Apotheosis of a Demon – A Monster Evolution Story

chương 31: du hành cùng người chơi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ồ, cô biết về viên ma thạch sao? Cô định tham gia sự kiện tiếp theo à?”

Tôi quay mặt lại. Trước mặt tôi là một anh chàng tóc vàng. Tuy anh ta có vẻ ngoài ưa nhìn đó, nhưng đồng thời anh ta cũng nhìn chẳng khác nào một tên hám gái cả, điều này làm tất cả những ấn tượng đầu tiên của tôi về anh ta hoàn toàn tan vỡ . Hai con dao găm treo lủng lẳng trên thắt lưng anh ta.

Sự kiện? Ma thạch? Anh ta chắc là người chơi nhỉ?

Tôi tăng sự cảnh giác của mình lên một chút và lùi lại nửa bước. Việc này khiến anh ta bối tối. Anh ta vẫy vẫy

tay và lùi lại.

“Ah, không, xin lỗi, tôi không định dọa cô. Chúng tôi chỉ vừa đăng thông báo, và tôi lo là sẽ không có ai đến nhìn, vì vậy nên khi nghe ‘ma thạch’ tôi liền theo phản xạ gọi cô. Tên tôi là Weed. Tôi là một thành viên của clan vừa thông báo sự kiện.”

“…nói rõ hơn đi.”

Tôi giả ngốc, cốt để moi thêm chút thông tin. Nhưng…chờ đã? Tôi tưởng người chơi Beta có thể phân biệt được NPC và những người chơi khác kia mà?

Thôi, sao cũng được. Vì lý do gì đó, anh ta có vẻ hứng thú với gương mặt của tôi. Anh ta tiếp tục giải thích trong khi liên tục liếc trộm vào mũ trùm của tôi.

Tóm lại thì, nhóm của họ cho rằng khoản tiền thưởng của Tiz là một sự kiện trong trò chơi. Họ cũng đang giữ một viên [Ma Thạch Đỏ] họ có được từ việc giết một trong số chúng tôi ở sự kiện đó. Và kể từ lúc họ biết được ‘nữ thố nhân’ đã trộm viên ma thạch vàng, họ đã lên kế hoạch dùng viên ma thạch của họ để dẫn dụ tôi.

“Tầm ngày mai, sẽ có một thông báo với nội dung ‘Tìm người mua ma thạch đỏ’ được đăng trên toàn bộ trụ sở guild thám hiểm giả ở lục địa trung tâm và vài nơi khác. Nhưng với khoản tiền thưởng cao như vậy, chúng tôi thực sự không nghĩ nữ thố nhân kia sẽ xuất hiện trong thị trấn. Thực tế chúng tôi chỉ tụ tập để tiệc tùng. Vì vậy nên tôi đã hy vọng có nhiều cô gái có thể đến-”

“Này, Weed!”

Ai đó cắt ngang chúng tôi. Giọng nói này có chút… Cả hai chúng tôi quay về phía giọng nói kia. Trước mắt tôi là anh chàng thám hiểm giả mạnh mẽ mà tôi gặp ở cửa hàng trang bị. Sally ở phía sau anh ta, ôm đầu với biểu cảm ‘ấy chết’ trên gương mặt.

“À này. Isaac, Tớ vừa mời cô bé này…”

“Không không không, cô ta không phải là người chơi!”

“…Gì cơ?! Holy shit, cô ta không có ký hiệu!”

Weed nhìn chằm chằm vào tôi vì sốc, anh ta liên tục nhìn đi nhìn lại giữa tôi và khoảng không ngay phía trên bên trái tôi. Lại nữa à? Vâng, vâng, tôi hiểu rồi, giờ anh có thể thôi nhìn chằm chằm vào mặt tôi không?

“Ý tớ là, cô ta trông quá tự nhiên-”

“Anh cũng thấy vậy à?! Kiểu như bầu không khí quanh cô ta, phong cách của cô ta đều trông giống chúng ta hơn là các NPC!”

Weed bắt đầu giải thích, và nó nhanh chóng bị cắt ngang bởi Sally…khoan đã, Sally và Salia nghe giống nhau thật nhỉ. Khá là dễ nhầm đây.

Hai người họ tiếp tục bài diễn văn khó hiểu cho các NPC của họ. Anh chàng thám hiểm giả mạnh mẽ- Isaac phải không nhỉ?- thở dài và quay sang tôi.

“Một lần nữa xin lỗi cô. Cô không thực sự hiểu họ đang nói gì nhỉ? Đừng bận tâm về họ, cứ kệ họ đi.”

…à, về việc đó…

“Tôi nghe là các anh định đi bẫy ‘thỏ’ nhỉ?” Tôi hỏi.

Nụ cười của Isaac trở nên méo xệch. “Weed, cậu đã kể cái quái gì vậy?”

“Uhh… tất cả mọi thứ?”

“Chết tiệt, không phải tớ đã nói rồi à? AI của trò chơi này có quá nhiều đoạn hội thoại và kiểu hành động khác nhau. Đừng có bất cẩn.”

“…Nhưng, ý tớ là, cậu cũng đang nói hàng đống thứ khó hiểu trước mặt cô ta, không phải sao?”

Họ thực sự không hề cảnh giác trước mặt các NPC, nhỉ? Isaac đã lờ đi tôi, cho đến khi bạn anh ta chỉ ra cái sai lầm đó.

“Ah, thôi chết.” Anh ta lần nữa quay mặt về phía tôi với nụ cười gượng gạo. “À thì… trông cô khá nhỏ tuổi, nhưng tôi đoán cô cũng là thám hiểm giả, phải chứ?”

Tôi gật đầu. Isaac có vẻ cuối cùng cũng rũ bỏ được sự do dự của mình. Anh ta lên tiếng đủ để cả tôi và đồng đội nghe thấy.

“Nhưng cô vừa nghe rồi đó, chúng tôi sắp đi săn thỏ. Dù sao thì cơ hội cũng khá thấp, vậy nên chuyến săn này nửa nghiêm túc, nửa là cái cớ để tụ tập và vui chơi. Chúng tôi không dám chắc sẽ nhận tiền thưởng kể cả khi cuộc săn có thành công. Dù vậy, nếu cô không phiền, chúng tôi có thể thuê cô với giá 3 vàng nhỏ. Cô nghĩ sao?”

“…thuê?”

Hình như Isaac quyết định đem tôi theo cùng bằng việc thuê tôi. Sao thế nhỉ?

“Whoa, thật à!? Tuyệt vời!” Weed hớn hở.

“Chờ đã, Isaac?! Anh thực sự định đem NP- Ý em là cô bé này theo thật à? Không phải cô ta là người lạ sao?”

“Sally, nhỏ tiến thôi. Lỡ như cô ta kể lại với các thám hiểm giả khác, và họ làm hỏng kế hoạch của chúng ta thì sao? Chúng ta đem cô ta theo cũng để giữa bí mật với các thám hiểm giả bình thường khác.” Isaac trả rời.

“…đành vậy.”

“Tuyệt vời!”

“Rút kinh nghiệm đi, Weed!”

“Heheheh, được rồi, đi thôi!”

Có vẻ họ chưa từng nghĩ đến trường hợp NPC sẽ từ chối nhỉ.

Mà cũng chẳng thể khác được. Dù sao thì, việc này thực sự có lợi cho tôi. Tôi không biết họ sẽ sắp đặt sự kiện gì, nhưng miễn là tôi có thể chạm tay vào viên ma thạch đỏ thì sẽ ổn thôi.

…đó là ma thạch của Số 8 nhỉ? Nên là vậy. Nếu không thì tôi chết chắc.

“Giờ thì, nói về lịch trình nào.”

“Mmm.”

Theo Isaac, sự kiện sẽ bắt đầu sau một tuần. Anh ấy đã thông báo cho bạn bè mình (qua internet). Bất cứ ai có thể đến đều được chào đón.

Sự kiện sẽ được tổ chức tại căn cứ của họ, ở ngoại ô Thành phố Tự do Seis. Họ chỉ cho tôi vị trí trên tấm bản đồ đơn giản được dán trong guild. Nơi đó thực sự rất xa. Đó là một đất nước lớn ở rìa phía đông lục địa trung tâm.

Tôi tự hỏi chúng tôi sẽ đến đó bằng cách nào chỉ với một tuần. Isaac giải thích. Đầu tiên, cả nhóm sẽ đi bằng đường tàu hỏa thường đến một đất nước lớn gọi là Battrol, chuyển chuyến tàu trên đường đi. Khi đến nơi, chúng tôi sẽ dùng phi thuyền.

…phi thuyền?!

“Ừ. Chúng tôi có một vé dùng cho năm. Tôi nghĩ chúng ta có thể khiến họ chấp nhận cô như một thành viên trong đội.”

Đây là lần đầu tôi nghe đến phi thuyền. Theo lời họ,

chỉ những đất nước lớn mới có các phi trường cần thiết, và bạn có thể đếm bất kỳ quốc gia lớn nào trên thế giới chỉ trong một đến hai ngày bằng phi thuyền.

Cho đến khi đến được Battrol, chúng tôi sẽ chỉ dùng tàu hỏa thường, không phải tàu tốc hành. Họ nói rằng họ vốn thực hiện việc này để kiếm tiền. Lãng phí vài đồng vàng lớn chỉ để di chuyển nhanh hơn rõ ràng là đi ngược lại mục đích ấy.

Chúng tôi bước lên chuyến tàu hỏa rẻ nhất chúng tôi tìm được. Có hơi chật một chút, dù vậy chúng tôi vẫn xoay xở để tìm được một phòng cho bốn người. Cuối cùng cả nhóm cũng có thời gian để giới thiệu bản thân một cách đàng hoàn.

“Chúng tôi đã săn thằn lằn nước ở đầm lầy gần đây. Da và ma thạch của chúng có giá khá tốt ở Thành phố Tự do. Giờ thì… Tên cô là gì? Tôi là Sandrea. Cứ gọi tôi là Sally!”

“Chào cô, Sandrea. Tôi là Sherry.”

Nhóm bọn họ gồm có chiến binh Isaac, đấu sĩ thiên về tốc độ Weed

và pháp sư Sandrea. Tất nhiên tôi không ngây thơ đến mức dùng tên thật của mình ở đây. Cái tên giả tôi dùng không quá khác với cái thật, vì tôi cần phải trả lời đủ nhanh nếu có ai đó gọi.

Vì vài lý do nào đó, Sandrea đẩy nụ cười rạng rỡ của cô ấy ngay sát mặt tôi sau khi nghe tôi chào xong.

“Sally là được rồi!”

“Chào cô, Sandrea.”

“Thật đấy, cứ gọi tôi là Sally…”

“Chào cô, Sandrea.”

“…”

Tôi thực sự không muốn nhầm cô ta với nữ hiệp sĩ ngốc ngếch kia. Và không biết từ lúc nào, sự cứng đầu của tôi đã khiến cả Isaac và Weed cũng bắt đầu gọi cô ta là Sandrea. Cô nàng thất kinh.

Sandrea à, tôi có thể nghe thấy cô thì thầm “AI ngu ngốc…” đấy. Lần sau nhỏ tiếng hơn đi.

“Về vụ thức ăn thì mọi người tính sao?” Tôi hỏi.

“Chúng tôi cứ ăn gì đó ở ngoài đ-ouch!”

“Đừng lo, chúng tôi có chuẩn bị thức ăn.”

Câu nói vô tư của Weed bị cắt ngang bởi cú thúc chỏ của Isaac.

Trên chuyến tàu, tôi vẫn

mua thức ăn (cho Blobsy) ở căn tin để tránh bị nghi ngờ. Mặt khác thì, mặc dù đang ở trên tàu, nhóm của họ đôi khi lại biến mất.

Ừ thì họ phải đăng xuất để ăn chứ. Có lần Sandrea biến mất tận 12 giờ, thậm chí có khi cả nhóm chỉ còn một người. Weed là người thường xuyên ở đây nhất. Anh ta ở đây nhiều đến mức tôi cảm thấy lo cho cuộc sống ngoài đời thực của anh ta.

“Thật tốt khi chỉ có hai chúng ta ở đây. Này, Sherry, có muốn biết gì về anh không? Với một cô bé dễ thương như em, anh sẽ trả lời bất cứ câu hỏi nào!”

“Vậy thì, làm thế nào để khiến anh biến mất…?

“Miệng lưỡi em thật sự sắc bén đến ngạc nhiên!”

Anh ta cứ liên tục tìm cách bắt chuyện đến độ làm tôi khó chịu, cộng thêm ánh mắt anh ta thực sự thực sự làm tôi cảm thấy nguy hiểm, vậy nên tôi khiến anh ta im miệng bất cứ khi nào anh ta cố bắt chuyện. Rồi thì sau một lúc, anh ta sẽ dừng di chuyển và nhìn chằm chằm vào hư không.

‘…à thì cô bé NPC này cực kỳ lạnh lùng với tôi…’

Nhìn kỹ hơn mới thấy môi anh ta hầu như không mấp máy. Có vẻ anh ta đang chat với ai đó.

Nói thật thì, họ có đang định lừa tôi không đây?

Tôi cho rằng đối với họ,

sau cùng đây cũng chỉ là một trò chơi, và tôi chỉ là một NPC. Sau khi thấy tôi không phản ứng với mấy hành động bất thường của mình, họ ngày càng bất cẩn hơn, và thời gian đăng xuất của họ cũng ngày càng thường xuyên hơn.

Việc này chẳng có vấn đề gì với tôi cả, vì từ đầu tôi cũng chẳng có ý định kết bạn với họ. Ngay cả khi họ biết NPC ở đây cư xử như người thật, họ vẫn không đối xử với tôi như một con người. Kể cả đến tận lúc này.

…Tôi có thể thấy việc này sẽ gây ra đủ thứ vấn đề. Chúc may mắn nhé các quản trị viên. Dù sao đây cũng không phải vấn đề của tôi.

Và ngay trước ngày chúng tôi đến nhà ga đầu tiên của Battrol, ba người họ cuối cùng cũng đồng loạt đăng xuất.

Có vẻ họ đã luyện tập các kỹ năng ma thuật của mình trên tàu, nhưng việc đó không đủ để khiến họ khỏi cảm thấy buồn chán.

Khi họ biến mất, tôi nhận thấy một vũng mana kỳ lạ trên sàn. Nó được bảo vệ bởi một kết giới. Thứ này chắc chắn để đánh dấu địa điểm đăng nhập của họ.

Tôi cẩn thận thử dùng [Thao Túng Không Gian Mạng] lên nó, thật khéo léo để tập đoàn không phát hiện. Ngay khi làm vậy, tôi nhận được một phản ứng tương tự như kỹ năng [Người Lưu Trữ] của tôi. Sau khi tìm hiểu sâu hơn, tôi nhận thấy mình có thể chạm vào một vài trang bị bằng kỹ năng [Người Lưu Trữ] của mình. Có vẻ đây là trang bị của bộ ba kia.

Đây là một bất ngờ đáng hoan nghênh. Ngay cả khi tôi không thể lấy chúng ra, tôi vẫn có thể cho họ một bất ngờ nho nhỏ.

Một giờ trước khi tàu đến ga, ba người họ cuối cùng cũng xuất hiện.

“Được rồi, cuối cùng cũng đến nơi! Em cực kỳ háo hức với chuyến du hành trên trời này!”

“Ừ, chi với việc tham quan thì trò chơi này cũng đủ giá trị rồi.”

Sandrea và Weed ngay lập tức bu lấy cửa sổ. Giờ thì họ đã hoàn toàn biến thành mấy tên du khách ngớ ngẩn. họ trố mắt nhìn khung cảnh đầy mê hoặc của những nông trại, làng mạc, và thị trấn đang hiện ra trước mắt. Chỉ riêng Isaac vẫn ngồi tại ghế của mình. Anh ta có vẻ lo lắng khi thấy tôi vẫn cứ ngồi yên.

“Cô ở một mình ổn chứ?”

“Nn.”

Tôi tiếp tục vai diễn một NPC vâng lời. Anh ta trở nên thoải mái và khẽ thì thầm, “Um, tất nhiên rồi, tôi là tin sẽ không vấn đề gì vì cô là một NPC…”

Giá như tôi chỉ là một người chơi bình thường…

Giờ thì đã quá trễ rồi. Tôi giờ đây không phải một người chơi cũng chẳng phải cư dân của thế giới này. Tôi đã trở thành một cái gì đó ở giữa.

Kể từ khoảnh khắc tập đoàn kia phản bội 100 người chúng tôi, người chơi đã không còn là đồng minh của chúng tôi nữa rồi.

[Isaac] [Chủng tộc: Nhân tộc ♂] [Player]

[Magic Points (MP): 150/150] [Hit Points (HP): 260/260]

[Tổng lực chiến: 1110]

[Sandrea] [Chủng tộc: Nhân tộc ♀] [Player]

[Magic Points (MP): 190/190] [Hit Points (HP): 135/135]

[Tổng lực chiến: 790]

[Weed] [Chủng tộc: Nhân tộc ♂] [Player]

[Magic Points (MP): 140/140] [Hit Points (HP): 180/180]

[Tổng lực chiến: 665]

Còn lại 14 ngày.

Tôi đã có thể thấy được cái kết. Ba người nên chuẩn bị đi. Sớm muộn gì các người cũng sẽ trở thành bữa ăn của tôi thôi.

*

A/n: Giải thích ngắn gọn về kho đồ của người chơi.

Khi người chơi chết, họ rơi trang bị, ngoại trừ các vật phẩm sự kiện.

Như đã đề cập trong truyện, vị trí đăng xuất sẽ được đánh dấu và các vật phẩm của họ sẽ được lưu trữ bên trong đó. Vậy thì tại sao người chơi không được phép sử dụng [Người Lưu Trữ] một cách bình thường? Bởi vì việc duy trì kho đồ cần một chút mana. Nhìn chung, người chơi hiếm khi lấy lại được vật phẩm của họ sau khi chết, vì vậy với mục đích tiết kiệm lượng mana sử dụng, các nhà phát triển trò chơi đã quyết định loại bỏ hoàn toàn chức năng này.

Dưới đây là lộ trình của Shedy trong chương này và chương kế. Cho đến lúc này đã có chút thay đổi trên lộ trình mà Shedy đã chọn, chủ yếu do vấn đề thời gian.------------------------------------------

Trans: Muttsurini

edit: nhd

Truyện Chữ Hay