CHƯƠNG 99
Khi [Ma thuật Bóng tối] ăn hết toàn bộ ma thuật cùng với vòng tròn ma thuật của nó, tôi gục xuống.
[“MASTER-DONO”]
Thực sự ma lực tiêu tốn khi dùng [Ma thuật Bóng Tối] quá khủng khiếp.
Nếu cứ thả Bóng tự do tấn công đối thủ thì có khả năng tôi sẽ không khống chế được nó, nhưng cũng chưa chắc đã có tác dụng với Quỷ Tộc.
Phải nói rằng nếu tôi cứ cố chấp dùng Bóng, thì sau đó có thể tôi sẽ không thể cử động được.
Tôi đã cố để chuyện đó không xảy ra nhưng Yoru cứ cố liều mạng mình nên cơ thể tôi lại di chuyển theo bản năng.
“Ta đã nghe Quỷ Vương-sama kể qua nhưng không ngờ rằng cậu đã đạt tới mức này. Không thể ngờ nó còn ăn được cả vòng tròn ma thuật. Maa, nhưng ma lực của cậu đã cạn kiệt rồi nhỉ, sao chúng ta không kết thúc chuyện này thật nhanh nào.”
Mahiro búng tay.
Liệu ngươi có thể im lặng mà tạo vòng tròn ma thuật không.
Tôi nhìn Mahiro, vào thế thủ tự hỏi hắn định làm gì, nhưng lại không có gì xảy ra cả.
[“...Master-dono!!!!”]
Nó cảm nhận được gì đó, Yoru nhìn ra sau lưng tôi, mắt mở to.
Tôi thấy thế và cũng nhìn ra sau nhưng vừa quay lại thì...
“Cái!... eh?”
[“MASTER-DONO!!”]
Chất lỏng chảy xuống từ miệng tôi rơi xuống mặt đất.
Vì đã không còn ma lực, nên [Cảnh giác] không hoạt động.
Hoặc có thể mục tiêu không phải là tôi.
“Bị chính người mình yêu giết, cậu cảm thấy thế nào? Theo đánh giá của ta cậu là một cái gai lớn trong công cuộc phục thù của Quỷ Vương-sama. Mời cậu xuống khỏi sân khấu vậy.”
Một cánh tay thon thả đâm vào bụng tôi.
Tôi bị đâm từ phía sau và xuyên qua cả cơ thể.
“A, aaaaaaahh!!”
Khi tôi quay đầu lại và nhìn người đang ở phía sau tôi, Amelia đang cực kỳ hoảng sợ khi thấy cánh tay của mình đâm vào người tôi.
“Tại sao cơ thể mình lại làm vậy!!!”
Cả cơ thể Amelia nhuộm đỏ màu máu.
Có thể cô ấy bị điều khiển rồi.
Cái vòng tròn ma thuật đầu tiên đánh vào cô ấy chắc chắn đã gây ra chuyện này.
“Ame, lia... khụ!”
Tôi bị mất máu nhiều quá.
Cả cơ thể tôi giờ không còn chút sức lực, khi Amelia kéo cánh tay ra, tôi ngã xuống nền đất.
Tôi có thể cảm nhận được sinh mạng mình đang từ từ rời khỏi cơ thể.
“KHÔNGGGGGGGG!!!”
Tiếng hét của Amelia vang vọng khắp căn phòng.
Khi nghe thấy tiếng hét đau khổ đó, ý thức của tôi đột nhiên trở lại.
“Ah-ah. Tự mình giết người mình yêu, cô là Yandere à?” (Trans: Giờ còn giỡn được nữa, Quỷ tộc trong truyện này thật có khiếu hài hước)
Đây rõ ràng là âm mưu của hắn ngay từ đầu, vậy mà hắn có thể nói ra những lời như thế thực sự làm tôi muốn giết hắn ngay lập tức.
[“Ah, Master-dono?”]
Lúc này tôi cảm thấy lạnh nhiều hơn là đau, tôi từ từ đứng dậy.
Khi hắn thấy tôi vẫn còn đứng được, mắt Mahiro mở to ra.
Chỏm tóc ngố của hắn dựng đứng lên.
“...cậu, cậu thực sự là nhân tộc sao? Sinh lực này hoàn toàn có thể so với Quỷ tộc.”
Tôi phớt lờ Mahiro, và quay qua nhìn Amelia đang chết lặng người ở cạnh bên.
“...Amelia, anh không sao mà. Em đừng sợ.”
“A, Akira...”
Tôi lau gò má đã ướt lệ.
Tay tôi vẫn còn dính máu của cô ấy, máu của tôi và cô ấy hòa vào nhau.
Không còn sức, đầu gối tôi khuỵu gối xuống và tựa người và Amelia.
Amelia bị mất thăng bằng nhưng vẫn cố đỡ tôi.
Lạnh quá.
Máu tôi vẫn không ngừng chảy.
Có lẽ tôi đã dùng hết sức để đứng dậy, nên vết thương bị hở ra và máu chảy ra còn dữ dội hơn lúc đầu.
Nhưng mà nếu tôi mà gục ở đây, Amelia sẽ tự trách bản thân mình nên tôi cần phải làm gì đó để thấy rằng tôi vẫn ổn.
“Cậu thật không khác gì con quỷ hay ở trong nhà bếp.”
Hắn để tay lên cầm suy nghĩ gì đó rồi nói thế và búng tay lần nữa.
Khuôn mặt Amelia méo đi vì sợ hãi.
“D,Dừng lại! Không!”
“Dù đã dùng [Búp bê sống] nhưng vẫn mất một ít thời gian mới có tác dụng, nhưng thấy hai người tự giết lẫn nhau cũng không tệ. Giết một kẻ riajuu[note16833] như cậu thì cuộc đời sẽ đẹp hơn đúng không?”
Cánh tay của Amelia lại đâm vào người tôi một lần nữa.
Rung quá.
Tôi không chắc là cơ thể Amelia rung lên hay là tôi nữa.
“Guu...!!”
Thực sự, lạnh quá.
Nếu phải chết thì tôi thà chết trong tay Amelia. Dĩ nhiên tôi cũng đã từng nghĩ tới điều này trước.
Nhưng mà nhìn thấy khuôn mặt đau khổ của Amelia, tôi chỉ muốn đấm vào mặt của tôi lúc trước.
Lúc Đội trưởng Saran chết, mình đã cảm thấy sao nhỉ.
Lúc bố bỏ đi và mình lạc lối, mình đã cảm thấy sao nhỉ.
Tôi đã quên mất rồi.
Người ở lại luôn là người đau khổ nhất.
Tôi sẽ không để Amelia phải như thế.
Hơn nữa, tôi vẫn chưa hoàn thành bất cứ một mục tiêu nào mà tôi đã thề phải làm được.
Lạnh quá.
Mình, sẽ không chết.
Lạnh quá.
Mình sẽ đánh bại Mahiro.
Lạnh quá.
Mình sẽ không để chúng bắt Amelia đi.
Lạnh quá.
Mình sẽ phải trả thù cho Đội trưởng Saran.
Lạnh quá.
--Lạnh quá.
Cả người tôi không còn chút sức nào cả.
Amelia cứ hét lên.
Yoru chết lặng người, và Mahiro đứng đó cười.
MÌNH SẼ KHÔNG CHẾT.
<>
Miệng tôi tự nó cử động.
Cái, gì đây?
Tôi có vùng vẫy chống cự lại, nhưng cả cơ thể không hề nhúc nhích.
Bóng từ chân tôi di chuyển lên bọc lấy cơ thể tôi.
<>
Tự dưng cả cơ thể của tôi nhẹ đi trông thấy.
Cũng không còn lạnh như lúc nãy nữa.
Tôi cũng không thấy đau nữa.
Không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, nhưng tôi hiểu rằng [Ma Thuật Bóng tối] bằng cách nào đó đang tự mình di chuyển.
<<...hồi phục hoàn tất. Chuyển sang quá trình loại bỏ kẻ thù.>>
Hai lỗ trên bụng tôi hoàn toàn được chữa lành.
Bóng đang bọc lấy cơ thể tôi rời khởi và bọc lấy chân và tay tôi.
<>
Cơ thể tôi cứ thế tự mình di chuyển.
Không đúng là ma thuật bóng tối đang bọc lấy chân tay tôi và khiến chúng cử động.
Tôi cảm thấy đồng cảm sâu sắc với Amelia lúc nãy.
Cơ thể của mình lại tự ý chuyển động như thế cực kỳ khó chịu.