Martin(Tháng 9 năm 2001; Frankfurt)
Khi đã nhận được bản điều tra của Grimmer, tôi cảm nhận rằng sự chú ý của tôi thu hút tới Prague. Dù vậy, email tôi đã nhận được ngay sau khi từ Eva Heinemann đã khiến tôi quay lại Frankfurt. Chu đáo và chính xác, nhưng với một thoáng cô đơn, cô ấy đã thu nhận cảm xúc với cô ấy. Tại sao cô ấy đã biến mất từ khách sạn trong khi đang ở Duseldorf để cứu Tenma, và người đã bắt cóc cô ấy—khi cô ấy đã tiết lộ lý do, tôi đã hiểu rằng tại sao cuộc đời của Johan đi vào sự sa sút đến vậy. Vì vậy tôi đã quyết định thêm một đoạn trích từ email của Eva Heinemann, cùng với một vài bình luận của tôi.
Tôi đang ở hành lang của khách sạn ở Dusseldorf khi tôi biết rằng Kenzo đã trốn thoát. Tôi đã quyết định đưa lời khai sẽ chứng minh sự trong sạch của Kenzo, và đã gặp với luật sư Baul, đối tác của ông Verdemann người đã không thể nhận lời khai của tôi bởi vì sự thai nghén của vợ ông ấy. Đầu tiên, khi tin tức về Kenzo đã lan truyền trên TV ở hành lang, tôi đã nghĩ, “Chuyện quái gì đã khiến anh ta muốn trốn thoát? Chừng nào tôi còn hợp tác, chúng tôi có thể dễ dàng loại bỏ anh ấy khỏi sự tình nghi.” Khi tôi nhìn chằm vào bản tin trong sự bất ngờ, tôi đột ngột để ý thấy giọng nói của một người đàn ông đang nói chuyện điện thoại ở trong bối cảnh đó. Chủ nhân của giọng nói đó là một người sát thủ tên là Roberto, người tôi đã làm thân với khi tôi thật sự đang tìm kiếm sự trả thù Kenzo. Không cần suy nghĩ về những điều tôi đang làm, tôi nhanh chóng quay lại ở trong phòng của tôi, run sợ trong sự hãi hùng.
Sau đó có một tiếng gõ cửa. Khi biết Roberto đang tìm tới tôi, tôi không hiểu tại sao tôi mở cánh cửa. Người đàn ông đang đứng ở phía trước tự giới thiệu bản thân là Martin, và nói rằng có một người đang đợi tôi ở Frankfurt.
Tôi đã trả lời mà không cần sự chững lại, khi những lo lắng ập tới trong lòng. Liệu có tốt hơn khi được tìm thấy bởi Roberto và bị giết? Tôi nghĩ là câu trả lời là đơn giản, và rời ở khách sạn với ông ta.
Martin là một người thẳng thắn và ít nói. Bằng bộ suit công sở và bộ râu lởm chởm tôi biết ngay là việc tôi là người phụ nữ đã làm cho ông ta thấy phiền. Ở trên chuyến tàu tới Frankfurt, tôi đã chọc một bợm rượu để xem nếu ông ta có bảo vệ tôi vì trách nhiệm không, hay nếu ông ta là người không thể kìm hãm tính cách của mình. Nhưng vì cuộc thử nghiệm của tôi tên bợm rượu đã nửa chết. Nó là chắc chắn rằng ông ta có liên quan ở trong một thế giới nơi sự bạo loạn là không kì lạ.
Kể cả như thế, tôi có hứng thú với người đàn ông này. Sau khi chúng tôi tới Frankfurt, tôi đã muốn thấy bản chất của ông
và vì thế nên tôi đã mời ông ta một chầu bia. Dù vậy, tôi là người say mèm. Tôi đã thú nhận với ông ta rằng tôi đã cố giết Tenma. Sau đó ông ta nói, “Tôi thật sự đã bắn”. Tôi không biết nếu đó là sự thật hay là lời nói dối, nhưng ông ta nói rằng ông ta đã bắn bạn gái của mình và người yêu của cô ấy đến chết. Sau đó tôi đã say lìm, và ông ta đưa tôi lên phòng như một quý ông. Tôi vẫn còn nhớ. Tôi sẽ không bao giờ nhận được sự tốt bụng nào như thế.
Vào ngày hôm sau, Martin đã đưa tôi tới khách sạn nào đó. Ở đó tôi đã gặp người đàn ông đeo kính và biểu cảm tàn ác, và một người đàn ông nhỏ bé, hài hước như một thiên sứ, người đã bán linh hồn cho quỷ dữ. Họ đã yêu cầu chỉ một điều-với tôi để tham gia những bữa tiệc ở Frankfurt, và để chỉ vào Johan nếu hắn ta có xuất hiện ở đó—và nó chỉ có thế. Tôi đã đồng ý với yêu cầu của bạn. Nó là chắc chắn tôi sẽ bị giết nếu tôi từ chối. Tôi không có sự lựa chọn.
Vì vậy vào mỗi đêm tôi đã diện những bộ đồ hào nhoáng và đã đi tới những bữa tiệc. Nó là kiểu công việc tôi có thể làm suốt đời và không cảm thấy đau đớn. Nhưng một khi tôi đã thử làm nó, tôi thấy nó không thoải mái và không thể nào chịu được. Có thể là bởi vì lúc đó tôi đã trở nên nhân tính hơn. Tôi chỉ có thể làm được nó vì Martin đã ở đó. Ông ta có thể là một người ghê tởm, và có thể là một tên sát thủ, nhưng bây giờ ông ta là người bảo vệ tôi, và ông ta sẽ ở với tôi cho tới cuối, và bỏ qua những câu nói nặng nề của tôi. Tôi biết, nó dường như khá là ngu ngốc khi tôi đã nghĩ rằng đây là tình yêu.
Tôi nghĩ đó là khoảng một tháng sau khi tôi đã bắt đầu sống với Martin khi ông ta đã bảo với tôi ông ta đã gặp với Kenzo. Ông ta nói rằng ông ta thấy lo lắng. Tôi đã cười gượng gạo, nhưng bên trong tôi đã nghĩ Kenzo là một người dễ bị thuyết phục, nhưng vẫn rất nhẹ nhàng. Sự thật là, tôi cảm thấy khá là hạnh phúc để thấy rằng cả Kenzo và Martin đang dành thời gian của họ cho tôi.
Nhiệm vụ đi tiệc này tới tiệc khác của tôi cuối cùng cũng đi vào hồi kết. Johan cuối cùng đã xuất hiện. Tôi đã bắt tín hiệu cho người đàn ông đeo kính và người thanh niên trẻ đi theo anh ta., và chỉ vào một người thanh niên đẹp trai,
thanh lịch—Johan và những người đàn ông khác đã bắt tay nhau với nhau. Vào thời điểm tôi đã chứng kiến cảnh đó, tôi đã biết là tôi sẽ bị giết bởi người đàn ông đeo kính. Tôi đã bị dính bẫy vì đã giới thiệu những người đàn ông tệ bạc cho con quỷ.
Tất cả những gì tôi muốn là quay về phòng và uống rượu. Trước đó, Martin đã quay trở lại. Ah, trong khoảnh khắc ông ta là kẻ sát thủ, và tôi đã chuẩn bị tinh thần bị ông ta giết. Sau đó, tôi đã nghe con quỷ nói chuyện, và đã cho phép Faust và Mephistopheles gặp nhau. Tôi đã bị thuyết phục bản thân rằng nó là tự nhiên cho một người phụ nữ đã thực hiện một tội ác như thế để chết.
Dù vậy, điều ông ta nói là, “Hãy chạy trốn khỏi tôi”. Tôi đã bị bàng hoàng. Chắc chắn người đàn ông đeo kính đã ra lệnh cho ông ta để giết tôi. Nhưng khi ông ta lại lật đổ con quỷ thay vì giết hại một con người. Và khi công việc đó đã được hoàn thành, chúng tôi có thể trốn thoát và bỏ lại mọi thứ ở phía sau……
Đó là vào một buổi tối muộn khi Martin đã quay trở lại. Ông ta đánh thức tôi dậy, và với một khẩu súng ở trên tay, đã nói với tôi về câu chuyện của tay sai của quỷ. Tên của người đàn ông đó là Peter Čapek. Người thanh niên đi cùng với ông ta đang đợi Johan ở khách sạn Jahreszeit. Trong khi chờ đợi, ông ta đã kể với Martin về quá khứ của anh ta. Vậy nên Martin cũng kể câu chuyện đó với tôi. Mẹ anh ta là một dân nghiện đồ có cồn. Dù bạn gái nghiện hút của anh ta đã quay lại với anh ta trong một thời gian, anh ta thấy cô ấy ăn nằm với người đàn ông khác. Bạn gái của anh ta đã quỳ gối cầu xin tôi để giết cô ấy nhưng anh ta đã rời khỏi căn phòng. Sau đó thì cô ấy đã tự sát trong sự tuyệt vọng, và khi anh ta quay lại căn phòng thì cô ấy đã chết, nên anh ta đã bắn vào thi thể đó một phát đạn nữa, nhận tội giết người cho bản thân….nó là một câu chuyện rất, rất buồn. Nhưng phần buồn nhất là với mẹ anh ta trong tuổi thơ của anh ta. Sự thật là người mà anh ta thật sự giết không phải là người yêu của anh ta, mà là người mẹ say xỉn của anh ta, người anh ta đã để thi thể băng giá đến chết khi anh ta bỏ bà ấy lại ở trên đường.
Anh ta đã bảo tôi rằng tay sai của Quỷ, người đàn ông thanh lịch, hân hoan khi anh ta đã giải thích rằng những điều đó là như nhau. Người thanh niên kết luận, “Người yêu và mẹ của anh muốn chết, và như thế anh không hề sai trong chuyện này. Anh không hề sai vì anh đã giải thoát cho họ khỏi sự đau khổ của cuộc sống.” Nhưng Martin đã nhìn vào nó như thế này: không ai muốn chết cả. Mẹ anh và người yêu anh chắc chắn muốn được sống. Vì vậy, nó là một tội ác nghiêm trọng khi giết một người khác….Anh ta đã khiến tôi đợi ở Ga Trung tâm Frankfurt, và đã chiến đấu vì lợi ích của tôi.
Tôi đã đợi anh ta. Tôi đã đợi trong một khoảng thời gian dài. Tôi đã cảm thấy hạnh phúc khi có một người để đợi chờ. Nhưng anh ta đã không xuất hiện, đó là Kenzo đứng trước mặt tôi. Tôi biết điều gì đã xảy ra với Martin. Tò mò thay, tôi đã không có hứng đi uống nữa. Anh ấy là một người tốt. Tôi không phải là một người quá tốt. Rằng anh ấy sẽ dành cả đời của mình để bảo vệ cho một người phụ nữ ghê tởm như tôi…..Tôi không xứng đáng với nó.
Và tôi làm điều tệ hơn với Kenzo. Nếu tôi đã dành cả đời cho nó, tôi có thể không bao giờ làm lành vì những gì tôi đã làm với anh ấy. Nhưng vào thời điểm đó, tôi đã hiểu rằng mạng sống là có giá trị, kể cả là mạng sống của một người phụ nữ dơ bẩn như tôi. Tôi tự hỏi vì sao tôi vẫn còn sống, tại sao tôi vẫn còn sống trong sự thoải mái. Nhưng Kenzo đã nói ràng anh ấy đã nghĩ đó là may mắn khi tôi đang đợi Martin ở sân ga. Anh ấy nói rằng tôi nên ghé thăm Bác sĩ Reichwein, nên tôi đã quay lại Munchen nơi tôi đã bắt đầu.
Ngắm nhìn Kenzo đi vào khoang tàu, tôi đã nghĩ, anh ấy sẽ đi giết Johan một mình. Tôi đã đi xuống ở trạm dừng kế tiếp, vì tôi đã nghĩ tôi có thể giết Johan. Tôi có manh mối mà Kenzo không biết. Tôi đã nghe lén khi Čapek, người đàn ông đeo kính nói chuyện qua điện thoại. Johan đang ở toà chung cư ở đường Haldecker .
Có nhiều thông tin hơn ở trong email của Eva Heinemann.
Lời khai của cô ấy tiếp tục đi sâu hơn, nhưng tôi sẽ dừng lại để bình luận tình hình hiện tại.
Tôi muốn được bắt đầu với một vài thông tin bổ sung về hành động của bác sĩ Tenma. Theo những chỉ dẫn ở trong lá thư được tìm thấy ở nhà của luật sự Verdemann, anh ta đã tới dinh thự Hoa hồng Đỏ, nơi anh ta được đưa đi bởi cấp dưới của Tướng Wolf tới giường bệnh của Wolf. Anh ta được nói bởi Wolf về một tổ chức mà có 4 người đàn ông—tướng, Geidlitz, Čapek và một người khác—đã được tạo ra ở Frankfurt, và cách họ dùng Eva như một công cụ để định vị Johan. Sau đó, Tenma đã xuất hiện ở Frankfurt.
Như đã nói ở trên, trong khi không có tài liệu nào liên quan tới một người đàn ông ở Wolf, mục tiêu của ông ta, hay mối quan hệ với Tenma, nó có thể phỏng đoán là từ báo cáo của cảnh sát rằng ông ta là một phần của tổ chức gồm 3 người ở Frankfurt người chào đón Johan như lãnh đạo thật sự của họ. Nhưng nó là niềm tin của tôi mà trách nhiệm của Tướng ở trong nhóm là sự bao che cho kế hoạch của ông ta để triệt tiêu Johan. Wolf đã giải cứu cặp song sinh trong tình trạng thập tử nhất sinh ở trong biên giới Tiệp Khắc, và đóng vai bố mẹ nuôi, để mà nói, ông ta đã đặt tên là Johan. …Tuy nhiên, ông ta đã ủng hộ nhiệm vụ của Tenma để giết Johan, con “quái vật”, vì ông ta đã hiểu tính cách của người thanh niên đó hơn ai hết.
Cuối cùng, tôi muốn đưa thông tin dưới đây cho Martin.
Vào tháng 3 năm 1998 ở Sossenheim, một vùng ngoại ô ở Frankfurt, có một trận đấu súng giữa các giang hồ ở một khách sạn rẻ tiền. 4 người đàn ông đã bị giết hại. Nhưng kì lạ thay, nó được công nhận rằng là họ đều ở phe tấn công, không phải là phe bị tấn công lúc ban đầu. Ngày hôm sau, sau một mánh khoé ẩn danh, thân thể của một nạn nhân được phát hiện ở khách sạn Helbrau, ở trung tâm Frankfurt. Viên đạn ở trong cơ thể ông ấy tới từ khẩu súng của một trong những nạn nhân ở Sossenheim, kết nối với hau vụ án trên. Điều mập mờ là cách người nạn nhân này tới khách sạn Helbrau, được tìm thấy ở trong một căn phòng được thuê bởi một người đàn ông châu Á với mái tóc dài và nơi người đàn ông châu Á đó đã đi…..hơn nữa, kết quả khám nghiệm tử thi tiết lộ rằng nỗ lực kiểm soát mạch máu đã được thực hiện bằng bàn tay của một chuyên gia.
Tên người đàn ông đã chết đó là Martin Reest, một tay du côn tới từ Mannheim. Sau khi ở tù trong 8 năm vì đã giết người yêu của anh ta, anh ta đã làm việc trong 3 năm dưới quyền của lãnh đạo cánh hữu được biết tới với biệt danh, “Baby”.