Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương :
Một đám học sinh lớp E ba tháng hè bị kêu đi tập huấn không rên một câu vì mục đích phải giết Koro-sensei trong đợt du lịch lần này.
Ai đều rất dụng công tập luyện. Còn ai đó thì đang đi du lịch
Đặc biệt là khoá huấn luyện riêng của Simizu Akaori và Endou Nicky. Một tấn công tầm xa và một dùng dao.
Bên trong sàn kín được bao bọc bởi hàng rào. Akaori ăn mặc màu trắng phục, trong tay cầm đôi dao xanh, lưỡi dao dính màu đỏ chất lỏng đứng một đầu. Bên kia đầu, là Nicky màu đen phục, nắm đôi súng lục đã lên nòng.
Một tiếng tuýt còi vang lên, hai thân ảnh liền động. Màu trắng thân ảnh thoan thoắt lướt trên sàn tiếp cận cái kia đối thủ. Tiếng súng nổ vang, từng làn đạn nháy mắt tốc đồ triều cô đánh lại đây bị cô tránh thoát nhẹ nhàng.
Những cái đó màu hồng viên đạn đánh vào trên hàng rào, sau đó rơi xuống lăn trên mặt đất.
Bên kia, màu trắng thân ảnh đã tiếp cận được màu đen thân ảnh. Hai người bắt đầu giao chiến lên. Thình thịch thình thịch va chạm sau đó lại tách ra, xảo quyệt ở chỗ bên đối phương sử dụng súng. Một lơ là liền sẽ bị nở hoa.
Thật là không tốt đối thủ.
Akaori thần kinh căng chặt, hai tay nắm chặt dao xông lên. Cô né tránh những viên đạn một cách xinh đẹp, bay nhanh tiếp cận Nicky.
Cậu ta không hề nao núng giơ cao súng nhắm ngay đối phương thái dương. Ở người kia tiếp cận lại đây một khoảnh khắc cực nhanh cậu ta liền chuyển tay một súng cao một súng thấp. Cho dù là cô đột ngột cúi người đánh lén bay là trực diện đánh đều không thể chạy thoát mũi súng của cậu ta.
Điểm đầu tiên, cậu ta ăn chắc rồi.
Cùng một khoảnh khắc, cậu ta bóp hai cò súng. Hai viên đạn đồng thời bắn ra. Màu trắng thân ảnh thấy hắn động tác, rõ ràng sửng sốt một chút. Khoảng cách quá gần!
Akaori ngạnh căng lách người, né được một viên. Nhưng bất ngờ, phía sau liền xuất hiện thêm một viên đánh tới nàng bả vai!
Akaori bị chấn tới lệch một bước!
Bên ngoài quan sát ba người sắc mặt nghiêm trọng, sau đó bọn họ nhìn đến cái kia dường nhữ sẽ ngã xuống màu trắng thân ảnh đột nhiên trở mình!
Cô đi theo quán tính của viên đạn đánh vào vai ngã vòng ra phía sau, đột nhiên nhấc chân một đá. Một cú đá chân không xoay tròn nện lên người kia!
Nicky bị đá một phát vào đầu choáng váng ngã nhào ra đất. Một cái lăn liền bò dậy. Nhưng chờ cậu ta là trước mặt mũi dao sắc lạnh.
Akaori một dao hăm he trước thái dương, một dao đã kề ở đối phương cổ họng. Một nhát tất kích!
"Tốt!"
Tiếng vỗ tay vang lên từng đợt, toàn bộ căn phòng lúc này sáng bừng lên. Bên ngoài habgf rào, một đám nhóc con xoay quanh ngồi, ngóc miệng, một đôi mắt toả sáng.
Karasuma-sensei mở cửa tiến vào, ném cho hai người hai chai nước, nhịn không được tán thưởng "Rất tốt! Sắp tới kế hoạch phải nhớ hai em rồi!"
Akaori lau mồ hôi trên trán, lắc đầu, "Không đâu, tất cả mọi người đều phải hợp sức mới có khả năng. Em chỉ là đề phòng nếu có lối rẽ thì mới xuất hiện thôi."
Tất cả mọi người cùng nhau haha lên. Akaori nói là chính xác, với tốc độ của Koro, một con người cho dù có tài giỏi thế nào cũng không thể v với ông ta được.
Karasuma nói, chỉ là thuần túy khen cô mà thôi.
"Thôi nào mọi người, quên tôi mất rồi." Nicky vẻ mặt chán nản. Mặt cậu ta sưng lên trông thảm vô cùng.
Sưng giống cái đầu heo.
Akaori ngượng ngùng cười, mạnh tay quá rồi!
-
Sáu tiếng bắt đầu từ Tokyo, lớp E đi bằng du thuyền đến hòn đảo nghỉ dưỡng. Trong suốt chuyến đi, người không vui nhất có lẽ chính là Koro-sensei.
Sắc mặt ông ta tái nhợt, cả người vô lực, bi thảm dựa vào lan can mũi tàu. Lầm bầm làu bàu, "Cái gì cũng được... Ngoại trừ thuyền!"
Tất cả mọi người đều náo nức chờ đợi. Từ phía chân trời, bọn họ đã nhìn đến hòn đảo!
"Chào mừng quý khách đến Resort Fukuma-Jima. Mời dùng nước hoa quả nhiệt đới miễn phí!"
"Cảm ơn." Akaori nhận lấy trong tay ly nước. Nàng dư quang nhìn về phía người phục vụ kia, đột nhiên cảm thấy...
Người phục vụ triều nàng cười thân thiện rồi rời đi.
Akaori nheo lại mắt, sâu kín nhìn hắn bóng lưng sau đó, không có việc gì đặt ly nước xuống bàn tiếp tục cùng đồng bọn tán dóc.
Mọi người ngồi ở những chiếc bàn tròn trên bờ biển. Ai ai đều mệt rã rời, đây là thời điểm thư giãn hóng gió a. Hoặc là ngắm mấy cô gái bận bikini gì đó...
"Sau bữa tối chúng em sẽ ám sát thầy. Hiện tại thì phải đi chơi trước đã!" Không biết là ai nói, nhưng ai ai đều rất là đồng ý.
Koro-sensei thì khỏi phải nói. Lập tức cùng bọn họ đi chơi.
Lớp E phân bố nhiệm vụ thật cẩn thận. Bọn họ chia thành từng nhóm. Trong lúc nhóm này đi "chơi" cùng Koro, thì nhóm khác bắt tay vào nhiệm vụ.
Bề ngoài bọn họ có vẻ chỉ là những học sinh bình thường đang tận hưởng kì nghỉ, nhưng thật chất bọn họ đang thực hiện một kế hoạch thế kỷ!
Kế hoạch hoàn hảo nhất để ám sát Koro-sensei!
-
Sau một buổi chiều chơi đùa tung tăng từ bay trên không đến tham gian hang động, kết quả bọn họ nhận được chính là một đầu đen sì Koro!
Trong khi đó ông ta lại nói thế này, "Ai da, ta có một làn da bánh mật quyến rũ quá!"
Nhưng sự thật chính là...
Ngay cả hàm răng của ông ta bọn họ cũng không thể nhìn thấy chứ đừng nói cái gì biểu cảm.
Sóng biển ào ào từng đợt. Sau một chuyến ghe nhỏ, Koro-sensei hiện tại chống gậy lê từng bước nhỏ.
Nhìn phía xa xa bên trong căn nhà nổi trên mặt biển tối xuống đèn, Karasuma sắc mặt lãnh ngạnh.
Mong rằng, mọi chuyện sẽ diễn ra thuận lợi.
"Em không cùng tham gia sao?" Irina ăn vận màu đỏ xẻ ngực váy liền. Đem cơ thể của cô ấy phác hoạ ra xinh xinh đẹp đẹp.
Nhất là cặp kia trắng nõn bầu ngực!
Akaori đạp chân dưới mặt nước, phe phẩy đầu, "Không cần thiết. Không có em, bọn họ vẫn sẽ hoàn thành tốt."
Dù sao ở đó còn có tên nhóc kia a, sẽ ổn thôi.
Cô co chân đứng bật dậy, hai ngón tay xỏ vào ống giày xách lên, đối với hai vị giáo viên cúi chào, "Em đi trước. Bye bye."
Dù sao cô ở đây cũng không có ích lợi gì.
Hành động tùy ý của cô vô tình khiến Karasuma bị ấn tượng xấu. Akaori trở thành một con người vô cùng tùy hứng, ngay lúc này liền rời đơn vị vị trí.
"Em nên ở lại đây cùng mọi người, một khi có chuyện bất ngờ, sẽ cần đến em ứng phó."
Akaori xoay người, vẻ mặt mờ mịt, "Em sao?"
Cô nhìn phía xa xa ngôi nhà trên biển, đôi măt nhắm lại.
"Được rồi. Em sẽ ở lại."