Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tại phòng của Liliana.
- Ưm... - mí mắt Liliana khẽ động đậy.
Đập vào mắt cô là căn phòng ngủ đầy quen thuộc và... khuôn mặt say giấc nồng của Ngộ Không. Cơn buồn ngủ nhờ đó liền tỉnh hẳn ra.
Hả, cái quái gì vậy? Đây là lần đâu tiên... cô tiếp xúc Ngộ Không gần như vầy. Đã thế còn được anh ôm chặt ở trạng thái cả hai đều khoả thân nữa. Xấu hổ quá!
- Ư... - Liliana chợt nhăn mặt lại khi vừa cử động cơ thể.
Không hiểu sao giữa hai đùi cô... thực sự rất nhức và đau a. Ẩn hiện đâu đó trên ga giường có vết đo đỏ trông mờ ám vô cùng. Không lẽ...
Liliana lập tức lắc đầu nguầy nguậy. Không thể nào, chắc có chút hiểu lầm gì thôi, nhưng mà đến mức này... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Cô chỉ nhớ hôm qua mình uống thử vài ly rượu và... Hừm, hết nhớ nổi rồi.
- Em dậy rồi à? - Ngộ Không mơ màng nói.
Anh đột nhiên hôn vào gò má bầu bĩnh của Liliana, cánh tay vô thức xiết chặt cơ thể nhỏ bé này.
- Th... Thầy Ngộ Không? - Liliana khó hiểu nhìn Ngộ Không.
Không nghĩ ngợi gì nhiều, cô lập tức đẩy mạnh người anh ra dù trong lòng rạo rực vô cùng. Chắc chắn đây chỉ là mơ thôi, làm gì có chuyện Ngộ Không tiếp xúc thân mật với cô chứ. Không bao giờ...
- Hửm, sao em lại đẩy anh ra? - Ngộ Không chau mày hỏi rồi ôm chặt Liliana hơn so với lúc nãy.
- Ể? - Liliana vẫn không dám tin là thật.
Cô liền lấy tay nhéo má mình một cái rõ đau, nhưng... chẳng có gì xảy ra cả.
- Không phải là mơ à? - Liliana ngỡ ngàng mấp máy.
- Thầy Ngộ Không... Hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy? - Liliana định hình một hồi rồi ngước lên hỏi Ngộ Không.
Nếu đây là thật, thì cô muốn biết tất cả mọi việc xảy ra sau khi cô say. Chắc chưa làm gì lố đâu nhỉ, bởi vì... Ngộ Không đâu có tình cảm gì với cô đâu.
- À... Hôm qua là em nói yêu anh, sau đó đè anh ra cưỡng bức. Còn cướp đi lần đầu của anh nữa - Ngộ Không thản nhiên kể.
- Th... Thật hả thầy Ngộ Không? - Liliana không dám tin vào tai mình, khuôn mặt không kiềm được mà đỏ bừng lên vì ngượng.
- Thật - Ngộ Không gật đầu.
- Em xin lỗi! - Liliana mau chóng trốn vào bờ ngực săn chắc của Ngộ Không để che đi cái mặt nhục nhã này.
A a, là cô cưỡng bức, cướp đi lần đầu của Ngộ Không kìa. Nhưng... đó cũng là lần đầu của cô nữa. Không ngờ rượu có tác hại ghê quá!
- Thầy... có thể xem như chưa có gì xảy ra được không? - Liliana đánh liều hỏi.
Cô không muốn Ngộ Không phải chịu trách nhiệm với người mà mình không yêu đâu. Nó cứ như khoá chặt sự tự do của anh vậy. Với lại... cũng do cô cưỡng bức anh nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn...
- Không được - Ngộ Không gằn giọng trả lời trong giận dữ.
Anh thật sự không hiểu Liliana đang nghĩ gì trong đầu luôn á. Chính miệng cô nàng hôm qua hùng hổ tuyên bố yêu anh, vậy mà bây giờ...
- Nhưng... Ư... - Liliana định giải thích thì...
Ngộ Không mau chóng khoá đôi môi căng mọng này lại. Anh đưa lưỡi luồng sâu vào rồi cố tình hút hết mật ngọt trong khoang miệng của Liliana. Khiến cơ thể cô như mềm nhũn hẳn ra, thân nhiệt chợt nóng lên một cách khó chịu.
- Kh... Không chịu! - Liliana liền dốc hết sức đẩy Ngộ Không, ánh mắt dè chừng nhìn anh.
Hừ, theo hiểu biết của cô thì đây là Ngộ Không giả rồi. Chưa bao giờ anh tiếp xúc thân mật với cô... huống chi nghĩ đến nụ hôn xa vời chứ. Nhưng mà... cô vẫn thích a, chỉ là không quen thôi.
- Anh yêu em... - Ngộ Không khẽ thì thầm vào tai Liliana.
- Ể, th... thầy nói thiệt hả? - Liliana hỏi lại như muốn khẳng định.
Là Ngộ Không nói yêu cô kìa, tuyệt đối không hề nghe nhầm đâu. Và... đây cũng không phải mơ nữa. Nghĩa là tình cảm cô dành cho anh gần mười năm qua... rốt cuộc đã nở rộ. Mừng quá!
- Thiệt - Ngộ Không nhanh gọn trả lời rồi đè Liliana xuống.
Cả cơ thể hoàn hảo của cô như ẩn như hiện trước mắt. Vô tình khiến cơn thú tính từ anh không thể kiềm được mà trỗi dậy lần nữa.
Trở lại tập đoàn của Valhein.
- Thế... hai người tiến triển tới đâu rồi? - Vera hỏi thử.
Quen nhau được bảy năm nên chắc hẳn sẽ có tin vui thôi. Đặc biệt là đối với cái tên ăn chơi như Valhein, nghĩ sao tên này không động thủ được chứ...
- Tớ sẽ kết hôn với Violet - Valhein trả lời, khuôn mặt trông nghiêm túc cực kì.
Có vẻ anh không hề biết rằng, Violet mở he hé cánh cửa và vô tình nghe được. Khuôn mặt cô chợt ửng hồng hết cả lên, đôi môi không kiềm được mà nở nụ cười hạnh phúc. Chẳng qua cô vừa pha xong tách trà, định mời Vera dùng thì nghe được đoạn hội thoại này. Chứ không cố tình nghe lén gì đâu.
- Woa, chắc hai người đã làm với nhau rồi đúng không? - Vera ồ lên trong ngưỡng mộ rồi mong chờ hỏi.
Cô là cô nghi lắm à nha...
- Chưa nữa - Valhein lắc đầu.
- Hả, cậu nói xạo! - Vera như không tin vào tai mình.
- Tớ nói thật - Valhein điềm nhiên đáp.
- Chẳng phải cậu từng qua lại với rất nhiều cô gái mà, có tha cho ai đâu - Vera khó hiểu thắc mắc.
Nhớ cái thời Valhein là một bad boy chân chính... Chậc, huy hoàng kinh khủng luôn. Đi tới đâu là gái theo tới đó, trong một ngày thôi mà tên này chơi với không biết bao nhiêu cô gái rồi. Nản thật sự...
- Chuyện của quá khứ rồi - Valhein nói.
Đúng vậy, lúc đó là một thời nông nổi của anh khi chưa gặp Violet. Còn bây giờ mà có ai thay thế được cô nàng... Hà, mơ đi!
Choang.
Một tiếng động chói tai chợt vang lên. Lập tức thu hút sự chú ý của Vera và Valhein. Cả hai quay qua nhìn thì thấy dáng vẻ Violet có hơi hoảng hốt, dưới chân cô nàng là mớ miểng chai rơi rải tùm lum trên đất, kèm theo vũng nước trà từ từ lan rộng hơn.
- E... Em xin lỗi... - Violet vội vã cúi mình xuống xin lỗi.
Sau đó cô khom người xuống, vụng về nhặt từng miểng chai lên. Thì...
- Oái! - Violet khẽ kêu đau.
Một ngón tay bất cẩn bị miểng chai quẹt qua đến nỗi bật máu. Cô lập tức che lại nhưng vẫn bị Valhein vô tình nhìn thấy.
- Em có sao không Violet? - Valhein lập tức chạy tới kế bênh Violet lo lắng hỏi.
Anh nhẹ nhàng mút lấy ngón tay bị thương của Violet, nhằm giúp cho vết đứt nhanh lành hơn.
- E... Em không sao - Violet ấp úng trả lời, khuôn mặt trông hối lỗi vô cùng.
Có chuyện bưng trà đơn giản như vậy mà cô cũng làm không xong. Rõ vô dụng...
Nhưng... hồi nãy Vera có nhắc về quá khứ của Valhein. Tại sao giờ cô mới để ý chứ! Valhein đã từng làm với rất nhiều cô gái. Còn cô thì... lúc nào cũng dừng giữa chừng. Cô không hiểu, không lẽ Valhein coi cô là một món đồ chơi như những cô gái khi xưa. Từ từ trêu đùa, tiếp đến là thưởng thức và cuối cùng bị đá không chút thương tiếc.
Cô... rất ghét làm đồ chơi...