Sáu rưỡi tập trung bên ngoài phòng thể dục, Tiểu Vĩ đứng tại chỗ cùng với bọn đàn em đợi giờ vào cửa, tôi bảo Lý Quân Tuệ đi đón Tiêu Văn Doanh trước, còn tôi đi tìm mấy cô nàng ngắm trăng.
- Thế bao giờ mày định đi đón Lý Bạch? – Lý Quân Tuệ hỏi.
- Đợi tìm đủ 24 bạn nữ rồi tính. – Tôi quay người chạy đi, - Mày mau đi đón cô ấy đi!
- Nhớ là phải tế nhị một tí nhé! – Tiểu Vĩ gào lên sau lưng tôi.
Làm gì còn thời gian để tế nhị, tôi chỉ có thể nói toạc móng heo ra cho rồi:
- Bạn có muốn dự vũ hội không? Chúng tôi đang thiếu một bạn nữ.
Nhưng tìm mấy cô gái đang vơ vẩn một mình bên ngoài phòng thể dục, kết quả đều đang đợi bạn.
Càng tìm tôi càng cuống, càng cuống càng hoảng, cuối cùng tôi lại nói thế này:
- Để con gái phải đợi thì còn ra thể thống gì, chi bằng cho hắn leo cây, vào trong với bọn tôi đi.
Thông thường họ chẳng thèm để ý đến tôi, nhưng có một cô lại thật sự nghĩ ngợi.
Chỉ có điều khi cô ấy đang do dự, thì bạn nhảy của cô ấy đã xuất hiện.
Chỉ còn 10 phút nữa là đến giờ vào cửa, tôi không còn thời gian suy nghĩ nữa, chỉ muốn mau mau chóng chóng tìm cho được một cô.
Có lẽ do tôi cuống quá, thị lực bị ảnh hưởng, giống như đội trưởng thường nói tâm lý sẽ ảnh hưởng tới sinh lý vậy.
- Này! Tui là con trai mà! – Một tên con trai bị tôi nhận nhầm là con gái gào lên.
Đã sắp tới giờ G, tôi giờ vơ bèo vạt tép, cứ thấy con gái là hỏi.
- Nhưng cả hai đứa mình đều không có bạn nhảy.
Coi như tìm được hai cô gái, nhưng chúng tôi lại chỉ thiếu một người, sao lại oái ăm thế này?
- Hai người ai thấy mình đẹp hơn thì theo tôi. – Tôi nói.
- Vậy đương nhiên là tôi rồi. – Họ đồng thanh lên tiếng.
Sau đó bọn họ cãi nhau, càng lúc càng to tiếng, suýt xông vào đánh nhau tới nơi.
Tôi đành phải chuồn cho lẹ.
Khi tôi gần tuyệt vọng, bỗng phát hiện một cô gái đang vịn vào cành cây ngắm trời đêm.
- Tôi chỉ đang ngắm trăng mà thôi. – Cô ấy nói.
- Đã là lúc nào rồi mà bạn còn rụt rè?
- Tôi thật sự chỉ đến ngắm trăng thôi mà.
- Vậy được. – Tôi quay người bỏ đi, - Tùy bạn.
- Ê! – Cô ta hét lên, tôi bất giác dừng chân, quay người lại.
- Tôi ngắm trăng xong rồi. – Cô ta nói.
Ông trời có mắt, cuối cùng tôi đã tìm được cô gái thứ 24.
Lúc tôi đưa cô gái đã ngắm trăng xong xuôi quay về tìm Tiểu Vĩ thì đã là 7h10, mấy cô cậu đàn em đang đợi bước vào trong, Từ Nhã Linh cũng đã có mặt bên cạnh Tiểu Vĩ.
- Sao bạn cũng có mặt ở đây? – Tôi nói, - Mình còn tưởng Tiểu Vĩ sẽ tìm cô bạn nào khác làm bạn nhảy cơ.
- Ê. – Tiểu Vĩ nói, - Lúc nào rồi mà mày còn tâm trạng để đùa cợt hả?
- Vậy ở đây giao cho mày nhé. – Tôi quay người bước đi, - Tao đi đón bạn nhảy đây.
Đã hẹn với cô gái hoa dành dành lúc 6h45, xem ra phải đến muộn 40 phút rồi.
Em sẽ lo lắng? Hay tức giận? Sẽ chờ đợi, hay bỏ đi một nước?
Tuy căng thẳng, nhưng tâm trạng của tôi phần nhiều là gấp rút và hoang mang.
Hy vọng xiết bao đó chỉ là một cơn ác mộng, khi tỉnh giấc chuyện gì cũng đều chưa xảy ra, tôi vẫn đến đúng hẹn 6h15.
Nhưng thật đáng tiếc, đây là hiện thực tàn khốc, tôi không tài nào trốn chạy.
Tôi thậm chí hoàn toàn không có thời gian dừng lại suy nghĩ lát nữa sẽ phải làm thế nào, chỉ có thể ra sức phóng thật nhanh, sớm được phút nào hay phút ấy.
Nháo nhào đỗ xe, chạy thẳng vào sảnh Hữu Nghị của ký túc, trên chiếc sofa trước tivi chỉ có một cô gái đang ngồi.
Đó là cô gái hoa dành dành, em đang xem tivi, vẻ rất chăm chú.
Tôi thở hắt một hơi dài, toàn thân bỗng dưng thả lỏng, tứ chi cũng vì thế mà nhũn ra.
Chỉ còn cách 20 bước chân, tôi chỉ có thể tiến lại gần em, thật chậm, thật khẽ.
Cho tới khi dừng chân, đứng sát bên em.
- Chương trình này hay đến thế sao? – Tôi nói.
Em quay sang nhìn tôi, mỉm cười rồi nói: - Đúng thế.
- Xin lỗi. – Tôi nói, - Mình đến muộn.
- Mình biết.
- Bạn biết à?
- Ừ. – Em nói, - 6h45 bạn không tới, mình đã biết là bạn đến muộn rồi.
- Có lý. – Câu trả lời này có phần không đầu không cuối, tôi không nhịn được bật cười.
- Nghe có hay không? – Em hỏi.
- Cái gì có hay không? – Tôi ngơ ngác.
- Mình tưởng đâu bạn đã tìm được một con mực biết hát, nghe say sưa đến quên cả mình, quên cả thời gian.
- Lần này không có mực để làm cớ nữa. – Mặt tôi nóng bừng, - Xin lỗi, bởi vì mình…
- Mình biết. – Em ngắt lời tôi.
- Bạn lại biết?
- Lần này là biết thật. – Em cười, - Văn Doanh đã nói với mình rồi.
Không ngờ bảo Lý Quân Tuệ đến đón Tiêu Văn Doanh trước, loạng quạng thế nào lại giúp cho bản thân một vố lớn.
- Tối nay ở đây hình như yên tĩnh hơn nhiều nhỉ. – Tôi nhìn xung quanh.
- Hôm nay là Giáng sinh, có lẽ mọi người đều ra ngoài chơi rồi.
- Thật sự rất xin lỗi, để bạn phải đợi lâu như vậy.
- Bạn mà cứ tiếp tục xin lỗi nữa, thì mình còn phải đợi lâu hơn.
- Xin… - Tôi vội vàng sửa lại, - Mình đi thôi.
- Ừ. – Em gật đầu, rồi đứng dậy.
Em mặc một chiếc váy liền màu trắng, cảm giác không chân thực, mà tựa như ảo giác.
Chiếc váy trắng muốt ôm lấy làn da trắng ngần, không chỉ làm toát lên khí chất tao nhã của em, mà thật khó để khiến người ta không liên tưởng tới một đóa dành dành.
Tôi chợt nghĩ ra, những cô gái khiến tôi có cảm xúc, tôi sẽ lập tức chọn ra một tính từ đặc trưng, sau đó lượng hóa xem cô ấy thuộc nhóm mình ưa thích bao nhiêu %.
Nhưng tôi chỉ có thể miễn cưỡng xếp cô gái hoa dành dành vào dạng thanh tú, chứ chưa từng lượng hóa em.
San San sư tỷ ngọt ngào, Dương Ngọc Huyên duyên dáng, Jenny đáng yêu, Trương Tú Kỳ xinh đẹp, tôi đều từng lượng hóa mức độ khiến tôi ưa thích của bọn họ.
Trừ San San sư tỷ là tôi chưa bao giờ tưởng tượng xa xôi ra, đối với Dương Ngọc Huyên, Jenny và Trương Tú Kỳ, dù ít dù nhiều tôi đã từng mơ mộng viển vông.
Khi em vẫn còn là cô gái hoa dành dành giả, tôi đã từng lượng hóa em, còn nhớ là 60%.
Nhưng khi cô gái hoa dành dành giả hóa thành cô gái hoa dành dành thật, tôi căn bản không thể nào lượng hóa em được nữa.
- Bạn vẫn còn muốn tiếp tục đứng ngẩn ra đấy à?
- Xin lỗi. – Tôi sực tỉnh.
- Mình ăn mặc thế này, trông kỳ cục lắm à?
- Không. – Tôi nói, - Mặc thế này rất đẹp.
- Cảm ơn. – Em mỉm cười.
Tôi quả thực không thể nào lượng hóa cô gái hoa dành dành, tôi chỉ biết, tôi thật lòng thích cô ấy.
Tuy đã muộn, nhưng tôi không vội, thậm chí còn đi thong thả.
Bởi vì tôi muốn cho cả thế giới này chứng kiến em đang đi bên cạnh tôi.
- Vũ hội có quy định không được mặc áo khoác không? – Em hỏi.
- Làm gì có quy định ấy. – Tôi băn khoăn, - Sao lại hỏi thế?
- Hôm nay trời lạnh, mình mặc hơi phong phanh, tay thì cầm áo khoác, nhưng bạn lại không bảo mình mặc áo khoác vào. Bạn là người chu đáo, hơn nữa lại rất có lương tâm, theo lý mà nói nhất định bạn sẽ bảo mình mặc áo khoác vào. Nhưng bạn cứ trơ mắt ra nhìn mình chịu lạnh, chứ không mở miệng bảo mình mặc áo khoác vào. – Em cười cười, - Vì thế mình cho rằng có lẽ không được phép mặc áo khoác. Khả năng phán đoán như thế OK chứ?
- Oái? – Tôi dừng lại, - Mau mặc áo khoác vào.
- Mình thật sự có thể mặc áo khoác sao? – Em hỏi.
- Đừng đùa nữa, mau mặc vào đi.
Em vừa cười vừa lấy áo khoác đang cầm trên tay ra mặc vào, rồi hỏi: - Bạn đang nghĩ gì thế?
- Không có gì. – Tôi ngập ngừng, - Chỉ cảm thấy cảm giác sóng vai đi bên cạnh bạn thật tuyệt.
- Ồ. – Em nói, - Vậy chúng ta đi tiếp về phía trước? Hay là tới sân vận động đi ba vòng?
- Đi về phía trước vậy. – Tôi cười, - Lúc về tới sân vận động đi ba vòng sau.
Tôi phát hiện ra áo khoác của em cũng là màu trắng muốt, không lẫn một màu sắc nào khác, ngay cả cúc áo cũng là màu trắng.
- Bạn cố tình phải không?
- Ừ. – Em cười.
- Trông đẹp lắm. – Tôi cũng cười.
- Cảm ơn.
- Lên xe đi.
Tới phòng thể dục đã là 7h50, tôi vốn lo không được vào, may mà chỉ cần có vé, và là một nam một nữ thì muốn vào lúc nào cũng được.
- Phải nắm tay nhau bước vào. – Tôi nói.
- Vậy nên?
- Thật ngại quá. – Tôi nói, - Cho mình mượn tay bạn một chút.
- Được. – Em cười cười, đưa tay trái ra, - Nhớ là phải trả lại đấy.
- Nhất định rồi. – Tôi cũng cười, nắm tay trái em bước vào bên trong.
Đã có kinh nghiệm từ năm ngoái, tôi bảo em chuẩn bị tâm lý trước, tránh bị tiếng nhạc ầm ĩ làm cho giật mình.
Dù vậy, khi mới bước vào em vẫn bị giật mình.
Bởi vì tôi cảm thấy lòng bàn tay bị xiết lại, có lẽ vì tay trái em đột nhiên nắm chặt lấy tay phải của tôi.
Có lẽ vì không khí bên trong quá náo nhiệt, người lại đông như nêm, nên hoàn toàn không có cảm giác của mùa đông, nhiệt độ có khi còn cao hơn bên ngoài tới mười độ.
Tôi tìm một cái ghế ở phía ngoài, cởi áo khoác vắt lên lưng ghế, rồi bảo em cũng cởi áo khoác ra, vắt trên áo khoác của tôi.
- Bạn đúng là có tài tiên tri.
- Sao lại nói thế?
- Dưới ánh đèn mờ ảo, màu trắng lại trở thành màu sắc nổi bật nhất. – Tôi nói, - Lát nữa khỏi sợ không tìm thấy áo khoác.
- Bạn quên không bảo mình mặc áo khoác vào, nhưng lúc cần mình cởi áo khoác ra lại cực kỳ thẳng thắn. – Em nói, - Chắc chắn là bạn không thích mình mặc áo khoác.
- Đừng trêu mình nữa. – Tôi cười cười, - Chúng ta khiêu vũ đi.
Nhiệm vụ của tôi cơ hồ đã hoàn thành khi mời xong bạn nhảy, em đồng ý làm bạn nhảy của tôi, vậy đã là quá đủ.
Còn về việc phải thể hiện như thế nào trong vũ hội, tôi không để tâm cho lắm, vì thế tôi chỉ hơi căng thẳng một chút thôi.
Tuy đây là lần đầu tiên em tham dự một vũ hội quy mô lớn, lại không biết nhảy, nhưng dường như em cũng không quá căng thẳng.
Hai con người không quá căng thẳng ở bên nhau, vũ hội liền biến thành một hoạt động vui vẻ và hay ho đơn thuần.
Có thể do kinh nghiệm dạy nhảy phong phú nên tôi rất biết cách dạy; cũng có thể em là người thông minh nên học rất nhanh, tóm lại em nhanh chóng nắm bắt được các bước nhảy và tiết tấu của điệu Soul, nhảy thử vài bước vô cùng nhịp nhàng.
Chúng tôi nhảy liền hai điệu nhảy nhanh, cảm giác vô cùng ăn ý, tựa như những người bạn thâm giao.
Thực ra tội gì mà phải nói tựa như, từ lớp 11 tôi đã quen em, tới nay đã hơn hai năm rưỡi, nói là bạn thâm giao cũng đâu có quá.
Nhảy hai điệu nhạc nhanh, người bắt đầu toát mồ hôi, vốn định tìm chỗ nào ngồi nghỉ ngơi.
Nhưng giai điệu quen thuộc bất chợt vang lên, Yukata Ozaki.
- Đây là Yukata Ozaki mà bạn ưa thích. – Tôi đưa tay trái ra.
- Đúng vậy. – Em đặt tay phải lên, tay trái tôi đỡ lấy lòng bàn tay phải của em.
- Sao lại thích Yukata Ozaki? – Tay phải tôi khẽ kéo eo em.
- Thím mình là người Nhật Bản, thím ấy rất thích Yukata Ozaki. – Em đặt tay phải lên vai phải của tôi, - Chịu ảnh hưởng của thím nên mình cũng thích theo.
- Thím bạn là người Nhật Bản? – Tôi ngạc nhiên, - Vậy bạn là con lai rồi.
- Bạn ngốc vừa thôi? – Em nói, - Thím mình với mình làm gì có quan hệ huyết thống.
- Không sai. – Tôi cười ngượng ngùng, - Mình làm trò cười rồi.
- Mình đã bảo rồi, mình không phải là con lai. – Em cười, - Mình chỉ thiếu máu thôi.
Tôi cũng bật cười, rồi nhớ lại những chuyện thời trung học.
- Thật đáng tiếc. – Em nói, - Mới 26 tuổi, mà qua đời đột ngột như thế.
- Hả?
- Yukata Ozaki ấy.
- Anh ta mới 26 tuổi thôi ư? – Tôi ngỡ ngàng.
- Đúng thế. – Em thở dài, - Giọng ca trầm khàn sâu lắng của anh ấy quả thật vô cùng độc đáo.
- Ừ. – Tôi gật đầu, - Mới đầu khi học hát, cảm thấy bài hát của anh ta chẳng dễ hát chút nào.
- Lần thi hát hợp xướng lần trước trong nhóm các bạn có một cô gái tóc vàng, cô ấy là ai thế? – Em hỏi.
- Là Jenny, khoa Ngoại ngữ, con lai đấy.
- Thì ra thật sự là con lai. – Em cười, - Cô ấy rất dễ thương. Bạn thấy sao?
- E hèm… - Tôi thoáng chần chừ, - Có lẽ là vậy.
- Đúng là đúng, có gì mà phải do dự. – Em hỏi, - Hai bạn thân nhau lắm à?
- E hèm… - Tôi lại bắt đầu lưỡng lự, - Cũng thân, nhưng không tính là thân lắm.
- Bạn có muốn đổi sang đề tài khác không? – Em hỏi.
- Nếu có thể được.
- Thôi được. – Em nói, - Năm ngoái bạn cũng tham dự vũ hội Giáng sinh này rồi chứ?
- Ừ. – Tôi gật đầu.
- Thế bạn nhảy của bạn là ai?
- Là một cô gái.
- Nói thừa. – Em cười cười, - Mình muốn hỏi bạn mời ai làm bạn nhảy?
- Mình không mời ai làm bạn nhảy cả, các anh khóa trên tìm hộ.
- Thế bạn nhảy của bạn là người thế nào?
- E hèm…
- Có phải bạn lại muốn đổi đề tài không? – Em hỏi.
- Nếu được thì tốt quá.
- Được thôi. – Em nói, - Có phải bạn thường xuyên tham gia vũ hội không?
- Không hẳn là thường xuyên. – Tôi nói, - Nhưng vì mình làm cán bộ xã hội, nên đã tổ chức cho khoa mấy lần.
- Vũ hội có phải đều tổ chức trong phòng, đèn đóm mờ mờ ảo ảo không?
- Thường là như vậy. – Tôi nói, - Nhưng có lần bọn mình đã tổ chức vũ hội lộ thiên ngoài trời sao.
- Lần đó là như thế nào? – Em tỏ vẻ tò mò.
- Lần đó là đi cắm trại ngoài trời với nữ sinh trường khác, vì bầu trời sao rực rỡ quá nên bèn nảy ra ý tưởng tổ chức vũ hội.
- Oa, khiêu vũ dưới bầu trời sao, chắc là lãng mạn lắm nhỉ?
- E hèm…
- Hết nhạc rồi. – Em cười, thu hai tay về, - Không cần phải đổi chủ đề nữa rồi.
- A. – Tôi cũng thu tay về, - Vừa rồi mình không hỏi bạn có muốn nhảy điệu slow này không.
- Nhảy xong rồi bạn mới nói. – Em lại cười.
Nhớ lại lúc nhạc vang lên, tay trái tôi nâng tay phải em, tay phải khẽ tì vào eo em, tay trái em đặt trên vai phải tôi, sau đó chúng tôi chầm chậm đung đưa theo điệu nhạc.
Cả quá trình không hề có chút gì khiên cưỡng, tựa như thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông.
Cùng bước ra phía ngoài thì giai điệu slow lại vang lên, đúng vậy.
- Bạn Lý. – Tôi dừng bước, - Có thể mời bạn nhảy điệu này được không?
- Ừm… - Em cũng dừng bước, - Mình có thể nói không không?
- Dĩ nhiên là không. – Tôi chìa tay trái ra.
- Thế bạn còn hỏi làm gì? – Em đưa tay phải ra.
Chúng tôi lại quay về tư thế nhảy slow, nhẹ nhàng đung đưa theo điệu nhạc.
Trong lúc nhảy, theo những câu hỏi của em, tôi lần lượt nhớ tới ánh mắt của Jenny, Dương Ngọc Huyên và Trương Tú Kỳ.
Sau khi vào đại học, vì nhảy điệu slow mà được ngắm nhìn ánh mắt của một số cô gái ở cự ly gần.
Ấn tượng sâu sắc nhất, chính là ánh mắt của ba cô gái này.
Tôi bất giác so sánh ánh mắt của em với ánh mắt của ba cô gái kia, cảm giác ánh mắt của họ đều rất giống nhau, nhưng giữa họ lại có những sự khác biệt nhỏ.
Dường như em còn chưa nghĩ ra đề tài nào mới, còn tôi cứ chăm chú ngắm nhìn em, vì thế cả hai đều im lặng.
Đây là lúc duy nhất chúng tôi không nói chuyện với nhau kể từ sau khi bước vào vũ hội.
Ngắm nhìn ánh mắt em ở cự ly gần, không có cảm giác tim đập chân run hay căng thẳng như trong tưởng tượng, chỉ cảm thấy như đã từng quen.
Không phải là cảm giác từng quen kiểu không biết đã gặp ở đâu mà nhất thời chưa thể nhớ ra, mà là ánh mắt em tựa như một bức hình nào đó phủ dày bụi trong tiềm thức tôi.
Nói như vậy cũng không chính xác lắm, bởi vì bức hình đó không hề có hình dáng hay nét vẽ cụ thể, cho nên tôi không phải đang lấy ra một bức hình có hình dáng cụ thể, để so sánh với em đang đứng trước mắt tôi.
Điều này thực sự rất trừu tượng và rất khó lý giải, tóm lại cái tôi đang so sánh không phải là ngoại hình, mà là “cảm giác”.
Nói cách khác, cảm giác mà bức hình này mang lại cho tôi, và cảm giác mà ánh mắt em đem lại cho tôi, rất giống nhau.
Vì thế tôi bèn cho rằng ánh mắt em giống như bức hình phủ đầy bụi mờ trong tiềm thức tôi.
- Ánh mắt không được di chuyển. – Tôi nói.
- Được. – Em quay đầu lại, nhìn thẳng vào tôi, - Ai dời mắt trước người đó thua.
- Không thành vấn đề.
- Ai cười trước cũng thua.
- Nhưng ai khóc trước thì thắng.
Em bỗng phì cười, rồi ngưng ngay, nói:
- Không tính. Làm lại.
Tôi quyết định so sánh lại từ đầu ánh mắt của bốn người con gái, chăm chú hơn, kỹ càng hơn, toàn diện hơn.
Cảm giác mà ánh mắt của Jenny, Dương Ngọc Huyên và Trương Tú Kỳ đem lại cho tôi, đại khái cũng giống như bức hình đó.
Nhưng một phần cảm giác nào đó không đúng lắm, hình như thiếu đi một chút gì đó.
- Bạn không nhìn mình. – Em nói, - Con ngươi bạn cứ chúi xuống dưới.
- Vì mình đang hồi tưởng. – Tôi nhìn thẳng vào em, - Giờ hãy thả lỏng ánh mắt, đừng căng thẳng.
- Bạn đừng mơ chọc mình cười.
Tôi không đáp, chăm chú so sánh ánh mắt em, hệt như cảnh sát hình sự đang so sánh vân tay hung thủ giết người.
- Y hệt. – Tôi nói.
- Hả?
- Bạn chính là hung thủ giết người.
- Cái gì?
- Chính là bạn.
- Bạn đang nói gì thế?
Bức hình trong tiềm thức tôi, cũng giống như đôi giày thủy tinh mà cô bé lọ lem đánh rơi trong câu chuyện cổ tích.
Khi Jenny, Dương Ngọc Huyên, Trương Tú Kỳ và cô gái hoa dành dành lần lượt đi thử, cuối cùng tôi đã biết cô gái hoa dành dành chính là cô bé lọ lem của lòng tôi.