Fritz Verdemann (Tháng 8 năm 2001; Düsseldorf)
Gần cuối tháng 8, tôi bắt đầu cảm thấy rằng cần có một cuộc điều tra thêm ở Cộng hoà Czech để giải quyết bí ẩn của Johan. Đầu tiên, tôi nên tới Brno, để điều tra về danh tính của mẹ Johan? Thứ hai, tôi nên tới Bohemia, nơi sinh của bố Johan, và tìm hiểu về những chiến sĩ của Đức? Nhưng Bohemia là một khu vực cực kì rộng lớn, và tôi sẽ cần thêm thông tin….Thứ ba, tôi nên tới thị trấn Jablonec thuộc Bohemia, nơi sinh của Bonaparta, cho những thông tin bên lề của hắn? Thứ 4, tôi nên tìm hiểu về danh tính của 46 xác chết đã được tìm thấy ở dinh thự Hoa hồng Đỏ, và phỏng vấn những gia đình của những nhà khảo cứu đã biến mất? Tôi đã đánh dấu những mục tiêu đó vào trong cuốn sổ tay của tôi, và đã quyết định kéo dài thời gian ở nơi đây.
Đó là vào khoảng thời gian này mà may mắn thay (hoặc xui xẻo thay), tôi đã nhận được một cuộc gọi bất ngờ từ thành viên Hạ Viện Đức Fritz Verdemann, một người luật sư tới từ Düsseldorf đã không thể cho phép cuộc phỏng vấn của tôi vào một vài trường hợp vì sự bận rộn trong lịch trình của ông ấy. Ông ấy đã báo với tôi rằng ông ấy có một tiếng rảnh vào ngày mai để dành cho cuộc phỏng vấn. Ông ấy đã đại diện cho Bác sĩ
Tenma ở toà án, đã biết Thanh tra Lunge và Mật vụ Suk, và đã tìm hiểu về quá khứ của nhà báo tự do bí ẩn, Grimmer.
Đó là danh tiếng của Verdemann trong việc lật kèo những vụ án bị kết tội sai mà đã khiến ông ấy tham gia vào vụ án này. Tôi chú ý vào cách ông ấy quyết định rằng sự buộc tội của ai đó là công bằng hay sai lầm, tại sao ông ấy chọn tiếp cận Tenma sau khi gã bác sĩ đã bị xét xử và vẫn không thuê được—và cách ông ấy thuyết phục Tenma mở lòng cho ông ấy—điều đó khiến tôi quyết định ở lại Prague vào thời điểm này để gặp ông ấy.
Có thể điều cần thiết nhất để hiểu Tiến sĩ Verdemann là vụ bê bối của bố ông ấy, Stefan Verdemann. Vào năm 1968, trong sự căng thẳng của Chiến Tranh Lạnh, Verdemann, một nhân viên bán đồ điện tử người đã mua quyền sở hữu của kênh radio KWFM, đã bị bắt với tội danh do thám và giết hại thư kí của một thành viên của Quốc Hội Đông Đức, và đã bị giam 20 năm ở trong tù. Bố của Fritz đã giữ được sự trong sạch của ông ta đầy kịch liệt, nhưng đã chết ở trong nhà giam, vào năm 1972.
Vào năm 1973, khi mối quan hệ giữa Đông và Tây Đức bắt đầu cởi mở hơn, toàn án tối cao của Đông Đức đã lật kèo vụ án, lấy lại danh dự cho Verdemann. Vào thời điểm đó, Fritz ở trong trường thể dục.
Ông ấy đã học hành chăm chỉ, tốt nghiệp trường luật, tham gia vào văn phòng luật sư Hoffmann danh giá, và đã chứng minh cho sự trong sạch của khách hàng của anh trong vụ án nổi tiếng của Heinz Holliger. Một chuỗi những phán quyết vô tội thành công được ông ấy chứng minh từ “con trai của tên điệp viên” cho tới khi trở thành ngôi sao của giới luật sư.
Tiến sĩ Verdemann đã tiếp đón tôi ở một căn phòng gọn gàng. Mặc một cái áo sơ mi màu trắng với cà vạt thắt ở cổ, ông ấy được bao quanh bởi giấy tờ, và dường như là đang rất bận rộn. Ông ấy đứng dậy, bắt tay tôi, và đã xin lỗi về những lần từ chối phỏng vấn trước của ông ấy, và thái độ đột ngột của ông ấy về lời đề nghị của ông ta. Thái độ của ông ấy đã làm tôi ấn tượng với một hình ảnh khá khác biệt so với hình ảnh mà tôi đã tưởng tượng, rằng về một tay luật sư nghiêm nghị, một dân cờ bạc sắc bén. Tôi thấy ông ấy có vẻ là nhiệt huyết và tận tâm cho công lý.
—Tôi muốn bắt đầu về Bác sĩ Tenma….Ông có thể cho tôi biết điều gì đã đưa đẩy ông tới vụ án đó?
“Lời đề nghị ban đầu tới từ một người cực kì giàu có. Tôi thật sự thấy nghi ngờ và đã ngửi thấy mùi thủ thuật chính trị đằng sau nó, nên tôi đã từ chối.”
—Đó là yêu cầu từ ngài Schuwald…hoặc có thể là từ con trai của ông ta, Karl. Tôi nhận được sự chấp thuận của cả 2 người. Ông có thể nói nếu đó đúng là như vậy.
“Đúng, đó là câu trả lời chính xác, nhưng sau đó…..Tôi đã nhận được một yêu cầu từ người đàn ông tên là Alfred Baul, người muốn hợp tác với tôi trong việc đại diện hợp pháp cho Tenma. Ông ta được thuê bởi một nhóm bệnh nhân cũ của Tenma, và từ đó tôi đã tìm hiểu ra rằng Tenma thật ra là một nhà nhân đạo mạnh mẽ và là một bác sĩ tuyệt vời. Tôi đã gặp Bác sĩ Tenma, trực giác của tôi lên tiếng, và tôi đã cân nhắc có thể đại diện anh ta ở toà án.”
—Ông có danh tiếng lật kèo những vụ án bị kết tội sai. Những lựa chọn về khách hàng của ông dựa trên linh cảm không?
“Có….Từ danh tiếng và nhân phẩm của người khách hàng đó, và những gì họ đã làm được ở trên đời. Tôi nghiên cứu cẩn thận hồ sơ của họ một khi họ đã nhờ vả tới sự giúp đỡ của tôi. Sau cùng, sự nhiệt huyết khi cứu những khác hàng là một trải nghiệm đáng giá.”
—Ông nghĩ gì về nhận định của giới mộ điệu rằng ông đã tính toán cẩn thận về xác suất thắng kiện của khách hàng khi ông đưa ra quyết định đó?
“Ừm, thật ra chuyện đó có xảy ra, kể cả sau khi tôi đã nhận vụ án của họ, nên điều đó không làm phiền tôi lắm. Điều quan trọng là, như ông đã biết, tôi bị bố tôi bó buộc vào khuôn khổ. Điều đó chỉ trở nên tự nhiên khi tôi quan tâm tới thắng kiện vì tôi muốn giúp những người có cơ hội bị bãi bỏ kết tội.”
—Và ấn tượng của ông về Tenma là gì khi ông gặp anh ta?
“Tôi chưa từng gặp người đàn ông nào kì lạ như anh ta. Anh ta hứng thú hơn với việc chứng minh sự tồn tại và mức độ nguy hiểm của một gã thanh niên trẻ tên là Johan hơn là chứng minh cho sự trong sạch của anh ta.”
—Ông có nghĩ Tenma trong sạch ở trong vụ án đó?
“Có. Tôi đã biết ngay sau khi tôi thấy anh ta. Dù vậy, tôi cũng cảm thấy rằng anh ta đang trong nguy cơ tự đày đoạ bản thân. Tôi đã cảm nhận sự ấn tượng đó khi anh ta kể với tôi toàn bộ sự việc kể từ khi nó được bắt đầu.”
—Được bắt đầu?
“Đúng vậy. Bác sĩ Tenma đã theo lệnh của sếp anh ta và đã thay đổi thứ tự bệnh nhân của anh ta. Sau khi người mà anh ta bỏ lại đằng sau chết, anh ta tự trách bản thân rất nhiều. Khi trường hợp tương tự diễn ra, anh ta làm ngơ yêu cầu của ông ta và đã thực hiện ca phẫu thuật ban đầu. Đó là Johan người mà anh ta đã cứu vào thời điểm đó…Johan, kẻ sát nhân. Anh ta cố tìm cho mình một con đường thoát, tự hỏi rằng liệu mạng sống của con người có công bằng hay không.”
—Và làm thế nào mà ông được nhờ làm luật sư đại diện cho Tenma?
“Nó là một quá trình đẫm nước mắt…..ít nhất là với tôi.Một trong những khách hàng của tôi thật ra nằm trong danh sách các bệnh nhân cũ của bác sĩ Tenma. Tôi muốn cứu người đàn ông này, cứu Tenma. Tôi tin tưởng vào sự trong sạch của anh ta.”
—Và vậy ông đã bắt đầu điều tra. Sau đó ông nhờ tới sự giúp đỡ của bác sĩ Rechwein và Eva Heinemann.
“Thật khó để nói rằng liệu Eva Heinemann có giúp đỡ tôi hay không…..Nhưng như tôi đã nói, một khi tôi tin tưởng vào sự trong sạch của một người, tôi sẽ trở nên cực kì quan tâm với kết quả của vụ án. Tôi muốn giữ im lặng về hành động của Tenma ở Munchen…..Tôi muốn che giấu việc anh ta đã đột nhập vào thư viện trường đại học để giết Johan. Thật ra, tôi thấy lời khai của Eva là chìa khoá nhanh nhất để chứng minh để lấy lại sự tự do cho anh ta.”
—Nhưng Tenma lại đột ngột thú tội……
“Tenma là một vị khách hàng khó để làm việc cùng. Một người đàn ông với áp lực đè lên trên lưng anh ta không sống theo xã hội. Hành động đó của anh ta là rất dễ nổi cáu, nhưng tôi đã sớm hồi phục. Tôi nghi ngờ rằng chắc chắn có điều gì đó xảy ra với anh ta mà anh ta không thể làm ngơ.”
—Và sau đó anh ta đã vượt ngục.
“Về cơ bản, anh ta đã trốn thoát trong khi được hộ tống. Điều đó đã được lên kế hoạch. Có một tên trộm ngân hàng chuyên nghiệp tên là Gunter Milch liên quan tới cuộc tẩu thoát này. Hắn ta là một tên lẩn trốn và là một người lãng mạn…Tenma đã cảm thấy rằng anh ta đã thu hút sự tin tưởng của người đàn ông này trong một khoảng thời gian ngắn.”
—Điều gì đã xảy ra với Milch?
“Tôi mới là luật sư biện hộ cho hắn ta gần đây. Hắn ta vẫn ở trong tù, nhưng tôi đã yêu cầu hắn ta không trốn ngục. Tôi nói với hắn ta rằng nếu như hắn ta chịu ở trong tù và cải tạo tốt, tôi sẽ đưa hắn ta tới Tunisia. Tôi đang chấp nhận tất cả vụ án mà tôi có thể làm liên quan tới Tenma.”
—Điều gì đã xảy ra với cuộc tẩu thoát của Tenma?
“Đó là lỗi của cộng sự tôi, Baul. Không, đó là lỗi của tôi, khi để anh ta đánh lừa tôi. Anh ta thậm chí không phải là luật sư. Anh ta là một bầy tôi trung thành của Johan….một tên sát thủ tên là Roberto. Hắn ta đã thắp sáng ngọn lửa trong Tenma bằng cách gặp anh ta ở trong tù, và nói rằng hắn ta sẽ giết Eva. Đó chỉ tự nhiên khi Tenma sẽ đánh mất niềm tin vào tôi…. Tenma tự hành động để cứu Eva. Anh ta nhận trách nhiệm cho vụ án, và đợi thời cơ được tẩu thoát.”
—Điều mà tôi quan tâm tới là tên Roberto kia. Hắn ta là ai?
“Tôi đã tìm hiểu ở nhiều nơi, nhưng tôi chỉ không thể nào biết được. Hắn ta lần đầu xuất hiện ở trong chuỗi vụ án với tư cách là người giết Mueller, một trong những thanh tra chịu trách nhiệm cho vụ giết nhà Fortner. Hắn ta chắc chắn là một người lính….có thể là ở trong đơn vị đặc biệt. Tôi nghĩ là hắn ta tới từ Đông Đức. Hắn ta được biết tới với lời khẳng định rằng hắn ta tới từ quốc gia không tồn tại.”
—Ông nghĩ điều gì đã thu hút hắn ta với Johan?
“Tôi không biết. Nhưng tôi đã nghe được một vài điều rất thú vị từ Thanh tra Lunge. Như ông đã biết, ngài Lunge suýt bị sát hại bởi Roberto, ở Ruhenheim….Khi ý thức của ông ta trôi đi, ông ta nghe thấy Roberto đang nói chuyện. Hắn ta nói, tôi là ai? Tôi không có tên….không quê quán….không ký ức. Điều đầu tiên tôi nhớ được là rời khỏi cô nhi viện và thực hiện công việc của tôi… Một ngày, Johan đã tới với tôi, và cậu ta đã lôi kéo mảng ký ức quan trọng nhất của tôi….Cậu ta đến với tôi, và lôi ra một cái cốc….Và tôi nhớ. Tôi nhớ một điều tôi đã tìm kiếm ở cô nhi viện….Một cốc ca cao ấm áp hàng tuần…”
—Ông có nghĩ hắn ta tới từ Cô nhi viện 511?
“Ừm, chúng tôi không thể chắc chắn được, dựa vào lời tự thú đó…..Nhưng câu chuyện của hắn ta tạo nên sự nhất quán trong quyển nhật ký của Grimmer.”
—Cuốn nhật ký của Grimmer?
“Tôi không chắc nếu ông có thể gọi nó là cuốn nhật ký, hay cuốn sổ tay, hay một bản báo cáo….Có thể ông đã biết hay chưa, tôi đã điều tra về quá khứ của Grimmer, với yêu cầu của Mật vụ Suk, Thanh tra Lunge và bác sĩ Tenma. Tôi vẫn còn chưa rõ về con người thật sự của anh ta, nhưng tôi tìm thấy một cuốn sổ trong hành lý của ông ta giữ ở trong chiếc cặp to lớn. Cuốn nhật ký có những ghi chú từ các cuộc gặp mặt trong đó anh ta và Tenma đã gặp Đại tá Ranke, cựu sĩ quan tình báo Tiệp Khắc. Đại tá Ranke đang đi tìm đứa cháu thất lạc của mình, người trạc tuổi Grimmer. Em gái của Đại tá Ranke đã kết hôn với một người đàn ông Đông Đức, cố gắng tẩu thoát, và đã bị sát hại. Ông ta nhận nuôi người con trai lúc này đang bơ vơ và đã đặt cậu bé ở một trung tâm được chính phủ Đông Đức khuyến khích nhất. Đó hoá ra là Cô nhi viện 511…nhưng cậu ta không hiểu những gì đang xảy ra. Người đại tá cho Grimmer thấy những bức ảnh của cháu ông ta, và đã hỏi rằng nếu anh ta có nhận ra không. Thoạt đầu, Grimmer nói với ông ta rằng người mà ông ta đã nói rằng đặc điểm chung giữa những đứa trẻ tốt nghiệp ở Cô nhi viện 511 là chúng không thể nhớ được gì về nó…Nhưng cuối cùng, anh ta có nhận ra cậu bé đó. Anh ta đã nhớ ra một cậu bé nhân từ luôn yêu thích cốc ca cao ấm hàng tuần của cậu ta….Một lần, khi Grimmer đang cảm thấy ốm ở nhà bệnh xá, ông ta đã đưa cho Grimmer cốc ca cao ấm của ông ta, cốc ca cao mà ông ta yêu quý vô cùng….Grimmer cảm thấy biết ơn vì cốc ca cao ấm đó, và đã muốn trả lại sự bao dung đó theo một cách nào đó. Nên là như cậu bé đó đã nói, hãy nhớ tới tôi. Những bài học lạ lùng của họ khiến tất cả những đứa trẻ ở đó lãng quên cái tên của họ. Vậy nên ông ta đã hỏi Grimmer có nhớ ông ta không. Và Grimmer nói với đại tá…..Anh ta thích uống ca cao ấm, thích vẽ, và ghét những nhà sưu tập côn trùng vì họ sẽ giết những con côn trùng đó. Anh ta muốn trở thành một nhà côn trùng học. Tên anh ta là Adolf Reinhart, và đó chắc chắn là tên của cháu đại tá Ranke."
—Nhưng, ông không có ý….
“Không, tôi không thể nói chắc chắn rằng gã Roberto đó là Adolf. Tôi chắc rằng nhiều cậu bé ở đó thích uống ca cao…Nhưng ông cũng không thể chối bỏ rằng nó là một sự nhất quán đầy thú vị.”
—Tôi sẽ quay lại với chủ đề về Tenma. Sau khi anh ta trốn thoát, nơi nào mà anh ta đã tới?
“Bác sĩ Tenma đã tới thẳng tới khách sạn của Eva, để cứu mạng cô ta. Chỉ có Eva đã được đi trước…..Anh ta chĩa một khẩu súng vào tôi, và hỏi tôi nơi ở của cô ta. Anh ta đã nghĩ là, tôi, như Baul, đứng đằng sau kế hoạch giết cô ta. Khi anh ta nhận ra rằng tôi không hề biết gì cả, anh ta bỏ khẩu súng xuống. Tôi đưa anh ta tới nhà tôi, nghĩ thầm rằng tôi sẽ cho anh ta cuốn nhật kí của bố tôi. Nhưng ngôi nhà đó đã bị đột nhập, và một lá thư của Tenma đã được để lại ở đó….’Cứu tôi Kenzo, cứu tôi Kenzo…Tôi đang bị đưa đi ở dinh thự Hoa hồng Đỏ…’ Nó chắc chắn không được viết bởi Eva, nhưng Tenma đã quay về Prague.”
—Cuốn nhật ký của bố ông có nội dung gì?
Tiến sĩ Verdemann thả lỏng cà vạt, như là đang thiếu hơi thở vậy. Đôi mày của ông ta lấp lánh lên với một cơn đổ mồ hôi nhẹ. Ông ta thở dài nặng nề, và nhìn tôi với biểu cảm giống như với lần đầu tôi gặp ông ta. Tôi tự nhiên hiểu ra rằng ông ta đang chuẩn bị tiết lộ ra một điều rất quan trọng.
“Sự thật là, đây là lần đầu tiên tôi tiết lộ về những gì tôi chuẩn bị nói với truyền thông. Tôi đã suy nghĩ rất lâu và kĩ càng về việc có nên nói điều đó ra hay không, và đó là lý do vì sao tôi từ chối cuộc phỏng vấn với ông vài lần trước đó. Nhưng bác sĩ Reichwein và bác sĩ Gillen đã thông báo với tôi rằng ông là một nhà báo thẳng thắn và thành thật. Ông là người duy nhất mà tôi có thể nói ra thông tin này. Liệu tôi có thể tin tưởng ông được không?”
—Điều ông dự định nói ra là ông không tin tôi đang chuẩn bị viết điều không liên quan tới Johan khi mà tôi không muốn viết về nó.
“Không, tôi cần phải kể câu chuyện này để làm rõ hơn cho vụ án của Johan. Nếu ông không viết về những điều tôi nói bây giờ, độc giả của ông sẽ không tin câu chuyện của tôi. Vì nó không hề trùng hợp khi tôi dấn thân vào câu chuyện của Johan.”
—Không hề trùng hợp…..?
“Đúng…nó liên quan tới bố tôi. Tôi đã bị bắt nạt tệ hại, khi tôi còn bé. Sau khi ông ấy chết ở trong trại giam, tiếng xấu của bố tôi đã được dỡ bỏ, nhưng….sự thật là….ông ấy thật sự là gián điệp.”
—Và lý do nào mà ông biết được điều này?
“Tôi biết được điều đó khi tôi còn là sinh viên. Tôi tìm thấy một cuốn sổ bố tôi giữ ở những năm 60. Ông ấy đã viết những mật mã vào trong đó, cũng như các ghi chú về cơ quan tình báo của Tiệp Khắc. Trong đó có những ghi chú về một nhân vật bí ẩn mà ông ta đã dính tới, Franz Bonaparta, và tòa dinh thự Hoa hồng Đỏ của ông ta.”
—Bố ông và Bonaparta đã có kết nối với nhau…?
“Đó là thanh tra Lunge người đã chỉ ra điều này. Trạm thu thanh của bố tôi có một chương trình vào mỗi thứ 5 tên là 'Chuyện cổ tích khắp năm châu’. Một trong những câu chuyện họ cho phát sóng là “Tôi ở đâu?” Của Klaus Poppe. Thanh tra Lunge cũng tìm ra từ tài liệu toà án công khai của ông ấy, rằng ông ấy đã gặp Poppe ở Tiệp Khắc vào một vài dịp. Lunge đã nghi ngờ rằng bố tôi đã biết danh tính thật sự của Poppe. Đặc biệt là ở trong cuộc gặp mặt vào năm 1966, được tổ chức ở toà dinh thự Hoa hồng Đỏ. Tôi từ chối thú nhận với thanh tra, dù là như thế. Tôi không cho ông ta thấy cuốn sổ của bố tôi.”
—Và Roberto đã lấy cuốn sách đó đi?
“Không, tôi đã giấu nó đủ kín đáo để giữ nó an toàn. Tôi chắc rằng Roberto đã tiếp cận với tôi vì ông ta muốn cuốn sách đó….nhưng cuối cùng, tôi đã đưa nó cho bác sĩ Tenma. Anh ta cầm nó, và quay lại Cộng hoà Czech.”
—Tại sao ông nghĩ rằng bố ông là gián điệp?
“Bố tôi là một người Czech gốc Đức. Ông ấy là một nhân viên điện đài ở thời chiến, và sau khi Đức thất thủ, ông ấy được trả về quê nhà của ông ấy ở Bohemia, nơi ông ấy bị giam cầm. Khi họ tụ tập ở khu Sudeten Đức, ông ấy đã mất toàn bộ gia tài, và ông ấy đã đưa gia đình bần hàn của ông ấy tới Munchen. Ông ấy đã tìm thấy một công ty điện máy ở đó, nhưng ông ấy không bao giờ ngừng yêu quý quê hương của ông ta, và ông ấy luôn luôn ghét thái độ làm ngơ của chính phủ Tây Đức về những người tị nạn Sudeten.”
—Gián điệp Đông Đức sẽ không bao giờ bỏ qua một gián điệp bất mãn như ông ta.
“Đúng. Tôi nghĩ một người ở trong chính phủ phía Đông đã phải liên lạc với ông ấy sau khi ông ấy thành lập trạm thu thanh. Tôi không nghĩ bố tôi có một chút yêu mến với chế độ cộng sản…..nhưng tôi có nghĩ rằng được tới thăm Tiệp Khắc thoải mái là rất quan trọng với ông ấy.”
—Khi nào ông ấy trở về Bohemia?
“Theo như tài liệu của toà án, đó là vào năm 65. Tôi nhớ rằng đó là ông ấy đã quay về từ Tiệp Khắc trong khoảng thời gian đó, và đã ôm tôi đầy thắm thiết, và đã nói với tôi về quê hương của tôi ở Bohemia. Vào thời điểm đó, những người Sudeten Đức trước đó đã không thể quay về, kể cả họ có mong muốn về đến mấy.Nhưng ông ấy đã có thể về được. Nó dường như chỉ tự nhiên khi ông ấy rất phấn khởi, bây giờ.”
—Và ông ấy đã nói gì về quê hương của ông?
“Nó giống như trước đó thôi. Chính xác như những gì mà ông ấy nhớ về, những ngôi nhà và tất cả…..Điểm khác biệt duy nhất là có những người lạ sống ở đó.”
—Tôi xin lỗi; nơi ở chính xác của ông ở Bohemia là ở đâu?
“Reichenburg…Nơi đó là một địa danh nổi tiếng về sản xuất vải lanh. Tôi đã tới nơi đó, gần đây. Tôi đã không biết ngôi nhà nào là của bố tôi, nhưng chúng đều rất đẹp với lối kiến trúc hoa văn. Đúng, bố tôi đã tới thăm ngôi nhà cũ của bố tôi, và đã bảo tôi rằng ông ấy cảm thấy sốc. Tất cả người dân ở thành phố đó đã được di rời, nhưng ông ấy tìm thấy một gương mặt thân quen.”
—Một công dân Czech mà ông ấy biết?
“Không, đó thật ra là một người Đức. Người con của một gia đình đã sống cạnh nhà chúng tôi….Anh ta đã trở thành công dân Tiệp Khắc, và vẫn sống ở đó. Như ông có thể dự đoán, những người hàng xóm là một vài người Đức ẩn danh đã đóng góp cho cuộc nổi dậy của người Czech.”
—Tên anh ta là gì? Anh ta có nói về hình dạng của anh ta không?
“Tôi không nhớ về tên của anh ta. Tôi nghĩ người hàng xóm của ông ấy ít hơn bố tôi khoảng 5 tuổi, và anh ta rất thông minh và khoẻ mạnh khi chúng tôi còn bé. Dường như anh ta đã giúp đỡ việc kinh doanh của bố tôi kể từ thời chiến…. Anh ta là người phụ trách. Câu chuyện nói rằng anh ta và bố tôi đã trốn những người Czech ở trong quan tài và vận chuyển họ tới Lithuania. Nhờ vào dịch vụ này mà họ đã đi lưu đày một cách tiết kiệm. Bố tôi đã cười, và nói rằng người đàn ông này đã lấy vợ vào năm 25 tuổi, và đó là người con gái được coi là xinh đẹp nhất ở thị trấn kế bên, nửa Đức, nửa Czech. Thật ra, bố tôi nói là ông ấy cũng thích bà ta khi ông ấy còn trẻ. Họ có một người con trai trạc tuổi tôi, thông minh như bố tôi và đẹp trai như mẹ anh ta. Khi bố tôi hỏi cậu bé về ước muốn của cậu ấy với tư cách là người lớn, cậu bé trả lời, ‘một người lính’. Sau đó người hàng xóm đã quay sang và có vẻ bày tỏ sự nghiêm túc với cậu bé rằng những đứa trẻ có gốc gác Đức như cậu ta không thể công việc liên quan tới người lính. Bố tôi đã cảm thấy thất vọng khi nghĩ về sự phân biệt đối xử vẫn còn là vấn đề nóng. Nhưng người hàng xóm đã nói rằng ông biết có hai thế hệ người Czech gốc Đức ở thị trấn kế cận từ khi họ còn là đứa trẻ mà họ đã đạt được những thành tựu rất hiếm ở trong chính phủ, nên nếu nói về vấn đề đó, ông nên nhờ họ giúp đỡ….Nhưng vấn đề là quan chức này quen người hàng xóm đó kể từ khi họ là đứa bé, và họ đã yêu cùng một người phụ nữ mà sau này trở thành vợ của người hàng xóm. Ông ta cảm thấy rằng tên đó chắc chắn cảm thấy ghê tởm và ghen tị từ thời điểm đó…”
—Ông cảm thấy thế nào về bố ông bây giờ?
“Hmm, mâu thuẫn. Tôi cảm thấy rằng đó là vì ông ấy chết ở trong tù, ông ấy đã trả hầu hết những tội ác của ông ấy cho đất nước. Nếu ông ấy là một người tín đồ thật sự của chế độ cộng sản, tôi không nghĩ ông ta là một tên nhát gan. Nhưng nếu những hành động đó được thực hiện trong sự căm phẫn với đất nước của ông ấy, và ước muốn của ông ấy để được trở về—và tôi cảm thấy rằng nó có thể là trường hợp đó—sau đấy, tôi nên nói như thế nào đây….Ông ấy có thể là người phản quốc…Ít nhất thì….Mẹ tôi chết vào năm 71 vì sự lo âu, và bà ấy luôn tin tưởng ông ấy. Tôi ước ông ấy có thể xin lỗi bà ấy. Sự thật là, như ông thấy, là tôi không thể đặt niềm tin vào người khác trong nhiều năm. Tôi vẫn không thể tìm kiếm câu trả lời về kiểu người của bố tôi.”
—Hãy cho tôi biết về chủ đề đó, thưa ông. Ông đã nói chuyện về Grimmer trước đó. Nhiệm vụ của ông ta ở chuỗi sự kiện trên là rất lớn, nhưng chúng tôi không thật sự biết về anh ấy.
“Đúng. Ông nói là anh ta tới từ Cô nhi viện 511. Anh ta được đưa vào đó vào năm 7 hay 8 tuổi, và rời đó vào năm 14 tuổi…vào thời điểm anh ta được mang tên Wolfgang Grimmer. Anh ta được đưa vào một gia đình với bố mẹ nuôi, khi anh ta đã học được một vài ngôn ngữ và trở thành một nhà báo…nhưng nó chắc chắn liên quan tới thông tin….một điệp viên. Sau sự sụp đổ của Liên Xô, anh ta trở thành một nhà báo đúng nghĩa, nghiên cứu và vạch trần những tội ác của quê hương trước của anh ta, đặc biệt là những tội ác về trẻ em.”
—Ông nghĩ
anh ta làm như thế nào để liên lạc với Bonaparta trước khi Tenma làm như thế?
“Dường như là anh ta đã có mối quan hệ với các cựu nhân viên tình báo của Đông Đức hơn chúng ta tưởng tượng. Sau cùng, anh ta đã tổ chức cuộc gặp mặt với Đại tá Ranke ở Prague, không màng tới sự an toàn của bản thân anh ta…Ông không nghĩ rằng sự kiên trì và tài năng này chỉ có thể tới từ học sinh tốt nghiệp Cô nhi viện 511?”
—Liệu tôi có thể xem cuốn nhật ký của anh ta, hay bản điều tra của anh ta, bất cứ thứ gì mà ông coi nó là tài liệu quan trọng với anh ta?
“Nếu ông đọc nó, ông sẽ nhận trách nhiệm cho anh ta. Grimmer đã ước được biết bản thân anh ta là ai. Anh ta cố giải thoát cho những người như anh ta khỏi ám ảnh của quá khứ…Anh ta muốn biết về những thành viên của buổi đọc sách ở dinh thự Hoa hồng Đỏ và Cô nhi viện 511 đang làm gì. Đó là lý do vì sao anh ta cứu mạng Bonaparta ở Ruheheim, khi anh ta phải không ưa hắn đến mức muốn giết hắn. Anh ta muốn đem sự thật ra ánh sáng….Ông có thể làm được điều đó không?”
Tôi đã giải thích lý do tôi theo đuổi vụ án này. Vấn đề không phải là điều liên quan tới quá khứ, nó vẫn còn hiện diện ở hiện tại. Đó là lý do tôi cần biết về những thành viên của buổi đọc sách và Cô nhi viện 511. Chẳng phải đó là mong ước của Grimmer, để đẩy xa những cơn ác mộng đang xảy ra? Tiến sĩ Verdemann đã bày tỏ sự hứng thú với ý định của tôi, hỏi tôi một vài câu hỏi, sau đó đã rời khỏi căn phòng và đã mang tới một cuốn sổ sau vài phút. Ông ấy đưa cuốn sổ đó cho tôi, và nói, “Có vài bí ẩn ở trong lời chú thích của anh ta, kể cả một vài phần không thể đọc được, và một vài phần mà trong đó, khi đọc to nó lên, nghe có vẻ kinh hãi. Nhưng nếu những gì ông tìm thấy thật sự tồn tại, thì nó có thể làm rõ hơn. Có thể Grimmer đang đi theo suy luận giống ông…Nếu cuốn sổ này giúp được gì, thì tôi hy vọng rằng ông sẽ làm điều đó, để tôn vinh anh ấy.”
Khi tôi hỏi đó là gì, Tiến sĩ Verdemann cười, “Tôi muốn ông xem tập cuối của phim hoạt hình ‘Siêu nhân Steiner’ diễn ra như thế nào.”
Tôi thấy phim “Siêu nhân Steiner” rất thú vị. Bạn có nhớ câu hỏi của tôi với Mật vụ Suk? (Suk chọn không nói về Siêu nhân Steiner, nói rằng anh ta không muốn nói về điều đó.) Có vài khía cạnh về những việc Grimmer đang dính líu, tội ác mà anh ta thực hiện, mà không thể đơn giản kết tội hành động của một người phụ nữ tóc vàng bí ẩn, không thể nhận dạng. Dựa vào việc có hai phương pháp giết người vào lúc đó, bằng súng và bằng bạo lực thể chất—dường như có hai kẻ sát nhân ở trong vụ án. Thực tế là, khi tôi đang lùng sục những đầu mối của các nhân viên tình báo ở Prague, tôi được may mắn liên lạc với một trong những nhân viên của Ranke, một trong những người đã nổ súng trước Grimmer và Mật vụ Suk. Vụ xả súng giống như là một bất ngờ vậy—6 người đáng lẽ phải bắn và giết hai người bọn họ không sợ hãi về sự mất mát. Như những gì đã xảy ra, họ được đưa đi bệnh viện. Hắn mô tả về nó kĩ lưỡng: “Người đàn ông cao to, trắng trẻo, cậu ta chỉ biến thành một con quái vật. Chúng tôi có vũ trang, nhưng dường như anh ta không thèm quan tâm tới. Anh ta hét vào mặt chúng tôi….Tôi nghĩ cậu ta nói rằng ‘Siêu nhân Steiner!’ Và anh ta đã di chuyển đầy nhẹ nhàng…Anh ta đã chống trả lại với sức mạnh phi thường. Anh ta đã làm gãy xương của chúng tôi với đôi bàn tay của anh ta, và đã xé tan làn da của chúng tôi. Đó không phải là karate, hay võ thuật….Đó là cách một con thú hay săn mồi.” Người đàn ông đó đã nhận được nhiều chấn thương nặng sau vụ xả súng đó, và đã được đưa đi bệnh viện.
Nếu câu chuyện này là sự thật, điều đó có nghĩa là Grimmer đã mang nhiều nhân cách. Khoảnh khắc tôi nhận ra rằng siêu nhân Steiner liên quan tới một chương trình hoạt hình, tôi ngay lập tức đã muốn nghiên cứu về chương trình đó.
Khi tôi rời khỏi Văn phòng Luật Verdemann, tôi đã hỏi ông ấy một lần nữa về bố ông ấy. Tôi muốn biết về kiểu người bố của ông ấy là như thế nào, khi ông ấy là đứa trẻ. Tiến sĩ Verdemann đã trả lời mà không cần cân nhắc. “Ông ấy có trách nhiệm với tư cách là một người bố. Ông ấy yêu thương gia đình, và ông ấy đối xử tốt với tôi. Ông ấy hiếm khi nổi giận, và tôi không bao giờ ông ấy cãi nhau với mẹ tôi. Bố tôi thường bảo tôi rằng đó là cần thiết khi luôn có một người để yêu thương, ở trên đời. Hãy yêu thương gia đình của mình, yêu thương người tình của mình, yêu thương những đứa con của mình…Đó là những gì giữ tôi ở đúng đường. Ông ấy hay nói với tôi những lời đó. Nhưng sau khi tôi biết được sự thật về bố tôi, tôi cảm thấy như tôi không thể hiểu ông ấy nữa. Dù vậy, khi tôi ghé thăm Prague vì vụ án với Johan vào 3 năm trước, tôi đã khám phá ra một chút sự thật mà đã làm tôi vui vẻ.”
Ông ấy nói rằng trong khi phỏng vấn những người ở Prague người đã tham gia vào buổi đọc sách của dinh thự Hoa hồng Đỏ, ông ấy tìm ra một manh mối mà ông ấy cần để hiểu về bố của ông ấy. “Nỗi sợ lớn nhất của tôi là phát hiện ra rằng bố tôi thần tượng Franz Bonaparta và những thí nghiệm ma quỷ của ông ấy. Tại sao ông ấy gặp gỡ với Bonaparta? Tại sao ông ấy đi tới dinh thự đó? Tôi đã luôn nghi ngờ rằng có một sự thật ở đó mà tôi không muốn biết. Nếu ông ấy thật sự là một người lạnh lùng, độc ác người dùng tình yêu của ông ấy với mẹ con tôi là áo choàng che đậy bản chất thật của ông ấy..Nếu người bố hoàn hảo của tôi thật sự có một nhân cách khác..Tôi cảm thấy rằng tôi cần phải nhìn nhận sự thật. Tôi đã tôi luyện tâm hồn của mình để nhìn nhận sự thật, không cần biết là nó khó khăn như thế nào. Và khi tôi đã gặp với người thứ 3 của những thành viên tham gia buổi đọc sách đó, tôi cuối cùng cũng có góc nhìn về tính cách của bố tôi. Người đàn ông đó nói với tôi rằng…..Tất cả những gì ông ấy từ buổi đọc sách là một ngày, khi người đàn ông từ trạm thu thanh đã tới buổi đọc sách đó. Ông ta nói rằng người ở trạm thu thanh đã nói với ông ta, chạy đi, ra khỏi đây đi, vì nó tốt hơn ở nơi có cầu vồng, và ông có thể tìm thấy gia đình ông ở đó. Và đó là khoảnh khắc người đàn ông đó đã kết thúc mối lương duyên với toà dinh thự….Bố tôi yêu thích bài ‘Over The Rainbow’. Ông ấy đã bắt đầu và kết thúc buổi thu thanh ở trạm thu thanh với bài hát đó, mỗi ngày. Ông ấy biết rằng thử nghiệm ở dinh thự Hoa hồng Đỏ là sai lầm. Khi tôi nhận ra điều đó, một gánh nặng ở trong tâm can tôi đã được gỡ ra.”
Ông ấy nhìn tôi với sự nhẹ nhõm ở trên mặt. Tôi nghĩ rằng lý do Tiến sĩ Verdemann đã chọn để kể chuyện đó với tôi, một người của truyền thông, một bí mật nặng nề được giữ kín, là để liên hệ với câu chuyện cuối cùng. Đó không phải là lòng trung thành với đất nước của bố ông ấy mà ông ấy ước có thể làm rõ. Ông ấy chỉ đơn giản muốn tiết lộ sự thật rằng ông ấy không phải là con quỷ.