Another life, Another me

chương 09 tên hoàng tử máu s….

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Ôi, Công chúa của Papa hôm nay đáng yêu quá đi! Dễ thương hết xẩy...... Con sẽ không bị tên kì lạ nào bắt đi đâu... nhỉ? Đúng rồi, Papa sẽ giết, chôn thây tất cả những tên dám lén phén đến gần Công chúa của Papa... Ta có nên treo cổ hết cả lũ không nhỉ? Hay là hoả thiêu hết cả một thể luôn nhỉ...?"

Papa lẩm bẩm một mình.

Tôi không hiểu ông ấy nói thế là có ý gì, nhưng mặt khác tôi lại không nghĩ mình nên tìm hiểu sâu xa thêm.

Hôm nay là ngày tôi tròn bốn tuổi và cũng là lần đầu tiên tôi được ra mắt Giới quý tộc.

Thật tình mà nói, hiện tại tôi đang cực kỳ lo lắng.

Tôi đã phải luyện tập liên tục trong những tháng qua nhằm chuẩn bị cho thời điểm này, nhưng hiện tại tôi vẫn cảm thấy hơi chút áp lực.

Hôm nay, tôi sẽ phải giáp mặt với tên hôn phu trong tương lai và cũng có thể chính gã là kẻ sẽ tự tay hành quyết tôi.

Cách tôi chết ở tương lai sẽ phụ thuộc hoàn toàn vào Route mà nhân vật chính lựa chọn.

Cô ấy có thể chọn xây dựng mối quan hệ tình cảm với một trong số các [Mục tiêu] hoặc cũng có thể chọn lập một dàn Harem ngược.

Nhưng tôi dám cá rằng cô ấy sẽ chọn Route Harem ngược.

Như thế sẽ hợp lý hơn.

"Papa, con cảm mơn người ạ! Con sẵn sàng rồi... chắc vậy? Un... Thật ra, con vẫn thấy hơi sợ những Quý tộc ngoài kia ạ..."

Tôi thú nhận.

"Nếu bọn chúng dám cười nhạo Công chúa của Papa... thì Papa sẽ dìm chết bọn chúng bằng Thuỷ ma pháp của mình..."

Papa nói với giọng nghiêm túc.

Tôi dám chắc đoạn cuối chỉ là đùa thôi, nên tôi mỉm cười vui vẻ đáp lại rằng mình đã hiểu.

Tôi nắm lấy bàn tay của Papa trong khi cùng Ace đi đến chiếc xe ngựa được chuẩn bị sẵn.

Buổi lễ ra mắt sẽ được tổ chức ở Lâu đài, cách điền trang nhà chúng tôi khoảng hai tiếng đi xe ngựa.

Tôi định là sẽ nghĩ xem mình nên nói những gì khi giáp mặt Florence trong lúc nhìn ngắm cảnh vật lướt qua bên ngoài khung cửa sổ của toa xe.

Nhưng sau cùng lại thôi vì tôi cảm thấy hơi buồn ngủ.

.

.

2 tiếng sau

.

.

Ôi trời! Tôi đã ngủ thiếp đi trong lúc dùng Ace làm gối đầu.

Ace có vẻ không mấy bận tâm lắm thì phải.

Nhưng không hiểu vì sao mà Papa lại đang chăm chú vào khuôn mặt tôi. ~ Đáng sợ quá đi!

Papa bật cười chìa tay ra và dìu tôi xuống xe ngựa.

Ngay lúc đặt chân xuống mặt đất, tôi liền bị choáng ngộp bởi cảnh tượng trước mắt mình.

Tôi từng nghĩ Dinh thự nhà mình đã là rất lớn rồi, nhưng nó chả là cái đinh gì nếu đem so với toà Lâu đài sừng sững trước mắt tôi.

Đó là một toà công trình kiến trúc đồ sộ được tạo nên từ đá cẩm thạch và vàng nguyên chất, được bao quanh bởi một con hào với dòng nước trong vắt, và có một cây cầu lớn bắc ngang nối liền với lối vào chính của toà Lâu đài.

Phía trên lối vào là một bức tượng lớn tạc vị Đại anh hùng lập Quốc.

Trên đỉnh của toà Lâu đài, ở nơi cao nhất là một bệ đỡ đặt chiếc chuông bạc cực lớn.

Dù sao thì Vương quốc của chúng tôi cũng có Quốc danh là [Silverbell] mà.

Nhiều công trình quan trọng khác được xây dựng xung quanh, tô điểm thêm cho toà Lâu đài.

Papa bật cười vui vẻ khi trông thấy tôi đứng chết trân trước sự hùng vĩ của toà Lâu đài.

Ông dìu tôi lên cầu thang dài đến trước lối vào.

Tại đó, ông nghiêm túc nhắc nhở.

"Hôm nay, con phải cẩn trọng trong từng lời nói và cử chỉ nhé. Kể từ khi chúng ta bắt giam người phụ nữ kia, đã có một vài tin đồn không hay về gia tộc chúng ta rồi. Xử sự phải thật lịch thiệp, nhưng cũng đừng quên tận hưởng buổi tiệc này nhé",

Papa nói thế trong khi xoa đầu tôi.

"Vâng ạ,"

Tôi đáp lời.

"Àh còn nữa, con hãy giữ bí mật về việc Ace có thể giao tiếp nhé. Bản thân ta cũng gần như phát điên khi biết chuyện cậu ta có thể nói đó. Và cũng đừng đi lung tung mà để lạc mất Ace đó, cũng đừng có bắt thêm mấy con thú kỳ lạ về nữa nhé,"

Papa nói với tông giọng nghiêm túc.

Sau đó, Ông bước vào bên trong trước, để tôi an tâm bước theo sau.

Hở, đoạn mấy con thú kỳ lạ là sao chứ?

Khi tôi tiến vào, buổi tiệc ra mắt sẽ chính thức bắt đầu và mọi sự chú ý sẽ đổ dồn về phía tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu và thở ra, khi đã bình tâm trở lại thì cánh cổng lớn trước mắt tôi mở ra.

"Cordelia De Boren Cyllia tiến vào,"

Một người đàn ông gọi to tên tôi.

Trong phút chốc, cảm tưởng như toàn bộ ánh nhìn trong khán phòng đều đổ dồn về phía tôi. Nhưng vì một lý do nào đó, mà bọn họ vẫn tiếp tục dõi mắt về phía tôi.

Những Quý cô trong khán phòng thì mở to mắt vì kinh ngạc.

Còn những Quý ông thì đôi lúc lại như người mất hồn.

Thậm chí còn có vài người chảy máu mũi nữa kìa.

Nhưng nạn nhân chính trong sự vụ lần này vẫn là Papa, khuôn mặt ông đỏ bừng vì tức giận.

Không hiểu vì sao mà Papa lại sắp sửa nổi trận lôi đình nữa rồi.

Trên mặt mình có dính thứ gì à ta?

Chỉ có một vài người trong khán phòng này thực sự chú ý đến Ace. Và khi đó, bọn họ sẽ ngay lập tức há hốc mồm vì kinh ngạc, hết quay qua nhìn Ace rồi lại quay sang nhìn tôi.

Chắc bọn họ bất ngờ vì tôi đã ký kế ước với Long tộc.

Bởi vì Long tộc vốn rất hiếm gặp - huống hồ gì là giao ước với Long tộc.

Mọi người vẫn tiếp tục dõi theo tôi, chuyện này thực sự làm tôi có phần hơi khó chịu rồi đó.

Tại sao vậy chứ?

Tôi bắt đầu cảm thấy khó xử rồi đó, tại sao bọn họ cứ nhìn về phía này hoài vậy!?

Và vì cảm thấy hơi xấu hổ nên tôi đã mau chóng lấy mạn che đi khuôn mặt.

Tôi lúc này đã xấu hổ đến mức ngượng chín mặt luôn rồi.

Vì lẽ đó nên tôi ngay lập tức tiến đến bàn tiệc, vơ vét hết thức ăn được đặt trên đó. Đây có lẽ là thứ duy nhất có thể giúp tôi bình tâm trở lại.

Theo nguyên lý, mọi món ăn mà bạn có thể nghĩ ra đều có thể xuất hiện trên bàn Buffet này.

Mọi thứ tại đây đều được chuẩn bị bởi những vị bếp trưởng hàng đầu của Vương quốc này, vậy nên tôi dám chắc những món ăn tại đây đều rất ngon. ~ Vận may mỉm cười với tôi rồi!

Sau khi vơ vét hết những món ăn mình thích, tôi nhanh chóng rời khỏi nơi đó.

Trong khi rời khỏi khán phòng, tôi nghĩ mình đã trông thấy Papa kích hoạt ma pháp thì phải...

Un....Chắc là nhìn nhầm thôi...

Về cơ bản buổi tiệc xế chiều này vẫn sẽ diễn ra như bình thường, và chiếu theo phong tục thì việc thẩm định ma lực sẽ diễn ra vào lúc nửa đêm. Vì vậy, tôi vẫn còn rất nhiều thời gian rảnh rỗi để khám phá toà Lâu đài.

Tôi đi dạo xung quanh một lúc thì đến được một khu vườn nọ, vẻ đẹp của khu vườn trước mắt khiến tôi lỡ mất cả nhịp thở.

Trung tâm khu vườn là một hồ nước nhỏ được vây quanh bởi hàng cây cảnh đua sắc, được tô điểm thêm bởi ánh đèn đêm, trông vô cùng kì ảo.

Tôi ghé chân đến một gốc cây gần đó và bắt đầu nghĩ về những việc xảy ra cách đây ít lâu.

Chúng tôi giữ im lặng trong khoảng một lúc, nhưng quả thật nơi đây mới thật yên bình làm sao.

"Này, cậu nghĩ xem những Quý tộc kia có coi tớ là một đứa kỳ lạ không nhỉ? Bọn họ không hề rời mắt khỏi tớ luôn..."

Tôi lên tiếng hỏi Ace, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.

"Hmm... Tớ cũng không biết nữa. Có lẽ cậu không nên hỏi tớ thì hơn",

Ace đáp trong khi cố gắng an ủi tôi.

"Hừ! Nếu bọn họ mà dám bo dỳ sam sung, thì tớ sẽ đấm cho nhức người luôn",

Tôi tự tin khẳng định.

"Nếu người khác nói câu đó thì tớ sẽ cho đó là một câu nói đùa, nhưng người đó mà là cậu thì...Dám lắm",

Ace đáp lời.

"Cậu cứ chờ mà xem, trong tương lai tớ sẽ ban hành sắc lệnh bắt mọi người phải quỳ rạp xuống sàn mà hôn lên mu bàn chân của tớ.",

Tôi nhếch mép tỏ vẻ nguy hiểm trong khi nói thế.

Hahahahaa... Tôi có thể tưởng tượng ra viễn cảnh các quý tộc xa đoạ tụ về và trở thành tay sai của mình...

"Tớ bắt đầu thấy lo cho bọn họ rồi đó....",

Ace nói thế trong khi bay lượn xung quanh.

"Tớ không sợ bất cứ tên quý tộc nào hết đó! Cho dù đó có là tên Hoàng tử ngu ngốc, xà lơ kia, thì tớ cũng sẽ không sợ đâu!"

Tôi hét lên.

Bỏ bu!!! Mình hét to quá rồi.

Tôi căng cứng người liếc nhìn xung quanh như một con rối đứt dây.

An toàn rồi!

Ace bật cười và tôi cũng vô thức cười theo.

Chúng tôi vui vẻ trò chuyện cho đến khi nghe thấy tiếng xào xạc gần đó.

Tôi căng cứng người vì lo lắng.

Lẽ nào có người bắt quả tang việc chúng tôi đang nói xấu Hoàng tử?!

Ôi thôi... tôi chết chắc rồi.

Tôi nghĩ cuộc đời mình sắp bế mạc đến nơi rồi, thì một cậu nhóc dễ thương với mái tóc vàng óng cùng đôi mắt xanh thẳm loạng choạng đi về phía tôi.

Cậu nhóc ngước nhìn chúng tôi với vẻ ngạc nhiên.

Nếu mọi người đang nghĩ cậu ta là Hoàng tử gì đó, thì nhầm to rồi.

Hoàng tử trong game được mô tả là có đôi mắt tựa như ngọc lục bảo đặc trưng của Hoàng tộc Silverbell.

Khi trưởng thành cậu ta cũng rất S nữa...

"U-umm...! Em bị lạc đường ạ...Chị có thể giúp em tìm đường trở về được không ạ?"

Cậu nhóc ngượng ngùng bắt chuyện.

Kyaaaaa! Dễ thương quá!

Trời ơi, cậu nhóc này là sinh vật gì mà sao đáng yêu quá vậy?!

"Ưm! Được chứ! Để chị đưa em trở về khán phòng nhé",

Tôi trả lời một cách vui vẻ.

Cậu nhóc này dễ thương quá!

Tôi nhìn quanh cậu nhóc một lượt rồi đưa tay lên bẹo một bên má.

Hai bên má của cậu nhóc rất mềm mại và đàn hồi cực tốt, nên tôi ra sức liên tục báu má cậu nhóc.

Ah ~ nghiện trò này mất thôi...

Cảm giác tuyệt thật đó, nhưng tôi vẫn phải ép bản thân mình dừng lại.

Khuôn mặt cậu nhóc tội nghiệp giờ đã đỏ ửng, có lẽ là đã tổn thương phần đệm bên trong rồi.

Khi chúng tôi quay lại theo hướng đã đi, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, tôi liền quay sang xác nhận với Ace, nhưng cậu ta có vẻ cũng ngạc nhiên không kém.

Tại sao Ace lại không phát hiện ra khí tức của cậu nhóc này nhỉ?

Ace vốn là Long tộc nên giác quan của cậu ta cực kỳ nhậy bén, đáng lý phải phát hiện ra cậu nhóc này trước cả khi nhóc ấy tiếp cận chúng tôi mới phải.

Qua mặt Ace không dễ đâu.

Ngay cả Papa cũng phải khó khăn lắm mới tìm thấy tôi đó, tất cả là nhờ có cái camera 360 chạy bằng cơm mang tên Ace đó.

Vậy làm thế quái nào mà cậu nhóc này lại có thể qua mặt được Ace?

Tôi nhìn chằm chằm cậu nhóc, nghĩ đến nát óc cũng không biết tại sao cậu nhóc làm được.

"C-có chuyện gì không ổn sao?"

Cậu nhóc lắp bắp lên tiếng.

AHHH!! ĐÁNG YÊU CHẾT MẤT!

Tạm thời... cứ bỏ qua đi đã.

"Không. Không có gì... Vậy... ừm... em bao nhiêu tuổi rồi?"

Tôi hỏi trong khi dẫn cậu nhóc quay trở lại.

"... Em được bốn tuổi rồi... Tiệc mừng tuổi của em diễn ra vào tháng trước..."

Cậu nhóc ngại ngùng lên tiếng.

Vậy là cậu ta bằng tuổi mình sao?!

Trời đất quỷ thần ơi, cậu nhóc đáng yêu này sẽ nhập học cùng năm với mình ư! ~Yahoo!

Hmm... nhưng mình lỡ mất buổi lễ ra mắt của cậu ấy rồi... tiếc thật.

Khi đó tôi vẫn chưa đủ tuổi để làm Lễ ra mắt, vậy nên dù cho có muốn hay không thì tôi vẫn sẽ không được phép đến dự buổi Lễ ra mắt của cậu ấy.

"Vậy ra là cậu bằng tuổi với tớ! Nhưng tớ không ngờ là cậu lại hơn tớ luôn đó,"

Tôi nói thế với cậu ấy.

"Thật á?! Mọi người không thường nói thế với tớ..."

Cậu ấy lẩm bẩm.

"Thật ư? Tớ cá là do cách cư xử của cậu có phần hơi rụt rè so với đám trẻ đồng trang lứa đó."

Khi chúng tôi đến gần khán phòng, cậu ấy dừng lại chào tạm biệt.

"Tạm biệt nhé! Ừm...cảm ơn cậu đã chỉ đường cho tớ nhé!"

Cậu ấy nói thế trong khi cúi chào.

Dễ thương quá đi! AHH! Tôi đổ gục mất thôi.

Liệu mình có thể ôm cậu ấy đến khi ngạt thở mới thôi không nhỉ?!

Không...không được, như vậy sẽ bị coi là sát nhân mất...

"Không có gì! Hẹn gặp lại nhé",

Tôi nói thế trong khi xoa đầu cậu ấy.

Cậu ấy ngước nhìn lên và mỉm cười.

Thánh thần ơi!!! Cậu ta toả sáng kìa, y hệt mấy ông Thần [đằng] kia luôn.

Nụ cười đó [đáng sợ] quá.

Sau đó tôi cũng rời đi và tiến đến chỗ Papa, trong tay ông là một chiếc cốc chứa một ít... rượu vang đỏ(?). Ông ấy đang tiếp chuyện với một vài Quý tộc gần đó, bọn họ đều có chung một biểu cảm khá kỳ lạ.

Khi trông thấy tôi, Papa phấn chấn hơn hẳn.

"Ôi, Công chúa! Papa cũng đang định tìm con đó! Chúng ta cùng đến diện kiến Quốc vương Bệ hạ và Nữ hoàng Bệ hạ nhé",

Papa lên tiếng trong khi nắm chặt lấy tay tôi.

Tôi gật đầu và đi theo Papa, ông dẫn tôi ra phía sau khán phòng.

Tại nơi đó, có một Ngai vị được đúc từ vàng nguyên chất cùng với các nguyên liệu quý hiếm khác.

Quốc vương hẳn phải oai nghiêm lắm...

Cả ba người chúng tôi bước lên cầu thang dẫn đến trước Ngai vị. Khi đến gần đó, tôi ngay lập tức đứng hình.

Tôi từng nghĩ rằng Quốc vương hẳn phải là một cụ già, nhưng người trước mắt tôi lại là một ikemen với đôi mắt ngọc lục bảo đẹp hút hồn. Tất nhiên Nữ hoàng bệ hạ cũng xinh đẹp vô cùng.

Bất kể chủng tộc có là gì đi nữa, thì những người xuất thân Hoàng tộc, thuộc dòng dõi trực hệ đều có màu mắt xanh ngọc lục bảo.

Tất cả Hoàng gia trực hệ Thất Vương quốc: Silverbell, Alfheim, Aquaria, Oakwood, Macrog và Redleaf đều có màu mắt xanh ngọc lục bảo.

Vậy nên Quốc vương sở hữu màu mắt ấy là lẽ đương nhiên.

Màu mắt ấy là minh chứng cho Hoàng tộc trong thế giới này.

Nữ hoàng Bệ hạ không hề sở hữu cặp mắt ấy vì bà từng là một Quý tộc cho đến khi kết hôn với Quốc vương Bệ hạ.

Tất nhiên là tôi có để ý đến cặp mắt xanh ngọc lục bảo của Ace, và tôi cũng đã cố gắng hỏi cậu ấy về nó, nhưng cậu ấy có vẻ như không muốn đề cập đến chuyện này.

Hoàng tộc thuộc Long tộc biến mất từ thời cổ đại. Vậy nên, tôi có hơi tò mò không biết tại sao Ace lại có cặp mắt đó.

Ôh, ổn rồi... có vẻ như không mấy ai để ý đến màu mắt của Ace thì phải....

"Thưa Quốc vương Gloria bệ hạ và Nữ hoàng Gloria bệ hạ, ngày hôm nay thần rất lấy làm vinh hạnh khi được diện kiến cả hai Người ạ,,"

Tôi kính cẩn mở lời.

"Ôi trời! Không cần phải câu nệ quá đâu. Cháu có thể gọi ta là [Ojieu] nếu muốn đấy?"

Ông ấy mở lời với một nụ cười vui vẻ.

"Un... vâng ạ, Gloria-ojieu..."

Tôi bẽn lẽn lên tiếng rồi nở một nụ cười ngây thơ.

"Ahh! Dễ thương quá!!!"

Ojieu tóm lấy tôi và bắt đầu ôm thật chặt... giống hệt như cách Papa hay làm....

NANTEEEEE!?

"K-khó thở quá đi!"

Tôi hoảng hốt kêu lên.

"Ôi trời! Cho ta xin lỗi nhé!"

Ojieu nói thế trong khi lộ rõ vẻ buồn rầu.

Ojieu chắc hẳn là bản sao của Papa rồi.

Giờ thì tôi biết tại sao Quốc vương Bệ hạ và Papa lại là hợp cạ với nhau đến thế rồi.

"Không sao đâu ạ, nhưng xin Người đừng làm thế nữa ạ, Gloria-ojieu!"

Tôi lên tiếng phân trần.

Hừ.

"Ta thực lòng xin lỗi mà! Ừm... cháu đã được gặp con trai của ta chưa nhỉ? Ta dám chắc là cả hai đứa sẽ thích nhau cho coi",

Ojieu nói nhanh ghê.

Tôi đoán là mình sắp được diện kiến kẻ có thể sẽ hành quyết tôi trong tương lai. Tôi không có sợ hắn đâu, tôi chắc chắn sẽ hạ gục tên nhóc đó.

Quốc vương bệ hạ vẫy tay với hầu cận và họ vội vã đi hộ tống Hoàng tử điện hạ.

Khi họ bước đến cầu thang, cảm tưởng như tim tôi hẫng đi một nhịp.

Những Hầu cận hiện đang hộ tống vị Hoàng tử.

Bên cạnh họ là một cậu nhóc đáng yêu.

Cậu nhóc đó chính là người mà tôi đã gặp trước đây.

Nhưng thay vì đôi mắt xanh lam kia, thì cậu ta lại có đôi mắt màu ngọc lục bảo cao quý.

Danh tính thực sự của cậu bé siêu cấp dễ thương này lại là...một tên Hoàng tử máu S đáng sợ kia ư...

Yaaaaaaaaaaaaa........

Truyện Chữ Hay