Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- Haiz... - Krixi thở dài đầy mệt mỏi khi vừa hoàn thành xong nhiệm vụ.
Lúc này cô mới rời khỏi kho nguyên liệu, lưng tựa như bị nứt làm đôi, trông mỏi mệt vô cùng. Xương sống gồi gọt, cô thử ưỡn lưng để đỡ mệt thì... tiếng 'rắc' chợt vang lên chói cả tai. Khắp người không nơi nào là không đau nhức, nhưng cô vẫn cố gắng đi tìm ghế ngồi để nghỉ ngơi. Sẵn tiện hướng mắt nhìn lên đồng hồ trong quán.
Chưa gì đã hơn mười giờ tối rồi. Không biết bây giờ Nakroth đang làm gì nhỉ...
- Không được! - Krixi lập tức lắc đầu nguầy nguậy.
Tự nhiên nhớ đến Nakroth làm gì chứ. Rõ ràng là cô muốn tránh mặt anh, sợ quay về căn nhà đó...
Rầm.
Đột nhiên cửa sau ở phòng nhân viên phát ra tiếng va chạm cực kì to. Khiến Krixi hoảng hồn một hồi rồi run run đi tới cửa sau, tim đập thình thịch vì lo sợ. Chắc do gió nên cánh cửa mới dập thôi. Nhưng... cô nhớ là mình tạm thời chốt cửa rồi, gió nào đẩy nổi...
- Ủa... - Krixi khó hiểu khi đến gần cánh cửa.
Vẫn vậy, vẫn đóng và chốt cửa ngay ngắn. Thế quái nào...?
- Oái! - đột nhiên có một bàn tay bịt lấy miệng Krixi.
Cả người cô đột nhiên bị khoá rồi kéo về thân hình to lớn nào đó. Mùi hương và hơi ấm đầy quen thuộc này... Khiến Krixi phải đứng lặng một hồi, không dám nhúc nhích gì thêm.
- Em về trễ... - giọng nói nam tính khẽ thì thầm vào tai Krixi.
Krixi như bừng tỉnh, cô liền đẩy thân hình to lớn này ra, cả cơ thể không tự chủ mà run lên liên hồi.
- E... Em không muốn về... - Krixi lắc đầu nguầy nguậy, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào người đối diện, Nakroth.
Nếu về mà tiếp tục hành hạ... Cô thà mọc rễ ở tiệm luôn còn hơn.
- Krixi... - Nakroth khó hiểu gọi, bàn tay vuốt nhẹ gò má Krixi.
- Mình chia tay đi... Nakroth - Krixi mím chặt môi nói.
Cô biết là mình còn yêu Nakroth nhiều lắm. Nhưng nếu sống cùng anh trong lo sợ như vầy... thì cô chẳng muốn chút nào.
- Tại sao? - Nakroth gằn giọng, khuôn mặt liền tối sầm hẳn.
- Ơ... - Krixi hoàn toàn hoảng sợ.
Mỗi lần Nakroth tức giận... Cứ như núi lửa đang từ từ phun trào vậy. Đáng sợ lắm!
- Do anh đối xử không tốt? - Nakroth hỏi, đôi mày thanh tú chau lại rõ rệt.
- Dạ không... - Krixi run run lắc đầu.
Nói thật thì Nakroth đối xử với cô rất tốt. Mỗi lần cô bị gì hay muốn gì... anh đều quan tâm và mua cho cô. Nhưng dạo gần đây...
- Em có người khác? - Nakroth hỏi tiếp.
- Không phải... - Krixi liền lắc đầu.
Cô làm gì có gan mà quen người khác chứ. Chắc chắn người đó sẽ bị Nakroth tra tấn sống không bằng chết luôn.
- Hừ... - Nakroth hừ lạnh.
Anh mau chóng bế Krixi rồi đi tới bàn trong phòng nhân viên. Mặc cho cô nàng vùng vẫy như thế nào.
- Ể, anh Nakroth định làm gì? - Krixi thắc mắc khi được Nakroth đặt ngồi trên bàn.
Không lẽ...
- Chẳng phải em biết rõ à - Nakroth ma mị nói.
Tuy đang tức giận, nhưng anh nhẹ nhàng áp bờ môi lành lạnh lên môi Krixi, va chạm vào cánh môi nhu thuận.
- Ư... - Krixi cố phản kháng nhưng không được.
Vẫn là nụ hôn quá dỗi thân thuộc này. Tại sao... cô không tài nào phản kháng được?
Môi lưỡi giao triền, Nakroth nhanh chóng đưa đầu lưỡi lọt vào khoang miệng Krixi, gấp gáp như muốn hút hết mật ngọt bên trong. Răng anh cắn nhẹ môi cô, cố tình trừng phạt cô vì đã thốt ra những lời chọc giận ban nãy.
- Ưm... - Krixi khẽ rên nhẹ.
Ý thức dần trở nên mơ hồ rồi trầm luân vào nụ hôn của Nakroth. Không thể nào, chỉ với một nụ hôn mà cô đã lâng lâng và mê muội. Đáng ghét...
Nakroth nhếch mép, thân nhiệt bắt đầu nóng lên, nửa người dưới lập tức có phản ứng. Cổ họng khô khốc, yết hầu linh động dịch chuyển. Anh bắt đầu cởi từng cúc áo sơ mi trắng trên người. Cơ thể vạm vỡ, cường tráng như ẩn như hiện trước mắt Krixi.
- Kh... Khoan đã! - Krixi lập tức quay mặt sang chỗ khác, khuôn mặt đỏ ửng hết cả lên.
Cô định vùng vẫy bỏ đi thì bị Nakroth tóm lại rồi ghì chặt trên bàn. Không ngờ chỉ vì lời chia tay... mà mọi chuyện lại đi xa như vầy. Cô không muốn đâu...
Nakroth dễ dàng lột bộ váy len của Krixi, như thể việc này đã quá quen thuộc với anh. Ngay lập tức, cả cơ thể trắng nõn và đầy gợi cảm cùng bộ đồ lót màu trắng hoàn toàn bị phơi bày.
Tự chủ dần mất đi, tay Nakroth nhanh chóng mò mẫm, du ngoạn quanh vùng cấm địa của người con gái.
- Đây là tiệm bánh... - Krixi ấp úng nói.
Cố vận dụng hết lý trí còn lại, tay cô khẽ đẩy Nakroth ra. Nơi đây là tiệm bánh của chị Mina, tuyệt đối không làm mấy loại chuyện đáng xấu hổ này được...
- Không có ai đâu - Nakroth thản nhiên đáp.
Thêm lần nữa, anh lại trực tiếp ép Krixi tiếp nhận nụ hôn mang tính cuồng nhiệt của chính mình. Đầu lưỡi anh liếm nhẹ, điêu luyện càn quét bên trong khoang miệng Krixi. Động tác có phần gấp gáp khiến hô hấp ngày một nóng bỏng, môi anh nửa tấc cũng không muốn rời khỏi môi cô. Dưỡng khí dần bị trút xuống.
- Ư... Ư...! - Krixi mạnh bạo đập vào lưng Nakroth, như báo hiệu đã hết hơi.
Lúc này Nakroth mới luyến tiếc buông tha cho Krixi. Cô lập tức thở như chưa từng được thở, đôi môi dần sưng lên vì hôn quá nhiều. Ánh mắt ủy khuất nhìn điệu bộ khá nhởn nhơ của người đàn ông trước mặt.
Tại sao...? Rõ bất công mà!
- Dám chia tay với anh nữa không? - Nakroth nói, giọng còn hơi bực tức vì lời nói vô tình hồi nãy của Krixi.
- ... - Krixi không nói gì, cô cố tình quay mặt sang hướng khác để tránh ánh mắt của Nakroth.
Hành động này như chọc tức Nakroth. Khóe môi anh chợt nhếch lên trông nham hiểm vô cùng. Rồi từ từ dịch chuyển, nụ hôn rải rác lướt qua chiếc cằm nhỏ nhắn, dần nhắm xuống cần cổ trắng ngà. Không nghĩ ngợi gì nhiều, anh lập tức mút mạnh, cố tình tạo một dấu hôn đỏ chót cực kì đẹp mắt và ở nơi dễ.
- Đ... Đừng mà... - Krixi khẽ rên nỉ non.
Cô bị trêu đùa đến nhũn cả người, trước mắt lu mờ dần, đến cả sức và ý chí phản kháng cũng không còn.
Bây giờ cô chỉ biết bản thân mình thảm hại lắm. Dễ dàng bị thao tóm và gục ngã trước anh. Sự sợ hãi nhờ đó dần bị khoái cảm lu mờ. Rốt cuộc là phản kháng, là bất lực, là van xin hay là thuận theo? Chính cô cũng không biết nữa...
Dần dần những bộ đồ nhỏ còn sót lại trên người Krixi lần lượt bị Nakroth trút xuống. Cảnh xuân đẹp đẽ và nơi tư mật không biết từ lúc nào đã ẩm ướt như hiện rõ trước mắt Nakroth.
Krixi liền lấy tay che nhưng... bị Nakroth cản lại. Bàn tay rắn rỏi của anh trong thoáng chốc bao trùm hết hai thớ thịt đầy đặn, kích thước không to cũng không nhỏ, vừa đủ tay cầm. Một sự tiếp xúc mềm mại ập đến khiến thú tính trong anh như bùng nổ.
Nakroth điên cuồng nhào nặn hai thớ thịt thành nhiều hình thù khác nhau. Xem nó như đồ chơi, thỏa thích trêu đùa. Hai hạt đậu của Krixi dần cương cứng, như dẫn dụ anh từng bước đoạt lấy.