Ankoku kishi monogatari~Yuusha wo taosu tameni Maou ni Shoukansaremashita~

chương 89.2: đảo aspidochelone

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bạch Ngân Phù Thủy, Kuna.

Tôi tỉnh dậy trong căn phòng mình bên trong biệt thự khi mà tôi cảm thấy được sự hiện diện của con tiên nữ Tibel.

Có vẻ là tôi đã ngủ quên sau khi tiễn Kuroki đi.

Khi tôi nhìn xung quanh, tôi thấy Guno và thuộc hạ của cô vẫn đang ngủ, trong khi đang khỏa thân.

Đúng là mấy con nhỏ vô dụng.

"Người có ổn h~ong, Kuna-sama~?"

Là nhờ ơn cái giọng nói ồn ào của ngươi mà ta mới dậy đấy chứ.

"Im lặng, Tibel. Như ngươi thấy đấy, ta không sao"

Vì vài lí do, mà Tibel đang có ấn tượng rằng Kuna đã bị Kuroki ức hiếp. Mà, cũng không thể trách nó được, con nhỏ này làm sao biết được sự tuyệt vời của Kuroki chứ.

"Thần hiểu rồi ạ~. Người có chắc là người không muốn đi theo ngài ấy không, Kuna-sama?"

"Trách nhiệm của một người vợ là chăm sóc căn nhà trong lúc người chồng đi vắng. Và chào đón chồng cô bằng tình yêu khi anh ấy trở về"

Tôi nói với con nhỏ đó như vậy với nụ cười trên môi.

"Thần hiểu ạ~. Như là khi người mặc tạp dề khỏa thân, phải ho~ng"

"Đúng vậy, Tibel. Kuroki đã rất vui khi ta làm thế đấy"

"Quả đúng như mong đợi từ Kuna-sama~"

Tibel bay vòng quanh vui vẻ trong phòng.

Mặc dù con nhỏ này ồn ào thật, lời khen của nó cũng không tệ.

"Khen thế là đủ rồi, Tibel. Không phải là ngươi ở đây để báo cáo hay sao?"

"Phải r~ồi, Kuna-sama. Có vẻ là lũ anh hùng vẫn chưa tới vương quốc Velo~s ạ. Chúng đã nghỉ chân dọc đường quá nhiều lần luôn đ~ó"

Và tôi cứ tưởng là chúng tính làm gì đó, đúng là lũ chậm chạp.

"Hiểu rồi. Cứ quan sát tình hình cùng với tên hề kia đi. Thêm nữa, chuẩn bị tinh thần đi vì chủ nhân của ta có thể đã có kế hoạch riêng của cô ta rồi"

Hoàng tử Goblin, Goz.

Tôi đang bước dọc theo sảnh dạ tiệc của lâu đài bánh kẹo, cái mùi đường vừa ngọt, vừa thơm từ đống đồ ngọt đang tấn công mũi của tôi vào mỗi bước đi.

Nói thật, tôi chán của mùi ngọt quá độ này lắm rồi. Tôi vĩ đại đây ghét đồ ngọt nhá.

Các binh lính goblin đội mũ đỏ đang đứng thành hàng bên trong sảnh dạ tiệc.

Mũ đỏ là loại mũ dành riêng cho các goblin có thành tích quân sự ăn đứt bọn còn lại, tức là một lực lượng tinh nhuệ. Chỉ với sức mạnh thôi thì không đủ để được nhận mũ đỏ. Thứ đó chỉ được trao cho những người hội tụ đủ toàn bộ các khả năng chiến đấu.

Nói trắng ra là, bạn sẽ chẳng bao giờ muốn gây thù chuốc oán với đám này luôn đấy.

Mẹ tôi, lãnh đạo của mũ đỏ, đang ngồi dựa lưng đầy kiêu ngạo trên cái ngai vàng ở phần sâu nhất bên trong sảnh tiệc.

Tôi quỳ xuống sau khi tới trước mặt mẹ.

"Ngươi tới rồi à, Goz"

Vì vài lí do nào đó, mà hôm nay bà có hơi tái nhợt. Nó càng làm cái gương mặt xấu xí kia càng xấu thêm thôi.

Đúng như mong đợi, có vẻ là cả má của mị cũng sợ Bạch Ngân Phù Thủy vãi ra chứ đùa.

Con nhỏ Bạch Ngân Phù Thủy kia có thể là một mỹ nhân với nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành thật, nhưng bên trong, thì đêm đông giá rét cũng chẳng là cái đinh gì với độ máu lạnh của cô ta.

Có vẻ là lần này bà mẹ của tôi đã bị dồn vào bước đường cùng rồi.

Ý tôi là, sự thật là bà ta đem của lũ mũ đỏ tới đây là minh chứng cho việc đó.

Tôi cười khinh mẹ mình trong tim.

"Người có mệnh lệnh gì cho con ạ, thưa mẹ"

Tôi hỏi thẳng mà không nói vòng vo.

Bộ bà ta nghĩ là tôi sẽ quên cái sự sỉ nhục của việc bị nhốt trong cái nhà lao vừa tối vừa lạnh kia à.

"Đừng có giả ngu, Goz. Ngươi muốn quay về nhà lao à? Ngươi sẽ chăm sóc cái tên anh hùng đang trang đường tới đây. Ta sẽ tha thứ cho tội lỗi của ngươi nếu ngươi đánh bại được anh hùng"

Bà cũng đang giả ngu đấy thôi, mẹ à.

Bà cũng biết rõ là một tên yếu đuối như tôi làm gì có cửa thắng thằng anh hùng kia chứ.

Nhưng, tôi không có ngu đến mức đi nói ra như thế.

"THẬT SAO Ạ, THƯA MẸ!! VẬY THÌ THẦN SẼ ĐI ĐÁNH TÊN ANH HÙNG KIA RA BÃ!!"

Tôi rặn ra giọng vui vẻ đáp lại.

Tôi sẽ chuồn ngay khi thấy cơ hội.

"Ừ, ta hứa. Đó là tại sao, ngươi phải bảo vệ mẹ của mình..."

Gương mặt của mẹ nhăn nhúm lại do sợ hãi, làm cho bà ta còn xấu gấp đôi so với bình thường nữa.

"Có vẻ là ngươi thật sự bị dồn vào thế bí rồi nhỉ, Datie"

Đột nhiên, có một giọng nói vang lên từ trên trần nhà.

Sau giọng nói đó là một quả cầu hắc ám xuất hiện.

Quả cầu hắc ám đó đáp xuống giữa sảnh tiệc..

Các mũ đỏ rút vũ khí, bao quanh hắc cầu vừa xuất hiện từ hư không.

Hắc cầu đáp xuống sàn nhà, và cứ thế mà biến mất. Thay vào đó, có một người với 3 cái đầu ếch còn xấu xí hơn cả mẹ tôi xuất hiện.

"H-Heqet-SAMA!!!!!!!!!!"

Ngay khi mà bà ta thấy người kia, mẹ tôi lao tới và quỳ gối trước người đó.

Tôi đã cực kì ngạc nhiên khi thấy mẹ mình làm cái hành động đó.

Bà mẹ to lớn của tôi đang cúi đầu chạm đất kia kìa.

Đám mũ đỏ cũng không thể giấu nổi sự ngạc nhiên khi thấy nũ hoàng của họ trong tình trạng thế này.

Người đàn bà ếch mang tên Heqet hay là này nọ gì đó nhỏ con hơn mẹ tôi rất nhiều. Vì lí do đó, mà danh tính của bà ta càng lúc càng bí ẩn hơn nữa.

Bà ta là cao nhân phương nào thế?

"Ngẩng đầu lên đi, Datie"

"Vâng... Heqet-sama..."

Khi mẹ tôi ngẩng đầu lên, thì tôi nhận thấy là gương mặt bà nay còn gớm hơn nữa vì đống combo nước dãi với nước mũi dính khắp mặt bà.

"Lạy chúa, lần này ngươi vước qua ranh giới rồi nhỉ. Làm sao mà ngươi dám nghĩ tới việc động vào Hắc Hiệp Sĩ chứ. Ta chịu đủ với sự ngu ngốc của ngươi rồi... giờ thì nhận ra sai lầm của mình chưa hả?"

Sau khi nói thế, Heqet nhìn lũ đàn ông đứng cạnh mẹ tôi.

Từng kẻ một trong số chúng đều là mỹ nam. Nhưng, đôi mắt của chúng thì vô hồn.

Chúng không chỉ thành ra thế này do hiệu quả của thuốc thôi đâu.

Từng kẻ một trong số chúng đều bị mẹ tôi tàn phá theo cách cưỡng ép cả đấy.

"Auuu..."

Mẹ tôi ôm đầu yếu ớt.

"Ôi trời, cặp mẹ con nhà hai ngươi chẳng bao giờ ngừng đem tới rắc rồi cho ta cả"

Sau đó Heqet quay sang nhìn tôi.

Ngay khi mà 6 con mắt của bà ta nhìn vào tôi. Tôi cảm thấy áp lực cực kì khủng khiếp.

Và còn, bà ấy có vẻ có biết tôi.

Đột nhiên, tôi có ham muốn đi mở cửa xả lũ. Nhưng mà, kết cục là nó vỡ đê ướt quần.

Mị muốn chuồn. Nhưng mà, mình có thể sẽ đi thăm ông bà nếu mình cố chạy trốn ngay lúc này.

Tôi cần phải chịu đựng, tôi chưa muốn chết đâu.

Tôi sẽ không chết cho đến khi được quay lại phố đèn đỏ của Velos lần nữa!!

"Rõ chưa hả, Datie? Hắc Cuồng Phong đó, vị Hắc Hiệp Sĩ đó là người đã cứu và bảo vệ thằng nhóc Modes đáng yêu của ta. Ngài ta quan trọng hơn loại các ngươi nhiều đấy. Nếu nhà ngươi còn dám thử cái trò ngu ngốc này nữa, thì lần tới chẳng có ai cứu ngươi khỏi cái chết đâu"

Sau khi bà ta nói thế, tôi cảm thấy một áp cực kì khủng khiếp phát ra từ chính Heqet.

"TÔI HIỂU RỒI Ạ!! HEQET-SAMAAA!! LÀM ƠN-LÀM ƠN CỨU TÔI VỚIIIIIIIIIIIIIII!!!"

Mẹ tôi đang quỳ lạy trên đất trong khi bám vào chân của Heqet.

"Thật tốt khi ngươi đã hiểu. Hết cách rồi, ta sẽ cứu cái mạng của các ngươi chỉ lần này thôi. RibbitRibbitRibbit"

Heqet đáp lại với tiếng cười của loài ếch. (TN: ếch cười như nào vậy mn???)

Gương mặt xấu xí của bà ta cũng chẳng khá hơn mẹ của tôi đâu.

----------------------------------

P/s: trả thuốc tháng 10.

Anh Ku chính thức có cái ô dù mang tên: Má thiên hạ (của Nargol)

Truyện Chữ Hay