HERMANN FÜHR(THÁNG 11 NĂM 2001; VIENNA)
Đầu tiên, tôi muốn giới thiệu nội dung của “Con Quái vật ngủ say”.
Vào khoảng thời gian cổ đại trong một nơi không tên, người ta bàn tán rằng nơi đó chứa đựng những người bị tước bỏ cái tên của họ. Họ nói rằng một tin đồn đã lan ra, một tin đồn về một con quái vật đã nhớ tên của mọi người. Và nhiều người đã lên đường tìm con quái vật đó. Họ khám phá ra một hang động nơi con quái vật sinh sống, nhưng con quái vật này đã bị dính phải thần chú ru ngủ đã được hoá phép lên nó.
Thất vọng và kiệt sức từ chuyến hành trình dài, mọi người bắt đầu ngủ sâu ở trước hang động. Dù vậy, ở đó họ đã có một giấc mơ. Trong giấc mơ, con quái vật ra ngoài hang và dạy cho họ về tên của họ. Họ đã tỉnh dậy với sự vui vẻ tột cùng, cảm tạ trước con quái vật, và tất cả đều quay trở lại ngôi làng của họ.
Dù vậy, giờ khi họ gọi tên của người kia, họ phát hiện ra rằng tất cả là dối trá, và họ còn không biết bản thân họ là ai. Họ bắt đầu ghét những người còn lại, và họ giết những người còn lại cho tới khi không còn một ai…..
—Đó là nội dung của câu chuyện.
Ấn phẩm này được phát hành vào đầu năm 88, nên đó chắc chắn có thể rằng đây là tác phẩm tiếp theo của Bonaparta, không Voss. Nhưng khi Grimmer đã kết luận như vậy, theo như kết luận của tôi thì đây là tác phẩm của một người khác. Có sự khác biệt ẩn ý trong cách vẽ nhân vật. Lời nói của ông Sobotka về câu chuyện của Con quái vật ngủ say từ trong buổi đọc sách, tên tác giả sách thiếu nhi Capek đã đi tìm—đó là không thể tin được để tin rằng những sự tương quan đó chỉ là tình cờ. Vì vậy tôi đã quyết định trở lại Vienna để lắng nghe câu chuyện từ nhà xuất bản của cuốn sách.
Nếu Führ là người đàn ông đúng như niềm tin của tôi—người đã thao túng Kottmann—thì ông ấy là một phạm nhân thật sự người đã thực hiện hành vi giết người ở bệnh viện Salzburg…và điều đó có nghĩa rằng mạng sống của tôi đang ở mức nguy hiểm. Với sự vũng tin, tôi đã tới Công ty Quintus. Dù vậy, nó không phải là những gì mà tôi tưởng tượng….công ty đáng kính này là một trong những nhà xuất bản chất lượng chuyên về mảng văn học thiếu nhi trong số những nhà xuất bản lớn. Nó được đặt tại phía tây bắc của Vienna, giữa quận Grinzing Heuringin nổi tiếng(một dãy nhà hàng phục vụ những chai rượu vang cổ điển được sản xuất từ vườn nho của họ) và cơ quan của tôi gần đó. Toà nhà mang toàn bộ phong cách cổ điển ở đằng kia được sở hữu bởi công ty, trong đó có 40 nhân viên. Chủ tịch của công ty đó là Simon Schütz, cháu trai của một chính trị gia nổi tiếng. Ngoài sách thiếu nhi, công ty còn bán đồ công sở và tài liệu giáo dục. Tổng biên tập quản lý Führ là Anselm Kiener, một gã hay bồn chồn ở đầu 30. Tôi đã yêu cầu cuộc phỏng vấn này với mục đích để lắng nghe ý kiến từ một biên tập ở trong ngành, liên quan tới bất kì mối liên hệ nào giữa tác phẩm và vụ án của Johan.
“Đây có phải là tác phẩm của Emil Šébe không? Tôi đã để ý thấy một vài chi tiết cho thấy phong cách của anh ta trong bức hoạ của Hermann Führ. Tôi đang tự hỏi khi nào cánh báo giới sẽ tới đây. Tôi luôn nghĩ đó là một sự xấu hổ rằng không ai có thể nhận ra điều đó.”
—Đó là một sự…xấu hổ?
“Ừm, kể cả các tác phẩm thiếu nhi là một ngành kinh doanh nên anh muốn bán ra nhiều đầu sách, đúng chứ? Nếu mọi người thấy sự trùng khớp với tác phẩm của Šébe, tôi nghĩ nó có thể nhận được một chút quảng cáo.”
—Tác phẩm “Con quái vật ngủ say” bán chạy không?
“Có, trong những thời gian đầu tác phẩm mới xuất bản. Số lượng lớn sách được đem tới thư viện, trường mẫu giáo và các hệ thống trường học khác, và nó cũng dường như rất phổ biến ở những quận khác. Tôi đã muốn một ấn phẩm khác, nhưng chủ tịch nói rằng không cần thiết….”
—Tại sao lại như vậy?
“Ông ấy nói rằng nó là một cuốn sách nguy hiểm mà tạo ra dự vị đắng cay cho độc giả……đại loại như vậy. Oh, làm ơn đừng viết phần còn lại của câu chuyện này. Tôi chỉ không nghĩ nó là một điều cấm kỵ khi dạy cho trẻ em về những điều xấu xa. Vì chẳng phải thế giới này chứa đầy sự ác độc? Ví dụ, kể cả hoạ sĩ minh hoạ sách thiếu nhi người Anh [Charles] Keeping đã vẽ những khuôn mặt gây ác cảm với những biểu cảm ghê rợn.
—Làm ơn hãy nói với tôi về Hermann Führ
“Ông ấy chỉ xuất hiện một ngày trong tuần với một bản thảo không hứng thú. Tôi nghĩ ông ấy là một thiên tài khoảnh khắc tôi đọc tác phẩm của ông ấy. Ông ấy nhìn giống như ở giữa 40 tuổi, nên tôi đã hỏi nếu ông ấy đã xuất bản các tác phẩm của ông ấy chưa. Ông ấy nói ông ấy đã viết những thứ khác trước đó, nhưng nó dường như là ông ấy không muốn nói về điều đó, nên tôi không muốn hỏi sâu về nó.”
—Anh nghĩ gì về ông ấy?
“Ừm, ông ấy dường như là một người đàn ông trầm tính và duyên dáng. Nói thật thì, tôi đã gặp mặt trực tiếp ông ấy hai lần. Đa số công việc của ông ấy được làm qua điện thoại bàn và fax.”
—Ông ấy là người Áo?
“Ừm, tên ông ấy là của người Áo, đúng chứ? Về người đàn ông đó, không có gì chắc chắn hơn ngoài hỏi trực tiếp ông ấy.”
—Anh có thể nói cho tôi địa chỉ liên lạc của ông ấy?
“Đương nhiên. Nhưng thành thật thì, tôi không nghĩ có bất cứ mối liên hệ nào với Emil Šébe. Nó chỉ là một sự tình cờ rằng phong cách vẽ của họ giống nhau. Chúng tôi thường xuyên liên lạc ngay lập tức sau khi cuốn sách của ông ấy được xuất bản, nhưng nó đã là chuyện quá khứ, và chúng tôi đã không liên lạc quá một hay hai lần kể từ đó. Nó có thể là ông ấy có thể đã chuyển đi nơi khác. Nhưng tôi có thể nói với ông địa chỉ và số điện thoại từ thời đó.”
—Ông ấy đã bàn bạc về tác phẩm mới nhất của ông ấy với anh, phải không?
“Tôi muốn phát hành nó. Thông thường chúng tôi nói về những kế hoạch của ông ấy cho tác phẩm kế tiếp của ông ấy. Nhưng như tôi đã nói ở trên, có sự khác biệt trong ý kiến của mỗi người, anh biết đấy? Tôi có vấn đề lấy được giấp phép….cuối cùng vài sự bất tiện ở bên Fuhr khiến tình hình khó khăn hơn, và các cuộc đàm phán đã rơi vào bế tắc. Nhưng thật sự, ông ấy có vài người hâm mộ. Tôi vẫn nghĩ đó là một sự uổng phí rằng chúng tôi không xuất bản các tác phẩm của ông ấy nhiều hơn.”
—Một sự bất tiện?
“Đúng, ông ấy nói một công việc tạm thời đang tới và nó sẽ tốn một khoảng thời gian trước khi ông ấy có thể vẽ tác phẩm tiếp theo…..Nên tôi đã đợi nửa năm trước khi ông ấy gọi cho tôi, nhưng không ai trả lời điện thoại. Cuối cùng tôi trở nên bận rộn với nhiều thứ….và đó là sự kết thúc cho mối làm ăn của chúng tôi.”
—Ý anh là sao khi anh nói rằng ông ấy có một vài người hâm mộ?
“Ừm, một đơn đặt hàng lớn được đưa tới bộ phận bán hàng cho một nghìn ấn bản của một tác phẩm u ám, tất cả tập trung vào một nơi. Ở trong ngành này, đó là một đơn hàng lớn cho một tân binh.”
—Nhưng họ sẽ làm gì với một nghìn ấn bản?
“Tôi nghe được rằng bên tiếp thị được nói rằng họ đang cần đơn đặt hàng lớn cho một buổi đọc sách hay một thứ như vậy…Tôi không hiểu ý họ là gì—nhưng tôi đoán là những nhóm như thế có tồn tại.”
Một cơn ớn lạnh chạy xuống lưng tôi khi tôi nghe thấy từ, “buổi đọc sách”. Tôi hỏi một cách lo lắng về nội dung được thể hiện cho cuốn sách tiếp theo.
Kiener đã phản ứng, “Ừm, tựa đề là ‘Con quái vật tỉnh dậy’. Tôi nhớ rằng cơ thể tôi run bần bật.
Trực giác của tôi không hề sai. Có một con quái vật khác đang rình mò ở Vienna.
Ngày hôm sau tôi gọi cho số điện thoại mà ông Kiener đã đưa cho tôi. Dù tôi để nói rung chuông trong thời gian dài, không ai trả lời. Sau đó tôi nhận ra rằng địa chỉ là ở quận 2, Leopoldstadt, trong khi điện thoại là ở quận 15. Tôi gọi lần nữa để xác nhận địa chỉ, và tới thẳng nơi ở(hay nơi làm việc) của Hermann Fuhr.
Tôi đã thường ghé thăm công viên ở trong trung tâm thành phố gần bánh xe Ferris trích từ phim “Người đàn ông thứ ba”, và biết được điều đó, vì những toà chung cư trước trên góc được lên lịch dỡ bỏ cho tái cấu trúc toà chung cư, đa số dân cư ở đây đã rời đi. Căn phòng ở địa chỉ đã bị bỏ trống trong hai năm.
Biết rằng nó có thể nguy hiểm, tôi đã tìm kiếm tên của Hermann Führ ở trong sổ danh bạn(dù tôi được bảo rằng số điện thoại của ông ấy không có ở trong sổ). Trong vòng thành phố và ngoại ô tôi đã tìm thấy ba người có chung tên, và gọi cho từng người họ. Dù vậy, không ai là người đàn ông tôi tìm kiếm.
Hermann Führ đã biến mất.