia, em không biết!. Rằng, Cơ mà, dựa trên dòng chảy của ma lực, thì có vẻ như là một cái vịnh xướng vô dụng đến 9 phần!

Kousuke đang lơ lửng như thể một người đã được treo lên bởi dây cáp thiết bị của sân khấu, trong khi vẫn giữ nguyên tạo dáng khoa trương, cuối cùng đã cất tiếng xưng danh.

Rằng, Kousuke E Abyssgate thật sự là cung Cự giải nhưng chỉ bây giờ thôi thì muốn xưng danh là cung Xử nữ!

Cả Hajime đã bị sử dụng câu thoại của nhân vật kính yêu, cũng nổi nóng và ứng chiến trong vô thức.

Với chúa tể chạy phăm phăm giữa không trung trên điểm đặt chân bằng lá cây nhảy múa loạn xạ mà dường như đã bị cuốn xoáy lên đồng thời với lúc phát động Ma thuật trọng lực “Kokka” nhằm lơ lững giữa không tủng, Hajime đã phát pháo mà chẳng có chút dung tình.

Dĩ nhiên, viên đạn đã đổi sang đạn cao su không gây sát thương, và cũng không sử dụng gia tốc điện trường. Tuy nhiên, nơi cậu nhắm vào chỉ toàn là chỗ yếu hại như trán, bộ phận tim, chấn thủy, và chân giữa rồi bắn một cách đồng thời.

『Ngây thơ quá đấy, quỷ vương!!』

『!?』

Ngay khi nó được nghĩ rằng thắng bại chỉ trong một khắc sao, thì phải chăng nên nói là dù có không hoàn toàn đi nữa thì cậu ấy vẫn là một người chinh phục Đại mê cung. Vừa chuyển sang nửa thân, chúa tể vừa di chuyển “Kokka” mà mình vẫn chưa giải trừ sang một bên, và làm chệch hướng những viên đạn cho họ xem.

Thuận thế cậu ấy đã ném đi con dao mình đã cầm trên tay――thứ chế bằng azantium đó mà cậu ấy đã có được ở giữa thử thách cuối cùng trong Đại mê cung Raisen. Thêm vào đó,

『Hãy biết rằng việc xem nhẹ trước vực thẫm, điều đó nói cách khác là sẽ bị nuốt chửng bởi vực thẫm! ―― “Fukaki Shin’en no Yami”!!』(TN: 深き深淵之闇 – Bóng tối của vực thẫm sâu thẳm)

『Iya, cậu đang nói “vực thẫm” bảo nhiêu lần vậy hả! Cơ mà cậu, thật sự đã làm sao vậy!?』

Hajime ở thời điểm này, không biết về “Genkai Toppa” đặc thù của Kousuke―― “Shin’en Kyou”. Bởi vậy, các bạn học đang trong tình trạng chẳng hiểu nguyên cớ vì sao mà cậu ấy lại bất thình lình bắt đầu chọn cách nói năng và hành động mang tính chuuni, rồi cuối cùng là cứ thế lao vào tấn công. Điều đó cũng có cả sự hoang mang.

Phải chăng chính sơ hở của sự hoang mang đó, là điều mà Shin’en Kyou đã nhắm đến.

~của vực thẫm sâu thẳm, sau vịnh xướng kiểu cơn đau đầu rất đau thì thiểm quang mãnh liệt đã phát sinh. Phải, dù bảo rằng bóng tối nhưng lại là thiểm quang.

Dĩ nhiên, với mức độ làm lóa mắt như thế thì chắc chắn không thể khiến cho Hajime e dè được, tuy nhiên, vì lời nói và hành động của Kousuke rõ ràng là kỳ lạ, nên cậu bắn xuyên qua “hạch” cấu thành nên ma pháp, khiến cho nó tan thành mây khói từ lòng cảnh giác.

Khoảnh khắc đó, cảm giác ớn lạnh *zowa-* chạy dọc sống lưng của Hajime. Cảm giác nguy hiểm mang tính bản năng mà cậu chưa từng cảm thấy từ sau trận quyết chiến. Và cơ thể của cậu phản ứng gần như trong vô thức với cảnh cáo nên gọi là giác quan thứ sáu mà kinh nghiêm chiến đấu dày đặc đã mang lại.

Một thanh short sword đã sượt qua phần ngực của Hajime đã đạp vào điểm đặt chân bằng “Kuuriki” và uốn người đi, trong đường tơ kẽ tóc.

『Chuyển di không gian!? Iya, ma lực thể? Là phân thân à!』

『Rất chính xác-, hỡi quỷ vương! Diệu kỹ vực thẫm của ta, hãy thưởng thức bằng cả tấm lòng!!』

『Cách nói năng đó, thiệt sự là không thể làm gì với nó ạ!? Ngứa ngáy lắm đấy! Về mặt tinh thần!!』

『Haa ha-ha-ha-! Rất kích thích đúng chứ!? Được ngài quan tâm đến thì thật không gì bằng!』

『Raisen quá khắc nghiệt nên cái đầu của cậu đã trở nên kỳ lạ rồi à!?』

『Ngược lại thì ta đang trong tình trạng tuyệt hảo! Ta đã thức tỉnh ở vực thẫm! Là tông đồ của vực thẫm, Abyssgate!』

『Không hiểu nổi! Đây là trải nghiệm sợ nhất từ sau khi tôi ra khỏi nại lạc đấy-』

『Kuha-. Việc ta là số một thì thật quang vinh! Saa, chẳng phải chúng ta hãy khiêu vũ thôi nào, hỡi quỷ vương! Vì người yêu! Vì điệu nhảy cầu tình yêu của ta, sẽ hoàn thành bắt đầu từ sự nghiêm túc của ngài mà!!』

『Quả nhiên không thể hiểu nổi! Cơ mà, đừng có chọn cách nói năng và hành động khoa trương nhiều hơn thế nữa!!』

Ngay cả trong khi đang trò chuyện nhưu thế, thì súng đạn vẫn bắn thủng phân thân, tuy nhiên, cá thể thứ hai đã được bố trí ngay từ phía đối diện, và thêm cả bản thể đang bắn ma pháp đến cậu.

Dù có bắn đạn vào bản thể đi nữa, thì trọng lực cầu luôn luôn xoay vòng xung quanh cơ thể sẽ làm chệch quỹ đạo của chúng, chẳng những thế khi có sơ hở thì nó lại đến làm thăng bằng của Hajime bị phá vỡ.

Vẻ ngoài là công thủ một tiến một thoái, ra vậy, một trận chiến tương đối đáng để thưởng thức.

Tuy nói, là vậy.

Quả nhiên, sức mạnh bản chất là khác nhau. Công kích của Kousuke, dù có thực hiện bằng Ma thuật trọng lực đã phát động một cách trối chết đi nữa thì vẫn hoàn toàn không thể chạm tới.

Dù có bị xóa sổ bao nhiêu lần đi nữa vẫn sinh ra phân thân và tấn công tới tấp bằng vô số thủ đoạn quyết liệt song, cậu ấy vẫn bị đối phó chỉ đơn thuần bằng đạn cao su của Donner & Schlag và thể thuật mà chẳng cần tới railgun, hay bất cứ tạo tác nào khác.

Dù có định nhắm vào sơ hở trong việc nạp lại đạn đi nữa, với thủ pháp xoay súng nạp đạn giữa không trung đã đến mức cực hạn, thì vốn dĩ thậm chí chẳng hề có mấy thứ như sơ hở.

Nói ngược lại thì,

kể cả việc có thể chiến đấu một cách ra trò với đối phương là quỷ vương cũng đã đáng để tán thưởng rồi nhưng mà......

Trước ánh mắt của Rana tự lúc nào chẳng rõ đang chắp tay lại trước ngực như cầu nguyện, với các bạn học cất lên giọng nói cảm thán và nhìn một cách say sưa, thì cuối cùng một phát đạn đã nắm thóp chấn thủy của chúa tể.

『Gohaa-!?』

Tống khí ra, chúa tể ngã xuống đất. Cậu ấy xoay sở để thực hiện ukemi, song không thể đứng lên ngay bởi cơn đau và xung kích. Cậu ấy chỉ trừng mắt với Hajime đang hạ xuống từ không trung, trong khi vẫn giữ nguyên tư thế khuỵu gối.

『Naa, Endou. Nguyên nhân cho lời nói và hành động đứt phanh của cậu thì để sau hẵng tính, tôi đang đoán được sự tình rồi. Là chuyện Rana đã đưa ra điều kiện cục súc đúng chứ? Cô ta nói rằng nếu như cậu muốn hẹn hò với mình thì.』

『......Fu-. quả không hổ danh quỷ vương. Nếu không thể gây ra dù chỉ một vết xước lên ngài, thì sẽ không có tư cách để trở thành đặc biệt của cô ấy đó.』

Thiệt sự thì con khốn này......, Hajime trừng mắt với Rana. Tuy nhiên, ánh mắt của Rana chỉ dồn vào Kousuke đang khuỵu gối, trước sự thật đó Hajime làm biểu cảm như đã thấy một thứ thú vị『Oya?』.

Cảm xúc của đôi bên, đã rõ ràng rồi đúng chứ. Vì dù chỉ chinh phục Đại mê cung thôi thì cũng là điều đáng kinh ngạc rồi.

Cả nhóm Kentarou đã dõi theo trận chiến, cũng đang hướng tới Kousuke đã cho họ xem một kết quả vĩ đại và sự gan góc đó, ánh mắt cảm thán. Đến cả Yue và nhóm Shia, cũng vậy.

Bởi thế, ngay cả trong khi nở nụ cười khổ, Hajime vẫn đưa ra con thuyền cứu sinh.

『Oi, Rana. Chẳng phải đã đủ rồi sao? Cô đã hiểu rằng Endou nghiêm túc đến mức nào rồi đúng chứ?』

『C, chuyện đó thì......』

『Đưa ra kết luận như thế nào là tùy vào cô nhưng, cảm xúc của cậu ta thì đã――』

『Tôi có thể nhờ cậu im miệng giùm không, Nagumo Hajime.』

Giọng nói đó, có thừa áp lực để khiến cho Hajime nuốt lại những lời của mình.

Trong vô thức, ánh mắt của bất cứ ai cũng đều bị hút lấy. Ngay từ đầu thì, cả mặt tinh thần lẫn mặt thể xác thì cũng đang chất lấy chất để sự kiệt quệ rồi đúng chứ. Chỉ với trận chiến ngắn ngủi vừa rồi, thì cơ thể của cậu ấy đã bắt đầu run lên.

Nhưng, dẫu thế thì trong dáng vẻ đứng lên đó không có một chút yếu nhược nào, ngược lại, dường như bá khí đang tăng lên từng khắc một.

『Cô ấy đã nói. Rằng chinh phục Đại mê cung, và gây ra một vết xước cho ngài. Và lão tử đã đáp ứng.』

『O, oi, Endou?』

『Và, đã thề. Rằng nhất định sẽ hoàn thành chúng cho mà xem. Rằng chính điều đó, là chứng cứ cho việc tình cảm của lão tử là chân thật.』

Cậu ấy rút ra 2 con dao chế tác bởi Raisen mà số lượng đã còn rất ít rồi, siết chặt trong tay và xuống tấn.

Tín hiệu tiếp tục chiến đấu, hùng hồn hơn tất thảy.

『Với lời thề của một người đàn ông, thì sự đính chính là không có-!!』

Tiếng thét xung trận đó, là ý chí ngoan cường của Endou Kousuke.

Là ý chí ngoan cường trên tư cách một người đàn ông, ý nói rằng, Anh sẽ khiến cảm xúc của em hướng về mình cho mà xem, trước nam nhân mà cô gái mình phải lòng dâng hiến sự kính ái.

Trước cảm xúc thật lòng đó, mặt của Rana đỏ bừng lên như thể nó đã phát nổ *BOBA-*. Điều đó thì cả quá khứ lẫn hiện tại đều tương tự. Giọng nói cảm thán『Ooo~』, hay là, Mình đang xem thứ gì đó thật đáng ngạc nhiên, của nhóm Yue cũng tương tự.

Và, lời tuyên thệ bền gang với ý chí ngoan cường của một người đàn ông như thế, đã chạm đến cả quỷ vương một cách chắc chắn.

Biểu cảm của Hajime thay đổi. Trong khi gõ Donner *ton ton* lên vai, cậu thở dài một tiếng.

『......Vậy à. Maa, nói sao đây. Lỗi tôi. Đã xem nhẹ cậu rồi.』

Cậu nói một lời tạ tội. Ổ quay của Donner & Schlag bật mở, và đạn cao su được tống ra ngoài. Thay vào đó, đạn thường đã được nạp lại. Trên cả điều đó, những tia điện màu đỏ thẫm bắt đầu lan rộng ra từ trung tâm của hai khẩu súng *pari- pari-*.

『Tất cả, hãy rời khỏi quãng trường giùm tôi. Yue, nhờ em giăng kết giới men theo rìa ngoài. Kaori, hãy chuẩn bị sẵn cho việc hồi sinh giùm anh.』

『......N-』

『Đ, đến cả hồi sinh sao? Nhưng mà...... Không, em hiểu rồi-』

Yue gật đầu ngay tức khắc, còn Kaori thì ngay cả trong khi hoang mang, vẫn đồng ý mạnh mẽ vì thấy biểu cảm của Kousuke và vẻ mặt trộn lẫn giữa kỳ vọng cùng bất an của Rana.

Shia, đặt tay lên lưng của Rana với biểu cảm vui vẻ ở đâu đó. Giục cô ấy di chuyển ra phần rìa ngoài.

Giữa chừng thì Rana ngoảnh đầu lại, tìm kiếm câu từ, tuy nhiên, lại chẳng thể tìm được, và cất lời với Kousuke bằng dáng vẻ lời trước đá lời sau. Song,

『A, ano......』

『Lời lẽ là không cần. Chỉ cần, xem giùm tôi là được. Nếu là kết luận ở cuối điều đó, thì dù câu trả lời có là gì đi nữa――tôi cũng sẽ chấp nhận.』

『......』

Rana nhìn bóng lưng của Kousuke trong một chốc, rồi cô ấy làm ánh mắt mạnh mẽ như thể đã quyết định được gì đó, và quay gót mà không nói lời nào.

Vì đó là thứ giống như thế giới của hai người thậm chí là quá thể đáng, nên quả nhiên nhóm Mina cũng không thể chen miệng vào chỗ này, ngược lại thì, họ hướng ánh mắt như gửi sự cổ vũ đến Kousuke.

Hajime và Kousuke đối mặt với nhau ở quảng trường không còn một ai.

『Tôi nghĩ là cậu hiểu nhưng, ở trước nhóm Yue thì tôi sẽ không lộ ra cái bộ dạng đáng xấu hổ đâu. Nếu cậu đến thách thức bằng sự nghiêm túc――thì tôi sẽ nghiền nát nó bằng sự nghiêm túc đấy.』

Quỷ vương sát thần, và đấu chí nghiêm túc. Trước hiện diện mãnh liệt mà hẳn nếu là người thường sẽ sùi bọt mép và ngã gục, chúa tể thì tuy nhiên, ngay cả trong khi túa mồ hôi lạnh vẫn nở nụ cười gan góc.

『Kuku-. Chính vì thế đấy, quỷ vương. Quả nhiên, có vẻ như lão tử và ngài đang được buộc lại bằng sợi chỉ đỏ của vận mệnh. Đúng là vậy, chúng ta đã có vận mệnh là sẽ chiến đấu!』

『Dừng cái việc đưa Graha〇-san ra ở chỗ này đi đồ ngu! Cậu đã nói rằng sẽ nghiêm túc đúng chứ!』

『Dĩ nhiên, ta đang nghiêm túc khiêm tốn, nghiêm túc nói năng!』

『Ngay từ trước khi bắt đầu, thì cảm giác như tôi đã trở nên chán ghét rồi nhưng mà!』

『Ta thì ngược lại――muốn ôm ngài thật chặt đấy, quỷ vương! Cảm tạ, về chuyện đã đáp ứng giùm ta-』

『Khốn! Tên này hoàn toàn trở nên hợp cạ với Hauria rồi!』

Những lời đối đáp ăn miếng trả miếng không thể trở nên serious hẳn. Nhưng, nước đi đầu tiên của vòng đấu thứ hai, còn kịch liệt hơn.

『Chết một phát rồi trở lại đây!』

『Hãy bị nuốt chửng bởi bóng tôi đí, quỷ vương! ―― “Kokutenkyuu”--!!』

Ngay từ đầu, đã là tất sát phó mặc cho sự hồi sinh.

Phát railgun không chút dung tình nhắm vào chúa tể, và phải chăng đã đọc được điều đó, chúa tể bay người sang bên hông để né tránh ngay trước khi cậu kéo cò.

Phía Hajime cũng vất vả không kém, khi cậu bị phát động bí kỹ bởi nhiều phân thân thực chất đã ẩn nấp ở xung quanh, và phải dốc toàn lực để tránh đòn mà không thể truy kích.

『Oi oi oi oi-, không biết là thậm chí có thể hồi sinh nếu không còn giữ được nguyên hình đâu đấy! Cậu đến để giết tôi haa, oi!』

Phải chăng nên nói là thật may mắn. Vì chúa tể vẫn còn non tay trong việc sử dụng Ma thuật trọng lực, nên bí kỹ sáng tạo ra một hố đen, cùng lắm chỉ là thứ có quy mô nhỏ với đường kích khoảng 1m thôi.

Bởi vậy, Hajime đã có thể xoay sở để thoát ra khỏi phạm vi của lực kéo lại gần song, cậu vẫn không thể tránh khỏi việc vã ra cả đống mồ hôi lạnh vì biết được sự hung ác đó.

『Nếu có thể giết được ở mức độ này, thì ngài sẽ không được gọi là quỷ vương sát thần hay gì cả đúng chứ!』

Việc bị tránh khỏi đã được dự đoán xong. Tuy nhiên, phân thân đã ập đến tấn công như chỉ muốn nói rằng, Việc chuyển động trở nên chậm chạp bởi lực hấp dẫn hẳn là không thể tránh khỏi!. Kể cả điều đó cũng ở cấp độ khác với ban nãy.

『Haa!? Cậu có thể tạo ra bao nhiêu vậy hả!?』

『Ta chắc chắn đã nói rồi. Rằng ta đã thức tỉnh ở vực thẫm! Với vực thẩm thì mấy thứ như giới hạn chắc chắn là không có đâu đó!』

『Iya, dù có bị rao giảng như thể thường thức kiểu đó thì cũng vậy thôi!』

*warawarawarawarawarawarawarawara-*, các phân thân tràn ra lúc nha lúc nhúc từ cây cối xung quanh. Số lượng đó, đã vượt qua 100 cá thể trong nháy mắt.

Thật sự là bạo lực số lượng. Phải chăng cậu ấy thậm chí định cứ thế mà đè chết đối phương, với bí kỹ “Kokutenkyuu” làm mồi nhử.

Không thể chịu nổi, Hajime để cho Rương đồ phát sáng. Thứ đã xuất hiện trên không trung là 7 chiếc Cross Bit.

『Dù tôi chỉ vừa mới chế tạo lại, vậy mà đã đến lúc xuất chiến rồi à.』

Trong khi nở nụ cười khổ như thế, cậu dần giày xéo lần lượt các phân thân đang áp sát.

Cứ bâu vào là bị thổi tan, cứ bâu vào là bị thổi tan.

Điều đó cứ như thể, một cảnh bất hủ trong phim Matri〇. Cộng với trang phục màu đen, thì cứ như trận chiến giữa Agent S〇th với nhân vật chính vậy.

Trước dáng vẻ của chúa tể liên tục tăng thực một cách vô hạn khi phân thân được sinh ra từ phân thân khác, nhóm Yue và nhóm Kentarou đang sững sờ.

『G, gì vậy, cái ma pháp kia. Không có trong tri thức của chị nhưng mà?』

『......N.Em cũng không biết. Thứ kia, thật sự là nhân loại?』

『Ahaha...... Rana-san, chẳng phải có lẽ chị đã được một người không thể tin nổi thích rồi sao ạ?』

『Tuyệt vời...... Với đối thủ là Boss mà đến mức đó...... Anh ấy đang trở nên mạnh hơn nữa so với lúc của trận quyết chiến......』

『Waa, có thể thấy hình trái tim trong đồng tử của Rana-san đó. Em thì ngược lại, cảm giác như sẽ nhớ lại trauma mà mình đã gánh chịu ở mê cung của đại thụ nhưng mà......』

『Dừng lại đi, Kaori! Endou-kun là mè đen hả! Đừng có khiến tớ nhớ lại!』

『Shizu Shizu, cậu nói mè đen...... Không thể che giấu được cậu đã liên tưởng đến thứ gì đâu đó.』

『Naa, Kouki. Có lẽ nào, chẳng phải Endou còn mạnh hơn cậu ạ?』

『......Dũng giả là, cái thứ gì đây ha...... Aa, phải rồi. Là kẻ có vẻ như chỉ mạnh ở danh xưng thôi, đúng không ta? Un, nếu vậy thì rất hợp với tớ. Hehe......』

Cảm giác như Kouki sắp rơi vào bóng tối nhưng, chẳng một ai quan tâm. Hơn cả điều đó, họ đang nhìn như đóng đinh vào trận chiến của hai người.

Hajime đã bùng lên ma lực đỏ thẫm. Cậu đã phát động “Genkai Toppa”. Vì cậu vẫn còn chưa phục hồi tạo tác binh khí đến mức đó, nên có vẻ như đã bước vào phân thắng bại bằng thực lực cơ bản.

Lặp đi lặp lại việc nạp đạn cho xạ kích bằng tốc độ đến mức phát sinh dư ảnh, sử dụng cả viên nguyệt luân Orester và cậu bắt đầu thêm vào thậm chí là công kích đa giác bay nhảy qua không gian. Cả Rocket & Missile Lancher “Agni Orkan”, lẫn Cross Bit cũng đang hoạt động hết công sức.

Bộc viêm và xung kích điên cuồng lan tỏa, một tình trạng mà nếu không có kết giới thì cảm giác một vòng xung quanh sẽ trở thành bình địa.

『......Không chỉ có số lượng phân thân ha. Chỉ số cũng đang gia tăng. -, vậy à. Cái đó của cậu cũng là “Genkai Toppa” sao. Đại loại như cậu đã thức tỉnh phái sinh đặc trưng hả.』

『Haha- quả không hổ danh quỷ vương! Phải, Shin’en Kyou, là đặc trưng phái sinh của Genkai Toppa sẽ kéo cho chỉ số tăng lên cùng với thời gian trôi qua! Đổi lại với việc mất thời gian thì sẽ không có tác dụng phụ làm suy nhược, thật sự đúng là sức mạnh của vực thẫm!!』

『Vực thẫm ở cái khoản nào thì tôi hoàn toàn không hiểu nhưng mà!?』

『......Un, vậy đó nhỉ. Dù có bị viết mấy thứ như “Hiệu quả: Trong giữa cuộc chiến trác tuyệt, thì Shin’en Kyou sẽ đến từ đáy tối tăm còn hơn cả bóng tối. Saa, hỡi tấm rèm của bóng tối, hỡi kẻ đã chết tối tăm, hãy cho ta sức mạnh của vực thẫm! Đó là, sức mạnh vô hạn trong mộng ảo......”trên bảng trạng thái đi nữa, thì không thể hiểu nổi lí do đó nhỉ?』

『Đừng có bất thình lình trở lại như cũ chứ, một tên bận rộn haa.』

Tuy nói là vậy, Hajime mỉm cười.

『Có vẻ như cậu vẫn còn chưa quen với việc sử dụng ha? Chuyển động thật đơn điệu.――Tôi có thể thấy đấy.』

Thiểm quang màu đỏ thẫm, đã vươn ra khi luồn lách xuyên qua khe hở của vô số phân thân.

『Gua-!?』

Thứ đã vang vọng đồng thời là giọng nói đau đớn của chúa tể. Trước kỹ thuật điêu luyện của Hajime đã nhìn thấu chỉ bản thể, từ trong các phân thân với số lượng nhiều đến mức cạn lời và bắn xuyên qua, biểu cảm của chúa tể rất đáng gờm cũng phải co giật.

Bên sườn bị khoét vào và máu tươi bắn tung tóe, tiếng la hét vang lên từ khán giả.

『Gu-, tấn công với chừng này số lượng, mà lại càng không thể chạm tới sao! Ta đã gấp rút trở về trước khi ngài có thể chuẩn bị tạo tác nhưng mà ha!』

『Nếu cậu có thể sử dụng Ma thuật trọng lực thành thạo thêm một chút, ý là giả định như vậy thôi.』

『Fu-, ta đã trật hướng rồi à. Quả nhiên là một kẻ đáng sợ nhỉ, ngài ấy.』

『Nếu đây là tối đa rồi thì, cậu đã không còn cửa thắng nhưng mà...... Tính sao đây? Cơ mà, vì cái kiểu nói năng và hành động khoa trương của cậu khiến lòng tôi khổ sở nên, tôi đang muốn kết thúc sớm nhưng mà.』

『Rằng hãy chịu thua? Đó là một cuộc thảo luận không thể làm được!!』

Cất lên tiếng thét xung trận, Shin’en Kyou lại càng ập đến như tuyết lở song, Hajime cũng phát động “Hakai” bên phía của mình. Quyết đáp lại sự phấn đấu của chúa tể, cậu đang ứng chiến mà không hề để dành lại sức mạnh.

Bởi thế, lưỡi kiếm của chúa tể không thể chạm tới.

Phân thân bị thổi bay, đã trở nên không thể phục hoạt được nữa.

Và,

『Hỏng-――!?』

Cậu ấy bị Cross Bit giành lấy vị trí trên đỉnh đầu, và ăn một viên đạn nổ đính kèm sóng xung kích ma lực.

『Kou-ku-ーーーーーn-!!』

『『『『『Kou-kun!?』』』』』

Tiếng hết của Rana, và nhóm Yue sững người với chuyện cô ấy đã quyết định gọi bằng ái xưng.

Chúa tể vừa bê bết bởi số máu đang phun ra xối xả, vừa ngã xuống đất, ngay cả trong khi phủ sơn lên mặt đất bằng việc thổ huyết, vẫn cố gắng đứng dậy.

『Gu-, gaha-』

『......Đến đây thôi ha.』

Giọng nói không có chút thanh điệu nào đổ xuống, từ Hajime đã tiếp đất ở trước mắt cậu ấy.

Khi hướng ánh mắt lên, thì thứ đầu tiên cậu ấy có thể nhìn thấy là họng súng. Và, đồng tử của quỷ vương đang nhìn xuống. Phân thân đã tiêu tan hoàn toàn, và hào quang ma lực từ cơ thể của chúa tể cũng đang dần biến mất.

Không thể chạm tới. Cả việc khiến cho lưỡi kiếm sượt nhẹ qua cũng không thể.

Điều đó là, hiện thực.

Hiện diện của sự thất vọng đang phảng phất từ những khán giả. Ai nấy đều đang ủng hộ cho chúa tể thách thức quỷ vương, một cách tự nhiên. Họ đã bị buộc phải muốn xem đích đến của Rana và Kousuke.

Một trận chiến trác tuyệt đến mức đó, cảm động tận đáy lòng đến mức đó. Gác cách nói năng và hành động sang một bên.

『Cuối cùng, cậu còn điều gì muốn nói không?』

Chúa tể, dù có quá sức đi nữa thì cũng sẽ không chịu thua đúng chứ. Bởi vậy, chỉ còn cách bắn thôi. Vì có thể tái sinh, nên hẳn là Hajime sẽ không do dự.

Nhìn từ đâu và ra sao đi nữa thì cũng là cảnh checkmate, ấy vậy mà chúa tể lại hướng ánh mắt vào Rana, với việc cô ấy đang toàn tâm toàn ý nhìn mình bằng biểu cảm chực khóc――cậu ấy đã mỉm cười.

Rồi, đáp lời với Hajime.

『Đương nhiên là có rồi.』

『Tôi sẽ nghe.』

Trước Hajime thúc giục bằng thanh âm dường như đã loại bỏ hết cảm tình, tuy nhiên vẫn có thể thấy được sự nghiêm tục cực độ, chúa tể cuối cùng hướng mặt――

『Chỉ con bài này thôi thì tôi đã không muốn sử dụng. Vì nó có lẽ, sẽ gây ra trauma cho ngài ha!』

『Cái gì? Chuyện đó thì có ý――!』

Hajime, giật mình và ngoảnh đầu lại.

Phân thân mà cậu đã tưởng rằng đang dần biến mất mà chẳng còn dư lực gì. Nhưng, cái đó dường như chỉ là tấm bình phong.

Chiến đấu là bất khả thi. Chỉ với việc duy trì thôi thì đã dốc hết sức bình sinh rồi. Chỉ còn một phân thân duy nhất.

Con bài tẩy trong số những con bài tẩy của chúa tể Abyssgate đã che giấu và chuẩn bị suốt, bây giờ, đã phát động!

『Cứ ăn đi này! Tên người đời gọi, Abyssgate Special!!』

『Cái-, đây là!?』

Hajime đã thấy. Đã thấy mất rồi. Tồn tại ở nơi mà cậu đã ngoảnh nhìn lại.

Những khán giả đã đánh mất lời nói. Cơ mà, đã hoang mang.

Nếu hỏi vì sao, bởi vì phân thân đã ở đó thì――

『Fu-, chính ta là quỷ vương sát thần. Tồn tại khoác lên sắc đỏ thẫm, thông cáo ánh bình minh!!』

Đã trở thành Hajime――phiên bản cosplay khi đội bộ tóc giả màu trắng, đeo bịt mắt, gắn vào cánh tay bằng kim loại hóa trang bắt chước cánh tay tạo tác, và khoác lên mình tấm áo choàng đen mà!

Phân thân cosplay quỷ vương-sama đó, vừa xoay vòng sắc lẹm *kire-kire*, vừa tạo dáng khoa trương là đặt một tay lên mặt, và hơi nghiêng người đi một chút! Phải, kiểu chúa tể lúc tuyên chiến bố cáo!

Và, trước Hajime dần mặt cắt không hột máu *saa----*, cậu ấy vừa cười *fu-*, vừa xưng lên!!

『Hãy khắc ghi vào linh hồn! Tên của ta là, Haten Shinku no Kyokkoku Maou――Southcloud The First!!!』(TN: 覇天真紅の極黒魔王 – Bá thiên Chân hồng Cực hắc Ma vương – Ma vương đen kịt của sắc đỏ thẫm bá đạo đất trời)

『IYAaAAAAAAAAAAAAAA-!?』

Từ Hajime, tiếng hét không thể ngờ tới, cứ như thể một cô gái đã chạm trán với kẻ biến thái, đã được cất lên. Đánh rơi Donner với Schlag, cậu thậm chí còn mang dáng vẻ tựa như “bức tranh tiếng hét của Munch”.

Vào khoảnh khắc đó.

『Ngay bây giờ-, tự hủy là romance!!』

Đồng thời với tín hiệu của bản thể, phân thân đã nhét đá cuội vào khắp người phát nổ. Cuộc công kích cuối cùng giống như bộc phát của lựu đạn phá mảnh từ cự ly cực gần đã phát động.

Quả nhiên phải chăng nên nói là Hajime. Kể cả khi đang nửa phần phát cuồng thì cơ thể của cậu vẫn tự động di chuyển vì đoán được nguy hiểm.

Ngay cả trong lúc bản thể của chúa tể bị cuốn vào vụ tử hủy và bị thổi bay, thì chỉ Hajime là thoát hẳn ra khỏi phạm vi xung kích.

Cậu đã xuyên qua nhưng......

『Guu-, ngay cả với điều này cũng...... không được, à............ N? Iya, haha-!! Nagumo! Cái đó! Là vết xước!』

『Ể? A? O,oo?』

Một vết thương nhỏ đã dính trên má của cậu. Có vẻ như cậu đã không thể tránh thoát hẳn, và một viên đá cuội đã cứa vào.

Thậm chí là hi hữu, khi thứ đó có cùng vị trí với vết thương mà Shia phấn đấu để được chấp nhận đồng hành trong chuyến đi, đã từng đặt lên Yue.

『Là, là chiến thắng của tôi! Như thế đúng chứ!?』

『............A~, tuy tôi có đủ thứ chuyện muốn nói nhưng.............Aa, là chiến thắng của cậu.』

Khi Hajime cười khổ và công nhận, thì khoảnh khắc đó, tiếng reo hò vang dội đã được cất lên từ khán giả.

Tự lúc nào chẳng hay, dân chúng của Fair Bergen cũng đang tập trung lại, họ đã nghe sự tình rồi đúng chứ. Đang hết sức ồn ả. Nhóm Ryuutarou thì, chỉ đơn thuần là lặp đi lặp lại『Quá dữữ-』như một cỗ máy bị hỏng, còn nhóm Yue cũng đang chớp mắt trong ngỡ ngàng với dáng vẻ như muốn nói『Không lẽ nào cậu ta thật sự có thể hoàn thành nó thì......』.

Giữa lúc đó, người đầu tiên đã guồng chân chạy đến, dĩ nhiên là Rana.

『Kou-kun-!!』

『Ể-!? Kou-kun!?』

Với Kousuke thật sự đã dốc cạn hết tinh thần khí lực và không thể nhúc nhích, Rana đã ôm chầm lấy như đang bao bọc cậu ấy.

A, thế nào đó ngửi thấy mùi thơm vãi chường...... Cơ mà, mềm quá...... Kousuke trở nên say sưa ngất ngây, và không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng, cậu ấy dần dần nhận thức về hiện thực và đỏ mặt.

『Ra, Ra Ra Ra, Rana-san!? Chị làm cái gì vậy!?』

『A-!? N, nhầm rồi đó, vừa nãy là! Etto, eetto...... Fu-, cậu đã làm rất khá nhỉ, Abyssgate. Chuyện không lẽ nào, cậu lại thật sự có thể gây ra thương tích cho Boss, đáng ngạc nhiên quá mức đấy! Hơn nữa cực kỳ ngầu luôn mà――cơ mà không phải, xem nào, cái đó――』

Sực tỉnh và lùi người ra xa, Rana-oneesan vừa đỏ bừng mặt, vừa không hết nói chuyện ấp a ấp úng.

Mina bước ra từ trong dàn khán giả đã tập trung lại, và nệ vào đầu cô ấy *peshi-*.

『C, cái gì vậy hả!』

『Hãy lắng nghe cho đàng hoàng giùm người ta đi chứ. Đã đến nước này rồi, mà còn xấu hổ giả đò thì mất tư cách nữ nhân của Hauria đó.』

『Ư-』

Bị mắng, Rana hướng ánh mắt trở lại Kousuke trong khi vẫn đỏ bừng mặt. Trước dáng vẻ nhìn chăm chăm vào cậu ấy bằng đôi mắt ngước lên, Kousuke ấn vào tim và điều hòa hô hấp một cách trối chết.

Trong khi ai nấy đều căng thẳng dõi theo, thì Kousuke đã xoay sở để nhấc được thân người dậy, và nắm lấy bàn tay của Rana.

『Etto, tôi sẽ nói lần nữa ạ. Tôi, thích Rana-san ạ. Duyên cớ, là việc chị có thể tìm ra được thậm chí khi tôi đã ẩn hình nhưng...... Không chỉ thế, hiện giờ, tôi cũng thích cả con người của chị ạ. Tôi, sẽ cố gắng nhiều nữa-, nên xin hãy hẹn hò với tôi!』

Hồi đáp cho điều đó, nếu nhìn biểu cảm của Rana thì dù cô ấy không nói lời nào cũng hiểu được rành rọt.

『........................Vâng.』

Với giọng nói nhỏ, tuy nhiên lại rõ ràng, Rana đã đáp lại tình cảm của Kousuke.

『『『AND IiIIIIIIIIIIII-』』』(TN: Một lời trong bài I Will Always Love You của Whitney Houstion, người Nhật dùng cụm từ này để chúc cho hạnh phúc của một mối tình đã thành công)

Đồng thời với khi Suzu, Nana và Taeko ba người hét lên, thì tiếng reo hò vang dội lại một lần nữa bắt đầu dậy sóng.

Vì ánh sáng của Ma thuật tái tạo từ Kaori đang đổ xuống Kousuke, nên quang cảnh cứ như thể cậu ấy phải chăng thậm chí đang được chúc phúc từ bầu trời đã lan rộng.

Điều đó khiến cho nơi này náo nhiệt một cách thừa mứa, và tại quảng trường của Fair Bergen trong một lúc, không biết bao nhiêu giọng nói chúc phúc đang liên tục vang vọng.

.

.

.

.

.

Cứ thế, trong lúc Rana đang bị Mina và nhóm Shia vây kín lấy.

『Endou.』

『Nagumo......』

Hajime và Kousuke một lần nữa hướng vào nhau. Nhóm Yue và hội Kentarou im lặng dõi theo hai người đã mở ra trận kịch chiến.

Vừa giãn biểu cảm ra, vừa nhún vai, Hajime gửi tặng cho cậu ấy lời chúc phúc.

『Chúc mừng ha.』

『......Ou, cảm ơn ha. ......Cái đó, không chỉ vì những lời vừa rồi, mà cả chuyện cậu đã nghiêm túc chiến đấu giúp tôi.』

『Maa, vì tôi hiểu cảm xúc của cậu mà ha.』

Họ mỉm cười với nhau đậm vẽ nam tính, và đưa tay ra để bắt tay với nhau――không đời nào có chuyện đó.

Bàn tay đó, đang được đưa lên để che mặt của từng người.

Trước nhóm Yue với Retarou đang hoang mang rằng chuyện gì chuyện gì, hai người đồng thời――đổ gục xuống trên hai gối của mình.

『Đau lắm đóó, con tim tôi đau lắm đóó~. Xin lỗi nhaa, Nagumo xin lỗi nhaa~』

『Tên khốn ngu ngốcc, chuyện đó là không được đúng chứứ, tên khốn ngu ngốcc.』

Là bởi Kousuke đã lỡ công khai về dáng vẻ của mode Shin’en Kyou độ sâu V.

Và Hajime thì không cần nói cũng biết. Là vì cậu đã lỡ trông thấy Southcloud The First.

Bởi vết thương lòng mà hẳn là nhất quyết không bao giờ tan biến, hai người, đã cùng nhau chôn mặt vào gối, một cách tình thường mến thương.

.

.

.

.

.

.

.

「「......Southcloud The First. Buhoo-」」

Trong bầu không khí lặng như tờ, khi hình ảnh quá khứ biến mất, người đầu tiên đã phá vỡ điều đó là Shuu với Sumire.

Một cách vi diệu, cảm giác như vai của những phụ huynh khác cũng đang run lên.

Chỉ có Rana là ngơ ngẩn say sưa nhớ lại chuyện lúc đó như một lối vận động thông thường như mà.

「......E, e~to, Hajime? Anh ổn chứ?」

「Pa, Papa? Ano, ngầu lắm đó!」

Lo lắng tới Hajime không có phản ứng gì, nhóm Yue cất tiếng gọi song...... quả nhiên, không có phản ứng.

Oya? Nhìn cho kỹ thì hình như mắt cậu đang nhắm lại......

Và, đoán biết được dị biến ở đó, chiến sĩ trưởng Gil đã đến gần bên nói bằng giọng kinh ngạc.

「Thật đáng ngạc nhiên. Việc không lẽ nào ngài lại đang học tập đặc kỹ của tôi. Quả không hổ danh ha.」

「「「「「Ể-!?」」」」」

Có vẻ như Hajime-san, đang học tập bí kỹ là mode shut-out hoàn toàn, tự lúc nào chẳng hay. Nếu cậu cứ theo đà này mà có thể đáp lại câu hỏi của người khác một cách bình thường thì sẽ là hoàn hảo.

Việc với hình ảnh quá khứ mà mình đã cho phép nhằm kéo người khác cùng chết, không lẽ nào cậu lại đạt đến một cảnh giới mới, thì chuyện này thật không biết phải nói làm sao.

「Ha, Hajime! Tỉnh lại đi! Hãy cố lên!」

「Papa! Có nhận Myuu không!?」

Với giọng nói của Yue và Myuu, những người khác cũng nhận ra dị biến và cất tiếng gọi Hajime. Lắc người cậu.

Tuy nhiên......

Trong một lát kể từ lúc đó, Hajime không hề nhút nhích dù chỉ một chút với biểu cảm ôn hòa như một vị Phật.

Truyện Chữ Hay