Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- Thầy Ngộ Không... - Liliana mấp máy gọi.
Khiến Ngộ Không sững người một hồi, trong lòng chợt xuất hiện cảm xúc khó tả. Ánh mắt đảo qua nhìn Liliana đang say giấc nồng, bàn tay nhờ đó khẽ chạm vào đôi môi căng mọng của cô nàng. Là Liliana vừa gọi anh đúng không?
- Ưm... - Liliana đột nhiên mở mắt ra rồi nhìn chằm chằm vào Ngộ Không.
- E... Em tỉnh rồi à? - Ngộ Không có hơi hoảng hốt, anh vội vã rút tay lại.
Nhưng... Liliana mau chóng nắm cánh tay Ngộ Không rồi dùng hết sức để kéo người anh xuống giường. Còn mình thì thản nhiên ngồi lên vùng bụng săn chắc này.
- Em làm gì vậy Liliana? - Ngộ Không khó hiểu hỏi.
Hồi nãy do anh sơ ý nên mới bị Liliana kéo xuống. Chỉ là... không ngờ cô nàng sẽ táo bạo làm vậy.
- Em yêu thầy - Liliana thều thào như tiếng mèo kêu, giọng hơi khàn khàn vì men rượu.
- Hả? - Ngộ Không đơ người, gò má liền xuất hiện vài vệt hồng.
Tuy cô nói khá nhỏ, nhưng... anh nghe rất rõ từng chữ. Tuyệt đối không lầm được...
Trong lúc Ngộ Không cố thông hết lời tỏ tình của Liliana. Cô dễ dàng mở áo khoác vest và cà vạt trên người anh rồi ném nó sang một bên. Sau đó tiếp tục gỡ những chiếc cúc từ áo sơ mi. Từng cơ bắp săn chắc lấp ló sau cái áo sơ mi trắng của Ngộ Không... khiến Liliana khó có thể bình tĩnh nỗi. Cùng với tàn dư của rượu càng làm cô muốn 'chén' Ngộ Không ngay và luôn.
- Khoan đã Liliana! - Ngộ Không lập tức nắm bàn tay Liliana lại khi cô mới mở xong cúc áo thứ ba.
- Em yêu thầy lắm! Yêu lắm! Yêu cực kì luôn! Thầy... có biết không, thầy Ngộ Không? - Liliana đột nhiên gào lên.
Cô cố vùng vẫy khỏi bàn tay thô to của Ngộ Không, nhưng chẳng ăn thua gì đến sức của anh cả.
- Thầy biết... - Ngộ Không khẽ trả lời.
- Thế... thầy có yêu em không? - Liliana nghiêm túc hỏi.
Có lẽ do còn say rượu nên cô mới dám hỏi thẳng. Chứ bình thường thì nào dám.
- Thầy... - Ngộ Không ấp úng như cố định hình cảm xúc trong lòng.
Ờ thì... Anh không biết miêu tả sao cho đúng. Trông nó cứ rối bời theo kiểu nào ý, tim cũng đập nhanh không ngừng nữa. Đặc biệt là... cái cảm giác muốn bảo vệ cô gái nhỏ bé trước mặt mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Không lẽ...
- Ư... - Liliana mau chóng gạt tay Ngộ Không ra.
Cô mạnh bạo giật phăng luôn những cúc áo, chứ mở từ từ thì lâu lắm. Cả cơ thể cường tráng, vạm vỡ của Ngộ Không lập tức hiện ra trước mắt.
Liliana nuốt nước bọt vài cái để giữ bình tĩnh. Cô liền cúi người xuống rồi điêu luyện mút lấy đầu ti của Ngộ Không. Bàn tay không chịu yên mà vụng về vuốt ve vùng bụng săn chắc này.
- Ư... Dừng lại đi Liliana! - Ngộ Không nắm lấy vai Liliana rồi đẩy cô nàng ra, khuôn mặt có hơi chau lại.
- Hức... Thầy Ngộ Không ghét em rồi đúng không? - Liliana nức nở nói, bả vai chợt run liên hồi.
Hình tượng cô gái ngoan hiền mà cô cố gầy dựng trong mắt Ngộ Không suốt mấy năm qua, tất cả... đều đã đổ vỡ. Đúng vậy, bây giờ là cô đang say, không kiềm chế được bản thân. Cô biết chứ, nên cô không thể ngừng cưỡng bức anh, muốn anh là của riêng mình, tạo hình tượng cô gái hư trong mắt anh. Và gái hư... thì bị Ngộ Không ghét là điều hiển nhiên...
Nghĩ đến đây, Liliana oà khóc như một đứa trẻ. Không chịu đâu, cô không muốn bị Ngộ Không ghét.
- Th... Thầy không có - Ngộ Không liền chối.
Anh nhẹ nhàng quẹt đi những giọt nước mắt chảy dài trên gò má của Liliana. Khi nhìn cô khóc... có lẽ anh đã hiểu cảm xúc của mình rồi...
- Thật không? - Liliana hỏi như muốn khẳng định lại, trông cô không khác gì con nít mới được dỗ vậy.
- Thật - Ngộ Không mỉm cười nhìn biểu hiện đáng yêu của Liliana.
- Vậy thầy chạm vào em đi - Liliana mau chóng cầm bàn tay Ngộ Không ở trên má mình rồi dịch chuyển xuống vòng một căng tròn này.
- Ể? - khuôn mặt Ngộ Không thoáng chốc đỏ bừng hết cả lên.
- Em muốn thầy chạm vào em - Liliana nói thẳng, cô đè tay Ngộ Không vào bầu ngực như ép anh phải bóp nó.
Đúng là tác dụng của men rượu có khác. Nghĩ gì làm nấy...
- Chậc... - Ngộ Không tặc lưỡi.
Anh lập tức kéo rồi đè Liliana xuống, mạnh bạo xé đi bộ váy phù dâu trên người cô nàng. Đồ lót màu đen cùng cơ thể quyến rũ như ẩn như hiện trước mắt anh.
Có vẻ... Liliana chạm phải cơn thú tính của Ngộ Không rồi.
- Ơ... Không đư... - Liliana liền đỏ mặt vì xấu hổ.
Cô định lấy tay che cơ thể thì bị Ngộ Không chặn lại. Anh dễ dàng khống chế hai cánh tay của Liliana bằng một bàn tay to lớn của mình.
- Chẳng phải em là người quyến rũ thầy trước à? - Ngộ Không gian tà nói.
Anh bắt đầu đưa ngón tay chạm nhẹ vào vùng tam giác màu đen. Sau đó khẽ di chuyển xung quanh vài cái.
- E... Em... A... A... - Liliana không kiềm được giọng nói của mình.
Vốn dĩ... cô định cưỡng bức Ngộ Không, chứ không có nghĩa tình thế bị lật ngược như vầy. Với lại đây là Ngộ Không nào vậy? Ngộ Không của sự ngây thơ đâu rồi?
- Hừm... - Ngộ Không nhếch mép.
Công nhận cơ thể Liliana nhạy cảm thật. Tuy anh chỉ đơn giản chạm vào nơi mẫn cảm cách một lớp vải mỏng. Nhưng hoa huyệt của cô nàng dần trở nên ướt át rồi kìa.
Không kiềm được sự kích thích này, Ngộ Không lập tức giật phăng áo ngực của Liliana. Cảnh xuân nhờ đó hoàn toàn bị phơi bày ra ngoài. Anh thích thú xoa nắn bầu ngực thành đủ hình thù rồi hôn lấy nó, để lại nhiều vết đỏ đỏ hồng hồng trông ma mị vô cùng.
- Thầy Ngộ Không... Ư... - Liliana cố vùng vẫy để thoát khỏi nhưng không được.
- Thầy? - Ngộ Không mấp máy, đôi mày có hơi chau lại.
Anh thử ấn vào nhũ hoa của Liliana. Ngay lập tức trong người cô xuất hiện cái cảm giác lạ lẫm. Bên dưới đột nhiên ngứa ngáy và khó chịu vô cùng. Nhiệt độ trong cơ thể cũng tăng lên một cách nhanh chóng.
Khó chịu quá...
- A... Đừng mà... th... thầy Ngộ Không... A... - Liliana cố kiềm tiếng rên lại, giọng cứ bị đứt quãng không ngừng.
- Thầy nữa à? - Ngộ Không ấn mạnh hơn vào nhũ hoa của Liliana.
- A... Dạ... Ng... Ngộ Không... Ưm... - Liliana khẽ gọi tên Ngộ Không.
Cả người ưỡn qua ưỡn lại để tránh cơn khoái cảm do Ngộ Không mang lại. Nhưng vô tình làm cơn thú tính trong anh ngày càng trỗi dậy mạnh mẽ hơn.
Vùng tam giác duy nhất trên người cô cũng bị Ngộ Không trút bỏ nốt. Anh dễ dàng dang rộng đôi chân cô ra. Đôi mắt ngắm nghía hoa huyệt không biết từ lúc nào đã thấm đẫm mật dịch, múi thịt đỏ tươi đầy khêu gợi khi mở khi đóng. Đẹp thật!
Liliana cố dùng hết sức để khép hai chân lại, nhưng vẫn bị Ngộ Không dang rộng như thường. Cô không muốn! Nơi mẫn cảm bị phơi bày và nhìn chằm chằm như thế... không xấu hổ sao được.
- ... - Ngộ Không không nói gì.
Anh cúi đầu xuống rồi âm thầm đưa lưỡi liếm nhẹ cánh hoa nhỏ. Sau đó mới khuấy đảo tứ phía bên trong Liliana, phát ra từng âm thanh phóng đãng.
- A... A... A... - Liliana như la lên.
Cô vò đầu Ngộ Không để kiềm chế cơn khoái cảm này. Vô tình làm đầu lưỡi của anh đẩy sâu hơn vào hoa huyệt.
Cứ như thế, từng tiếng rên dâm đãng đầy mắc cỡ của Liliana chưa có dấu hiệu dừng. Cô lấy tay bịt chặt đôi mắt mình lại, xấu hổ không dám nhìn nữa.
- Ư... Đừng mà... - Liliana run run van xin.
Từng cơn khoái cảm liên tiếp ập tới khiến cơ thể cô như đạt đến đỉnh điểm. Mật dịch nhờ đó cứ tuôn trào không ngừng và tất cả đều bị... Ngộ Không nuốt trọn.
- Ngọt lắm! - Ngộ Không nham hiểm nói.
Anh định dang chân Liliana ra làm như hồi nãy thì bị cô nàng lấy tay che lại. Đôi mắt rưng rưng đầy ủy khuất nhìn anh cùng cơ thể run lẩy bẩy vì tàn dư của cơn khoái cảm vừa rồi... Không những không làm thú tính trong người Ngộ Không giảm đi, mà nó ngày càng lớn hơn.
- Anh muốn em, Liliana - Ngộ Không dịu dàng nói.
- Em... - Liliana hoàn toàn động lòng trước những lời nói này.
Cô chưa kịp định hình thì Ngộ Không lập tức kéo khóa quần xuống, vật nam tính thô to dần hiện rõ trong tầm mắt Liliana. Và... liền đâm vào hoa huyệt ướt át của cô.
- Đ... Đau... - Liliana không thốt nên lời.
Đau quá! Cô còn cảm nhận được chất lỏng âm ấm chảy ra từ hoa huyệt nữa. Vậy ra... cái cảm giác mất đi lần đầu là như vầy à.
Đôi mắt mơ hồ quan sát gương mặt nhăn nhó của Ngộ Không. Hình như... anh cũng bị đau giống cô đúng không?
- Em thả lỏng được không Liliana? - Ngộ Không hỏi, hơi thở có phần dốc đi.
Bên trong Liliana thật sự rất khít a. Cứ như muốn nuốt lấy vật nam tính của anh luôn vậy.
Liliana lắc đầu nguầy nguậy. Cô không biết phải thả lỏng làm sao để làm dịu cơn đau này. Cả cơ thể không khác gì bị xé toạc làm hai.
- Sẽ hết đau thôi... - Ngộ Không nhẹ nhàng hôn lên vành tai của Liliana.
Sau đó nhắm thẳng đôi môi căng mọng của cô nàng. Anh dễ dàng tách khoang miệng cô rồi đưa lưỡi vào, hút hết mật ngọt bên trong. Cả cơ thể Liliana không tự chủ mà mềm nhũn hẳn ra, bên dưới nhờ đó thả lỏng được phần nào.
Ngộ Không chớp lấy thời cơ này, anh mạnh mẽ ra vào trực tiếp bên trong Liliana. Dường như muốn làm hỏng và độc chiếm hoa huyệt của cô, một chút nhẹ nhàng cũng không có.
- A... - Liliana chưa kịp la lên thì bị Ngộ Không hôn tiếp.
Nụ hôn đầm thắm cùng với sự vận động mạnh mẽ bên dưới... làm lý trí của Liliana trở nên mờ đi. Cả cơ thể vô thức theo nhịp của Ngộ Không. Dần dần cái cảm giác đau đớn cũng xen lẫn những khoái cảm vào.
- Anh yêu em, Liliana...