[AOV] Học Viện Liên Quân

chương 120: khung hình

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô không nghe nhầm đúng không? Là Thane đang cầu hôn cô, hoàn toàn không giống đùa chút nào. Nhưng... còn người phụ nữ mà Thane theo đuổi thì sao?

- Em có sao không Astrid? - Thane quan tâm hỏi khi thấy Astrid nằm bất động trong vòng tay mình.

- T... Tôi... - Astrid lắp bắp không biết trả lời ra sao, khuôn mặt ngày càng đỏ hơn.

Bây giờ khắp cơ thể cô lạ quá, cứ nóng lên không ngừng, chẳng thèm nghe theo lời cô nữa. Đã thế tim còn đập rất nhanh như muốn rớt khỏi lồng ngực vậy. Khó chịu thật...

- Tôi đưa Astrid về... - Thane nhanh tay bế Astrid lên rồi rời đi.

- Ế... - Astrid có hơi hoảng hốt, cô định vùng vẫy nhưng cả cơ thể không còn chút sức lực.

- Cứ tự nhiên - Ilumia cười cười vẫy tay.

- Anh Inis lại bịt mắt em nữa rồi - Luchan bĩu môi ngay khi Inis vừa thả đôi mắt cô ra.

Lần nào cũng vậy, tới màn gây cấn là y như rằng, bị anh Inis bịt mắt hoài. Ghét ghê!

- Ờ... - Inis nhẹ nhàng xoa đầu Luchan.

Chỉ là... anh không muốn Luchan chứng kiến những cảnh lãng mạng từ người lớn. Cô nàng còn quá nhỏ tuổi để hiểu, lỡ như bắt chước mấy cảnh này với ai khác thì sao. Không được... Không được...

- Thầy hiệu trưởng thích cô y tá lúc nào vậy? - Lindis ngỡ ngàng thắc mắc.

Cứ tưởng với tính cách nhây lầy thì thầy hiệu trưởng sẽ theo chủ nghĩa độc thân suốt đời chứ. Không ngờ... Chậc chậc, ghê thiệt!

- Oái! - Butterfly đột nhiên la lên.

Airi và Lindis lập tức quay mặt sang nhìn. Ờ thì... Là Tulen đứng đằng sau đưa tay nhéo má Butterfly. Khuôn mặt anh chàng trông có vẻ khó chịu lắm.

- C... Cậu mau th... thả ra - Butterfly run run nói.

Nếu không vì bộ váy trên người thì cô sẵn sàng lấy chân đá Tulen một phát rồi. Tự nhiên nhéo má cô à, có phải má chùa đâu.

- Lý do đến trễ? - Tulen hầm hầm hỏi.

- Hả, tại sao tớ phải trả lời cậu? - Butterfly uất ức đáp.

Đúng vậy, Tulen đâu còn giám sát cô như hồi cấp ba, nên cô không nhất thiết phải báo cáo cho cậu ta biết. Hứ!

- Ái chà, bị phũ rồi kìa - Mina đứng kế bênh Tulen trêu chọc.

- ... - Tulen không nói gì.

Anh lẳng lặng buông má Butterfly ra rồi dễ dàng vác cô nàng lên vai. Có lẽ Butterfly không hề hay biết... anh đã lo lắng như thế nào khi cô đang thực hiện nhiệm vụ của mình. Chưa kể còn bị con Mina khịa khịa nữa. Vậy mà... bây giờ lại nhận sự phũ phàng từ Butterfly. Thật tức chết mà.

- Này Tulen - Butterfly bực tức gọi, cô cố gắng vùng vẫy nhưng không được.

Vẫn quá quắt và bất bình như thường, đã thế còn không thèm nghe cô nói mà hành động như đúng rồi. Thấy ghét!

- Airi! Lindis! Cứu tớ! - Butterfly bất lực nhờ Airi và Lindis khi Tulen cất bước đi đâu đó.

- Thượng lộ bình an nha Butterfly - Airi thản nhiên vẫy tay tạm biệt Butterfly.

Xời, có người hốt đứa bạn thân cô là mừng lắm rồi.

- Ế... - Butterfly lập tức giương đôi mắt cầu cứu tới Lindis.

- Bái bai chị Butterfly - Lindis vẫy tay tạm biệt không khác gì Airi.

- Thôi, tớ đi tìm đồ ăn tiếp đây - Mina đi qua hướng có nhà bếp, tự nhiên thèm cái gì ngọt ngọt ghê.

Ột ột.

Tiếng động khá to phát ra từ bụng Airi. Vô tình thu hút sự chú ý từ Mina và Lindis. Còn khuôn mặt Airi thoáng chốc đỏ lên vì xấu hổ, cô liền lấy tay ôm bụng mình lại.

- T... Tớ cũng đi nữa... - Airi ấp úng nói rồi mau chóng đi theo Mina, không quên kéo Lindis đi cùng.

Do sáng nay đột nhiên có nhiệm vụ khẩn cấp nên cô chưa kịp bỏ gì vào dạ dày cả. Nghe Mina nhắc đến đồ ăn là cái bụng tự động sôi sục lên liền.

- Bé Ai - bất chợt xuất hiện một cánh tay to lớn quàng người Airi lại.

Với cách xưng hô độc nhất và giọng nói này... chắc chắn là Murad rồi.

- Sao em đến trễ vậy? - Murad nhẹ nhàng hỏi, thái độ hoàn toàn khác với Tulen lúc nãy.

- Dạ em... - Airi định trả lời thì...

Ột ột.

Tiếng bụng thân thương lần nữa lại phát ra. Airi tiếp tục che bụng mình lại rồi cúi gầm xuống để giấu khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ. A a, cái bụng chết tiệt này, cứ phản cô hoài.

- Em đói à? - Murad hỏi dù thừa biết đáp án.

- ... - Airi không dám hé một lời, cô lẳng lặng gật đầu.

- Có cần anh nấu cho ăn không? - Murad tự tin hỏi.

Về mảng nấu ăn là anh hơi bị cao tay nha. Không phải dạng vừa đâu.

- Dạ không cần, bọn em định xuống nhà b... Úi! - Airi chưa kịp nói xong thì nhận nguyên cái ngắt lưng từ Lindis. Hơi bị đau a.

- Dạ cần chứ - Lindis cố tình đẩy người Airi đến chỗ Murad.

- Ể Lindis...? - Airi khó hiểu ngoái đầu lại thì...

Lindis mau chóng kéo tay Mina chạy mất. Ủa, vậy là sao? Tự nhiên để mình cô với Murad làm gì?

Đến với nhóm Krixi.

- Yena, Annette, mình ghé đâu đó chơi đi! - Krixi lập tức quàng tay Annette trông thân mật vô cùng.

Đúng vậy, bây giờ là lúc Annette được thả tự do nên cô phải tận dụng hết thời gian này mới được. Chứ cái anh đáng sợ kia về là độc chiếm Annette luôn rồi. Chán thật sự!

- Tớ... xin lỗi, lát nữa tớ đi chơi với anh Ryoma... - Yena ấp úng nói.

Cô cũng muốn đi cùng hai đứa bạn thân lắm. Nhưng... cô lỡ hẹn Ryoma cả tuần trời rồi. Để Ryoma chờ nữa thì có tội nghiệp anh lắm.

- Ể... Vậy đợt sau nha. Còn cậu, Annette? - Krixi chán nản hẹn tiếp rồi mau chóng hỏi ý kiến của Annette.

- T... Tớ... - Annette không biết trả lời ra sao, khuôn mặt dần tái mét.

Đột nhiên trong đầu cô cứ hiện rõ cái lườm sắc bén và đầy sát khí của bạn trai Krixi. Đáng sợ cực kì! Lỡ như... cô đồng ý thì cái lườm đó sẽ nuốt chửng cô giống như hồi nãy mất.

- Annette? - Krixi gọi khi chưa thấy câu trả lời từ Annette.

- A... S... Sao vậy? - Annette mau chóng hoàn hồn trở lại.

- Cậu đi chơi với tớ được không? Có gì tối nay ghé qua nhà tớ tâm sự nguyên đêm luôn - Krixi hỏi lại, đôi mắt mong chờ nhìn Annette.

- Không được - Nakroth chợt xuất hiện sau lưng Krixi rồi trả lời giùm Annette.

Anh nhanh tay kéo người Krixi vào lòng mình, tiện thể ôm luôn cơ thể nhỏ nhắn này.

- Em chỉ mời Annette đi chơi thôi mà - Krixi chau mày nói.

Cô cố vùng vẫy để thoát nhưng càng bị Nakroth siết chặt hơn.

- Chẳng phải đêm nay chúng ta làm tiếp à - Nakroth khẽ thì thầm vào tai Krixi.

Không biết có phải do anh cố tình hay không, nhưng hình như cả Annette cũng nghe được thì phải. Khuôn mặt cô nàng nhờ đó dần dần ửng đỏ.

- L... Làm gì c... có - Krixi vội vã chối, gương mặt cũng đỏ lên không khác gì Annette.

Cô nhớ là mình đã đồng ý đâu. Tự nhiên lúc đó Nakroth tự biên tự diễn xong giờ nói vậy. Cứ như... làm cho Annette hiểu lầm cô hay sao á.

- Nếu Annette tới nhà... thì anh sẽ không để ý đâu - Nakroth nhếch mép nói, bàn tay vỗ nhẹ vào vai Annette vài cái.

Tách!

Tuy chỉ là một hành động khá đơn giản. Nhưng nó giống như gián tiếp đe doạ Annette vậy, trông không khác gì cái lườm hồi nãy. À không... Có khi còn hơn nữa.

Tại phòng , chung cư X.

Ngộ Không nhẹ nhàng đặt Liliana nằm trên giường rồi cẩn thận đắp chăn lại. Hừm, trông cô nàng ngủ ngon chưa kìa.

- Phù - Ngộ Không thở phào rồi nới lỏng cà vạt.

Đôi mắt đảo qua đảo lại phòng ngủ với màu chủ đạo là màu xanh nhạt này. Đúng là phòng con gái có khác, sạch sẽ và gọn gàng thiệt. Hửm, khoan đã... Những khung hình đặt trên bàn kế bênh chiếc giường trông quen lắm.

Ngộ Không thử cầm đại khung hình nào đó lên. Đây chẳng phải là... hình anh à? Không chỉ một tấm như vầy đâu, những khung hình được xếp gọn gàng trên bàn... tất cả đều là hình anh và được chụp ở nhiều góc rất đẹp. Nhưng... từ lúc nào?

Cộp.

Ngộ Không đặt khung hình xuống. Anh đứng lặng một hồi như đang suy nghĩ gì đó. Mật khẩu mà Liliana đặt cho phòng này là . Và nó hoàn toàn trùng với ngày sinh của anh, /.

Không thể nào...

- Thầy Ngộ Không...

Truyện Chữ Hay