CHƯƠNG 84
[“Cái nhẫn đó chỉ tới chỗ này thật sao? Master-dono”]
Đứng trước lối vào của Địa cung Brute ở Ur, Yoru nhìn tôi như muốn xác nhận lại điều đó.
Trước đó cánh cổng đã bị phá hỏng để hàng đống quái vật chạy ra khỏi đó.
Cũng mừng là lúc này cánh cổng đã được sửa xong rồi và giờ đã được đóng lại.
Không hổ danh là Guild Mạo Hiểm giả, làm việc hiệu quả thật.
Khu vực này hiện tại cứ bỏ hoang như thế nên chúng tôi có thể tự do đi vào, nhưng đi ra được hay không thì không chắc.
Địa cung này không hề giống như ở lục địa nhân tộc vậy nên tôi không dám chắc là có cái vòng tròn ma thuật giống như lúc trước không.
Đã quyết định vào nơi đây thì phải chấp nhận ván bài này rồi.
Tôi nhìn lại ngón trỏ của mình.
Ánh sáng vẫn chiếu lên cánh cửa được đóng chặt kia.
“Aah, ánh sáng vẫn chỉ vào lối vào nơi này.”
Tôi mở cửa địa cung rồi leo lên lưng Yoru.
“Vẫn như kế hoạch, chúng ta sẽ vào.”
[“Cứ để tôi lo.”]
Mục tiêu chính của lần này là đến được chỗ của Amelia nên chúng tôi quyết định tránh những trận chiến vô nghĩa.
Chúng tôi vẫn chưa biết chính xác vị trí của Amelia và còn tên Aulum Trace kia nữa vậy nên không cần phải dọn dẹp hết từng tầng.
Yoru sẽ bỏ qua mọi thứ trừ boss mỗi tầng.
Tôi đã hoàn toàn bình phục, tôi đã bảo là tôi có thể tự mình đi nhanh được như Yoru, nhưng con thú cưng cứng đầu của tôi lại không cho phép tôi làm điều đó. Tôi mong manh thế à?
Riết rồi không biết ai là chủ nữa.
“...khoan, đợi đã.”
Ngay khi chúng tôi chuẩn bị đi, tôi cảm nhận được có thứ gì đó nên bảo Yoru dừng lại.
Tôi lấy ám khí ra và ném vào nơi được bóng tối bao phủ thành một điểm mù.
“Kyaa!?”
Kêu lên một tiếng, một nữ thú nhân đang nhìn lén chúng tôi bước ra.
Cô ta mặc một chiếc áo khoác có mũ trùm đầu nên tôi không thể nhìn rõ mặt nhưng cô ấy có vóc người khá là cao.
Chắc là cao hơn tôi một tí.
Tôi cau mày.
Giọng nói này, tôi đã nghe ở đâu đó rồi thì phải...
[“Cô là ai?”]
Yoru nhe răng và gầm lên.
Sự dữ tợn trong đó làm không khí xung quanh rung lên, tới mức khiến chân cô ta rung lên còn khuôn mặt thì như hóa đá.
“Yoru, không cần phải [Đe dọa] như thế. Cô ta có muốn nói cũng không nói được đâu.”
[“...vâng.”]
Khi tôi bảo thế, Yoru miễn cưỡng thu lại.
Tuy nói thế nhưng vẫn khiến cô ta không thể di chuyển được.
“Um...”
Một giọng nói trong trẻo như tiếng chuông.
Tôi, cuối cùng cũng biết được cảm giác khó chịu mà tôi cảm thấy từ đầu là gì.
“Cô, là cái người ở đó lúc chúng tôi chuẩn bị vào địa cung Continent đúng không?”
Cô là người trùm đầu với ánh mắt khát máu lúc chúng tôi lần đầu rời khỏi lâu đài.
Cái người đã bảo là việc triệu hồi anh hùng cần phải trả một cái giá.
Cô gái trùm đầu muốn nói gì đó nhưng lại lắc đầu rồi nói bằng giọng nói êm dịu của mình.
“Anh là... không, lúc này không quan trọng. Tôi xin lỗi, nhưng tôi có thể đi cùng anh không?”
Đáp lại yêu cầu của cô ấy, Yoru thẳng thừng từ chối đúng với những gì tôi nghĩ.
[“Chúng tôi không biết cô là ai. Hơn nữa lúc này chúng tôi rất vội. Chúng tôi không có thời gian để quan tâm tới cô.”]
Tôi luôn lạnh lùng với một người và chỉ dịu dàng với Amelia thôi.
Hình như cơn giận lúc trước của tôi vẫn chưa nguôi.
“Vậy, tôi giới thiệu bản thân mình là được chứ gì?”
Cô ta nói thế và cởi mũ trùm đầu.
Đôi mắt xanh thẳm như nhìn thấu được mọi thứ trong tôi.
“Tôi là Lia, Lia Lagoon. Đại công chúa của Vương quốc lớn nhất lục địa Thú Nhân, Uruk.”
Trong đôi mắt đó chứa đầy sự kiên định, khiến tôi nhớ tới Amelia.
[“Hou, tại sao một đại công chúa cao quý như cô lại ở cái nơi khỉ ho cò gáy này?”]
Cô gái với đôi tai husky kêu lên dưới sự đe dọa của Yoru.
Sự sợ hãi trên khuôn mặt của cô ta có thể thấy rằng cô ta chẳng có một tý kinh nghiệm chiến đấu nào cả.
[Đe dọa] của Yoru lúc này ngang với những gì có thể cảm nhận được ở bất kỳ tầng thượng của địa cung Continent.
Nói cách khác cô ta không hề có khả năng chiến đấu.
Chắc thế nên cô ta mới muốn đi cùng chúng tôi. Cô ấy biết được khả năng của mình tới mức nào.
“Tôi muốn diện kiến công chúa Elf, Amelia-sama.”
[“Amelia-sama!?”]
Tôi cúi gầm mặt, không thể nào kiềm được cảm xúc khi nghe cái tên đó.
Yoru cũng thế, nó vô thức ngừng đe dọa trước câu trả lời của cô ta.
Tôi xuống khỏi người Yoru,
Và lao tới nắm lấy cổ áo của Lia.
“Guu!?”
“Amelia đã một mình trên tiền tuyến câu giờ để những người khác di tản, và phải đối mặt với hàng ngàn con quái vật... xin lỗi, nhưng tôi không nghĩ là cô làm được như thế.”
Tôi lấy ám khí ra kề lên cổ Lia.
“Không biết Elf và Thú nhân có ưa nhau không nhưng các người đối xử với ân nhân của mình như thế hả? Hơn nữa, làm thế nào cô biết được Amelia được đưa tới đây?”
Tôi vô thức thêm lực lên ám khí và máu bắt đầu chảy. Lia hoảng sợ.
“... có trách thì trách Công chúa Nhân tộc khiến tôi như bây giờ. Trừ Amelia, chẳng ai mang cái danh Công chúa là người tốt cả. Liệu mà tìm một lý do cho hợp lý không thì tôi sẽ, không bận tâm, tiễn cô đi một đoạn đâu.”
Nói xong, tôi giảm áp lực lại một chút để cô ta có thể nói.
So với [Đe dọa] của Yoru thì của tôi còn kinh khủng hơn nhiều.
Chỉ cần có liên quan tới Amelia, tôi thực sự không thể kiềm chế được cảm xúc.
“*khụ*... đúng là tôi không biết chiến đấu thật, nhưng tôi có thể bảo vệ người khác. Hơn nữa tôi không đến đây với tư cách là một Thú nhân, tôi tới đây để cảnh báo cho cô ấy với tư cách là một công chúa.”
Đôi mắt đó không hề giống đôi mắt của một kẻ đang nói dối.
Cũng do áp lực từ tay tôi cũng không phải bình thường nữa.
Còn rất nhiều thứ tôi muốn hỏi cô ta nhưng lúc này tôi buông cô ta ra.
Nhưng ám khí vẫn chưa rời cổ cô ta.
“Cô vẫn còn một câu hỏi chưa trả lời. Sao cô biết cô ấy ở đây? Không hề có manh mối nào cả. Nói cách khác từ đầu cô đã định tới nơi này.”
Dưới ánh mắt sắc lẻm của tôi, Lia sợ hãi trả lời.
“Tôi đã dùng kỹ năng [Cường Hóa Khứu giác]. Có một mùi lạ cùng với mùi của Amelia đã biến mất tại lối vào.”