Florence Van Gloria POV
"Hoàng tử Điện hạ quả thiên tài trăm năm có một mà! Ma pháp của ngài quá ư là đặc biệt đó!"
"Ngài hẳn là đứa trẻ kỳ tích! Ngay cả Chỉ huy của Đội cận vệ Hoàng gia cũng không thể đánh bại ngài ở thời điểm hiện tại nữa rồi!"
"Thưa Điện hạ, thần không còn gì để dạy cho người nữa rồi! Ngài đã lĩnh hội hết những gì mà thần có thể chỉ dạy rồi ạ!"
Mọi thứ quá ư dễ dàng.
Tôi lĩnh hội ma thuật tựa như hít thở.
[Chỉ cần tập trung thì ai cũng có thể làm được].
Thể thuật cực kì đơn giản.
[Hãy đấm gục đối phương, trước khi họ kịp trả đòn.]
Học thuật cứ như được in sâu vào tâm trí của tôi.
[Hãy nhớ lấy chúng, đừng cố học thuộc.]
Nhưng [tài năng] thường đi kèm với những hạn chế.
Ma pháp của tôi uy lực đến mức những kẻ khác bắt đầu lo lắng rằng rồi sẽ có lúc tôi bị mất kiểm soát.
Binh sĩ thường nói xấu sau lưng tôi vì bọn họ không được như tôi.
Tôi không còn quá ngạc nhiên với những chuyện như vậy nữa.
Và với Địa vị cao chót vót, tôi không có lấy một móng [Bạn].
Nhưng trong thâm tâm, tôi muốn nghĩ rằng mình không cần ai cả.
Những người khác trông quá ư là nhỏ bé khi bị đem ra so sánh với tôi.
Nhưng vấn đề ở đây là, tôi chỉ mới vừa tròn 4 tuổi.
Mọi người luôn bàn tán với nhau rằng thật tuyệt vời làm sao, rằng tôi có thể làm được bất cứ thứ gì.
Nhưng theo quan điểm của tôi thì bọn họ mới thật [tuyệt vời] làm sao, rằng sao chỉ có mình tôi là làm được mọi thứ thế.
Nhưng ngay cả khi tôi là thiên tài, thì Song thân vẫn không mảy may để tâm tới tôi trong suốt những năm tháng qua.
Lý do là họ quá bận.
Nhưng nếu họ bận đến thế, thì tại sao bọn họ lại không nói chuyện với tôi trong lúc dùng bữa tối cùng nhau chứ?
Chúng tôi có thể bàn luận về buổi lễ ra mắt của tôi mà.
Nhắc đến lễ ra mắt thì... nó đúng là thảm hoạ mà.
Mặc dù cả bọn đều chỉ là lũ nít ranh thôi, nhưng tất cả Thiếu nữ trong buổi lễ đều trang điểm loè lẹt, đến mức lố bịch.
Bọn họ diện lên mình những chiếc váy áo sặc sỡ cùng phụ kiện trang sức đắt tiền khiến người khác nhìn vào nhức hết cả mắt.
Những gã trai cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam. Bọn chúng theo lệnh Song thân đến tiếp cận với mục đích nhận được ân sủng.
Bọn chúng vây quanh tôi, thốt ra những lời khen sáo rỗng kèm theo một nụ cười giả tạo được thừa hưởng từ Phụ mẫu mình.
Nhàm chán thật đấy!
Đáng lý ra bọn chúng nên để tôi yên mới phải.
Nhưng tôi nghĩ Phụ thân và Mẫu thân muốn tôi phải cư sử cho phải phép.
Sau khi kiểm tra ma lực, mọi chuyện còn tệ hơn trước.
Thuộc tính mà tôi có thể sử dụng là Hoả và Lôi.
Lôi thuộc tính vốn được xem là thần thoại.
Theo truyền thuyết, Lôi ma pháp vốn là thứ được các vị Thần ban tặng cho người [xứng đáng].
Hơn nữa, lượng ma lực mà tôi sở hữu được cho là gấp gần ba lần vị Đại anh hùng lập quốc.
Khi đo đạt ma lực ~
Một người bình thường sẽ rơi vào khoảng 5.000 điểm.
Vị Đại anh hùng nọ sẽ rơi khoảng 5.000.000.000 điểm.
Và của tôi là 14,530,700,000.
Um, rất nhiều.
Một tháng thấm thoát trôi qua kể từ ngày hôm đó, Hầu cận tại lâu đài hiện đang tất bật chuẩn bị cho buổi lễ ra mắt sẽ được diễn ra vào ngày mai của Lệnh nữ nhà Công tước Cyllia.
Đây sẽ là lần đầu tiên tôi tham gia buổi lễ ra mắt của người khác.
Có vẻ như Nữ công tước Cyllia đã cố hạ độc con gái mình, một tuần trước khi buổi lễ ra mắt giới Quý tộc của tôi được tổ chức.
Từng có tin đồn về việc vợ chồng Công tước cãi vã vì đứa con gái đó, nhưng tôi không ngờ sự tình lại tệ đến thế.
Tin tức đó khiến [Nơi đây] phải chấn động một phen, nhưng Phụ thân và Công tước Cyllia lại không mấy bận tâm đến điều đó mà thậm chí còn rất vui vẻ thảo luận xem nên xử trí Nữ Công tước Cyllia như thế nào.
Dù sao thì, hai người bọn họ cũng là bạn thân mà.
Ngày hôm sau, những Hầu cận gọi tôi dậy vào sáng tinh mơ và bắt đầu chuẩn bị. Buổi lễ ra mắt của Lệnh nữ nhà Công tước sẽ được bắt đầu vào giữa trưa và sẽ kết thúc ngay sau khi thẩm định ma lực hoàn tất vào lúc nửa đêm.
Đến gần trưa, tôi diện lên mình một bộ trang phục loè loẹt.
Mọi người bắt đầu bước vào khán phòng cho đến khi đông đủ.
Sau khi đi đến chào hỏi mọi người, tôi đã tìm được một cơ hội hoàn hảo để trốn khỏi đây.
Tôi rời đi trước khi Lệnh nữ nhà Công tước tiến vào.
Dù sao thì tôi cũng không có ý định gặp cô ấy.
Tôi đi dạo quanh những bức tường lâu đài cổ kính như vẫn thường hay làm.
Cách bố trí của toà lâu đài này rất phức tạp nhưng vì tôi đã sống ở nơi đây được bốn năm rồi.
Nhân tiện, nếu mọi người thấy thắc mắc, thì tôi gần như có thể nhớ hết mọi chi tiết kể từ khi chào đời.
Nhưng, hầu cận trong lâu đài lại nghĩ khác.
Trong khi bữa tiệc diễn ra, tôi muốn đến nơi mình thích để nghỉ ngơi. Đó là một khu vườn bí mật của lâu đài.
Tôi phải mất vài tháng để tìm được nơi hoàn hảo này, và khi đã tìm được, tôi nhanh chóng gắn bó với nơi đây.
Nhưng trước khi tôi kịp đến gần nơi đó, tôi cảm nhận được khí tức của hai người.
Không ai biết về khu vườn này ngoại trừ tôi, vậy người kia là ai?
Tôi nén khí tức của mình lại, cho đến khi gần như [vô hình].
Với kỹ năng này, thì có [điêu luyện] đến mấy cũng khó lòng tìm ra tôi.
Tôi đi được một lúc thì đến gần khu vườn. Ẩn mình sau một bụi cây và khẽ liếc nhìn về phía khu vườn.
Ở một gốc cây gần đó, là một cô gái xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy.
Cô ấy ngồi đó lặng lẽ nhìn ngắm làn nước trong veo trên mặt hồ.
Mái tóc xanh thẳm của cô ấy tung bay trong gió cùng đôi mắt màu lam ngọc bích lấp lánh ánh lên trên mặt hồ.
...Vậy ra cô ấy thuộc dòng dõi Công tước. Chỉ có nhà Công tước mới có đôi mắt màu lam ngọc bích thôi, xét theo độ tuổi và giới tính, cô ấy hẳn là con gái của Công tước.
Vậy ra cô ấy là nhân vật chính của ngày hôm nay...
Thật tình, tôi mong đó là một đứa hư hỏng với một khuôn mặt trang điểm loè loẹt cùng với một bộ váy áo đắt tiền cơ.
Nhưng cô gái trước mắt tôi lại chỉ trang điểm nhẹ và diện trên mình một chiếc váy áo đơn điệu giản dị có thể tìm thấy ở bất cứ cửa hàng [tầm trung] nào.
Sau một hồi đê mê trước vẻ đẹp của cô nàng, tôi nhận ra có một chú rồng nhỏ đang ở bên cạnh cô ấy.
Vậy ra cô ấy có một giao ước với Long tộc à?!
Ở vương quốc này chỉ có một số ít người được chiêm ngưỡng vẻ oai vệ của Long tộc, và cô gái này lại đang thản nhiên đồng hành cùng với một trong số chúng.
Cô gái phá vỡ sự bầu không khí yên tĩnh của nơi đây bằng một tông giọng tựa như nhung lụa.
Trông cô ấy mới thơ mộng làm sao.
"Này, cậu nghĩ xem liệu những Quý tộc kia có coi tớ là một đứa kỳ lạ không nhỉ? Bọn họ không hề rời mắt khỏi tớ luôn..."
Cô nàng lên tiếng với vẻ nghiêm túc.
"Hmm... Tớ cũng không biết nữa. Có lẽ cậu không nên hỏi tớ thì hơn",
Chú rồng đáp lời, rõ ràng là nó cũng không hiểu tại sao.
Tôi bật cười. Vậy ra Long tộc cũng có thể giao tiếp sao.
Bất ngờ thật đấy, nhưng bất ngờ hơn cả là vẻ ngây thơ của cô nàng.
Cô nàng này ngốc đến thế à?!
Rõ ràng là bọn người đó đều đã bị vẻ xinh đẹp kia của cô nàng hớp hồn...
Khi cô ấy trưởng thành, chắc hẳn sẽ có rất nhiều người đến cầu hôn. Sẽ có một hàng dài các chàng trai quý tộc theo đuổi cô ấy đây.
...?
Thật kỳ lạ.
Không hiểu sao, lồng ngực của tôi lại thắt lại liên hồi, cảm giác thật khó chịu...
Có lẽ tôi đau vì nghĩ tới việc, tương lai của cô gái ngây thơ này hẳn sẽ mệt mỏi lắm đây.
"Hừ! Nếu bọn họ mà dám bo dỳ sam sung, thì tớ sẽ đấm cho nhức người luôn",
Cô nàng nói thế với biểu cảm nghiêm túc.
"Nếu người khác nói câu đó thì tớ sẽ cho đó là một câu nói đùa, nhưng người đó mà là cậu thì...Dám lắm",
Chú rồng cũng hưởng ứng theo.
Chắc... không sao đâu....Tôi đổi ý rồi....Cái cô nàng này ngây thơ ở chỗ nào chứ.
"Cậu cứ chờ mà xem, trong tương lai tớ sẽ ban hành sắc lệnh bắt mọi người phải quỳ rạp xuống sàn mà hôn lên mu bàn chân của tớ.",
Cô nàng nhoẻn miệng cười vui vẻ trong khi liên tục ra sức đấm vào không khí.
Tôi cũng phải bật cười theo.
Cô nàng này tăng động thật đấy, nhưng cũng có phần đáng yêu.
Thật sảng khoái.
"Tớ bắt đầu thấy lo cho bọn họ rồi đó....",
Chú rồng nói thế trong bay lượn xung quanh.
Ngay cả chú rồng của cô nàng cũng duyên dáng và oai vệ trong từng chuyển động.
"Tớ không sợ bất cứ tên quý tộc nào hết đó! Cho dù đó có là tên Hoàng tử ngu ngốc, xà lơ kia, thì tớ cũng sẽ không sợ đâu!"
Cô ấy hét toáng bằng tông giọng cực lớn.
Tôi vô thức nhếch mép.
Cô nàng vừa gọi tôi là "tên Hoàng tử ngu ngốc, xà lơ" ngay trên sân nhà của tôi sao?
Có lẽ cô nàng này cũng không cố ý la lớn cho cả nước hay đâu, nhưng tiếng hét của cổ có thể vang đi rất xa.
Mặc dù phải nói thành lời có hơi xấu hổ, nhưng tôi không có ngốc.
Chiếu theo luật, việc xúc phạm thành viên trong Hoàng tộc có thể lãnh án tử hình.
Cô nàng này dũng cảm đến thế à?
Hay hoạ chăng do ngốc quá?
Cô ấy sững người lại một lúc rồi bắt đầu bật cười cùng với người bạn của mình.
Bọn họ tiếp tục được thêm một lúc nữa thì tôi quyết định xen ngang.
Tôi làm cho bộ trang phục của mình sọc sệch đi đôi phần để trông trẻ con hơn.
Cách đây ít lâu, tôi có trộm được một vài cặp kính áp tròng màu xanh lam từ văn phòng trợ lý.
Tôi định sẽ dùng chúng để thay đổi màu mắt của mình.
Được rồi, không hề giống Hoàng tộc một chút nào luôn.
Tôi vô hiệu hóa kỹ năng và tiến về phía họ.
Cô nàng và chú rồng căng cứng người khi thấy tôi xuất hiện.
Tôi vờ bối rối để hai người bọn họ hạ thấp cảnh giác.
Thành thật mà nói, tôi chỉ muốn xem cô nàng này sẽ phản ứng như thế nào thôi.
"U-umm...! Em bị lạc đường ạ...Chị có thể giúp em tìm đường trở về được không ạ?"
Tôi lên tiếng kèm theo nụ cười tươi nhất của mình.
Tất nhiên, những gì tôi vừa nói đều là bốc phét. Tôi nắm rõ toà Lâu đài này trong lòng bàn tay. Bị lạc khó còn hơn lên trời.
Từ phản ứng của cô nàng thì có lẽ tôi đã thành công rồi.
Cô ấy nhanh chóng đồng ý giúp tôi.
"Ưm! Được chứ! Để chị đưa em trở về khán phòng nhé",
Cô ấy nói thế trong khi nhảy cẩng lên. Đôi mắt cô ấy sáng lên với vẻ thích thú còn đôi môi thì khẽ cong lên tạo thành một nụ cười đáng yêu.
Hmm... Khuôn mặt lúc phấn khích của cô nàng này thật đáng yêu.
Tôi tự hỏi liệu biểu cảm trên khuôn mặt đó còn có thể thay đổi đến độ nào nữa đây.
Trong khi tôi đang suy nghĩ vẩn vơ, thì cô nàng đưa tay lên má tôi và béo chặt.
Cô ấy đối xử với tôi như thể tôi là một đứa em trai ý.
Mặc dù tôi mới lên bốn thôi, nhưng tôi vẫn là Hoàng tử của Vương quốc này đấy và còn là thiên tài trăm năm có một nữa đó.
Nhưng, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến vào lúc này là đôi bàn tay của cô nàng đang [mân mê] khuôn mặt mình.
Đôi bàn tay của cô ấy mềm mại và tinh tế đến mức khó tin.
Thông thường tôi hay dùng Poker face để giấu đi cảm xúc, nhưng hiện tại tôi có thể cảm nhận được khuôn mặt mình đang đỏ lên theo thời gian.
Tại sao vậy nhỉ!?
Một lúc sau, cô ấy dừng lại và nắm lấy cánh tay tôi.
Chúng tôi cùng nhau trở lại khán phòng nơi buổi tiệc diễn ra.
Khi chúng tôi đi được một đoạn, thì đột nhiên cô ấy sững lại, nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ nghi ngờ.
"C-có chuyện gì không ổn sao?"
Tôi nói thế trong khi nghiêng đầu qua một bên. Nỗ lực đó lại một lần nữa thành công, cô nàng lại tin soái cổ nữa rồi.
Phù...
Cô ấy trở lại với dáng vẻ khi nãy.
"Không. Không có gì... Vậy... ừm... em bao nhiêu tuổi rồi?"
Cô ấy hỏi thế trong khi tiếp tục dẫn tôi trở lại khán phòng.
Cô nàng này... nói dối rất tệ.
Nỗ lực lấp liếm điệu bộ nghi ngờ của cô nàng trông buồn cười đến độ, mém xíu tôi phải bật cười thành tiếng.
"... Em được bốn tuổi rồi... Tiệc mừng tuổi của em diễn ra vào tháng trước..."
Tôi đáp lời.
Vì cô ấy khi đó vẫn chưa đủ tuổi nên cổ không thể tham dự được.
Khi cô ấy hơi vui khi biết việc tôi bằng tuổi mình thì phải.
Nhưng khi tôi đang tận hưởng biểu cảm vui vẻ của cô ấy, thì biểu cảm của cô nàng này lại một lần nữa thay đổi.
Lẽ nào cô ấy thấy buồn vì không thể tham dự buổi lễ ra mắt của tôi ư?
Đáng yêu quá đi.
Biểu cảm của cô ấy thay đổi liền tù tì, dù cô nàng có nhận nhận ra hay không, thì cũng trông thật thú vị.
"Vậy ra là cậu bằng tuổi với tớ! Nhưng tớ không ngờ là cậu lại lớn hơn tớ luôn đó,"
Cô ấy nói thế với vẻ khó tin.
"Thật á?! Mọi người không thường nói thế với tớ..."
Tôi lẩm bẩm.
Trong những năm tháng qua, mọi người vẫn thường hay bảo rằng tôi lớn trước tuổi.
Thật ra, đôi khi Hầu cận trong Lâu đài còn quên luôn tuổi thật của tôi, với vốc dáng của một đứa nhóc vừa tròn bốn tuổi như tôi thì điều này thật kì lạ....
"Thật ư? Tớ cá là do cách cư xử của cậu có phần hơi rụt rè so với đám trẻ đồng trang lứa đó."
Cô ấy lại nói thế với vẻ khó tin.
Khi chúng tôi đến gần khán phòng, tôi nhanh chóng nói lời tạm biệt. Nếu tôi bước vào bên trong cùng cô ấy, thì mọi thứ sẽ mất kiểm soát và cô ấy sẽ nhận ra rằng tôi là Hoàng tử của Vương quốc này.
"Tạm biệt nhé! Ừm...cảm ơn cậu đã chỉ đường cho tớ nhé!"
"Không có gì! Hẹn gặp lại nhé",
Cô ấy nói thế trong khi xoa đầu tôi.
...?
Lồng ngực tôi như được sưởi ấm vậy... cách xoa đầu của cô ấy thật dễ chịu.
Tôi ngước lên và mỉm cười thật tươi với cô ấy.
Tôi tự hỏi rằng không biết đã bao lâu rồi mình mới có thể mỉm cười một cách tự nhiên như thế này nhỉ.
Tôi rời đi để lại cô ấy và chú rồng ở phía sau.
Tôi nhanh chóng tháo kính áp tròng ra.
Tôi không nghĩ là mình sẽ cần dùng đến thứ này nữa.
Tôi cũng chỉnh lại trang phục một chút, trước khi tiến vào khán phòng.
Một lúc sau, tôi thấy vài Hầu cận trong lâu đài chạy về phía mình.
Họ nhanh chóng chuyển lời từ Phụ thân và yêu cầu tôi đi theo họ đến gặp mặt Lệnh nữ nhà Công tước.
Heh.
Tôi tự hỏi cô ấy sẽ phản ứng như thế nào khi trông thấy tôi...
Tôi nghĩ cô ấy vẫn sẽ vui vẻ như mọi khi.
Tôi theo sau người Hầu gái đến ngai vị ở phía sau khán phòng.
Lũ trẻ của giới quý tộc dõi theo tôi trên từng bước chân.
Một vài vị Tiểu thư nọ cố gắng thu hút sự chú ý của tôi, bọn họ bắt đầu nói gì đó về những thứ khó hiểu như tiết trời hay đá quý này nọ...., Còn những đứa con trai thì cố gắng khoe mẻ về những món đồ chơi đắt tiền mà bọn họ vừa mua được.
Tôi mỉm cười rồi nói với họ rằng mình hiện đang có việc cần phải làm và rời đi.
Thật kinh tởm.
Lũ trẻ quý tộc đó trông thật giả tạo... Chúng [hỏng] hết cả rồi.
Những Hầu gái mở lối, đưa tôi đến phía sau khán phòng.
Khi tôi đến gần bậc thang, tôi trông thấy cô ấy đang ở đó.
Cô ấy cũng nhìn về phía tôi.
Khuôn mặt cô ấy sượng cứng, khiến tôi phải bật cười.
Đáng yêu thật.
Cô ấy mở to mắt kinh ngạc đồng thời nhảy lùi về phía sau.
Không giống như những thứ giả tạo [hỏng hóc] mà lũ trẻ quý tộc kia luôn bắt tôi phải xem, cô gái này luôn nhìn tôi với vẻ chân thành.
Tôi tự hỏi cô ấy sẽ còn cho tôi chiêm nghiệm những loại biểu cảm nào nữa đây.
Quyết định rồi.
Cô gái này thật buồn cười, và cũng thật thú vị.
Cô ấy có vẻ cũng không [hỏng].
Cô ấy có thể trở thành món đồ chơi mới của tôi.
Tôi sẽ không chia sẻ cô ấy với bất cứ kẻ nào đâu.