EVA HEINEMANN (Tháng 5 năm 2001; Düsseldorf)
Eva Heinemann tới quán cà phê hợp thời mà cô ấy đã gợi ý ở gần những ngân hàng ở sông Rhein trong một khu dân cư nhỏ ở Düsseldorf vào 6:40 chiều. Mặc dù vẻ đẹp và thái độ rất lịch sự, cô ấy luôn tránh tầm nhìn của tôi như cô ấy bị làm phiền bởi sự hiện diện của tôi. Cô ấy chắc chắn trên đường về nhà sau khi tan làm với tư cách là một nhà tư vấn nhà bếp, lộ ra vẻ giàu có — áo khoác Valentino, đồng hồ Bvlgari, nhẫn Chaumet….
Thật ra, cô ấy chỉ đồng ý để tôi phỏng vấn khi chấp hành quy định nghiêm ngặt của cô ấy như, “5:30 đúng. Và tôi sẽ rất bận rộn, nên tôi chỉ có thể ở đó trong 15 phút. Nếu ông đến trễ, tôi sẽ huỷ cuộc hẹn này.” Tôi đã ngồi vào bàn lúc 5:20, và kết cục đợi hơn một tiếng so với thời gian mà cô ấy đã hẹn. Nhưng lý do của Eva Heinemann cho sự đi trễ này (dù nó giống lời than phiền hơn với tôi là một nhân viên ở công ty cô ấy đã xin nghỉ không báo trước, và cô ấy phải lên lịch bất ngờ với nhà thiết kế. Cô ấy ngồi xuống, đặt một cốc cappucino, vắt chéo chân và sau đó châm một điếu Marlboro Light không trễ một nhịp.
—Cô và bác sĩ Tenma đã đính hôn. Nhưng trước khi cha tôi qua đời, cuộc đính hôn đã được huỷ bỏ. Liệu có sự tính toán chính trị trong cuộc hôn nhân của cô không?
“Bệnh viện và y học, chúng vẫn ở trong thế giới của quyền lực và sức mạnh. Vào thời điểm đó, cha tôi đã chuẩn bị đề cử làm chủ tịch hiệp hội y học Đức, và ông ấy không cho phép một sai lầm nào, kể cả trong quá trình phẫu thuật hay bất cứ điều gì, từ bệnh viện của ông ấy. Ông ấy cần một cánh tay phải mà ông ấy có thể đặt toàn bộ niềm tin vào.”
—Và đó là Tenma?
“Anh ấy là một người bác sĩ hoàn hảo. Và kiểu người nhân viên mà không có tham vọng nào…. Một người bạn đời an toàn để cha tôi chọn. Anh ấy không cần lo lắng bị đâm sau lưng.”
—Tuy nhiên. Anh ta đã bị đâm sau lưng?
“Tôi không biết tại sao anh ấy làm thế… Một ngày trước đó, đáng lẽ anh ấy phải thực hiện ca phẫu thuật cho một người đàn ông Thổ Nhĩ Kì, nhưng cha tôi đã huỷ cuộc hẹn và yêu cầu anh ấy phẫu thuật cho một ca sĩ opera nổi tiếng. Nhưng người đàn ông Thổ Nhĩ Kì đó đã chết khi chờ anh ấy cứu sống, nên anh ấy trở nên rất buồn phiền về tất cả mọi chuyện. Và khi anh ấy lo lắng, anh ấy lo lắng đủ cho hai người…. Và tôi đã bảo anh ấy rằng mạng sống con người không hề bằng nhau, nhưng anh ấy không chịu hiểu.”
—Thứ lỗi cho sự thẳng thắn này, nhưng cô có yêu bác sĩ Tenma?
“Ba tôi là một người rất chính trị, nhưng ông ấy ngang ngược đến mức ép tôi lấy một người mà tôi nói ‘nicht’(tiếng Đức: không). Tôi chọn người đàn ông mà có thể khiến tôi vui vẻ. Và đó là Kenzo… Tôi có yêu anh ấy không ah? Có, tôi có.”
—Vậy tại sao lại có sự huỷ hôn đến từ một phía?
‘Tôi đã nói với ông rồi. Ba tôi cần một người cánh tay phải ông ấy có thể tin tưởng và tôi muốn được hạnh phúc. Những hành động của Kenzo đã thất bại cả hai điều kiện đó. Không điều gì có thể sửa đổi được.”
—Cô có nghĩ Tenma yêu cô?
“Anh ấy sẽ làm bất cứ điều gì tôi bảo anh ấy. Kể cả sau khi anh ấy từ chối ca phẫu thuật của thị trưởng và tôi muốn huỷ hôn, anh ấy vẫn muốn kết hôn với tôi. Anh ấy rất thiếu quyết đoán về mọi thứ ngoài công việc của anh ấy là bác sĩ. Anh ấy cần một người phụ nữ như tôi để quyết sách mọi việc.”
—Cô có nghĩ anh ta cảm thấy ghê tởm với cô sau sự việc đó?
“Đương nhiên, anh ấy có cảm thấy ghê tởm. Sau khi bố tôi chết và tôi cảm thấy rất rụt rè, tôi đã cầu xin anh ấy quay lại với tôi, nhưng anh ấy không hề quan tâm đến như vậy. Anh ấy đối xử lạnh nhạt với tôi. Mặc dù bây giờ tôi nhận ra rằng tôi là người có lỗi.”
—Và sau đấy cô đã cảm thấy ghê tởm với anh ta, sau đó?
“Đúng, tôi đã nổi khùng lên.”
—Và cô đã kết hôn 3 lần kể từ lúc đó.
“Đúng, và những cuộc phân chia tài sản hậu ly hôn đã giúp tôi sống dư dả đến phần đời còn lại của mình.”
—Cô đã nghĩ gì khi bố cô mất đột ngột như vậy?
“Tôi hoàn toàn hoảng loạn. Bố tôi vẫn còn rất ổn vào ngày hôm trước… và khi tôi đi vào phòng làm việc, ông ấy đang ngồi ở đó, đã chết.”
—Cô có nghi ngờ Tenma không? Anh ta đã giận dữ về cả 2 người.
“Không hề mảy may. Điều đó là gần như không thể cho anh ấy để đi giết người. Anh ấy có thể tức giận, và anh ấy có thể ước rằng chúng tôi đã chết, nhưng người đàn ông đó còn không giết nổi một con ruồi. Vào thời điểm đó, dĩ nhiên.”
—Sau đó, bác sĩ Tenma trở thành bác sĩ phẫu thuật chính. Cô đã nghĩ gì về điều đó?
“Không có gì cả. Khi những người quyền lực chết đi, gió đổi chiều ngay lập tức. Tiếp theo, người lãnh đạo của phe đối lập với bố tôi trở thành cánh chim đầu đàn, và chỉ trích cách làm việc của bố tôi…. Kenzo đã may mắn khi bố tôi bỏ mặc anh ấy. Anh ấy là một người bác sĩ tuyệt vời từ trước, nên điều đó là hoàn toàn hiển nhiên khi họ đề cử anh ấy.”
—9 năm sau cái chết của bố cô, một người thợ bẻ khoá tên là Junkers đã bị bắn vào đầu bởi Johan ở một toà nhà bị bỏ hoang gần bệnh viện. BKA nói rằng cô và Tenma là nhân chứng.
“Tôi đã nói hết cho cảnh sát về điều đó rồi. Sao ông không hỏi cảnh sát về thông tin chi tiết?”
—Liệu có sự tình cờ khi cô ở gần toà nhà bị bỏ hoang đó?
“…đúng, đó là sự tình cờ/“
—Và đó là nơi cô thấy Johan. Ấn tượng của cô về anh ta là gì?
“Tôi không muốn nói về điều đó. Tôi còn không muốn nghĩ về con quái vật hoặc những người đã đi theo phe hắn.”
—Cô không làm chứng cho sự trong sạch của Tenma cho đến hết vụ án. Cô có cảm nhận rằng cô chịu trách nhiệm cho việc làm mọi thứ trở nên phức tạp hơn những gì vốn có?
“Đương nhiên; tại sao tôi lại đồng ý cho cuộc phỏng vấn thảm hại này? Đó là cách tôi chuộc lỗi. Không chỉ cho anh ấy, mà cho tất cả những người đã bị dính vào vụ án này. Tất cả những người đã chết……”
Tôi nhận ra lần đầu tiên rằng cô ấy là một người phụ nữ rất dễ bị tổn thương. Thái độ ngạo mạn của cô ấy là để che giấu điều này. Khi tôi tỏ ý muốn đãi cô ấy đồ uống, cô ấy từ chối, đặt thêm một cốc cà phê nữa, và châm điếu thuốc.
—Hãy quay lại với Tenma. Một trong những người bạn học cấp 2 của anh ta ở Nhật Bản đã gặp vấn đề về việc nhớ tên bài hát yêu thích của Tenma. Cô có biết đó là bài hát nào không?”
(tức thì) “Let’s Stay Together.’ Let’s Stay Together của Al Green’. Đó là một bài hát hay. Tôi không nghe nó bây giờ, bởi vì những ký ức mà nó khơi gợi….nhưng nó là một bài hát hay. Kenzo đã rất thích bản nhạc nền của bài háy đó. Kenzo dễ bị tủi thân, và anh ấy lúc nào cũng ở một mình. Anh ấy đã muốn cuộc sống bình dị, một gia đình bình dị, bạn gái bình dị.”
—Thế còn bạn bè của anh ta? Anh ta có tìm bạn bè ở Đức không?
“Bất ngờ thay, không. Khi bạn là một bác sĩ phẫu thuật làm việc trong một môi trường áp lực và không cân xứng này, khó có thể kết bạn với ai ngoài đồng nghiệp của bạn. Người duy nhất thích kết bạn với Tenma là bác sĩ Becker… theo ý kiến của tôi, một bác sĩ không ra gì, trễ nải, nhưng vì một lý do nào đó, Kenzo đã mở lòng với anh ta. Tôi chắc là họ than phiền về bố tôi và bệnh viện với nhau. Kenzo không thật sự quan tâm tới địa vị hay thói quen làm việc của mỗi người. Anh ấy thích những người có thể thành thật về mọi điều, không quan trọng họ có ứng xử tinh quái như thế nào. Anh ấy dường như bị cuốn hút đầy kì lạ với những người thẳng thắn và bộc phát.”
—Bác sĩ Becker nghĩ gì về Tenma?
“Tôi không biết, tại sao ông không hỏi hắn ta? Becker có lẽ ghen tị với cuộc đời của Kenzo. Trước những chuyện xảy ra với anh ấy, tất nhiên. Khi Kenzo dính vào những rắc rối đó, ông nghĩ Becker sẽ chớp cơ hội ở sự xuống dốc của anh ấy, nhưng hắn không ứng xử bẩn tưởi như thế. Tất cả mọi người đều coi hắn là lang băm. Chỉ có Kenzo đối đãi với hắn ta công bằng, và vì lý do đó, hắn ta tin tưởng anh ấy… Tôi chắc là khi hắn ta ở cạnh Kenzo, Becker nghĩ rằng có lẽ hắn không hề tệ hoàn toàn.”
—Vậy, điều gì khiến cô thích về Tenma?
“Như tôi đã nói từ trước, Kenzo để tôi làm bất cứ điều gì tôi muốn. Nếu tôi ứng xử hơi cục, anh ấy chỉ cười thôi… Và anh ấy sẽ xin lỗi. Kể cả khi đó là lỗi của tôi. Nên tôi nghĩ rằng anh ấy là một người thật sự lệ thuộc; rằng anh ấy không thể sống thiếu tôi. Nhưng đó thật sự là mặt trái. Khi tôi ở bên anh ấy, tôi có thể làm mọi điểu. Khi Kenzo ở bên cạnh tôi, tôi cảm thấy như tôi có quyền được sống. Kenzo nương tựa nơi tôi…. Anh ấy chấp nhận mọi người và không bao giờ bỏ mặc họ, và vì lý do đó, anh ấy được tán dương và tôn trọng. Nên khi anh ấy có mặt ở đây, tôi cảm thấy như cuộc đời tôi có giá trị.”
Eva Heinemann nhìn đồng hồ đeo ở cổ tay cô ấy, và nói cô ấy cần phải đi. Cô ấy hình như sống một mình ở một căn hộ dành cho thành phần giàu có ở một thành phố gần sông Rhein. Tôi phải quay lại công việc, cô ấy nói. Tôi khó có thể nấu một bữa ăn tử tế trong cuộc đời tôi, nhưng tôi là nhà tư vấn thiết kế nhà bếp cho những người giàu và nổi tiếng….Và tôi không có bất kì tài năng nào trong việc dùng người, nên tôi sẽ nghỉ việc sớm thôi, cô ấy cười. Cô ấy nói rằng nếu tôi còn câu hỏi nào nữa, tôi nên gửi email cho cô ấy (Thật bất ngờ khi tôi gửi mail những câu hỏi thêm thì tôi nhận được lời hồi âm thành thật và kỹ lưỡng).
Trước khi cô ấy rời đi, tôi hỏi cô ấy, khi cô ấy nói với Tenma rằng mạng sống con người là bất bình đẳng. Cô vẫn còn tin vào điều đó đến tận bây giờ?
“Có, tôi vẫn tin”, cô ấy trả lời, trong khi đang đứng lên rời bàn.