CHƯƠNG 82
Tôi tỉnh dậy thì đã tối hôm sau rồi.
Kurou và Yoru cố ngăn không cho tôi định tìm Amelia ngay lập tức.
[“Trời đã tối lắm rồi. Đúng là bây giờ thời gian thích hợp cho sát thủ, nhưng ngài đừng quên là bây giờ cũng là lúc bọn quái vật hành động.”]
“Cậu chưa bình phục hẳn đâu. Đi ngủ đi.”
Tôi không thể hiểu sao hai người này có thể bình tĩnh như vậy được, tôi đang bực mình vì không thể đi cứu Amelia đây.
“Hai... hai người sao bình tĩnh như vậy được?”
Tôi đấm vào tường, cố giải tỏa những bực bội trong lòng.
Tôi cũng biết là mình đang giận cá chém thớt.
Tình trạng hiện tại của tôi là do tôi đã sử dụng ma thuật bóng tối mà không suy nghĩ, và tôi cũng biết là hai người đó cũng rất lo lắng cho Amelia.
Nhưng tôi không thể nhịn được.
[“...Tôi không có bình tĩnh đâu, Master-dono.”]
“Tôi ước gì mình có thể bình tĩnh lúc này. ‘Sát thủ bóng đêm’-dono?”
Khó chịu trước những gì mà Kurou nói, tôi định nói thì một thứ khác lại làm tôi chú ý.
“ ‘Sát thủ bóng đêm’?”
Tôi kích động đến mức thốt ra một cách vô thức.
Tôi hơi bối rối và không thể nghĩ được gì.
Thấy biểu cảm của tôi, Kurou nhìn tôi và mỉm cười.
Từ lúc tôi gặp ông ta, tôi đã nghe kể rằng Kurou là một người hay chế nhạo người khác, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nụ cười lạnh sống lưng của ông ta.
[“...Hình như là biệt danh của Master-dono.”]
Yoru nói điều mà tôi không hề muốn nghe.
Con mèo này, nó cố ý?
Bạn thân nhất của tôi, Kyuosuke, thường vô tình nó những thứ mà người khác không muốn chấp nhận, có lẽ Yoru cũng như thế.
“Có lẽ là có người đã thấy cậu sử dụng ma thuật bóng tối để tiêu diệt toàn bộ quái vật trên ngọn đồi mà họ đã di tản. Một mạo hiểm giả rank Yellow như cậu có một biệt danh. Mà còn được Guild công nhận nữa... hay rồi nha. Cậu có biệt danh ngầu quá.”
Kurou vỗ vai tôi rồi rời khỏi phòng.
“Một sát thủ nổi tiếng, mình nên làm gì đây?”
[“Hình như là vậy thật. Maa, tôi không nghĩ là Master-dono sẽ thiếu đất diễn so với những sát thủ khác đâu.”]
Yoru nói thế để an ủi tôi nhưng đó không phải là điều mà tôi không vui.
...mà là.
Cái biệt danh đó quá chuunibyou!
Nói đúng hơn là, mấy người đồn cái quái gì thế!
Đây là lần đầu tiên tôi nghe được thứ như vậy đó!!!
Những cái tên như vậy vẫn còn tồn tại à??
“...lớp tôi, không bao giờ được biết. Đặc biệt là Kyousuke và tên anh hùng...”
Kyousuke chắc chắn sẽ mang một khuôn mặt vô cảm mà nó rằng ‘hợp với cậu đấy’.
Chắc chắc từ trong đáy lòng cậu ta cũng nghĩ thế, mọi chuyện sẽ càng tệ hơn.
Còn mặt khác gã anh hùng kia sẽ vẫn mang khuôn mặt kia. Sau khi hắn nghe được chuyện này không nghi ngờ gì nữa hắn sẽ nói ‘thật kinh khủng’.
Câu đó chắc chắn sẽ làm tôi điên lên, nhưng quan trọng là những cô gái sẽ vây lấy cậu ta rồi cả lớp sẽ biết hết.
Tôi thở dài vùi mặt vào trong lòng bàn tay.
“...haa. Naa, Yoru, còn chuyện gì ngoài chuyện đó không.”
[“Không có, nhưng ‘Sát thủ bóng đêm’ đang được truyền tai nhau trong thị trấn đấy. Rất khó để giấu được việc này.”]
Yoru nghiêng đầu, không hiểu ảnh hưởng của việc này cũng như việc tại sao tôi lại không thích biệt danh này như vậy.
“Vậy à- ... Có nổi tiếng cũng không sao... nhưng mà ma thuật của ta không phải là ‘Hắc’ mà là ‘Ảnh’ mới đúng chứ.”
‘Bóng’ cũng gật đầu đồng ý với tôi.
Đúng mà? Mày cũng nghĩ vậy mà đúng không?
[“Khi nhìn từ xa thì cũng chỉ có một màu đen. Ma thuật bống tối vẫn là một ma thuật không rõ ràng. Kể cả nó là ‘Ảnh’ nhưng lúc đó bầu trời chỉ một màu đen nên mọi người đều sẽ nghĩ là ma thuật hắc ám.”]
Hơn nữa ‘Sát thủ bóng đêm’ nghe cũng được mà? Yoru nghiêng đầu nghĩ thế.
Sh*t
Tôi chẳng thể cãi lại được.
Có lẽ tôi chẳng thể làm gì khác ngoài những thứ chuunibyou như là một sát thủ hàng đầu dùng ma thuật thuộc tính bóng tối.
Nếu tôi mà về được thế giới cũ thì việc đầu tiên cần làm là diệt khẩu.
“...hôm này, ta sẽ ngoan ngoãn đi ngủ. Nhưng ngày mai ta sẽ phải thức sớm đó ok!”
Tôi bực bội đắp chăn lại và chìm vào giấc ngủ.
Cái cơ thể này thực sự cần được nghĩ ngơi.
Tôi hơi khó chịu vì người khác còn hiểu rõ cơ thể của mình hơn cả tôi, nhưng tôi biết là do họ quan tâm tôi nên tôi cũng chịu.
Nghĩ lại thì lúc còn ở thế giới cũ, có rất nhiều lần tôi cứ bực mình là lại trốn mình trong chăn và ngủ, bỏ lại những chuyện phiền lòng.
Thế là một học sinh cao trung như tôi bị em gái mình, Yuri nói rằng tôi quá trẻ con thế là tôi không làm như vậy nữa.
[“Vâng, vâng.”]
“... không cần nói nhiều vậy đâu.”
Tôi lơ đãng nói thế và ngả người lên giường.
[“... cạn kiệt ma lực thường để lại di chứng rất lớn. Nhưng với Master-dono lại rất ít dù ngài đã xém mất mạng. Nên không thể nào có chuyện hồi phục hoàn toàn sau một hai ngày.”]
Sau khi nói xong, Yoru rời khỏi căn phòng.
Dù nói rằng ma thuật bóng tối tự mình hồi phục nhưng chỉ đạt mức tối thiểu thôi. Vừa đủ để cậu ta không chết.
Cơ thể của Akira đang rất thèm khát ma lực.
Mới mức mà người đứng kế bên có thể cảm nhận được ma lực đang bị hút đi.
Không hẳn là hút, nhưng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu đi giữa thị trấn trong tình trạng này.
Lúc này cậu chỉ có thể bổ sung ma lực bằng thuốc từng chút một và nghỉ ngơi để hồi phục lại.
Akira đã hồi phục được khoảng 70% ma lực.
Bao nhiêu đây cũng đủ rồi, trong lòng cậu đang nghĩ thế, nhưng cậu muốn hạn chế những rủi ro có thể gặp trong lúc cứu Amelia đến mức thấp nhất.
Akira hiểu rất rõ đều đó, nhưng cậu không thể kiềm được mong muốn đi tìm Amelia và rồi cậu chìm vào giấc ngủ.
Và rồi cái chuyện bình thường mất một ngày để hoàn thành phải mất tận hai, ba ngày.
“...nhanh lên, nhanh lên.”