Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- Vì... - Valhein định trả lời thì...
- Ưm... A... - Violet khẽ rên nỉ non.
Cự long thô thiển dần quen với tiểu huyệt động lòng người. Cả hai như tìm được sự tương thích lẫn nhau, điên cuồng hút chặt rồi va chạm lấy nhau.
Valhein bắt đầu di chuyển ngày càng mạnh mẽ hơn. Khiến cửa động hoa tâm dần vén rộng thêm, như tạo điều kiện thuận lợi cho anh vậy. Từng giọt máu trinh của Violet nhờ đó chảy ra, thấm đẫm cả mảng quần của Valhein.
- Ư... Đ... Đừng nh... nhanh quá... - Violet thều thào khi Valhein vượt mức kiểm soát.
Hai chân cô không tự chủ mà quấn chặt lấy hông Valhein. Cả người mê man theo nhịp của anh trong vô thức, mặc anh phó thác mọi việc.
- Hộc - Valhein thở dốc, thú tính trong anh như bùng cháy.
Cự long liên tục ra vào bên trong hoa huyệt ướt át, cảm giác ấm nóng dâng trào đến tận đại não. Khắp người Violet bị anh đê mê tàn sát bừa bãi.
- A... A... A... - Violet chợt la lên sau một hồi dày vò.
Không nhịn nổi giới hạn, cô gắt gao ôm cổ Valhein. Dâm thủy trong tiểu huyệt không kiềm được mà phun trào ra ngoài.
Valhein đương nhiên không tránh khỏi sự việc này. Côn thịt to lớn liên tiếp bị dâm thủy cọ rửa cũng không nhịn được mà bắn thứ chất đục ngầu vào sâu bên trong Violet.
- Hộc... - Violet mệt mỏi tựa vào người Valhein.
Mí mắt nặng trĩu như có thể nhắm nghiền lúc nào không hay. Hoa huyệt không ngừng co giật vì tàn tích mãnh liệt vừa rồi.
- T... Tại sao a... anh Val... Valhein kh... - Violet mấp máy hỏi lại nhưng không đủ sức.
Cả người hoàn toàn gục ngã rồi ngủ ngon lành tại đây.
- Vì anh muốn trân trọng em... - Valhein khẽ vén mái tóc nâu bồng bềnh của Violet, sau đó nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trên.
Đúng vậy, chính vì muốn trân trọng nên anh không nỡ vấy bẩn Violet. Đơn giản là đối với một tên từng ăn chơi như anh mà có Violet chịu ở bên... là quá dỗi may mắn rồi.
Cùng thời điểm này ở một nơi nào đó, cũng có một cặp trai gái quấn lấy nhau không rời. Dù cho người con gái có ủy khuất cầu xin ra sao, thì người con trai vẫn mặc kệ và hành hạ đến vô tình...
Sáng hôm sau.
Tại tiệm bánh nhỏ ngay đầu hẻm, nơi bắt đầu mở cửa và bày trí để đón khách.
- Chào mọi người... - Krixi mệt lử bước vào.
Từng bước chân loạng choạng như có thể té bất cứ lúc nào không hay. Khuôn mặt cô xuống sắc hẳn, đâu đó dưới mắt còn hiện rõ quầng thâm. Cả người không có chỗ nào là không ê ẩm cả.
Nguyên đêm hôm qua... thật sự rất kinh hoàng a. Nakroth khi đó như bị thú tính che mờ hết lý trí, chỉ biết hành hạ cô hết lần này đến lần khác. Không quan tâm cô phải đau đớn, cầu xin thảm thiết ra sao...
- Chào cậu nha - Yena tươi cười đáp lại.
Trên tay bưng từng khay bánh khác nhau rồi cẩn thận đặt vào tủ kính. Mùi hương ngọt ngào toả ra từ bánh thật kích thích dạ dày và vị giác a.
- Cậu... đang mệt đúng không? - Yena mau chóng chú ý đến sự khác thường từ Krixi.
- T... Tớ không có. Chị Mina với Annette đâu rồi? - Krixi lắc đầu nguầy nguậy chối.
Cô cố tình chuyển chủ đề để đánh lạc sự chú ý của Yena. Mỗi lần bị cô nàng dò hỏi gì... thì đến khi nào lòi ra mới thôi. Mệt lắm!
- Hình như hai người họ tâm sự trong phòng nghỉ của nhân viên... - Yena thử lục trí nhớ.
Với lại hôm nay Annette toàn mặc đồ dài không à, kín hết cơ thể luôn. Đâu đó còn toát ra khí chất khác hẳn thường ngày, kiểu như... trưởng thành hơn thì phải.
- Vậy à... - Krixi nhanh chân bước tới phòng nghỉ.
Cạch.
Bàn tay khẽ mở cửa thì ngay lập tức, tiếng cười nói rôm rả của Mina liền vọng ra.
- Nghĩa là em bị tên Hayate làm rồi à? - Mina hỏi lại.
- D... Dạ - Annette đỏ mặt gật đầu.
- Ồ, tên này ghê phết - Mina chẳng bất ngờ gì mấy.
Theo cô ấn tượng về Hayate, bạn cùng lớp thời cấp ba... Thì ngoài sự vô tâm, lạnh lùng ra, tên đó có tính chiếm hữu khá cao a. Khổ Annette rồi đây...
- Thế... cảm giác lúc đó như thế nào? - Mina hứng thú hỏi tiếp.
- Dạ... đau lắm! - Annette ngập ngừng một hồi rồi trả lời.
Còn Krixi đứng ở ngoài đã chứng kiến cũng như nghe hết cuộc trò chuyện. Đôi mắt đầy thông cảm nhìn Annette, cô hiểu mà... Tất cả đàn ông đều như nhau, trong đầu chẳng có gì ngoài dục vọng cả. Không khác gì con sói đang đói khát vậy, chỉ biết vồ và nuốt lấy con mồi, không quan tâm nó đau đớn ra sao.
- Vì đó là anh Hayate... nên em vẫn ổn... - Annette ấp úng nói.
Hai bàn tay đan xen vào nhau có chút bối rối.
Krixi như đứng lặng ngoài cửa. Là sao? Mặc dù bị hành hạ trong đau đớn, vậy mà... Annette nói vẫn ổn. Cô không hiểu...
Thấm thoát cũng đến chiều tối, giờ mà mọi cửa hàng bắt đầu dọn dẹp và đóng cửa sau một ngày dài cực nhọc.
- Ưm... Rốt cuộc cũng xong - Krixi bơ phờ nói.
Cô trải dài người trên bàn để thư giãn. Công nhận hôm nay không khác gì cực hình luôn, vừa mệt mỏi vừa gặp cảnh khách cứ ra vô nhiều hơn mọi ngày. Đã thế chị Mina và Yena còn bị tống tới khu tạp chí để quảng bá về cửa tiệm. Nếu còn tình trạng này... chắc cô không trụ nổi mất.
- Cậu có sao không Krixi? - Annette quan tâm hỏi khi vừa lau nhà xong.
Hôm nay trông Krixi thiếu sức sống hay sao ý. Không lẽ gặp phải chuyện gì à...
- Tớ không sao - Krixi gượng cười đáp lại.
- Vậy cậu về sớm đi. Để tớ kiểm tra lại nguyên liệu rồi đóng cửa luôn - Annette nói.
Nhìn là biết Krixi đang nói dối rồi...
- Không cần đâu, tớ có th... - Krixi mau chóng từ chối.
Nãy giờ Annette dọn dẹp hết tiệm rồi. Đâu thể để cô nàng làm một mình được, ít nhất cô phải giúp cái gì đó.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa sau trong phòng nhân viên chợt vang lên. Krixi và Annette liền hướng mắt sang nhìn. Là... Hayate không biết từ lúc nào đã có mặt ở đây, thì ra anh cố tình gõ mạnh vào cửa chỉ để thu hút sự chú ý của cả hai.
- Ể... Anh Hayate tới đây làm gì vậy? - Annette ngỡ ngàng hỏi.
Cô tưởng hôm nay Hayate có việc bận nên tới khuya mới về lận. Thường là vậy...
- Đón em - Hayate nhanh gọn trả lời.
- D... Dạ, nhưng còn... - Annette ấp úng nhìn sang Krixi.
- Không sao đâu, tớ có thể làm nốt được mà - Krixi vội vã nói.
- Vậy... nếu có chuyện gì... thì nhớ nói cho tớ biết nha - Annette vẫn lo lắng nói.
- Ưm - Krixi gật đầu lia lịa.
Lúc này Annette mới an tâm cùng Hayate rời khỏi tiệm. Krixi mơ hồ nhìn bóng dáng hai người dần biến mất.
Giờ phải kiểm tra và sắp xếp lại nguyên liệu trong kho rồi mới về được. Nhưng... cô không muốn về đâu. Tại vì Nakroth sẽ...
Sợ lắm!