HEINRICH LUNGE (Tháng 5 năm 2001, Brussels)
Bằng tất cả thành thật, cựu thanh tra Heinrich Lunge là một người đàn ông khó có thể phỏng vấn. Ông ta vẫn thẳng thừng từ chối hé lộ cho công chúng và các cơ quan liên bang về Johan. Nó chắc chắn không ngăn cản bất kì danh dự hay trách nhiệm nào từ các đồng nghiệp cũ ở cảnh sát liên bang Đức. Không một người đàn ông nào đã phục tùng và làm việc chăm chỉ cho BKA mà phản bội như cách Lunge đã làm. Vào năm 1995, thanh tra Lunge đang điều tra thành viên quốc hội Đức Joseph Boltzmann có liên hệ với vụ án giết một cô gái đứng đường tên là Erika Lemser. Ông ta là một thanh tra đúng nghĩa, người giỏi nhất trong cơ quan. Nhưng sau khi một nhân chứng quan trọng đã tự sát, bản thân Boltzmann, cũng như cấp trên của Lunge, yêu cầu ông ta bãi bỏ cuộc điều tra, và vì thế nên Lunge không có vụ án nào để điều tra. Đó là vào khoảng thời gian này mà Lunge thông báo nghỉ việc dài hạn, và đặt toàn bộ công sức điều tra vụ án của Johan.
Khi ông ta phá được vụ án của Johan sau 3 năm, danh tiếng của thanh tra Lunge được trả lại, và ông ta một lần nữa đứng ở trên đỉnh của BKA. Hành động đầu tiên sau khi quay lại nơi làm việc là điều tra lại vụ án giết người của Lemser. Sự cứng đầu của ông ta đã được đền đáp và ông ta đã đẩy Boltzmann vào ngõ cụt, nhưng chính trị gia này đã ăn may và đã tránh khỏi bị truy tố. Dù vậy, Boltzmann đã đánh mất niềm tin của các cử tri của hắn, và đã mất ghế ở cuộc bầu cử kế tiếp.
Vào thời điểm hiện tại hắn ta đang bị điều tra không phải với tội danh giết người, mà là tội danh trốn thuế. Lunge chắc chắn đã thành công trong việc nắm thóp Boltzmann.
Sau đó, ông ta rời BKA và làm giáo sư ở học viện cảnh sát bang Nordrhein-Westfalen. Về khoảng thời gian này, các hãng thông tấn và tạp chí bắt đầu tới nhà Lunge nhằm hy vọng được nhận câu chuyện về cuộc đời ông ta—nhưng ông ta từ chối ngay mọi lời đề nghị rằng không phải thông tin nào cũng nên đưa ra công chúng.
Nhưng tôi tin rằng lý do thật sự ông ta từ chối nói về Johan là bởi vì hoặc có một bí mật nào đó đã ngăn cản ông ta bàn luận về nó, hoặc bởi vì có một sự trung thành nào đó đang giữ cho ông ta im lặng.
Tôi đã dùng một bước lén lút được tạo ra để tìm cách tiếp cận ông ta tốt nhất, và đã đặt một cuộc hẹn để gặp ông ta. Lunge giờ giữ danh hiệu giáo sư của học viện cảnh sát bang Nordrhein-Westfalen và cố vấn đặc biệt về khoa học hành vi của Cục Cảnh sát Châu Âu—người giám sát của một phân khu mà chưa được thành lập. Tôi gửi ông ta một lá thư nói rằng tôi đang tổng hợp một bài báo về tình trạng thu thập dữ liệu tội phạm ở Châu Âu và ông ấy cho tôi một cuộc phỏng vấn. Có hay không việc ông ta sẽ nói với tôi về tâm lý của sát nhân hàng loạt đáng sợ nhất Châu Âu dựa vào cách tôi thuyết phục ông ta nói ra điều đó.
Tôi gặp ngài Lunge ở Brussels, Bỉ, căn cứ của Europol, vào đầu hè năm 2001. Khi ông ta xuất hiện ở phòng khách sạn Radisson SAS mà tôi đã chọn cho cuộc phỏng vấn này, ông ta đưa tôi ánh mắt của một thanh tra dày dạn đã nói với tôi rằng ông ta không tin vào kiểu nhà báo như tôi, và rằng tôi sẽ không thể hiểu hết về con người ông ta hay đồng nghiệp ông ta. Ông ta nhìn rõ ràng già hơn so với những bức ảnh mà tôi đã thấy ở các tờ báo sau những lùm xùm qua, tóc bạc đã ăn dần vào trong bộ tóc của ông ta.
—Tôi muốn bắt đầu cuộc phỏng vấn bằng câu hỏi về công việc hiện tại của ông. Báo chí nói ông đang tạo ra một đội phân tích dữ liệu cho Europol.
“Ban Khoa Học Hành Vi của FBI muốn Europol đi theo sự chỉ đạo của họ; họ sẽ đưa cho chúng tôi một sự hợp tác dễ dàng, nhưng cảnh sát Châu Âu chúng tôi tin rằng chúng ta cần một cuốn cẩm nang thu thập dữ liệu phạm nhân dựa trên cách làm việc của chúng tôi. Đó là vì sao họ đã bàn bạc với chúng tôi. Lời đề nghị là rất rộng lượng, và tôi tin đó là một công việc tốt.”
—Tại sao Châu Âu cần có “cách thu thập dữ liệu của Châu Âu”?
“Người Mĩ tin vào nền văn hoá của họ và nền văn hoá Châu Âu cũng như thế, nhưng chúng tôi không đồng tình…chỉ có thế thôi.”
—Ông có thể cho tôi một sự miêu tả cụ thể về thu thập dữ liệu?
“Nói đơn giản, thu thập dữ liệu là phương pháp điều tra mà trong đó một người đi sâu vào tiềm thức của phạm nhân, để tiên đoán điều họ sẽ làm sau đó, và khi nào họ làm điều đó. Nói theo cách khác, ông vẽ một bản phác thảo về người phạm nhân…Dùng các đặc điểm của bằng chứng ở hiện trường vụ án, ông nhận dạng thói quen, cách sống, quan điểm riêng, và quan trọng nhất là tính cách của phạm nhân đó….Ông sẽ tìm thấy nhiều sự nhất quán đầy bất ngờ ở tất cả vụ án của người phạm nhân đó.”
—Đó là phương pháp được xuất hiện ở các bộ phim và sách truyện khá thường xuyên.
“Nhưng những bộ phim và cuốn sách đó không thật sự cho thấy nghi thức cần thiết để tạo nên một bộ hồ sơ hoàn chỉnh. Cảnh sát ngoài đời phải thực hiện những nghi thức đó, gặp gỡ với những người phạm tội hình sự, đôi khi tra khảo những suy nghĩ của họ về mọi thứ, kiểm tra thông tin, và kể cả nhờ cậy khoa học giúp đỡ, vào từng thời điểm.”
-Và nếu ông làm những quy trình trên, ông tìm ra những động cơ của phạm nhân và cách thức ở Mỹ và Châu Âu khác nhau ở một vài điểm tinh tế?
“Đúng, và vì thế chúng tôi cần có phương pháp thu thập dữ liệu tội phạm riêng. Chúng ta không có những sa mạc như ở Arizona, và chúng ta không có Grand Canyon. Đa số nhà ở của chúng ta được xây từ gạch hoặc đá, không phải bằng gỗ. Chúng ta có những danh lam thắng cảnh với bề dày lịch sử hơn ngàn năm, và một vài toà tháp cao tầng. Chúng ta không làm bộ như tất cả mọi người có thể nói tiếng Anh, và chúng ta không thưởng thức nhiều hamburger đến thế. Chúng ta thích bóng đá hơn bóng chày, và quan trọng nhất, chúng ta không tin rằng chúng ta là cái rốn của vũ trụ.....Và những kẻ sát nhân hàng loạt ở Châu Âu đã được nuôi dạy ở trong nền văn hoá này, chứ không phải là nền văn hoá Mỹ.”
—Nhưng nghiêm túc ra thì FBI tiên tiến hơn các ông ở trong mảng này.
“Thật đáng tiếc. Họ là những người đi đầu. Kể cả trước khi FBI tạo ra phân khu khoa học hành vi, quân đội Mỹ đã thử nghiệm thành công trước phương pháp thu thập dữ liệu tội phạm. Họ đã thấy các nhà tâm lý làm tốt như thế nào trong việc phán đoán tội danh trong tương lai. Nhưng quân đội Mỹ, chính xác là Cơ quan tình báo chiến lược Mỹ, đã thuê nhà tâm lý học William Langer để tạo ra để điều tra bộ hồ sơ đầu tiên, về một người Châu Âu....Adolf Hitler.”
—Hãy đi sâu hơn vào chi tiết hơn vào lúc này. Tại sao một vài sát nhân lại đi giết người cho vui? Tôi có thể hiểu rằng mọi người muốn giết người vì lòng thù hận hoặc trả thù, giết người cướp của, và kể cả trong một số vụ án thì giết người để kiếm được miếng ăn. Nhưng để giết một người hoàn toàn xa lạ cho vui thì…..tôi không thể hiểu được điều đó.
“Điều đó là có thể hiểu được. Ông chỉ không cố gắng hiểu thôi…. Những tên sát nhân mất nhân tính và những kẻ sát nhân vì tình, thường có trải nghiệm không hay ở trong những tháng năm tuổi thơ của họ. Thông thường là bị bạo hành bởi bàn tay của bố mẹ hoặc người giám hộ. Có nhiều khi, họ sẽ lớn lên để hành động như bố mẹ họ đã từng…đấy là những điều mà đa số người có thể hiểu được.Ông nói là ông có thể hiểu được những người đi giết đồng loại của mình vì sự oán hận. Những người tàn sát vì thú vui thực hiện những vụ giết người vì thù hận bố mẹ, hoặc những người đã hành hạ họ. Ngoại trừ ở trong những vụ án đó, mục tiêu cho sự ức chế của họ trở nên rộng hơn bất cứ một người cụ thể nào; nó sẽ mở rộng ra tất cả phụ nữ, hoặc tất cả trẻ em, hoặc tất cả những người đồng tính.”
—Đó là điều tôi không hiểu. Họ không bị tra tấn bởi phụ nữ, hoặc trẻ em, hoặc những người đồng tính. Tại sao họ chuyển sự căm phẫn của họ lên những nhóm người đó, hơn là những người thật sự hành hạ họ?
“Sự giận dữ là một bản thể được biến chất để kiểm soát người khác. Họ đầu hàng bản thân trước cơn giận của họ, để điều khiển ai đó. Họ không muốn trả thù với những người đã hành hạ họ, Họ muốn ép buộc người khác để biết được nỗi đau chung với họ, họ muốn giữ số phận của người khác ở trong tay họ, họ muốn tận hưởng niềm vui và khoái lạc. Sự hưng phấn tình dục hoà quyện với bản thân nó trong những thứ mà tôi nói tới…. và đa số những vụ án này trở thành những vụ giết người vì ham muốn tình dục.
—Nhưng, đợi đã. Ông đang nói rằng đó là sự kết hợp giữa sự thù hận, sự ham muốn kiểm soát, và sự kích động tình dục mà tạo nên một tên sát nhân dục vọng vô nhân tính?
“Đúng. Điều đó cũng đúng khi sự tra tấn mà những tên sát nhân thú tính ấy nhiều lần đón nhận là bản chất biến thái…. Ở độ tuổi còn trẻ, những người này đã bị kiểm soát và lợi dụng bởi những người hành hạ họ như những vật thể hay những công cụ. Kể cả sau khi họ trưởng thành, họ không thể thấy người khác có chung cảm xúc với họ… khổ đau, nhục nhã, bi ai, kinh sợ. Họ chỉ có thể thấy những con vật, như những con chuột lang ở trong phòng thí nghiệm. Và cách nhanh nhất và hiệu quả nhất để khuất phục những con thú này là chịch.”
—Tại sao lại như vậy?
“Sự khoái cảm trong khi chịch tạo ra ảo giác tức thời rằng ông đang nhìn xuống dưới bản thân từ một điểm thuận lợi cao hơn rất nhiều, rằng ông đang hoàn toàn kiểm soát cuộc đời của ông… Nó khiến ông cảm thấy gần như là một bậc thánh nhân. Những người đã lên tới điểm thuận lợi đó có thể tin rằng họ có toàn bộ sự làm chủ lên những người nạn nhân.”
—Việc đó có liên quan gì tới giết người? Một khi mục tiêu được chịch đã hoàn thành, chắc chắn không cần phải hạ sát.
“Để áp chế một người khác là phải ép buộc những ảo tưởng của ông lên nạn nhân. Mỗi người đều có ảo mộng tình dục mà không thể nói ra. Những ảo tưởng và tưởng tượng của những sát nhân khoái lạc là cực kì tàn nhẫn và méo mó.”
—Và vì vậy một hành động sinh sản trở nên trái ngược, một hành vi sát hại người khác….
“Con người cho những hành vi sản sinh ra khoái cảm là một điều cấm kỵ. Và tôi tin rằng những hành động con người dán nhãn cấm kị là theo một cách nào đó, một kiểu nghi lễ….mà đưa cho con người một ảo giác về những sức mạnh thiên nhiên…. về sự hoàn toàn điều khiển một người và những người khác… để tiến gần hơn với Chúa. Một trong những hành động đó là chịch. Hành động tiếp theo là các chất kích thích….Ông nghĩ điều cuối là gì?”
—(im lặng)
“Điều cấm kị lớn nhất một con người có thể mắc phải….là sát sinh.”
—Tôi hiểu rằng những người phải trải qua sự bạo hành tình dục và bạo hành thân thể có khả năng trở thành những sát nhân khoái lạc. Nhưng có nhiều người có những trải nghiệm đó và lớn lên thành những người lớn có trách nhiệm, và có một vài kẻ sát nhân khoái lạc mà đã trải qua rất ít bạo hành. Suy nghĩ của ông về vấn đề này là gì?
“Về điều đó, ông phải hiểu hai mặt đối lập của con người. Đầu tiên, phương thức bạo hành. Nó không cần phải là hành vi bạo lực hay thú tính ở bản chất. Người bố và người mẹ bỏ mặc con cái của họ, từ chối những giấc mơ của con họ, mắng mỏ con họ vì trở nên ngu ngốc hay dùng suy luận của người lớn để áp đặt lên con họ có thể cấu thành hành vi bạo hành gia đình. Từ chối con cái của một người nào đó mà không cung cấp sự chăm sóc hay động viên là một cách tốt để thuyết phục đứa con đấy rằng cuộc đời của chúng là không có giá trị. Kể cả một đứa trẻ mà nhận được một chút động viên có khả năng vượt trội ở một lĩnh vực, và trở thành những thành phần dẫn đầu xã hội. Bởi vì chúng không tin rằng chúng là vô dụng, chúng cần giơ nắm đấm lên và có sự trả thù với số phận hoặc thế giới nói chung…tôi tin bây giờ ông hiểu là những kẻ sát nhân khoái lạc và những tên sát nhân vô nhân tính chuyển đổi tâm lý của họ thành giận dữ và giết những người khác vì họ tin họ không được yêu quý bởi Chúa, số phận, hoặc xã hội. Để chống lại một kẻ địch không thể thấy được, họ phải liên hệ với người khác. Điều đó cũng giống như cảnh báo số phận ‘không nên đụng tới tôi.’”
—Và mặt còn lại?
“Điều tôi mới miêu tả là những ảnh hưởng mà yếu tố bên ngoài đã có ở mỗi người. Mặt khác của phương trình là những khao khát và giấc mơ mà đã xuất hiện tự nhiên trong tất cả mỗi con người. Ở trong nguy cơ bị coi là gây tranh cãi, tôi nghĩ rằng những sát nhân ghê tởm nhất, khủng khiếp nhất là những người đã thất bại trong việc trở thành những vĩ nhân. Những người đã lưu tên họ vào trong lịch sử bởi những việc làm tốt hoặc những tội danh tồi tệ như cặp song sinh đang sống ở hai mặt của thế giới. Họ có những điểm chung…Những người thực hiện những vụ tàn sát không thể tưởng tượng nổi và những người đạt thành tựu lớn đều mang những mộng tưởng khổng lồ, những giấc mơ và những tham vọng ở trong tâm họ. Bởi cả hai nhóm người đó giữ những thứ lớn lao như thế ở trong bản thân họ, họ không bao giờ thoả mãn, và họ không bỏ cuộc cho tới khi họ thấy những giấc mơ của họ trở nên hiện thực. Những hy vọng càng lớn ở trong một con người, họ càng có khả năng đạt được sự vĩ đại hoặc trở thành những tội phạm nguy hiểm. Giữ ước mơ là một khả năng được ban từ khi sinh ra, nhưng có hay không một cá thể có khả năng mang những khát khao đó để toả sáng dựa vào môi trường sống của họ. Nó dựa vào việc dù một người nào đó nói ông là ông có quyền được sống không.”
—Ông tin rằng Adolf Hitler ở trong nhóm sát nhân này?
“Adolf Hitler không phải là sát nhân khoái lạc, nhưng tôi tin rằng hắn có nhiều đặc tính chung với họ. Hắn có lẽ đã dành tuổi thơ của hắn mà không có bất cứ sự hỗ trợ nào tốt cho hắn. Nếu hắn ta có thể đạt được ước mơ của hắn ở tuổi trưởng thành, thi đỗ vào trường nghệ thuật và thành công với tư cách là một hoạ sĩ, hắn ta chắc không mong muốn trở thành Führer(tiếng Đức: quốc trưởng). Nhưng vào thời điểm đó của cuộc đời hắn, hắn vẫn không được chấp nhận bởi mọi người. Hắn bắt đầu tức giận lên số phận đã chối bỏ làm cho hắn trở nên đặc biệt. Hắn đã thề sẽ trả thù Chúa.”
—Nhưng kể cả khi nó là thật, hắn không hề mang dáng dấp của một tên sát nhân khoái lạc….
“Những người phụ nữ mà Hitler đã từng có quan hệ đa số đều tự sát hoặc gặp cái chết thảm thương…Nhưng đúng là hắn ta dường như không có sự ham muốn tình dục mạnh.”
—Vậy kiểu sát nhân nào hắn ta được phân loại?
“Hắn ta không giống một tên sát nhân như người bị tẩy não. Hắn ta sẽ sai khiến người khác để làm những vụ giết người đó cho hắn….Hitler có một năng lực tự nhiên là xâm nhập vào tâm trí của người khác và điều khiển chúng như con rối. Với khả năng này, ba điều cấm kị mà tôi đã đề cập ở trên—chịch, chơi đồ, và sát sinh—trở nên không cần thiết. Một tội ác đã là điều gì đó lớn lao hơn thế vào thời điểm đó.”
—Ý ông là gì?
“Chẳng phải sự thao túng tuyệt đối người khác là hình thức tối cao của sự kiểm soát đó sao? Bản thân nó đã là sức mạnh của Chúa.”
—Ông dường như có lượng kiến thức rộng lớn về những nhóm sát nhân—Ý tôi là, máy tẩy não.
Ở thời điểm này, tôi đang nhớ ra rằng mình đã để ý những ngón tay của Lunge bắt đầu gõ lên mặt bàn như thể ông ta đang đánh đàn piano hay máy đánh chữ. Ông ta cười nhăn nhở vào tôi như thể đang nhìn vào một học sinh vụng về nào đó, và nói.
“Tôi chắc là chúng ta đã đi vào chủ đề chính, ông Weber.”
Ngay cho đến lúc này, tôi đã nghĩ rằng tôi đã dẫn dắt câu chuyện một cách tự nhiên về Johan. Tôi đã tin rằng tôi vừa mới chuẩn bị với tới chủ đề của cuộc phỏng vấn này.
Trong khi tôi đang tìm kiếm một câu trả lời, ông ta nói, “Vào ngày 14 tháng 11 của năm ngoái, ở Salzburg, Áo. Một bác sĩ đang trực ca, một y tá và một thực tập sinh thuộc khu cấp cứu của bệnh viện St Ursula đã bị sát hại, vào đêm khuya. Người đàn ông đã giết họ đã tự sát ngay tại hiện trường của vụ án… Gustav Kottmann. Anh ta đã được truy nã cho tội danh giết 7 cặp đôi ở trong khu vực thành phố Vienna với một cây rìu. Tám ngày sau sự việc đó, một người đàn ông cao niên ở một khu dân cư đã chết theo như cách giống tự tử. Tên của người đàn ông đó là Molke…nhưng sau đó đã được phát hiện là bí danh và tên thật của ông ta là Jaroslav Čarek—một quan to của chính quyền Tiệp Khắc cũ, giờ được truy nã bởi cảnh sát Czech, Mỹ, và Anh, cùng những tổ chức khác. Vào đêm được cho là khi ông ta chết, một người đàn ông ghé thăm bệnh viện St Ursula vào buổi đêm, được xử lý vết thương ở trên cánh tay của hắn đã nhận được từ khẩu súng tự viện của hắn đã bị bóp cò trượt. Bác sĩ người khám xét vết thương cho chấn thương của anh ta đã báo với cảnh sát, nhưng người đàn ông đó đã biến mất. Khi cảnh sát đã tìm sự liên kết giữa người đàn ông này và vụ án của Čarek bằng cách điều tra xem có còn nhân chứng nào khác ở trong bệnh viện vào thời điểm đó, họ đã ngạc nhiên khi tìm thấy tất cả những nhân chứng là những người đã bị tàn sát bởi sát thủ mang rìu.”
Ông ta dừng một nhịp và đưa tôi ánh mắt bình thản, đắc thắng.
“Cảnh sát Áo đã nghĩ rằng tất cả những nhân chứng của vụ án này đã bị giết là một sự tình cờ đầy đáng tiếc, nhưng ông từ chối giả thuyết đó. Nhưng sự kết nối nào có thể tồn tại giữa một người đàn ông dường như kiếm sống từ những vụ giết người, và một người đàn ông giết người vì khoái cảm? Tại sao Kottmann sát nhân mang rìu chỉ giết 3 nhân chứng của vụ án, và sau đó tự vẫn…?”
“Ông hoàn toàn đúng”, tôi thú nhận.
Ngài Lunge bắt đầu gõ ngón tay của ông ta nhanh hơn và nói.
“Ông bắt đầu tự hỏi nếu như có vụ án nào giống với vụ án trên ở trong quá khứ. Ông tìm thấy câu trả lời ngay lập tức. Đúng, vụ án Johan vào năm 1998, ở Đức.”
“Mặc dù ông ở trung tâm của cuộc điều tra về Johan, cho đến nay ông đã từ chối bình luận về vụ án trên. Có lẽ ông đã giữ sự im lặng để bảo vệ danh tính của những người có liên quan tới vụ án đó, hoặc có thể có một sự thật ẩn giấu mà quá sốc để được tiết lộ… Vì vậy, đó là phương pháp duy nhất mà tôi có thể dùng để tiếp cận ông,” tôi giải thích với một cú thở dài, hành động mà ông ta làm biểu cảm như ông ta đã bị sỉ nhục, nhưng những lời nói sau đó của ông ta làm tôi bất ngờ.
“Lý do tôi đã không nói gì về vụ án Johan là không phải để bảo vệ thanh danh hay giữ bí mật cho ai cả. Đó là bởi vì tôi đã tuyệt đối và hoàn toàn bị đánh bại bởi vụ án đấy. Trái ngược với những gì thế giới đã bàn tán, nếu như tôi không ở trong trung tâm của cuộc điều tra, tôi sẽ không thể phá được vụ án. Tôi chỉ bị bối rối và lừa dối như mọi người về chân dung mà người đàn ông tên là Johan đang vẽ.”
Những lời ông ta nói sau đó còn làm tôi bất ngờ hơn nữa.
“Tốt lắm. Tôi sẽ trả lời những câu hỏi của ông về vụ án Johan. Đổi lại là ông cho tôi thêm thông tin về vụ án ở Áo.”
Tôi đã nói cho ông ta chi tiết toàn bộ những gì tôi biết về vụ giết người của Kottmann với 3 nhân viên y tế, cuộc đời của hắn, xác chết của một người đàn ông bí ẩn tới từ Cộng hoà Czech và kỹ xảo nguỵ trang mà ông ta đã sử dụng, và người đàn ông bị thương mà đã tới bệnh viện ít lâu sau cái chết của ông ta— bao gồm thông tin không được tiết lộ ở trên phương tiện đại chúng. Ngài Lunge ngồi yên lặng lắng nghe câu chuyện của tôi. Trong khi tôi đang kể hết toàn bộ sự việc cho ông ta, ngón tay của ông ta đang gõ không ngừng vào bàn phím tưởng tượng.
Khi tôi đã nói xong, ông ta tiếp tục cuộc phỏng vấn như đã hứa, để nói về vụ án Johan…
—Đầu tiên, hãy nói cho tôi về việc ông dính dáng tới vụ án Johan như thế nào?
“Như ông đã biết, BKA với người Đức tương tự như FBI…..một tổ chức nhận xử lý những vụ án hình sự xảy ra quanh các bang của Đức, nhưng chỉ với một phần quyền lực so với cơ quan của Mỹ. Tôi chỉ được mời làm cố vấn cho cảnh sát địa phương trong cuộc điều tra về vụ án ám độc 3 nhân viên của bệnh viện Eisler Memorial vào năm 1986 ở Düsseldorf.”
—Và ông đã nghĩ gì về vụ án đó?
“Phương thức giết người là rất khéo léo, nhưng tôi không thể thấy bất kì động cơ nào khác ngoài sự ác cảm.”
—Ấn tượng đầu tiên của ông về bác sĩ Tenma là gì?
“Một bác sĩ giải phẫu thần kinh tài giỏi mà vị trí của anh ta ở trong bệnh viện và cuộc đính hôn với cô con gái của giám đốc bệnh viện đều bị khước từ vài ngày trước vụ án. Tôi chưa từng phân tích một người Nhật Bản trước đây, nhưng tôi thấy khá dễ để tiến vào một phần của tính cách anh ta. Anh ta giữ một sự ác cảm nhất định với giám đốc bệnh viện.”
—Tại sao ông không giam giữ bác sĩ Tenma? Cảnh sát nên có đủ cơ sở vật chất để tra khảo anh ta chứ.
“Có một sự thiếu hụt đáng kể về bằng chứng sống ở trong vụ án đó. Và nó sặc mùi tội ác có trí thức…một tội ác mà mọc lên từ sự hứng thú giữa người phạm tội và người nạn nhân. Tôi đã nghĩ vào thời điểm đó, người được hưởng lợi nhiều nhất từ vụ án hiển nhiên sẽ là thủ phạm.”
—Và ông đã nghe về cặp song sinh trốn khỏi bệnh viện vào năm ấy.
“Đúng. Vào thời điểm đó, chúng tôi nhận điều tra về sự mất dấu của tụi nhỏ, như vụ xả súng nhà Liebert, đó là vấn đề của Đông Đức. Đó tất nhiên là trước sự sụp đổ của Bức Tường Berlin.”
—Ông đã nghĩ và làm những gì về vụ án này trong 9 năm giữa những vụ án đang điều tra và vụ án mới xoay quanh Bệnh viện Neue Rhine?
“Đúng là tôi đã tham gia vào các vụ án khác vào thời điểm đó, nhưng tôi không bao giờ quên về Tenma. Tôi đã cảm nhận rằng có nhiều thứ sẽ được hé lộ về vụ án đó. Và tôi đã tự nói bản thân rằng khi thời điểm đó tới, tôi sẽ không để anh ta thoát khỏi tôi.”
—Và đúng như ông đã dự tính, có nhiều tình tiết mở rộng đã xảy ra. Tôi đã được thông báo về vụ án các cặp đôi trung niên, một trong những nghi phạm của vụ án đó là bác sĩ Tenma.
“Đúng rồi. Vụ án những cặp đôi trung niên quanh nước Đức đã được cải trang thành một vụ trộm cắp tài sản, nhưng tôi không tin vào điều đó. Đó là điều hiển nhiên rằng đấy là tác phẩm của nhiều người, và một trong những người đó đã được truy nã. Một người đàn ông tên là Adolf Junkers, người đóng vai là thợ bẻ khoá của nhóm. Chúng tôi đã nhận một bản thông cáo rằng hắn bị tông bởi một chiếc xe ở Düsseldorf, và đã được đưa tới bệnh viện Neue Rhine, vì vậy mà tôi đã tới đó. Vào đó là nơi tôi gặp với bác sĩ Tenma.”
—Và ông bắt đầu tới thăm bệnh viện để tra khảo Junkers, trước khi hắn trốn thoát khỏi bệnh viện vào một đêm, và đã bị bắn. Người cảnh sát đứng canh ở trước phòng hắn bị tẩm độc, và Tenma đã tới để nói rằng anh ta đã chứng kiến vụ xả súng.
“Khi tôi nghe được rằng chất độc được dùng để giết cảnh sát là thuốc an thần, tôi đã nhận ra điểm trùng hợp với chất độc đã được dùng để giết 3 bác sĩ, 9 năm trước. Và người duy nhất để tình nghi là Tenma.”
—Ông nghĩ gì về câu chuyện của Tenma…. Rằng những vụ án giết người đều là tác phẩm của Johan, người anh trai của cặp song sinh mất tích?
“Từ tính chất riêng của vụ án này, tôi đã đánh giá lại ý kiến của mình về nhân cách của Tenma. Vụ giết người đầu tiên của anh ta được làm bởi sự căm hận và sự trả thù, nhưng giờ anh ta đã biến mình thành một kẻ sát nhân khoái lạc. Anh ta sở hữu một nhân cách mang tên Johan, và đó là Johan người đã thực hiện vụ giết người lên anh ta. Khi điều tra kĩ hơn, đó là Johan người đã là nguyên nhân cho sự sa sút của anh ta 9 năm trước, nên với việc được hưởng lợi khi đổ trách nhiệm cho Johan, Tenma đã tạo ra một song tính… Anh ta phát triển triệu chứng của chứng rối loạn đa nhân cách.”
—Ông đã nghĩ rằng vụ các cặp đôi trung niên bị giết cũng là hành động của anh ta?
“Vào thời điểm đó, tôi đã nghĩ rằng đó là lố bịch. Nhưng khi nhà Fortner và người làm vườn của toà lâu đài Heidelberg đã bị sát hại, tôi đã bắt đầu cân nhắc khả năng đó. Dụng cụ được sử dụng để trói cổ người làm vườn là cà vạt của Tenma.”
—Nhưng điều đó là có thể cho một người đàn ông đang sống một cuộc đời bình thường, tuân theo luật pháp để đột ngột chuyển mình thành một sát thủ hàng loạt?
“Những sát thủ hàng loạt thường thể hiện triệu chứng từ khi còn trẻ, nhưng nó không xa lạ cho những trường hợp lộ diện muộn vào tầm tuổi 30.”
—Đó là khi ông triệu tập lệnh bắt giam bác sĩ Tenma, và anh ta đã chạy trốn. Ông đã nghĩ gì về Nina, con gái nhà Fortner? Cô ấy cũng đã mất tích.
“Tôi đã tin đó là khả thi khi Tenma đã giết cô ta.”
—Theo sau đó, Tenma được phát hiện ở Verden và Berlin, nhưng cảnh sát đã không thể bắt anh ta.
“Thành thật mà nói, tôi đã nghĩ rằng tôi có thể bắt sống Tenma dễ dàng. Nhưng khi tôi đặt câu hỏi cho một cựu lính đánh thuê người đã dạy Tenma cách sử dụng súng, tôi đã thay đổi ý kiến. Tôi đã nhận ra rằng Tenma có khả năng nhận được sự tôn trọng và giúp đỡ với những người anh ta có liên kết cùng.”
—Có những bài báo nói rằng ông đã bắt đầu theo đuổi Tenma gay gắt hơn sau những hành động của ông ở trong vụ án Boltzmann khiến ông phải tạm nghỉ công việc của mình….
“Điều đó là đúng, theo một cách nào đó. Bởi vì vụ án đó, tôi đã bị bãi bỏ giám sát những vụ án khác mà tôi đã phụ trách. Bởi vì tôi đã làm việc một mình cho tới thời điểm đó của sự nghiệp, tình hình gia đình của tôi đang bị xáo trộn. Sếp của tôi ở thời điểm đó nói với tôi một cách chắc chắn, “Ông không còn gì cả”. Chắc chắn những người đồng nghiệp của tôi nghĩ về tôi như một thanh tra ưu tú đã sa ngã vào sự tủi nhục. Dù vậy, tôi khá là vui với điều này, và tôi không nói đó là sự dũng cảm. Đó có nghĩa là tôi có thể đặt toàn bộ sự tập trung của mình cho nhân cách thú vị của bác sĩ Tenma.”
—Sau đó, ông quả quyết rằng một cặp đôi trung niên khác bị giết ở Hamburg là kết quả của một tên đạo nhái. Vào thời điểm đó, ông đã tìm ra Tenma, nhưng anh ta đã trốn chạy khỏi ông.
“Anh ta không còn là người đàn ông yếu đuối như ngày trước nữa. Kì lạ thay, sự phát triển của anh ta thật là kinh ngạc.”
—Ông sau đó đã tới thăm bạn học đại học của Tenma, bác sĩ Rudi Gillen. Ông lợi dụng vào niềm tin của anh ta về sự trong sạch của Tenma để biết rằng Tenma đang ở Munich. Ông vẫn còn nghi ngờ Tenma?
“Đúng”
—Kể cả sau khi ông đọc bản báo cáo của Gillen về Tenma?
“Đúng. Khi tôi đọc thông điệp của Johan cố tình để lại….thông điệp đó nói rằng,’Nhìn vào tôi đi, nhìn vào tôi đi, con quái vật ở trong tôi đã lớn dần lên.’ Tôi đã tin đó chỉ chứng minh cho chứng đa nhân cách của Tenma. Cho tới khi tôi đi Munich để gặp một doanh nhân người Nhật Bản, và tôi đã tình cờ thấy một cuốn sách trẻ em khác thường tên là “The Nameless Monster”. Có một đoạn văn ở trong cuốn sách đó chứa đựng cùng một mẩu thông điệp, và có điều gì đó trong con người tôi khiến tôi bắt đầu thay đổi.”
—Dù vậy, khi Tenma đã cố giết Johan ở thư viện đại học Munich, ông đã nghĩ rằng anh ta đang cố giết Schuwald, nhà tài phiệt lớn nhất miền nam nước Đức.
“Tôi đã nghĩ vậy. Nhưng khi thư viện đã bị đốt và chúng tôi nhận được bản báo cáo từ những người có mặt ở đó, tôi bị ép phải thú nhận rằng suy luận của tôi có quá nhiều sai sót.”
—Khi nào mà ông bắt đầu cảm nhận về diện mạo của Johan?
“Sự xuất hiện của Johan…. Tôi sẽ không tin vào điều hư ảo như vậy. Không có một con người nào mà không để lại dấu tích cả, và nếu có, hắn là ma quỷ. Nhưng ma quỷ không hiện diện ở trên đời này. Vì thế, không có một con người nào mà chúng tôi không bắt được. Nhưng khi tôi tới căn hộ mà Johan đã từng ở, tôi đã cảm nhận được điều đó. Tôi đã cảm nhận rằng có một người đàn ông ở trên thế giới này mà không tồn tại.”
—Nên ông đã có một kì nghỉ dài hạn, và tới Prague.
“Đúng, Một lý do là để tìm hiểu thêm về Emil Šébe, tác giả của cuốn “The Nameless Monster.” Một lý do nữa là điều tra vụ án 3 viên cảnh sát của CH Czech bị ám độc.
—Không có nhiều phương tiện đại chúng đưa tin về cuốn sách thiếu nhi này.
“Vì họ không biết gì về cuốn sách này cả. Emil Šébe…Jakub Faroubek…Klaus Poppe….tất cả những bút danh khác nhau cho một tác giả chung. Có một điều lạ lùng ở trong mỗi tác phẩm của hắn ta mà tạo ra cảm giác sợ hãi cùng cực. Nhưng hiệu ứng gì sẽ đặt lên độc giả, thông điệp phía sau tác phẩm, nếu có, và ý định của tác giả… đó là một tác phẩm với dư vị khó phai, nhưng không còn điều gì tôi có thể nói chắc chắc được. Thật không hề dễ thấy con người của Šébe.”
Nhưng ngài Lunge cuối cùng đã có thể nắm được diễn biến của sự việc, thân thế của Johan, ở Prague. Sự tồn tại của Johan đã được chứng ming, nhưng đâu là nơi con quái vật này được sinh ra, và hắn đã đi những đâu…? Tôi bắt đầu hình thành lên một vài phỏng đoán. Đó là vào thời điểm đấy mà tôi trở nên quyết tâm làm sáng tỏ vụ án này khi tôi tới CH Czech. Và, tôi sẽ giải thích sau, cuốn sách thiếu nhi này và tác giả của nó, Emil Šébe, đã ở trong tâm điểm của vụ án này….
Như cựu thanh tra Lunge đã hứa, ông ta kể lại những điều ông ta biết và suy nghĩ của ông ta về vụ án này với trí nhớ chính xác đến sửng sốt. Lunge nói rằng Johan đã cà khịa khả năng của ông ra, nhưng tôi đã câm nín bởi sự hiểu biết sâu sắc mà ông ta đã biểu lộ, và nếu như không có ông ta, vụ án này không thể nào phá được.
Vào cuối buổi phỏng vấn, tôi đã hỏi ông ta về sự tẩy não—làm sao mà một người điều khiển và nắm thóp người khác đến mức như thế?
“Đơn giản thôi”,ngài Lunge đã tuyên bố. Ông ta đã hỏi về nơi cư trú hiện hành của tôi. Khi tôi trả lời Vienna, ông ta nói, “Vậy, ông có thể vẽ cho tôi một bản đồ chuẩn xác về thành phố, mô ta hết mọi ngả đường của Vienna?” Tôi đã suy nhược để nghĩ ra một bản đồ tinh thần về Vienna, và bắt đầu vẽ một bản đồ nhỏ ở cuốn sổ của tôi, khi ông ta nhìn chăm chú vào biểu cảm của tôi. Khi tôi thừa nhận thất bại trong việc vẽ bản đồ Vienna, ông ta lấy đi những gì tôi đã viết.
“Khu vực này là ở đâu trong Vienna?” Ông ta hỏi
Tôi bẽn lẽn trả lời rằng đó là khu vực mà tôi đang sinh sống, và ông ta trả lời, “Vậy với ông, đây là trung tâm của thành phố; không, là trung tâm của thế giới”, khi ông ta nhìn tôi,”Khi ông tưởng tượng ra nơi gọi là Vienna, ông lấy nơi ông ở là nơi bắt đầu, và nghĩ về những con phố và địa điểm có liên hệ với nơi ông sống….Và kể cả khi đưa ra một bản đồ thật của Vienna, ông sẽ thấy khu vực ông sống như là trung tâm.”
Khi tôi gật đầu để chứng tỏ rằng mình đã hiểu, ông ta nói tiếp. “Ở trong tận cùng tâm trí ông, như bản đồ này, là cơ sở cho bản ngã của ông—cá tính của ông.”
Tôi lại gật đầu
“Nhưng bất ngờ thay, trục toạ độ của ông đã được loại bỏ. Không có ý nghĩa gì với trọng tâm này….Nó có một trung tâm thích hợp hơn từ trái tim ông. Đây là thực tế cho cái chúng ta gọi là sự tẩy não.” Ông ta cười. “Và khi trục toạ độ tâm lý của con người đã được gỡ bỏ và họ cảm thấy lạc lõng, ông nhẹ nhàng và khéo léo đánh bẫy họ với lời nói, không trao cho họ cơ hội để uy nghĩ, mời chào họ tới một nơi ở mới để sống… Ông sẽ thấy rằng con người đi theo những chỉ dẫn của bất cứ ai cung cấp cho họ ngôi nhà mới này….Họ trở nên dễ bị điều khiển hơn.”
—Tôi nhận ra đây là một câu hỏi khó với ông, nhưng cảm xúc hiện tại của ông về bác sĩ Kenzo Tenma?
(Cử động ngón tay của ông ta dừng lại)
“Tôi đã nói với anh ta là tôi xin lỗi. Tôi còn có thể nói gì được nữa? Tôi chắc là một nhà báo như ông có thể tìm ra những từ ngữ tốt hơn chứ? Nếu ông có thể tìm được, làm ơn hãy nói với tôi từ đó là gì.”
Tôi bày tỏ sự cảm kích với ngài Lunge. Ông ta đã chân thành trả lời tất cả những câu hỏi của tôi. Khi chúng tôi rời đi, ông ta nói với tôi.
“Ông có nghĩ rằng sẽ có một con quái vật khác đã nhận được chế độ giáo dục như Johan, ở Tiệp Khắc hay ở Đông Đức?”
Tôi nói là tôi có tin.
“Và nếu có một con quái vật như thế thật sự tồn tại, mạng sống của ông đang trong nguy hiểm.” Lunge nói với tôi.
Tôi hiểu điều đó. Nhưng tôi muốn biết sự thật, tôi trả lời.
“Nhưng nếu con quái vật đó là có thật, hắn không hề giống Johan…hắn ta rất đặc biệt”, Thanh tra Lunge nói.
Tôi hỏi ông ta về sự khác biệt giữa 2 con quái vật.
Cựu thám tử trả lời, “Johan sở hữu khả năng tẩy não con người một cách siêu nhiên, nhưng hắn ta còn có thể dẹp bỏ những ham muốn của hắn….Một loại tội phạm hiếm có. Như….như Đức Phật đi tìm sự huỷ diệt.”
Tôi đã không bỏ lỡ dấu hiệu sợ hãi đầu tiên và là duy nhất đã phản chiếu trên gương mặt của ông ta.