“Kia là phi thuyền.”
“…nó thật tuyệt vời.”
Sau khi đến một thị trấn tọa lạc tại rìa phía tây Battrol, chúng tôi lên một chuyến tàu khác hướng về phía nam. Chúng tôi đã tới phi trường.
Tôi đã tưởng mình sẽ gặp vấn đề với kiểm soát biên giới. May mắn thay, chúng tôi đi trên một chuyến tàu thường – tôi nên nói thêm nó có lượng hành khách đông đến đáng ngạc nhiên – chứ không phải tàu tốc hành. Vì tàu thường không trực tiếp đi qua biên giới nên hải quan ít nghiêm ngặt hơn. Trưởng nhóm, Isaac, chỉ cần trình thẻ thám hiểm giả của anh ta ra, và các thành viên khác chỉ cần cho thấy họ cũng đều đang có sở hữu thẻ của riêng bản thân là xong.
Họ đáng lẽ nên kiểm tra toàn bộ chúng tôi.
Có lẽ họ cho rằng việc đó quá phiền phức.
À thì, trở lại vụ phi thuyền nào. Nó thực sự đáng kinh ngạc.
Điều đáng kinh ngạc nhất về phi thuyền là nó trông thực sự giống một chiếc thuyền. Dài 60m, rộng 20m, làm từ gỗ và thép, cùng tám cánh quạt nhìn rõ ràng là quá nhỏ để nâng được nó. Ấy vậy mà nó lại bay nhanh như một chiếc máy bay phản lực. Ma thuật thật tuyệt vời.
Vé rẻ nhất có giá 1 vàng lớn và 5 vàng nhỏ. Những phòng cao cấp nhất có giá lên đến 3 vàng lớn.
Nếu vậy vé rẻ nhất có giá gần bằng một chuyến tàu tốc hành nhỉ? Tiếc là không phải vậy. Giá đó không phải là giá của cả chuyến đi. Mà là giá cho một ngày trên phi thuyền.
Nếu bạn chỉ đâu đó trong lục địa, chỉ một ngày là đủ. Tuy nhiên đi sang lục địa khác thì giá sẽ đắt gấp đôi. Về cơ bản, bạn đang thuê phòng trong một khách sạn biết bay.
Vé dùng cho cả một năm của nhóm Isaac chỉ cho phép họ dùng phòng đôi rẻ nhất. Nếu họ muốn, họ có thể dùng một phòng tốt hơn bằng việc trả thêm tiền.
Nhân tiện thì, Isaac đã trả tiền vé cho tôi.
Ngay khi tôi định cảm ơn, tôi nhận ra tấm vé họ dùng chính là phần thưởng cho việc giết chúng tôi. Vậy nên bỏ đi, không ơn nghĩa gì ở đây hết.
Sandrea và Weed nhảy lên phi thuyền đầy nôn nóng. Cả hai lượn khắp nơi, hết nô đùa với nhau trên boong tàu rồi lại nhìn xuống mặt đất đang trôi vụt qua từ phòng quan sát ở đáy tàu . Tôi tưởng họ đã quen với việc bay rồi chứ? Họ hành động cứ như mấy đứa con nít vậy. Dù vậy, đến lúc ăn tối, cả ba người lại biến mất vào trong phòng của mình.
Phòng của chúng tôi được chia thành phòng nam và phòng nữ. Tôi kiểm tra phòng mình nhưng không thấy Sandrea đâu, nên cô ta chắc đã đăng xuất.
Thức ăn cũng được tính trong giá vé. Và tôi lại không muốn lãng phí bữa ăn xa xỉ này, vì vậy tôi dọn sạch mọi thứ (bằng Blobsy).
*boing-boing!*
‘Ngon lắm à? Sướng nhé.’
Tôi không cần phải ngủ, và ngồi một mình trong phòng cũng chẳng có ích gì. Nên tôi quyết định đi lên boong tàu để ngắm cảnh buổi đêm.
Phi thuyền được bảo vệ trong một rào chắn hình cầu. Dù đang bay với tốc độ rất cao, nhưng những gì tôi cảm thấy chỉ là một làn gió dễ chịu nhẹ nhàng thổi qua. Để đề phòng, tôi giữ chặt mũ trùm và ngắm nhìn ngọn núi phía xa.
Theo như sách hướng dẫn thì, đó là Núi Leonard. Ngọn núi cao nhất lục địa trung tâm, cũnglà nơi tọa lạc của một trong những khu mỏ hàng đầu. Bao quanh nó là ba quốc gia lớn, bao gồm cả Battrol. Hình như tranh chấp giữa họ về chủ quyền ngọn núi vẫn chưa có hồi kết.
…Tôi nghĩ đây chính là cách mà mọi chuyện xảy ra. Ngay cả khi mana đã đáp ứng mọi nhu cầu thiết yếu của họ, nhưng khi nói về sự giàu có nó lại là một vấn đề hoàn toàn khác .
Trong khi tôi ngắm nhìn ngọn núi đang biến đi xa dần trong màn đêm,
thì tôi cảm nhận được một tín hiệu ma thuật ở phía sau.
“Vậy ra cô ở đây.”
“…Nn.”
Có vẻ chỉ có mình Isaac lên đây tìm tôi. Anh ta có vẻ là người nghiêm túc nhất trong nhóm.
Anh ta đang giữ hai chiếc cốc đồng còn đang bốc khói. Anh đưa một cốc cho tôi.
“…cảm ơn.” Tôi nói rồi nhận lấy chiếc cốc.
Anh ta cười và nhấp một ngụm .”Không có chi.”
Vậy ra người chơi không thể ăn nhưng vẫn có thể uống à? Với tôi , mọi thứ sẽ đi vào kho chứa của [Người Lưu Trữ] sau khi tôi giả vờ nuốt và sẽ được Blobsy xử lý vào lúc sau
Hmm… thứ gì đây? Sền sệt, màu lục…
“…nước ép cải xoăn nóng?” Tôi lẩm bẩm.
Isaac ngay cạnh tôi phun ra hết toàn bộ số ‘nước ép cải xoăn nóng’ trong mồm.
“Eww.”
“Chờ một chút, khoan đã nào, cô vừa nói gì đấy?”
“Ý tôi là, cái này là…”
“Đó là súp rau bina để ăn khuya. Trời ạ, thật sự bất ngờ đấy. Tôi không ngờ ở đây cũng có cả nước ép cải xoăn.”
“…”
Tôi đáng lẽ không nên nói ra. Thôi thì cứ quên việc đó đi và uống súp nào. Như thói quen khi còn là con người, tôi bắt đầu thổi vào chiếc cốc nóng. Isaac nhìn tôi chằm chằm.
“Vậy ra đây là cái mà hai người kia đã nói đến lúc trước, nhưng…Sherry, cô thực sự không hành động như một NP- một cư dân của thế giới này.”
“…anh nói cứ như mình không phải là người của thế giới này vậy!” Tôi phản bác.
“Không, ý tôi là…” Nhận ra mình vừa nói hớ, Isaac lắp bắp. Nhưng rồi ngay sau đó, nụ cười mờ nhạt quay trở lại trên khuôn mặt anh ta. Trông anh ta như vừa nghĩ ra một trò đùa buồn cười.
“À thì, nếu thế giới này chỉ là hư cấu thì sao? Cô sẽ làm gì?”
“…”
Vậy ra anh nhắm đến việc này. Anh ta tin rằng tôi chỉ là một NPC được lập trình đang sống trong một thế giới ảo, một kẻ hoàn toàn không biết gì về ‘game’.
Có lẽ ạnh ta nghĩ đây chỉ là một trò đùa nho nhỏ. Như việc kể cho một đứa trẻ ngây thơ về ông già noel. Ngay lúc ấy, tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta và đáp lại câu hỏi kia.
"Trong trường hợp đó, nếu thế giới này là thật, anh sẽ làm gì?"
“Eh…?”
Isaac hoàn toàn bị bất ngờ. Sau vài khoảnh khắc im lặng, anh ta hướng mắt về cảnh đêm và mỉm cười.
“Nếu vậy thì thật tuyệt. Cứ nhìn vào khung cảnh này, vùng đất này đi. Nếu chúng tôi có thể đến được nơi đây, chỉ ngành du lịch thôi đã đem lại rất nhiều lợi nhuận. Và nếu chúng tôi có thể vận chuyển tài nguyên ở đây về, những vấn đề về tài nguyên của chúng tôi sẽ được giải quyết. Chúng tôi có thể gửi dân số đang ngày càng tăng của mình đến đây và sử dụng nguồn lao động rẻ mạt của thế giới này…”
“…”
“Ah, xin lỗi! Tôi đã chìm sâu trong suy nghĩ quá rồi. Tôi quên mất mấy thứ đó có lẽ chỉ là những lời vô nghĩa đối với cô.
Giữa chừng, anh ta nhận ra những gì mình đang nói và chú ý đến cái nhìn chằm chằm của tôi. Anh ta liền xin lỗi.
Anh ta không phải là kẻ xấu. Ở Trái Đất, anh ta chắc chắn là một người thành đạt, tận tâm mà bạn thường thấy.
Từ cái nhìn của người Trái Đất, những gì anh ta nói không có gì là sai cả. Nhưng cái cách nghĩ kia cũng chẳng khác gì con người ở thế giới này; con người của Yggdrasia, những kẻ coi á nhân không gì hơn một loại tài nguyên.
Đây chính là khoảnh khắc tôi thấy một trong những lựa chọn của mình biến mất mãi mãi ngay trước mắt tôi. Lựa chọn nói chuyện với người chơi.
Con đường của sự thấu hiểu lẫn nhau.
Còn lại 12 ngày.
Chúng tôi đã đến Thành phố Tự do Seis. Đây cũng là quê nhà của Isaac, anh ấy cần hoàn thành vài thủ tục để chúng tôi được vào. Hải quan thật sự quá lỏng lẻo. Chúng tôi lên vài chuyến tàu hỏa thường để đến một thị trấn phía bắc, nơi căn cứ của Isaac tọa lạc.
Cũng như với Liên Bang Thương Mại, Thành phố Tự do Seis không được cai trị bởi vua hay quý tộc. Một hội đồng gồm các thương nhân và địa chủ
đưa ra mọi quyết định.
Liên Bang Thương Mại là đất nước của thương nhân, vì thương nhân. Ngược lại, ở Thành Phố Tự Do Seis quyền lực thuộc về các thám hiểm giả và guild của họ.
Đầu tiên tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ đến căn cứ sau khi đặt chân vào thị trấn. Nhưng hóa ra bạn bè của họ đã đến đón chúng tôi, và rồi cả bọn đi đến điểm hẹn cho ‘bữa tiệc.’
“Này, cô bé đó là ai thế? Đó là gu của chủ clan à?!”
“Thôi đi, Sherry là của tôi. Tôi vẫn muốn cô ấy tiếp tục lăng mạ mình…”
Họ nhận ra tôi không phải người chơi và bắt đầu trêu chọc Isaac. Và vì lý do gì đó, Weed khẳng định chủ quyền và sở thích nguy hiểm của anh ta.
Bạn của Isaac gồm khoảng mười người.
Tôi đoán một trong số họ đang giữ viên ma thạch. Dù vậy ngay lúc này tôi không có cách nào để xác nhận chính xác người đó. Và nếu lỡ như họ đã đem nó đến điểm hẹn thì sao? Để lộ thận phận lúc này là một ý tồi.
Theo như cuộc tán gẫu của họ, Một vài người thiếu kiên nhẫn đã đến đó trước.
Hình như địa điểm tổ chức là tại một ngôi làng nông thôn gần những đồng cỏ rộng lớn ở phía bắc Seis. Những đồng cỏ ày là nơi cư trú của một loài quái vật gọi là ‘behemoth’, có kích thước ngang một con voi. Kế hoạch của họ là săn behemoth, tăng cấp kỹ năng và vui chơi trong lúc đợi ‘thỏ’ xuất hiện.
Khi chúng tôi đến ngôi làng, tôi thấy 5 tổ đội gồm khoảng 30 người đã ở đây. Họ đang bắt đầu cuộc săn behemoth.
Tổ đội của Isaac nhìn lướt qua đám đông. Rồi khi họ nhận ra một tổ đội nào đấy, tất cả đều nhăn mặt.
“…chết tiệt, cả mấy tên không được chào đón cũng đến.”
Khi nhóm chúng tôi xuất hiện, những người tham gia đều đến chào hỏi đầy thân thiện. Trong số các tổ đội đi săn, thì có một nhóm không thực sự đi săn, thay vào đó họ chỉ hành hạ những con vật ăn cỏ hiền lành cho đến chết. Và họ đang tiến về phía chúng tôi.
“…Họ là ai thế?” Tôi hỏi một người gần đó.
Câu trả lời tôi nhận được là một câu trả lời kiểu lảng tránh. “Họ… ừm… à thì, họ là người xấu, tôi cho là vậy.”
Tóm lại, họ là những kẻ nhập vai ‘những tên phản diện ngoài vòng pháp luật’. Những người chơi phạm tội sẽ bị giam giữ rồi bị xóa nhân vật . Mặt khác, miễn là bạn chưa bị bắt, việc đóng vai cướp hoặc trộm sẽ không vi phạm quy tắc của trò chơi.
Tuy nhiên, tôi có cảm giác đã gặp đám người này ở đâu rồi ấy nhỉ…
“Ê này! Khi con thỏ đó xuất hiện thì nhóm nào bắt được nó trước sẽ có toàn quyền quyết định, phải chứ?”
“Không, nhiều khả năng đây sẽ là một chuỗi nhiệm vụ. Nếu có thể, chúng ta nên cũng nhau bắt cô ta. Sau đó mới quyết định xem nên làm gì.”
“Thằng đ*o nào quan tâm chứ? Mẹ kiếp, bọn tao đáng lẽ đã có vé phi thuyền dùng cho năm nếu không phải tại đám sương khốn khiếp đó. Nếu con thỏ xuất hiện, bọn tao sẽ xử đẹp nó!”
…aaah, tôi nhớ ra rồi. Lần đó khi tôi hấp thụ ma thạch của Số 1, đã có một tổ đội định KS từ những tổ đội khác. Và tên này là thủ lĩnh .
Hiểu rồi, vậy ra chúng vẫn làm mấy chuyện như thế à…
Chúng là lũ khốn, nhưng sao cũng được. Tôi cần phải tập trung tìm xem ai đang giữ ma thạch của Số 8.
Tôi bắt đầu dò dẫm xung quanh bằng [Thao Túng Không Gian Mạng]. Trong khi tôi đang tập trung vào việc quan sát biểu hiện của các người chơi, mũ trùm tôi bất ngờ bị ai đó tóm lấy từ phía sau. Tôi giật nảy người.
“Thế đ*o nào lại có một nhóc NPC ở đây? Bọn mày đem nó đến để phòng hờ con thỏ không xuất hiện à? Chúng ta thay vào đó sẽ săn nó phải không?” Hắn cười khúc khích.
“Ngừng lại ngay! Cô ta là thám hiểm giả bọn tôi thuê!”
Tôi đã mất cảnh giác rồi. Chết tiệt. Có quá nhiều người chơi xung quanh khiến tôi không thể nhận ra tên vô lại đó đang tiến đến.
Isaac hoảng loạn và cố ngăn hắn lại. Tên vô lại kia liếc nhìn anh ta rồi cười to một cách đê tiện.
“Cái gì, mày mua nó để phục vụ mày à? Ôi trời, trò chơi này thực sự rác rưởi! Tao có thể giết cả mấy đứa nô lệ tao mua mà chẳng ai thèm để tâm ttới!”
…Tên này thực sự quá phiền phức mà.
*
“…im miệng.” Cô bé NPC gầm gừ.
“Hahh?! Gì đấy con k-aagh!!”
Ngay khi tên người chơi đang giữ lấy cô sắp dùng bạo lực, hai con dao chém vào hai tay hắn.
Tên hắn là Cardi. Hắn không hẳn là một người chơi nhập vai phản diện mà chỉ đơn giản là một kẻ quá yêu chiều bản thân. Hắn nổi tiếng với vô số lời phàn nàn về hành vi của hắn. Lời nói và hành động của hắn đều không thể chấp nhận được. Dù vậy, miễn là hắn không vi phạm các điều khoản của trò chơi, không ai có thể làm gì hắn. Nếu nhóm của Isaac can thiệp, họ sẽ trở thành kẻ vi phạm các điều khoản kia.
Vì vậy họ chẳng thể làm gì cả. Và có vẻ cô bé NPC họ mang theo đã đến giới hạn.
Tên vô lại kia vẫn không chịu buông mũ trùm của cô bé kia dù đôi tay đã bị thương. Vậy nên cô tự mình giật nó ra và tung một nhát chém với tốc độ kinh hoàng về phía Cardi. Một màn sương kỳ lạ đột nhiên xuất hiện quanh cô, đóng băng tên vô lại kia.
“Đ-Đồ khốn!”
“Chết đi.” Cô lạnh lùng nói. Con dao của cô ghim sâu vào mặt hắn.
Khi người chơi nhận một lượng sát thương quá lớn, các gián quan của họ sẽ được ngắt kết nối để tránh gây chấn thương tâm lý. Nhưng với hắn, cảnh tượng cái chết đang hiện ngay trước mắt mình là quá đủ để khiến Cardi phải khiếp sợ.
Với khuôn mặt lộ rõ vẻ sợ hãi, Hắn biến mất thành những hạt sáng. Màn sương mỏng đi một chút, để lộ diện mạo của cô bé kia.
Đập vào mắt người chơi là mái tóc trắng như tuyết, đôi mắt đỏ tươi… và đôi tai thỏ mềm mại rũ xuống.
Tất cả người chơi đều sững sờ bởi sự lộ diện đột ngột kia. Isaac thốt ra một lời thì thầm.
“…Sherry?”
------------------------------------------
Trans: Muttsurini
edit: nhd