Đó là một skill mà tôi không thể ngăn được dù cậu chỉ mới dùng một kiếm.
Và giờ thì, cậu ấy dùng cả hai thanh kiếm để thi triển skill đó.
Đòn tấn công này sẽ xé cậu ta ra mất.
Thanh kiếm phát sáng của Reiji tiếp cận với tốc độ cực nhanh.
Ánh sáng chói lòa bao phủ lấy hình bóng của Hắc Hiệp Sĩ.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, có thứ bay tới chỗ chúng tôi.
"EH?"
Tôi đã thốt ra một cách ngu ngốc.
Cái thứ bị đánh bay tới chỗ chúng tôi đã tông vào phần phía trên của tường thành, chỗ chúng tôi đang đứng, và không dừng lại đến khi nghiền nát lớp tường thành thứ hai phía sau lưng chúng tôi.
Một tiếng ồn lớn vang khắp Ariadya khi thứ đó nghiền nát tường thành thứ hai.
Tôi nhanh chóng quay lại và nhìn về chỗ lớp tường thành thứ hai.
Cái quái gì vừa xảy ra thế kia? Mặc dù tôi vừa thấy sơ sơ khi thứ đó xuyên quá chỗ chúng tôi đang đứng, lớp tường thành thứ ba, tôi vẫn nghĩ mình nhìn nhầm vì cái người vừa bị thổi bay kia là Reiji.
"Uuhm... Ai đó giải thích cho tớ biết cái gì vừa mới xảy ra không?"
Tôi hỏi Nao đang đứng bên cạnh mình.
Nao có các giác quan nhanh nhạy và đôi mắt tốt nhất trong số chúng tôi sẽ có thể nói cho tôi biết chuyện gì vừa xảy ra.
"Bạn thuở nhỏ của Shirone, cậu ta đỡ đòn tấn công của Reiji-senpai, và phản công 1 phát làm cho Reiji-senpai bay đi trong một khoảnh khắc..."
Kể cả đôi mắt của Nao cũng mở to trong khi trả lời tôi như thể em ấy không tin vào điều em ấy vừa thấy vậy.
"Tuy nhiên, đó là skill mà tôi đã dùng lên Kuroki-sama lúc trước. Có vẻ là anh ta đã ăn trộm skill đó rồi"
Kaya nhỏ giọng nói.
(TN: cho những ai đã quên, Kaya dùng vũ khí là nắm đấm)
Trán của em ấy đang đổ mồ hôi lạnh như thác.
Tôi hiếm khi thấy Kaya ngạc nhiên như này bao giờ.
"CHẾT TIỆT!!!"
Reiji nhảy ra khỏi tường thành thứ hai cùng với tiếng xung trận đó.
Reiji lại tiếp cận hắn, Hắc Hiệp Sĩ, với tốc độ nhanh nhất có thể.
Và rồi, bầu trời lại được lắp đầy bởi thứ ánh sáng chói lòa đó một lần nữa.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, thứ gì đó lại bị ném thẳng xuống mặt đất của Ariadya.
Nhìn kĩ hơn thì, tôi thấy hình bóng của Reiji, bị chôn sâu trong đống đất đá được tạo ra từ cú rơi của cậu, nhìn về bầu trời bão tố, tối mịt mù.
"KHÔNG THỂ NÀO, REIJI-SAMA!!!"
Shizufae đứng cạnh tôi thét lên đầy đau khổ khi thấy thần tượng của cô ấy bị đùa giỡn.
Các thuộc cấp của Tướng Clasus cũng vậy.
"Nhìn kìa, anh ấy hoàn toàn bị đối thủ đùa giỡn..."
Kaya nói với giọng bình tĩnh và tự tin khi em ấy nhìn Reiji đang bị chôn chặt trong đống đất đá.
"Thấy chưa, đúng như em nói với chị, phải không"
Kyouka nói với vẻ đắc thắng.
Đây không phải là lúc để vui mừng đâu. (TL ENG: TẠI SAO LẠI KHÔNG CHỨ???)(TN: đừng vui quá, tí mở tiệc rồi hẵng vui)
Reiji nhảy ra khỏi mặt đất để thách thức Hắc Hiệp Sĩ lần nữa.
Nhưng mà, thanh quang kiếm của Reiji chẳng chạm được kẻ thù của nó.
"Uhm. Em nghĩ là Reiji-senpai thật sự ăn c*t rồi ha..."
Nao thì thầm với vẻ ngạc nhiên trên mặt.
"AH, EM NÓI ĐÚNG NAO-SAN! REIJI-KUN THẬT SỰ KHÔNG ỔN RỒI!! GỌI SHIRONE TỚI ĐÂY NGAY!!! CẬU ẤY LÀ NGƯỜI DUY NHẤT CÓ THỂ NGĂN CẬU ẤY LẠI THÔI!!!"
Bạch Ngân Phù Thủy, Kuna.
"Có chuyện gì thế? Ngài ta thật sự đang đùa giỡn với tên quang anh hùng kìa"
Ulbard nói với vẻ ngạc nhiên trên mặt.
Hiện tại, hắn ta đang quan sát trận chiến giữa Kuroki với thằng anh hùng đang diễn ra trước mặt hắn.
Việc Kuroki áp đảo thằng anh hùng là chuyện đương nhiên rồi.
Tên anh hùng chỉ có thể tự trách cái ngu của hắn khi đòi thách thức Kuroki khi Kuroki của tôi thực sự đã cho hắn một cách giải quyết vấn đề một cách êm đẹp.
Vì chuyện là thế, ít nhất thì hắn cũng nên tỏ ra có ích một chút cho tất cả thấy hắn có gì nên tôi có thể thấy cảnh Kuroki chiến đấu nghiêm túc chút đi chứ. Đúng là thứ anh hùng vô dụng.
"Có chuyện gì sao, Ulbard? Ông trông có vẻ không khỏe"
"K-Không, không có gì đâu ạ... Kuna-sama. Tôi chỉ ngạc nhiên khi thấy được sức mạnh của Tướng Quân thôi"
Có nỗi sợ lẫn vào trong biểu cảm của Ulbard.
Có vẻ thằng ngu này thật sự nhận ra rằng hắn tính lên kế hoạch úp sọt loại người như nào rồi.
"Nói năng ngu muội!! Đương nhiên là Kuroki mạnh hơn thằng anh hùng đó rồi!!"
Đúng là thằng ngu. Tôi không biết là để thằng già này sống có ích gì nữa.
Cái thằng anh hùng vô dụng kia làm cái trò gì để mà không giết được tên này thế này. Dù là, tôi phải thừa nhận rằng tên này cũng khá may đó chứ.
Nhưng mà, tên này nghĩ gì mà lại lên kế hoạch giết Kuroki và Anh hùng khi làm cho cả hai đánh nhau thế?
Kết cục thì, tất cả mọi kế hoạch của hắn đều đổ sông đổ bổ bởi chính tay Kuroki dù cho tôi không nhúng tay vào.
"Vâng, tôi đúng là thằng ngu..."
Ulbard cúi đầu khi nói.
"Thật tốt khi ông đã hiểu. Còn vết thương của anh thì sao rồi, Runfeld? Còn đánh được không?"
Tôi hỏi Runfeld lần này.
"Vì tôi đã nhận được ma thuật hồi phục, nên tôi có thể chiến đấu bất cứ lúc nào ạ"
Các tay của Runfeld đã trở lại bình thường sau khi được chữa trị.
Và giờ thì.
Mặc dù không nhiều như trước, anh ta vẫn chiến đấu được.
"Hiểu rồi. Vậy thì, hỡi toàn thể Ma Quân. Chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào"
Ulbard trông có vẻ cực kì ngạc nhiên khi tôi ra lệnh cho tất cả chuẩn bị chiến đấu.
"Uhm... Kuna-sama. Không phải là chúng ta, sắp rút quân ạ?"
Tôi lườm cái tên ngốc tên Ulbard với ánh mắt sắc lạnh.
"LŨ NGU! CÁC NGƯƠI TÍNH ĐỂ CHO KUROKI ĐÁNH MỘT MÌNH À?!! NHÌN ĐI, LŨ ĐỒNG BỌN CỦA ANH HÙNG ĐANG ĐỨNG ĐẰNG KIA KÌA!! NHIỆM VỤ CỦA TA LÀ GIỮ CHÚNG Ở YÊN ĐÓ!!"
Cái thằng ngu này tính để Kuroki ở lại chiến đấu một mình hay gì?
"Kuna-sama nói đúng. Không đời nào chúng ta có thể để cho Tướng Quân đánh một mình giữa lãnh địa địch được"
Tôi nở nụ cười khi nghe câu nói của Runfeld.
Sau đó, tôi triển khai ma thuật.
"Đúng vậy. Đến lúc phải dạy cho lũ con người ngu ngốc kia một bài học rồi... không, lũ con người ngu ngốc và lũ thần đó về bài học rằng bóng tối sẽ nuốt chửng ánh sáng!!!"
(TN: Kuna máu chiến dữ, chắc phải ship cho anh Đen một thùng thuốc đau bao tử sau vụ này)
Nữ kiếm sĩ, Shirone.
"Fuh. Di dời tên đó thôi cũng tốn quá trời thời gian luôn ha, Shirone-san"
Rino-chan nói trong khi mỉm cười với tôi.
"Ừa, cuối cùng cũng kết thúc một cách an toàn, Rino-chan"
Hiện tại, chúng tôi đang bay trên cửa biển Ariad.
Tất cả những gì tôi làm là mang Badon tới chỗ cửa biển này, và tiêu diệt nó.
Hỏa vương do Rino-chan triệu hồi đã biến mất khi làn sương mù bốc hơi từ biển đang bay lên.
"Ừa, ta về thôi chứ? Tớ có hơi lo về những gì đang xảy ra đằng kia"
"Đương nhiên là vẫn chiến thắng của Reiji-san rồi còn gì. Không đời nào cậu ấy có thể thua trước một kẻ thù như thế cả"
"Cậu nói đúng"
Chúng tôi cùng cười.
Ngay lúc đó, tôi cảm thấy áp lực cực kì mạnh mẽ từ đằng xa.
Có vẻ cô ấy cũng thấy thế vì cô đang nhìn về hướng của Cộng hòa Ariadya.
"Shirone-san.... Đó là..."
Tôi gật đầu với Rino-chan.
Đột nhiên, tôi có linh cảm cực kì xấu.
Hoàng hậu của loài quỷ, Mona.
(TN: sau hơn 5 arc mới thấy xuật hiện trở lại)
Hình chiếu cảnh trận chiến giữa quang anh hùng và Ngài Diehart có thể thấy từ trên bầu trời bên trên phòng ngai vàng của Ma Vương Thành.
"Kukukuku, cảnh này thật sự rất ra gì và này nọ mà. Thất cảnh này làm anh cảm thấy thoải mái vì lí do nào đó. Em thấy sao, Mona?"
Chồng yêu Modes-sama của tôi hỏi tôi như vậy.
Anh ấy rõ là đang tận hưởng cái này.
"Vâng ạ... Em không thể không càm thấy ngạc nhiên khi chứng kiến sức mạnh của Ngài Diehart ạ"
Mặc dù trả lời như vậy, tôi hoàn toàn không cảm thấy vui vẻ chút nào.
Cái thứ đang chiếu đằng kia là cảnh Hắc Hiệp Sĩ đang một chiều đập nhừ tử tên quang anh hùng.
Cái cảnh đó chỉ làm tôi lo lắng hơn mà thôi.
Bởi vì không có nghĩa là anh hùng từ thế giới khác mà có thể đánh bại Modes-sama không phải là ai khác ngoài chính Ngài Diehart hay sao? Mặc dù chỉ là một khả năng, khả năng hắn sẽ đánh bại Modest-sama còn cao hơn cả thằng anh hùng rác rưởi kia.
Đó là tại sao với suy nghĩ đó trong đầu, tôi đã bí mật lệnh cho Ulbard nghiền nát Ngài Diehart.
Sau đó Ulbard đã lên kế hoạch nghiền nát cả Hắc Hiệp Sĩ lần quang anh hùng bằng cách dùng con tốt thí mạng tên Zand.
Nhưng mà, thằng ngu đó không đạt được sự mong đợi của tôi.
Đó là li do tiến triển này không làm tôi cảm thấy vui tí nào.
Thêm nữa, những người đứng đằng sau chúng tôi cũng có cảm giác như thế. Tất cả đều có vẻ sợ hãi trên mặt.
Người mà đám này sợ là Modes-sama.
Bời vì bình thường, Modes-sama luôn nở nụ cười hiền hậu.
Và lúc này thì, nụ cười anh đang thể hiện là nụ cười cực kì khát máu.
Có lẽ là, máu anh ấy đang sôi lên khi chúng kiến trận chiến của Ngài Diehart với tên quang anh hùng kia.
Và những người xung quanh tôi nhìn thấy nụ cười khát máu của Modes-sama kết cục là trở nên sợ hãi.
"GAHAHAHAHAHA. THẰNG ANH HÙNG ĐÓ HOÀN TOÀN TRỞ THÀNH BAO CÁT RỒI. NGÀI DIEHART THẬT SỰ MẠNH MẼ KUKUKUKU. NGÀI ẤY CÒN CÓ THỂ MẠNH HƠN CẢ MODES NÀY NỮA LÀ"
Mặc dù anh ấy nói thế, anh yêu Modes của tôi vẫn nói những lời đó với nụ cười sáng chói trên mặt.
Tôi chỉ có thể cảm thấy lo lắng trước cảnh đó.
(TN: có mùi dầu ăn, rất nhiều dầu ăn)
Nữ hoàng rắn, Diadona.
Hình chiếu cảnh trận chiến giữa quang anh hùng và Ngài Diehart có thể thấy từ bên trên phòng ngai vàng của tôi.
"Mạnh. Tên Hắc Hiệp Sĩ thật sự mạnh. Anh chẳng có cửa thắng hắn đâu ku"
"NGƯƠI ĐANG MUỐN KIẾM CHUYỆN VỚI TA ĐÓ HẢ, NỮ HOÀNG RẮN!!!!?"
Labrys nhìn tôi với vẻ tức giận trên mặt khi hét lên như thế.
"Lỗi ta Labrys. Ta không có ý định chọc tức anh"
Tôi xoa dịu Labrys.
Cái tên thần đầu bò này quay mặt đi, rõ ràng là tức giận trước sự thật đó.
"Tuy nhiên, không ngờ là Modes có giữ một Hắc Hiệp Sĩ mạnh mẽ đến thế trong số các thuộc hạ đấy"
Tôi nhìn hình chiếu lần nữa.
Cái cảnh có lẽ là thế, nhưng kể cả hình ảnh đó cũng đủ cho tôi biết rằng tên Hắc Hiệp Sĩ đó mạnh và đáng gờm đến mức nào rồi.
Modes, vị thần mạnh nhất có một Hắc Hiệp Sĩ mạnh mẽ đến thế hầu hạ bên cạnh.
Hắn ta quá nguy hiểm.
Tôi nhớ lại thông tin mà tôi thu được từ Zand, một đứa con trai của Zarxis.
"Đúng như dự đoán, chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài hồi sinh thứ đó cả..."