Ankoku kishi monogatari~Yuusha wo taosu tameni Maou ni Shoukansaremashita~

chương 80.3: anh ấy người đem tới bình minh hoàng kim

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

NOTE: ae đọc chap này hãy bật BGM lên, combat căng cực. (tôi nghe The answers, OP của 86)

------------------------------------------------

Valkyrie, Shizufae.

Sóng xung kích từ những cú chém đang hướng tới chỗ chúng tôi kể cả lúc này.

"OI SHIZUFAE!! CHỖ NÀY NGUY HIỂM LẮM! RỜI KHỎI ĐÂY THÔI!!"

Đại tỉ Keyna hét với tôi trong khi hạ thấp lưng hết cỡ để giảm thiểu hiệu ứng từ sóng xung kích.

"KHÔNG SAO ĐÂU ĐẠI TỈ KEYNA!!! REIJI-SAMA ĐANG Ở ĐÂY MÀ!! NƠI NÀY AN TOÀN MÀ!!"

(TN: đây là cục tạ chính hãng)

Tôi trả lời chị trong khi quan sát trận chiến của Reiji-sama.

"Đúng vậy, tớ cũng thấy vậy. Người đang đánh với Quang Anh hùng là một chúa quỷ Daemon nổi tiếng. Hắn mạnh hơn đám daemon hạ cấp mà ta đánh lúc trước đấy. Và còn nữa, anh ấy lại có thể dễ dàng áp đảo kẻ thù mạnh mẽ như thế... đơn giản là quá tuyệt vời"

Madi nói với vẻ lo lắng trên mặt.

Đằng sau Chúa quỷ Daemon đang đánh với Reiji-sama, có rất nhiều Daemon Hạ cấp và chỉ cần 1 trong số chúng là đủ áp đảo tổ đội của chúng tôi trong trận trước rồi.

Và đám Daemon Hạ cấp đó rõ ràng là đang sợ Reiji-sama.

"Tuyệt vời. Quá là áp đảo..."

Novis, người đang được Sienna dìu, nói trong khi thở dài.

Novis đang nhắm tới việc trở thành người mạnh nhất trên thế giới. Đó là tại sao tôi biết anh ấy có cảm giác ganh đua với Reiji-sama.

Nhưng mà, tôi thắc mắc là anh ấy có nhận ra khoảng cách thực lực giữa hai người lớn đến mức nào không.

"Đúng như mong đợi từ chàng trai mà Nữ thần-sama đem lòng yêu. Anh ấy sẽ cứu Ariadya này"

Leylia-san nói với giọng tràn đầy sự ngưỡng mộ.

"Đương nhiên là thế rồi!! Reiji-sama là người sẽ đem tới bình hoàng kim mà!! Đừng nói đến một Chúa quỷ Daemon, anh ấy sẽ đánh bại cả Ma Vương và tất cả những con quái vật khác!! TỚI ĐÊ TỚI ĐÊ REIJI-SAMA!!"

(TN: để nhắc lại, một mình thằng (k)hùng kia thì chẳng ăn nổi Modes, chỉ có đem nguyên team đánh thì mới có CƠ HỘI thắng thôi)

Tôi cổ vũ cho Reiji-sama lớn hết mức có thể.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Reiji-sama sẽ đem tới bình minh hoàng kim.

Ý tôi là, đã có bao nhiêu con người đã trở thành nạn nhân vì Ma Vương thả quái vật vào thế giới này rồi.

Đó là tại sao tôi căm thù tên Ma Vương đã thả quái vật ra. (TL Eng: tội Modes, bị đổ lỗi cho những việc mà ông ấy còn chẳng làm)

Đó là lí do tôi cổ vũ cho Reiji-sama.

Tôi không muốn nghe ai khóc bởi vì người quan trọng của họ bị quái vật giết nữa.

Do đó, tôi, cùng với người dân của Ariadya đều cổ vũ cho Reiji-sama.

"TỚI ĐI TỚI ĐI TỚI ĐI!!! QUANG ANH HÙNG-SAMA!! HÃY MANG BÌNH MINH HOÀNG KIM TRỞ LẠI ĐI!!!!"

Chúa quỷ Daemon mạnh nhất, Runfeld.

Kiếm của Quang Anh hùng và tôi va vào nhau trong khi chúng tôi đang bay trên không trung. Từng cú chém của kiếm tạo ra những làn sóng xung kích cực kì mạnh mẽ với chúng tôi làm trung tâm.

"RUNFELD-SAMA!!"

Thuộc cấp của tôi đang đứng đằng sau gọi tôi với giọng lo lắng.

Nhưng, tôi không có đủ thời gian để trả lời.

Kiếm của Quang Anh hùng cực kì sắt bén và nặng.

Tôi có thể nhận thấy rằng hắn đã trở nên mạnh hơn rồi.

Tôi đáng lẽ đã trở nên mạnh hơn trước sau khi nhận được các lớp dạy kiếm của Diehart. Và, tên anh hùng có vẻ đã mạnh hơn rồi.

Tôi nhìn mặt của tên anh hùng, hắn có vẻ bình tĩnh.

Hắn có lẽ vẫn chưa dùng hết sức.

Nếu hắn nghiêm túc ngay từ đầu, tôi có lẽ đã chết rồi.

Có vẻ lí do đằng sau việc hắn kiềm lực là để kiếm tra xem hắn đã mạnh tới đâu. Và tôi chẳng khác gì một kẻ dùng để tập luyện cả.

Đây là hiện thực cay đắng nhưng mà, tôi nghiếng răng để chịu đựng.

Tôi là chỉ huy của Đoàn Hắc Hiệp Sĩ Hoàng Gia, quân đoàn chuyên hộ tống Ma Vương Bệ Hạ cơ mà.

Và tôi hiện đang bị áp đảo bởi Quang Anh hùng.

Trong tình huống này, tôi còn không thể biết tại sao mình lại cúi đầu nhờ Diehart rèn luyện cho mình nữa.

Tôi muốn trở nên mạnh hơn. đó là lí do tôi đã nuốt cơn nhục vào và nhờ Diehart tập cho tôi.

Tôi tập luyện và tập luyện như thể mai là tận thế. Tôi muốn lấy lại niềm tự hào của Đoàn Hắc Hiệp Sĩ Hoàng Gia đã bị quang anh hùng phá nát hồi trước.

"CHẾT TIỆT!!!"

Tôi vung kiếm trong sự khó chịu.

Nhưng, tên anh hùng đỡ đòn tấn công của tôi một cách dễ dàng và chém ngược vào tôi.

Tôi đã xoay xở chống đỡ được, nhưng đổi lại thế đứng của tôi đã bị phá vỡ.

Kiếm của tên anh hùng cũng nặng giống như kiếm của Tướng Quân.

Có lẽ tên này cũng tập luyện để trở nên mạnh hơn giống tôi.

Tôi thật ngu ngốc khi loại bỏ khả năng đó. Tôi nghiến răng hơn nữa khi nhận ra sự thật đó.

Như thể chưa đủ, tôi còn đưa thuộc hạ của mình lâm vào tình huống nguy hiểm.

Tên anh hùng vung kiếm từ bên cạnh.

Vì thế đứng của tôi đã bị vỡ, tôi không thể đỡ đòn chém đó và thanh lôi kiếm của tôi rơi khỏi tay.

"GUH!!"

Tôi rên một chút và lùi về một tí.

"Đây là thanh kiếm tốt đấy. Ta xin nó vậy"

Tên anh hùng bắt lấy thanh lôi kiếm đang rơi.

Thanh kiếm đó là thứ tôi có được sau nhiều khó khăn để đánh bại anh hùng. Và giờ thì, nó đã bị anh hùng cướp mất.

Tôi không thể không cảm thấy khó chịu về việc này.

"RUNFELD-SAMA!!"

Thuộc hạ của tôi cưỡi wyvern bay lên trước.

"LŨ NGU NÀY!! TẠI SAO CÁC NGƯƠI VẪN LÃNG VÃNG Ở CHỖ NÀY HẢ!! CÁC NGƯƠI KHÔNG ĐÁNH LẠI HẮN ĐÂU!!"

"CHÚNG TÔI KHÔNG THỂ CONG ĐUÔI LÊN CHẠY VÀ ĐỂ NGÀI Ở LẠI ĐƯỢC, RUNFELD-SAMA!!"

Thuộc hạ của tôi rút vũ khí ra.

Không chỉ có thuộc hạ của tôi. Những kẻ khác cũng đứng lên trước tôi như thể để bảo vệ tôi khỏi anh hùng.

"LŨ NGU NÀY..."

Cứ đà này, thì mọi người sẽ bị anh hùng giết mất.

"TẤT CẢ CHÚNG BÂY, ĐỢI ĐÓ ĐI!!"

Người hét lên là Ulbard.

"Để chỗ này cho ta. Các ngươi đem ngài Runfeld đi xa khỏi đây càng xa càng tốt"

"Ngài... Ulbard"

"Đây là trách nhiệm của tôi. Ngài Runfeld"

Cơ thể của Ulbard rõ ràng là đang run rẩy trong sợ hãi. Ông ấy biết rằng ông không có cửa đánh lại anh hùng.

"Ngài Ulbard, ngài không có cửa thắng anh hùng đâu. Không cần phải gia tăng số lượng thương vong cho phe ta nữa. Ngài đem những người khác và chạy khỏi đây đi"

Đây là sự trừng phạt của tôi vì đã có suy nghĩ về tái đấu với anh hùng.

Tôi đã lên kế hoạch để có thể thắng trận này.

Tôi không thể để thuộc hạ của mình bị liên can được.

Vậy nên tôi dồn toàn bộ sức lực còn lại của mình.

Tôi đã khá mệt rồi. Nhưng, tôi cần phải đảm bảo tôi câu đủ thời gian để họ có thể trốn thoát khỏi đây.

"Ta không biết các người đang nói chuyện gì, nhưng các ngươi nghĩ là ta sẽ để cho các ngươi thoát à?"

Tên anh hùng nói trong khi bước lại gần hơn.

"Các ngươi là kẻ đã tấn công trước mà, phải chứ? Thêm nữa, đã bao nhiêu người đã phải đau khổ vì Ma Vương rồi? Dù cho ta có nghĩ thế nào đi chăng nữa, ta vẫn không có lí do để tha cho các ngươi cả"

Một aura mạnh mẽ phát ra từ cơ thể anh hùng.

Và rồi, vô số quang ma thuật xuất hiện quanh hắn ta.

"Mà thôi, cũng chẳng sao cả. Ta sẽ gửi các ngươi tới kiếp sau như là để cảm ơn vì đã làm bạn tập của ta"

Tên anh hùng chĩa kiếm trong cười nhạt về phía chúng tôi.

"HẮN TỚI ĐẤY!! TẤT CẢ NÂNG KẾT GIỚI PHÒNG NGỰ LÊN!!"

Tất cả bắt đầu theo mệnh lệnh của Ulbard và đổ toàn bộ ma lực để tạo ra một kết giới ma thuật để bảo vệ tôi.

Nhưng, tôi biết mấy cái kết giới này không đủ mạnh để ngăn cản đòn tấn công của quang anh hùng.

"KHÔNG, TẤT CẢ CHẠY NGAY ĐI!!!"

Chết tiệt thật, không kịp rồi.

Hàng nghìn quang đạn đổ xuống đầu chúng tôi.

Ngay khi tôi vừa nghĩ là chúng tôi chết chắc rồi.

"Cái quái?"

Tên anh hùng thốt lên kinh ngạc.

Hàng nghìn quang đạn đột nhiên quay đầu giữa đường trước khi đánh trúng chúng tôi.

Chúng tôi được cứu.

Tôi quay lại và nhìn sau lưng.

Nhìn kĩ hơn thì, tôi thấy một con hắc long xuất hiện từ sau cơn bão. Và người cưỡi con rồng đó là một cô gái tóc bạc và một Hắc Hiệp Sĩ.

Vị Hắc Hiệp Sĩ giơ tay phải lên và hàng ngàn viên quang đạn bị hút vào lòng bàn tay ấy.

Con rồng rống một tiếng làm rung chuyển cả bầu trời Ariadya.

Tôi cảm thấy một cơn thịnh nộ áp đảo từ vị Hắc Hiệp Sĩ đó.

Và rồi, một ngọn lửa đen lẫn vào sấm sét phóng ra từ nửa trên của Hắc Hiệp Sĩ đó.

Như thể để báo hiệu cho sự xuất hiện của một Cơn Bão Đen.

----------------------------------

P/s: cháy quá anh ơi.

Truyện Chữ Hay