[AOV] Học Viện Liên Quân

nửa h (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

- A... A... A... - Annette như la lên.

Bên dưới cô không kiềm được mà tuôn ra rất nhiều dâm thủy. Vô tình làm ướt hết cả quần nhỏ và bàn tay to lớn của Hayate, thân nhiệt trong cô liền nóng lên một cách khó chịu.

- Em ra nhiều thật - Hayate thản nhiên liếm dâm thủy dính trên tay mình.

- E... Em... Hộc... - Annette ngượng đến nỗi không biết nói gì, hơi thở có phần dốc đi.

Cô không ngờ... cơ thể mình vừa phản ứng một cách xấu hổ như vầy. Chỉ mới có màn dạo đầu thôi mà cô đã đạt tới đỉnh điểm và ra ngay trước mặt Hayate...

Chưa kể... bây giờ cô hơi mệt, mí mắt ngày càng nặng dần như có thể nhắm nghiền bất cứ lúc nào. Cả người nhờ đó dần dần thả lỏng.

- Không được ngủ... - Hayate ẩn ý thì thầm vào tai Annette.

- Dạ...? - Annette mơ hồ chưa định hình được lời nói của Hayate thì...

Anh mau chóng kéo quần nhỏ còn sót lại rồi dang rộng hai chân cô ra. Cự long lập tức đâm mạnh vào hoa huyệt không ngừng co giật vì tàn tích hồi nãy.

- Ư... - Annette khẽ kêu.

Đau quá! Cơn đau từ bên dưới truyền tới khiến cô phải thất thần một hồi. Hai hàn tay vội bịt chặt miệng để không la lên. Từng giọt chất lỏng âm ấm màu đỏ nhờ đó chảy ra và thấm đẫm một mảng của ga giường.

- Lấy tay ra - Hayate chau mày ra lệnh.

Tốc độ của anh ngày càng nhanh hơn, cự long thúc mạnh vào hoa huyệt tạo ra những âm thanh nhấm nháp không mấy trong sáng.

Bụng Annette chợt co thắt dữ dội, cả nơi tư mật cũng vậy, cứ liên tục hút lấy vật thô kệch của Hayate. Dù không muốn... nhưng bàn tay lại nghe theo lệnh mà thả xuống. Vô tình để lộ đôi môi mím chặt đến bật máu, nhằm kiềm chế cơn đau này.

Hayate nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của Annette. Sâu trong đáy mắt hiện rõ sự xót xa nhìn cô nàng.

- Đau không? - Hayate kiệm lời hỏi sau khi liếm sạch vết máu trên môi.

Annette không chút mảy may để ý đến lời nói Hayate. Nghe anh hỏi thăm vậy thôi... chứ tốc độ của anh vẫn vậy, không hề chậm lại dù chỉ một giây. Giống như sinh lực của anh ngày càng tăng lên, day nghiến cô như một loài thú hoang dại đang đói khát.

- Ưm... Ha... - Annette thật sự không thể kiềm nổi sau một hồi vận động, hạ thân bên dưới dần rơi vào giới hạn.

Thậm chí cả Hayate cũng thế, vầng trán anh bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Cự long ngày càng đẩy sâu hơn vào hoa huyệt, khắp người Annette bị anh đê mê tàn sát bừa bãi...

Chẳng mấy chốc, thứ tinh dịch đục ngầu xuất ra từ Hayate mau chóng lấp đầy hoa huyệt của Annette. Phần bụng cô nhờ đó căng trướng hẳn ra.

- Anh yêu em - Hayate nhẹ nhàng nói, bàn tay khẽ vuốt khuôn gò má bầu bĩnh này.

Annette hoàn toàn động lòng trước lời nói từ Hayate, khuôn mặt liền đỏ bừng hết cả lên. Cô lấy hết can đảm hôn lên đôi môi Hayate tương tự như anh đã làm với mình, dù chỉ đơn giản là lướt nhẹ qua...

- E... Em cũng vậy... - Annette gật gật.

Với hành động cực đáng yêu này, vô tình khiến thú tính của Hayate trỗi dậy thêm lần nữa. Anh lập tức đè người Annette ra, đôi môi mỏng nhếch lên thành một đường tuyệt hảo.

- Chưa xong đâu...

Sáng hôm sau.

Tại một tầng cao nhất của tập đoàn to lớn nào đó.

- Violet, pha cho anh ly cà phê - Valhein ung dung ngồi trên ghế lãnh đạo ra lệnh.

- A... Dạ - Violet vội vã chạy đi để làm cà phê cho Valhein.

Trên người diện bộ váy công sở trông rất đẹp mắt a. Cùng với bảng tên đeo trên cổ có ghi dòng chữ 'Thư ký', đủ để chứng minh chức vụ của Violet trong tập đoàn này là gì rồi.

- M... Mời chủ tịch dùng ạ - Violet mau chóng quay lại, trên tay cầm ly cà phê nóng hổi rồi đặt trên bàn.

- Hửm, chủ tịch? - Valhein lặp lại, anh ra hiệu kêu Violet đứng cạnh mình.

- Ơ... - Violet chầm chậm bước tới bên Valhein, trong lòng chợt có dự cảm không lành.

Valhein lập tức kéo người Violet xuống rồi đặt cô nàng ngồi trên đùi. Bàn tay liền vòng qua eo, ép Violet phải nhìn thẳng vào mắt mình.

- Gọi anh là gì? - Valhein nghiêm túc hỏi lại.

- D... Dạ là chủ t... À không... anh Valhein - Violet mau chóng sửa cách xưng hô.

Cô nhớ rồi, những lần trước cũng vì xưng hô sai nên bị Valhein phạt hoài. Nhưng mà... mấy hình phạt của anh toàn dừng ở màn dạo đầu không à. Chưa bao giờ tiến sâu hơn như... độc chiếm chẳng hạn. Khá lạ đối với một người luôn chủ động như Valhein đúng không?

- Tốt - Valhein hài lòng nói, bàn tay khẽ nâng cằm Violet lên thì...

Reng reng.

Tiếng chuông từ điện thoại bàn trên bàn chợt reo inh ỏi.

- Q... Quầy tiếp tân gọi kìa anh Valhein - Violet mau chóng quay mặt sang hướng khác nói.

Là cô cố tình tránh nụ hôn từ Valhein. Cả người định đứng dậy thì bị anh ôm lại và chặt hơn.

- Hửm? - Valhein bất đắc dĩ bắt máy, đôi mày chau lại trông khó chịu vô cùng.

Chắc phải sa thải hết đám tiếp tân này quá. Toàn gọi vào những lúc không đâu à, thấy ghét!

- Thưa chủ tịch, có nhà thiết kế Vera muốn gặp ngài ạ - đầu dây bên kia vội vã báo cáo.

- Cho cô ấy ngồi ở phòng chờ đi - Valhein nhanh gọn ra lệnh rồi cúp máy, chưa để đầu dây bên kia ú ớ gì thêm.

Sau một khoảng thời gian trôi qua.

Tại phòng chờ nào đó.

- Haiz, có chuyện gì không Vera? - Valhein ngồi trên ghế sô pha thở dài hỏi.

Đối diện anh là Vera mang một khuôn mặt... khá là bực nhọc. Chậc, không biết cô nàng lại dỗi bạn trai chuyện gì đây.

Rầm.

Vera mạnh bạo đập tay xuống bàn để giải toả cơn giận. Nhưng... chẳng khắm khá lên là bao.

- Cậu biết gì không Valhein, hôm nay là ngày tớ và Maloch tròn bảy năm quen nhau. V... Vậy mà... - Vera uất ức nói, bàn tay vô thức bấu chặt lại.

- Thằng nhóc đó quên đúng không? - Valhein hỏi dù thừa biết câu trả lời.

- Đúng rồi. Đã thế còn thản nhiên đi tập luyện, không quan tâm đến tớ nữa - Vera bực tức nói.

Cô cảm nhận rõ cái cách Maloch đối xử với cô ngày càng lạnh nhạt và thờ ơ hơn, không còn nhiệt tình như lúc mới quen. Uổng công hồi đó cô cố cưa đổ được Maloch. Cứ đà này thì cô sợ sẽ...

- Vậy cậu định làm gì? - Valhein hỏi thử.

- Tớ không biết, nhưng... có lẽ sẽ chia tay... - Vera mím môi nói.

Cô còn yêu Maloch nhiều lắm. Tuy không muốn, nhưng càng kéo dài mối quan hệ này thì chỉ tăng thêm mâu thuẫn cho cả hai.

- Cậu chắc không? Thằng nhóc đó đâu có cố tình quên đâu - Valhein thử trấn an Vera.

- Tớ... rối lắm! Còn cậu thì sao? - Vera nói với vẻ bất lực.

Cô lập tức chuyển qua chủ đề của Valhein. Chứ suy nghĩ nhiều quá cũng chẳng tốt hơn là bao.

- Bình thường thôi - Valhein nói, khuôn mặt chợt tươi rói hẳn ra.

- Vậy à. Công nhận lần này cậu nghiêm túc thiệt - Vera không bất ngờ gì mấy.

Cô chỉ biết những cô gái trước kia quen Valhein... cùng lắm là ba ngày rồi bị đá không thương tiếc. Nhưng lần này... Đúng là tình yêu đích thực có khác.

- Thế... hai người tiến triển tới đâu rồi?

...

Hôm nay au bất đắc dĩ đi phố đi bộ Nguyễn Huệ với gia đình. Đông nghẹt người với mệt thấy mồ luôn :

Truyện Chữ Hay